Đường Môn Truyền Kỳ – Chương 37: – Botruyen

Đường Môn Truyền Kỳ - Chương 37:

Chap 18.1: Võ lâm trung nguyên sôi sục với SƠN HÀ XÃ TẮC

Hùng và Thu Thủy vẫy tay chào từ biệt gia đình Liễu võ sư rồi cùng lên ngựa chạy về Đại Lý phủ. Một đôi tri kỷ từ nay rong ruổi trên lưng ngựa, hòa cùng chí lớn tìm cho bằng được bản đồ SƠN HÀ XÃ TẮC.

***

Tại Thiên Nhẫn giáo mật thất

– Chủ nhân, thuộc hạ đã cho người tung tin đồn khắp các thành thị, các môn phái lớn đều đã nắm được tin tức.

– Tốt lắm, bước tiếp theo cứ như kế hoạch mà làm.

– Thuộc hạ rõ.

– Xem ra vết thương của ngươi không nhẹ đâu. Đến Ba Lăng huyện, tìm người của Thiên Vương bang vờ mua vài bình dược liệu trị thương, tìm công thức mà bào chế, sau này có lợi cho chiến đấu.

– Rõ, thuộc hạ xin cáo lui.

Tại Ngũ độc giáo

– Ngươi đã nghe được những gì từ các phái khác?

– Bẩm giáo chủ, đệ tử giao đấu với người của Côn Lôn phái, giành được tấm bản đồ, nhưng sau bọn Cái Bang lại đả thương thuộc hạ cướp nó đi rồi.

– Bọn ăn mày khốn kiếp, dám cả gan động đến người của ta. Ngươi lui về trị thương đi, ta sẽ gọi lại ngươi sau.

– Khoan đã! Vết thương của ngươi không bình thường, có chắc là ngươi đã bị bọn Cái Bang đả thương. – Doanh Doanh nhìn tên đệ tử Ngũ Độc hỏi dò.

– Bạch trại chủ, chẳng lẽ muội nghi ngờ cả đệ tử của Ngũ Độc ta?

– Giáo chủ, chỉ là Doanh Doanh nhận thấy vết thương này không giống với vết thương từ Cái Bang bổng pháp.

– Thưa giáo chủ, thưa Bạch trại chủ. Quả thật vết thương trên người đệ tử đây không phải bọn Cái Bang làm. Những vết thương này là do một thanh niên không rõ lai lịch, đả thương thuộc hạ tại Ba Lăng huyện.

– Hắn ta là ai? Ngươi có điều tra được không? – Giáo chủ Ngũ độc quắc mắt.

– Đệ tử bất tài, hắn thân thủ phi phàm, giỏi cạm bẫy, theo dõi hắn liên tục gặp cơ quan, toàn thân nhiều ám khí, cũng may hắn nương tay với đệ tử. Nhưng có một điều …

– Điều gì ngươi cứ nói!
– Hắn hình như rất quan tâm tới Bạch trại chủ. Còn nói nếu muốn biết hắn là ai thì hãy hỏi Bạch trại chủ.

Giáo chủ ngũ độc nhìn Doanh Doanh thở dài rồi lệnh cho tên đệ tử lui ra.

– Là nó phải không Doanh Doanh?

– Giáo chủ! Quả thật nó là Đường Hùng, biệt tăm mấy năm nay, giờ nó đã tái xuất giang hồ rồi.

– Muội có còn muốn gặp lại nó không?

– Giáo chủ! Doanh Doanh…

– Đi đi, ngày mai hãy lên đường truy tìm tấm bản đồ. Rất có thể nó cũng đang nuôi mộng vàng, hai người sẽ có cùng đích đến. Ta hi vọng muội sẽ biết làm gì để mang lại lợi ích cho Ngũ Độc giáo.

– Doanh Doanh tuân mệnh!

***

Tại đỉnh Vu Sơn

– Trần trưởng lão, sư phụ của tiểu nữ đang trong thời gian bế quan, xin cảm phiền trưởng lão về cho. – Một cô gái bước ra, lễ phép nhưng hết sức cao ngạo nhìn Trần Hữu Lượng.

– Ngươi biết ta là trưởng lão Cái Bang mà còn dám xấc xược chặn đường ta sao? Mau tránh ra!

– Đây là mệnh lệnh của sư phụ, nếu Trần trưởng lão còn bước tới, Trúc Linh không khách khí.

– Con tiểu nha đầu láo xược, ta xem ngươi có bao nhiêu phần bản lĩnh.

Trần Hữu Lượng lao vào vung gậy tấn công Trúc Linh, cô bé nhanh trí nhảy sang một bên né tránh rồi cũng vung gậy lên, gồng người, thủ pháp ảo diệu tấn công ngược lại. Cô bé nhanh nhẹn đưa từng nhịp gậy qua lại khiến Trần Hữu Lượng không khỏi bất ngờ, chưa kịp định thần thì đã bị một gậy ngay chân, hắn lùi lại mấy bước.

– Là Đả Cẩu Bổng Pháp! Khá khen cho ngươi.

