Đồ Đơn truy tìm Thiên Hoàng Trấn minh chi liên – No sex
Từ ngày nghiên cứu ra các loại thuốc chữa bệnh giúp người, nhà ông Diện lúc nào cũng đông đúc. Ông phải gọi thằng Bá là anh cả của Hùng, lớn hơn Hùng 4 tuổi về giúp việc ở nhà. Thằng Bá mới tốt nghiệp Đại học ngành Nông học, chưa có việc làm nên ông bắt nó về giúp. Từ ngày có anh về giúp bố, công việc của Hùng bớt lại, nó chuyên tâm hơn cho việc nghiên cứu cuốn sách và chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Tối hôm đó, đang ngủ mơ màng, nó giật mình khi có tiếng người vẳng bên tai. “Ngươi đã thuần thục những gì ta giao phó. Quả thật ngươi là nhân tài xuất chúng mà bao lâu nay ta chưa tìm được cơ duyên. Bây giờ là lúc ngươi phải dùng tài năng của mình, bình định thiên hạ, cứu giúp xã tắc. Hôm nay, ta trao cho ngươi chiếc An Bang điền hoàng thạch ngọc bội này, nó sẽ giúp ngươi chu du thời gian, không gian để về với thời loạn lạc, giúp xã tắc yên bình, tạo sự cân bằng trong chốn võ lâm. Nếu như ngươi còn chưa cương quyết, thì ngày mai ta sẽ đến lấy ngọc bội về. Nếu ngươi muốn đi, ngươi cứ miết mạnh vào ngọc bội là được”.
Tiếng nói vừa dứt, Hùng bừng tỉnh. Nó toát mồ hôi ngơ ngác khi biết mình vừa mơ thấy một giấc mơ kì lạ. Nó lau mồ hôi, thì bất chợt nhìn thấy trên tay mình có một chiếc ngọc bội màu vàng, sợi dây đeo và hai túm vải lủng lẳng hai bên. Như vậy là giấc mơ là có thật. Nó tò mò miết mạnh vào hai bên ngọc bội. Bỗng nó thấy cả cơ thể nhẹ bẫng, một luồng gió cực mạnh hút nó vào một quầng mây màu vàng xì ra từ ngọc bội. Thì ra là linh hồn nó đã rời thể xác. Trước khi chui lọt vào quầng mây, nó còn nghe tiếng la thất thanh của anh Bá ôm nó đặt lên phản.
***
Từ đoạn này Hùng trở về thế giới loạn lạc của thời Tống những năm 1140. Nhân vật có nhiều thay đổi.
***
Hùng bỗng cảm thấy tối om, toàn thân không thể nhúc nhích, mùi tanh của máu và những sức nặng ép vào thân thể mình. Nó cố mở mắt nhưng không được, tay chân bị kẹp cứng. Nó vùng vẫy trong vô vọng, bỗng một đợt sức ép kinh khủng kiến thân thể nó như mềm nhũn, nó cảm giác chói chang bên ngoài, nó mở mắt la hét ầm ĩ. Kinh hoàng nhìn thân thể mình không một mảnh vải, người ngợm toàn là thứ nước nhớt nhớt. Nó kinh hoàng nhìn một bà lão ôm mình cười cười, giơ tay chân quờ quạng thì kinh hãi khi thấy mình trong bộ dạng một đứa trẻ. Nó nhận thức được rằng mình vừa mới được sinh ra trong bộ dạng một thằng nhóc sơ sinh. Bà lão đỡ đẻ nhanh chóng đặt nó vào chậu nước. Hùng quờ quạng và được bà lão tắm sạch nhớt trên người.
Bà lão quấn nó trên một tấm vải đỏ, đặt nằm cạnh một người phụ nữ, nó biết đó chính là người đã sinh ra mình lần thứ hai.
– Quý tử nhé. Thằng bé khỏe lắm, đập nước tung tóe đây, ướt cả người lão.
– Con ngoan, sau này phải trở thành anh tài giúp đời nhé.
Bà ta nói đoạn rồi ôm sát Hùng vào người. Cảm xúc của Hùng lúc này là nhớ mẹ vô cùng. Chưa biết khi nào về được với mẹ, nhưng có lẽ từ nay nó phải luôn xem cô gái này là mẹ. Vai diễn cuộc đời của nó từ nay phải thay đổi thật rồi.
