Đường Môn Truyền Kỳ – Chương 36: – Botruyen

Đường Môn Truyền Kỳ - Chương 36:

Chap 17.4: Thạch Cổ trấn – Sơn Hà Xã Tắc

Hùng mở mắt, nhìn dáo dác xung quanh, toàn thân chàng ê ẩm đau buốt không thể nhúc nhích, chân tay chàng bị nẹp bó chặt. Thì ra hôm qua chàng ngất đi, chắc cô gái Thúy yên kia đã đưa chàng về đây.

– Đường công tử tỉnh rồi sao? Công tử quả là phước lớn mạng lớn, trúng trọn một chiêu Ma Diệm Thất Sát cùng với 2 thương của Hỏa Long mà vẫn toàn mạng.

– Cô nương đây là…?

– Thật thất lễ! Tiểu muội là Lệ Thu Thủy – Hải Đường sứ giả của Thúy yên môn. Đã truy đuổi tên Hỏa Long gần 1 năm nay mà chưa bắt được hắn, thật là hổ thẹn.

– Lệ sứ giả khiêm nhường rồi, hôm qua tại hạ vừa chứng kiến võ công của cô, thật là khâm phục.

– Đường công tử quá lời, chẳng qua là vì hắn mới vừa …… Vì Hòa Long bị tổn hao nội lực nên tiểu muội mới dễ dàng đả thương hắn, nếu không thì tiểu muội khó lòng thắng hắn.

– Không biết A Kinh cô nương thế nào rồi? Tại hạ đã ngất đi bao lâu?

– Công tử ngất đi trọn một ngày một đêm rồi. Cửu chuyển hoàn hồn đan của công tử quả nhiên hiệu quả thần kỳ, A Kinh cô nương đã tỉnh, bình phục khá nhiều, chỉ là tâm lý còn đang tổn thương nhiều.

– Tại hạ thật là bất tài, trơ mắt nhìn A Kinh bị tên ác tặc Hỏa Long làm nhục.

– Đường công tử chớ suy nghĩ nhiều, tập trung trị thương thôi, với cơ thể này, công tử phải nghỉ dưỡng tại đây ít nhất vài ba tháng.

– Vài ba tháng sao?

– Phải, đại phu có chẩn đoán, công tử gãy toàn bộ xương vai, xương chân tay và xương sườn, 7 đốt sống bị lệch, nhiều khả năng không luyện võ công được nữa.

– Lệ sứ giả giúp tại hạ một việc được không?

– Công tử cứ nói.

– Xin Lệ sứ giả giúp tại hạ kéo hai cánh tay lại gần nhau, tại hạ muốn tự bắt mạch cho mình.

Lệ Thu Thủy kéo tay Hùng lại. Chàng khẽ đặt tay lên mạch và tự chuẩn đoán bệnh tình trong người. Một lát sau, chàng mỉm cười nhẹ. Rồi nhìn Lệ Thu Thủy.

– Xem ra, tại hạ lại phải phiền Lệ sứ giả rồi.

– Thu Thủy không bỏ rơi người gặp khó, Đường công tử cứ nói, nhất định Thu Thủy sẽ giúp công tử trị thương.

Hùng nhờ Thu Thủy và Diệp Nhi vào rừng hái một số loại thuốc để vừa băng bó vừa xắc cho mình uống. Với y thuật thần kỳ của chàng, chỉ trong vòng 7 ngày, chàng đã có thể đi lại, tuy chưa thể vận động mạnh, nhưng như vậy cũng đã làm cho Thu Thủy và cả gia đình Liễu võ sư không khỏi kinh ngạc và thán phục. Hằng ngày, gia đình võ sư và Thu Thủy thay phiên nhau chăm sóc cho Hùng, mong cho Hùng mau mau khỏe mạnh lại bình thường, tình cảm của họ vô cùng khăng khít, đặc biệt là giữa Hùng và Thu Thủy, dường như không còn mấy khoảng cách. Lại nói về A Kinh, từ ngày bị cưỡng dâm, nàng tỉnh dậy như ngây dại, tinh thần bất ổn, nói nói cười cười, khiến mọi người không khỏi đau xót. Hùng mỗi lần trông thấy nàng là đỏ hoen đôi mắt.

Gió mùa thu thổi mạnh trên hàng cây trấn Thạch Cổ xào xạc, Hùng bước đi dạo trên con đường mòn, ra xa tận cánh rừng gần đó. Theo phía sau chàng như mọi ngày vẫn là Thu Thủy và cô bé Diệp Nhi. Đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày chàng bắt đầu đi lại được. Ngày nào chàng cũng đi ra đi vào nơi này một lần.

– Lệ sứ giả! Chúng ta thử vài chiêu.

– Được! Mời!

Hùng vận khinh công nhảy lên, Thu Thủy vung đao vừa né tránh vừa đỡ những cây phi tiêu đang bay về phía mình.

– Vết thương chưa lành hẳn mà dùng ám khí tốt thật! Quả là cao thủ.

– Lệ sứ giả khiêm nhường rồi. Mời ra chiêu.