Trần Hữu Lượng gồng mình lao vào, hai tay hắn dồn ép nguồn nội lực vô cùng lớn. Cô gái thấy vậy cũng tung gậy đỡ lại. Mười tám rồng lao vào cô gái, nguồn nội lực ép xuống cây Hỗn Thiết Bổng làm nó gãy làm đôi, cô gái bật ra lăn mấy vòng dưới đất.

– Sư đệ hình như hơi nặng tay với đệ tử của ta rồi.

– Hắc Điểu sư huynh, tiểu đệ chỉ muốn gặp su huynh để thỉnh giáo một số chuyện, hà cớ chi phải làm khó cho nhau.

– Ha ha ha! Ta đã rời Cái Bang, không màng chuyện bang phái, há chi sư đệ còn tìm ta làm phiền gì nữa?

– Tiểu đệ có tấm bản đồ này, muốn xin cao kiến su huynh, nó là thật hay giả.

– Bản đồ gì? Ha ha ha, không lẽ là SƠN HÀ XÃ TẮC?

– Đúng vậy!

– Ngươi nói sao? Là nó sao? – Hắc Điểu quắc mắt nhìn Trần Hữu Lượng.

– Mời sư huynh xem giúp cho.

Trần Hữu Lượng thẩy tấm bản đồ sang chỗ Hắc Điểu. Ông ta chăm chú nhìn tấm bản đồ rồi thở dài nhìn Trần Hữu Lượng.

– Chưa biết có phải là thật không, nhưng chắc chắn không phải là giả rồi, ngươi định làm gì với nó.

– Bang chủ lệnh cho tiểu đệ đến gặp huynh để mời huynh về giúp sức Cái Bang giải mã cho tấm bản đồ, trong bang bây giờ huynh là người có khả năng nhất.

– Sư đệ, nhờ ngươi chuyển lời đến Bang Chủ, chuyện xưa kia giờ Hắc Điểu ta đã không màng đến nữa. Thế sự thay đổi, lòng người không đổi. Cái Bang bây giờ là Cái Bang, Hắc Điểu là Hắc Điểu. Mong sư đệ về cho.

– Sư huynh, chẳng lẽ huynh không còn lưu luyến đến giấc mộng hùng bá võ lâm?

– Hư danh rồi cũng tan theo mây khói. Hắc Điểu ta không còn tính đến. Xét về võ công, mấy người hiện nay có thể giết được ta. Vậy thì gây thù chuốc oán làm gì cho thêm nặng phần oan nghiệt. Mấy năm nay chỉ vì cây Huyền Thiết Kiếm này mà Nga mi đã nhiều lần tấn công Vu Sơn. Ta cũng không muốn thêm phiền não nữa, sư đệ cáo từ.

Hắc Điểu dìu đệ tử dậy, vận khinh công bế cô bé nhảy vào trong. Trần Hữu Lượng biết không thể khuyên Hắc Điểu nên đành ngậm ngùi ra về.

– Sư phụ, chẳng lẽ người thật sự không màng đến tấm bản đồ?

– Trúc Linh, con phải luôn nhớ, cha mẹ con cũng từng bị giết bởi chính tấm bản đồ đó. Ta tin rằng dù nó là hư hay là thật thì ẩn đằng sau đó cũng là cả một âm mưu lớn. Nhìn dòng sự kiện xảy ra suốt những năm tháng ấy, ta hiểu rằng có kẻ nào đó muốn phá hủy bức tranh thanh bình của võ lâm, dấy lên mối bất hòa để dễ bề tiêu diệt. Dù muốn dù không chúng ta cũng dễ bị chúng thao túng.

– Sư phụ, vậy sao không từ đó mà tìm ra chân tướng kẻ đang thao túng võ lâm trung nguyên? Sư phụ từng dạy Trúc Linh học võ giúp đời, vậy hà cớ gì thấy võ lâm đang bất hòa mà thầy trò ta làm ngơ?

– Con thực sự muốn làm điều gì đó sao?

– Đệ tử nhất định mang những gì sư phụ dạy dỗ, quyết bình định chốn võ lâm, giúp võ lâm thoát khỏi cơ cảnh này.

– Ta bây giờ không tiện xuất hiện trong giang hồ nữa. Đây là tín vật của ta, con có thể dùng nó tiện cho việc hành tẩu giang hồ. Năm xưa tấm bản đồ xuất phát từ Đại Lý, nếu tìm từ đó, con sẽ dễ có manh mối hơn. Ta tin rằng mảnh bản đồ lúc nãy Trần Hữu Lượng sở hữu chỉ là 1 phần của SƠN HÀ XÃ TẮC. Con đi đi, nhớ làm mỗi việc không được hổ thẹn với lương tâm.

– Đệ tử xin từ biệt!

Võ lâm nhân sĩ ùn ùn rời môn phái của mình lùng sục khắp chốn giang hồ truy tìm tung tích của tấm bản đồ SƠN HÀ XÃ TẮC. Võ lâm trung nguyên một lần nữa lại dậy sóng.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.