– Long Nhi! Long Nhi! Nàng sao rồi?
Một người đầu trọc lao nhanh vào phòng, mặt mũi hớn hở nhìn mẹ con Hùng.
– Con trai ta đây sao? Ha ha ha! Sau này con sẽ là người kế thừa ý chí của ta.
Ông ta bế phốc Hùng lên và cười lớn. Ông rút ra một chiếc dây chuyền, đeo lên cổ Hùng.
– Sợi Trấn minh chi liên này sẽ giúp con gặp may mắn suốt đời.
– Quỷ ca! Muội muốn cho con trai mình cái này.
Hùng nhìn thấy mẹ rút ra chiếc ngọc bội mà nó đã có từ trước. Chiếc ngọc bội An bang.
– Nó sẽ giúp con trai của chúng ta chống chọi được với nhiều loại độc. Bây giờ loạn lạc, muội muốn bảo vệ con dù bất cứ giá nào.
– Long Nhi! Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng và con.
Tiếng la hét vang lên, một vệt máu dài in hằn lên trên cửa sổ. Từ cửa chính vụt vào một mũi tên đi thoăn thoắt. Quỷ Kiếm nhanh chóng ôm con né mũi tên. Tiểu Long Nhi dù mới sinh nhưng cũng nhanh chóng né được mũi tên.
– Khá khen cho tên đầu trọc Quỷ Kiếm nhà ngươi. Tưởng ngươi ẩn tích ở đâu, ngờ đâu lại phá giới chơi gái đến có tên nghiệt chủng này.
– Đồ Đơn! Ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi cứ phải cố truy sát ta?
– Hừ! Ngươi thừa biết ta cần gì mà phải không? Mau giao Trấn minh chi liên cho ta, ta sẽ tha mạng cho cả nhà ngươi.
Biết võ công của mình khó lòng địch được Đồ Đơn. Quỷ Kiếm hạ giọng.
– Được! Ta sẽ giao cho ngươi dây chuyền này. Nhưng không phải ở đây. Ta cần ngươi giữ uy tín, ta sẽ đi với ngươi còn vợ con ta cần có thời gian để rời khỏi đây.
– Ngươi định trốn sao? Ngươi cũng biết là với võ công của ngươi, giờ đây không phải đối thủ của ta, ha ha ha. Xung quanh thành Biện Kinh này, ta đã bao vây cả rồi, không lẽ ngươi định trốn về thiếu lâm để mang tên nghiệt chủng ấy về thăm Tự, ha ha ha.
– Ta nói rồi, ngươi hãy cùng ta ra ngọn núi bên kia. Sau khi giao dây chuyền, đường ai nấy đi.
– Được! Nhưng nếu ta chỉ cần biết ngươi giở trò, ta sẽ giết cả nhà ngươi.
Quỷ Kiếm đưa con cho Long Nhi, lấy lại Trấn minh chi liên và khẽ bảo nàng rời đi. Anh ta bước theo Đồ Đơn, ra ngọn núi phía Tây thành Biện Kinh. Long Nhi ẵm con, nhảy phốc lên con Liệt Bạch Mã nhanh chóng rời thành Biện Kinh đi về hướng Thiếu Lâm Tự tìm Huyền Giác Đại sư như lời chồng dặn dò. Chạy đến phía Tây núi Phục Ngưu nàng thả ngựa cho chạy về hướng Biện Kinh rồi ẵm con vào một bụi cây trốn. Một lát sau có một toán lính Kim quốc truy đuổi về hướng Thiếu Lâm Tự. Nàng thở phào ôm con sát người nít thở chờ chúng đi qua. Hùng cũng biết chuyện nên không la hét tạo tiếng động gì. Nàng bế con đi vào chân núi, tìm thấy một căn nhà hoang trong khu vườn rậm rạp. Nàng quyết định chọn đây làm chốn nương thân.
Về phần Quỷ Kiếm, sau khi hẹn Đồ Đơn ra ngoài thành trao đổi, anh quăng dây chuyền cho Đồ Đơn rồi nhanh chóng nhảy lên Bạch Mã phi thẳng về hướng Chu Tiên Trấn. Đồ Đơn cười đắc chí phi ngựa vào thành. Hắn dừng lại ở cổng thành nhìn sợ dây chuyền hét lớn.
– Tên Quỷ Kiếm chết tiệt. Bay đâu, chạy theo hướng Thiếu Lâm Tự, giết con đàn bà và bắt thằng nghiệt chủng về đây cho ta.
Nói đoạn hắn tức tốc giật mạnh Đại Uyển bạch mã phi về hướng Chu Tiên Trấn. Hắn bị Quỷ Kiếm lừa dây chuyền giả và cầm chân hắn để vợ con chạy thoát. Quỷ Kiếm cũng hoàn toàn tính toán được việc hắn sẽ đuổi theo mình để tạo điều kiện cho Long Nhi thoát thân.
– Quỷ Kiếm! ngươi mau đứng lại cho ta! Tên khốn kiếp! Ngươi dám lừa gạt ta, ta sẽ giết cả nhà ngươi. Vợ con ngươi đang trong tay ta. Ngươi còn dám chạy ta sẽ không tha cho chúng.
– Ha ha ha! Ngươi phải thân chinh đón tiếp ta chắc là nàng đã cao chạy xa bay. Thật là buồn cười Đồ Tướng quân.
Đồ Đơn tức giận thúc ngựa chạy nhanh đuổi theo Quỷ Kiếm. Biết ngựa mình chạy không thoát được Đại Uyển của địch, Quỷ Kiếm lao nhanh xuống một lùm cây, rồi lẻn vào một nhà dân gần đó. Đồ Đơn bị bất ngờ mất dấu của Quỷ Kiếm thì tức giận thét lớn, ra lệnh cho Tổng trấn phong tỏa xung quanh trấn, cho quân lục soát.
– Đại tẩu! Trước khi rời khỏi nhà, đệ xin gửi lại đại tẩu sợi dây chuyền này. Nó là sợi dây chuyền mang lại may mắn cho người dùng. Tuy nhiên kẻ xấu vì mong muốn có được mà truy sát đệ. Mong đại tẩu giúp xã tắc, cất giấu sợi dây này.
– Thúc thúc! Nếu nó mang lại may mắn, vậy sao thúc lại luôn bị truy đuổi tới mức này? – Cô bé khoảng 7 tuổi lên tiếng.
– Vân Nhi! Con không được hỗn láo, đây là chuyện của người lớn. – Người phụ nữ quát con rồi nhìn Quỷ Kiếm.
– Huynh đệ! Ta biết ngươi là người tốt. Nhưng gia đình ta không thể cưu mang ngươi được. Sợi dây chuyền này ta sẽ lưu giữ tại đây, sau này ngươi hãy tới lấy.
– Đa tạ đại tẩu! Mong là bọn Kim quốc không quá tàn bạo với dân Chu Tiên trấn. Tiểu đệ xin phép cáo từ.
– Bảo trọng!
– Kiếu!
– Thúc thúc! – Cô bé Vân Nhi gọi theo.
– …
– Thúc thúc định rời đi bằng gì?
– Ta sẽ đi bộ về Biện Kinh, nhờ xa dịch trạm chuyển giúp.
– Ca ca của con làm xa phu ở dịch trạm Chu Tiên, con sẽ giúp thúc thúc một tay.
Người phụ nữ gật đầu. Vân Nhi đưa Quỷ kiếm ra xa phu Chu Tiên trấn rồi trở về. Nhưng mọi chuyện đã nằm ngoài dự đoán, Đồ Đơn đã cho người mai phục tại dịch trạm.
– Ha ha! Ta còn tưởng ngươi thế nào? Ra là cũng ngu dốt chọn dịch trạm để di chuyển.
Đồ Đơn lao vào, thanh trường đao vung lên sáng loáng. Quỷ Kiếm nhanh trí né tránh được. Chàng vận nội lực phóng ra chiêu Hàng Long Bất Vũ, đấm mạnh về phía Đồ Đơn, nhưng hắn vận công đẩy ngược lại. Đồ Đơn lao vào Quỷ Kiếm như muốn ăn tươi nuốt sống chàng. Võ công của Quỷ Kiếm đánh tầm gần nhưng gặp trường đao của hắn thì vô cùng bất lợi. Chàng liên tục thủ thế, chống đỡ cường lực từ Đồ Đơn. Thanh trường đao tuy nặng nề nhưng vào tay Đồ Đơn vô cùng lợi hại, người đao như hòa làm một, hắn vừa chém vừa lao vào dùng cước với chàng. Quỷ kiếm chống đỡ không kịp, bị dính một cước lao thẳng vào đám lính gần đó. Chàng nhanh tay cướp một thanh đao, đạp vào tên lính, nhảy lên cao và phát ra một âm thanh kỳ lạ như tiếng gầm sư tử. Đồ Đơn cùng đám lính xung quanh bị dính chiêu Sư Tử Hống, hốt hoảng choáng váng, một số tên yếu ngã nhào về phía sau. Quỷ Kiếm lao đến Đồ Đơn, chém những nhát đao nhanh thoăn thoắt về phía hắn. Đồ Đơn ví bị choáng từ chiêu Sư Tử Hống nên né tránh không kịp, bị dính một nhát trước ngực.
– Khá khen cho ngươi! Mới không gặp một thời gian ngươi đã lãnh hội được võ công Sư Tử Hống và Ma Ha Vô Lượng của Thiếu Lâm Tự.
– Ngươi đừng tưởng võ công của ngươi cao hơn ta là dễ dàng giết được ta.
– Hừ! Ngươi cũng khó thoát khỏi đây. Khôn ngoan thì giao nộp sợi dây chuyền cho ta.
– Ta đã để ở Biện Kinh rồi, ngươi dù giết ta cũng chẳng bao giờ tìm được nó, hahaha.
– Ngươi ….
Nói đoạn, Đồ Đơn lại lao vào Quỷ Kiếm tấn công tới tấp. Bỗng Quỷ Kiếm thấy xung quanh mình nóng ran, sinh lực suy giảm, người chàng đổ mồ hôi, mất nước, di chuyển khó khăn. Đồ Đơn vẫn ung dung dùng nội lực chưởng về phía chàng. Giật mình, chàng dùng khinh công nhảy thoắt sang khu vực khác.
– Thôi Sơn Điền Hải! Ngươi tại sao lại dùng được tuyệt chiêu của Thiên Nhẫn Giáo.
– Ha ha ha! Kim quốc bọn ta và Thiên Nhẫn Giáo xưa nay là một, ngươi không biết hay cố tình không biết hả.
Đang bối rối trong tình thế khó khăn, bỗng từ xa có tiếng gọi lớn
– Quỷ ca! Muội đến giúp một tay.
Một cô gái cưỡi trên mình chú Túc Sương trắng toát phi nước đại thẳng về phía chàng và Đồ Đơn. Quỷ Kiếm thấy vậy vận nội lực xuất ra chiêu Sư Tử Hống, khiến bọn lính cùng Đồ Đơn ngã nhào. Chàng đạp khinh công định lao lên ngựa trốn thoát. Nhưng bất ngờ vì dùng khinh công quá nhiều khi giao đấu với Đồ Đơn nên thể lực không đủ để lên ngựa.
– Doanh Doanh! Ta không đủ thể lực để lên ngựa được nữa.
– Tên Đồ Đơn khốn kiếp!!!
Thét lên một tiếng, Doanh Doanh vung đao chém ra nhiều nhát liên tục rồi lao vào đám lính và Đồ Đơn. Đám lính xanh tái mặt mày rồi vật lăn ra, Đồ Đơn hoảng hốt hét to lên
– Bách Độc Xuyên Tâm! Mau lui ra, không ai được lại gần cô ta!
– Khá khen cho Đồ Đơn nhà ngươi, hôm nay ta tha mạng cho các ngươi.
Đồ Đơn nhìn Doanh Doanh rồi phóng đao về phía nàng, sượt qua hông và đùi nàng. Phái Ngũ Độc dùng độc siêu phàm nhưng né tránh và chịu sát thương kém nên trúng một dao tuy không nguy hiểm nhưng cũng làm sinh lực nàng tiêu hao rất nhiều.
Vừa phục hồi thề lực, nhanh như cắt, Quỷ Kiếm lao nhanh lên ngựa, ôm lấy Doanh Doanh, giật mạnh chú Túc Sương lao thẳng về phía thành Biện Kinh. Ra khỏi Chu Tiên Trấn được một đoạn, Vân Nhi và ca ca chờ sẵn quăng cho họ một túi sáng dược để trị thương. Quỷ Kiếm không kịp nói cảm ơn chỉ ngoái đầu lại gật đầu, lao nhanh về phía Biện Kinh.