Thu Thủy vung đao, nhắm thẳng phía Hùng mà chém liên tục. Toàn thân chàng lạnh cóng, biết vừa dính phải băng sát của Thúy yên, Hùng nhảy lên cao, dùng Mạn Thiên Hoa Vũ tấn công nhằm hạn chế chiêu thức của Thu Thủy. Quả nhiên, nàng mải mê chống đỡ, không thể ra đòn nữa. Hùng cười đắc chí nhìn Thu Thủy. Nhưng chàng chợt nhận ra không phải như vậy, băng sát ngày một dồn lên, toàn thân càng thêm lạnh, chàng dùng hết sức bình sinh lao ra khỏi chỗ đang đứng.

– Võ công Thúy yên quả là ảo diệu, suýt nữa ta dính đòn rồi.

Thu Thủy lại mỉm cười, nụ cười nàng thật đẹp như một tiên nữ giáng trần. Nàng liên tục vận nội công, phóng ra nhiều tia băng như lúc đánh với Hỏa Long tấn công về phía Hùng. Mỗi tia băng bay ra là một lần Hùng vất vả né tránh. Né mãi cũng không được, Hùng đánh liều giơ tay đỡ một chiêu. Bất ngờ tia băng biến mất trên tay chàng, toàn thân chàng lạnh thấu, tim đập chậm lại, môi chàng tái nhợt, gục xuống.

– Đường công tử!

– Đường thúc thúc!

Cả Thu Thủy và Diệp Nhi lao đến. Trạng thái của Hùng hết sức nguy hiểm, chàng vội lấy ra một viên Cửu chuyển nuốt vào. Khí huyết đã được điều hòa, nhưng nội thương chưa khỏi, Thu Thủy hối hận, nước mắt lăn dài cõng chàng trở về nhà.

– Đường công tử, huynh tỉnh rồi!!!

Thu Thủy rưng rưng nước mắt khi thấy Hùng tỉnh lại. Nàng không ngần ngại cúi xuống ôm lấy Hùng.

– Huynh ngốc thế, sao lại dám đỡ chiêu Bích Hải Triều Sinh của muội? Huh u hu! Đồ ngốc!!!

– Lệ sứ giả, ta không ngờ chiêu thức đó lại ghê gớm đến vậy. Coi như là bài học cho Đường Hùng ta.

– Bài học gì chứ, huynh mà làm sao, muội …muội cũng không sống nổi.

Diệp Nhi cũng khóc lóc nhìn tình cảnh đó. Vợ chồng lão Liễu kéo con gái nhỏ ra, để dành không gian cho Hùng và Thu Thủy.

– Lệ sứ giả, ta xin lỗi cô, đã làm cô lo lắng rồi.

– Huynh có thể, từ nay đừng gọi muội khách sáo như vậy được không? Gọi muội là Thu Thủy được rồi.

Hùng cũng hơi bất ngờ vì cách xưng hô nãy giờ của Thu Thủy. Nhưng vì đã biết rồi nên cũng gật đầu, mỉm cười. Hùng phải trị thương thêm hơn một tháng nữa mới hoàn toàn bình phục. Tình cảm của chàng và Thu Thủy ngày càng thêm khăng khít.

– Hùng ca! Muội có điều này muốn nói với huynh từ lâu, nhưng ngại quá.

– Muội cứ nói, có gì phải e ngại?

– Hôm trước muội thấy trong hành trang của huynh có một bức tranh cổ. Muội cũng có một bức.

– Thật vậy sao? Bức tranh của ta là do một ông lão ở Ba Lăng tặng.

– Muội tìm thấy trong căn nhà đổ nát ở Đại Lý.

Họ rút hai bức tranh ra, xoay ghép một hồi thì nhận ra đó là 2 mảnh của một bức tranh lớn, nhưng còn thiếu khá nhiều, có lẽ cần phải nhiều mảnh ghép nữa mới hoàn chỉnh được. Trên hai mảnh ghép đó hiện lên 1 chữ SƠN. Đôi mắt Thu Thủy sáng rỡ lên.

– Hùng ca! Đây có thể là hai mảnh của tấm bản đồ SƠN HÀ XÃ TẮC đã lưu lạc rất nhiều năm. Giải mã được tấm bản đồ này có thể chúng ta sẽ có được nhiều thứ quý báu.

– Thật vậy sao? Không ngờ bức tranh cổ này lại mang nhiều bí ẩn đến vậy. Ta chỉ nghĩ rằng đó là một bức tranh thông thường, không giá trị. Vậy ra, đây là cả một bí mật mà bấy lâu nay võ lâm trung nguyên dày công tìm kiếm.

Hùng sực nhớ lại những lời của Doanh Doanh hơn mười lăm năm trước lời đồn về tấm bản đồ “Sơn Hà Xã Tắc” được lan truyền trong giang hồ, đây là một thiên hạ bảo tàng mà nếu ai chiếm được nó thì nội trong ba năm sẽ sẽ trở thành “Thiên hạ đệ nhất”. Mặc dù nhân sĩ võ lâm vốn đông, nhưng không phải ai cũng thoát khỏi cám dỗ; quần hùng chỉ vì muốn tranh đoạt bức bản đồ này mà quên mất hai chữ chính nghĩa. Võ lâm đại loạn từ đó. Những môn phái lớn trong giang hồ đều cử những đệ tử đắc ý xuống núi truy tầm bản đồ. Thiên hạ quần hùng vì tranh giành tấm bản đồ mà đã xảy ra nhiều trận quyết chiến trời long đất lở, tử thương vô số, thương vong trầm trọng. Giang hồ võ lâm chìm trong biển lửa. Cuối cùng, trên Hoa Sơn tuyệt đỉnh, sau nhiều trận quyết chiến, đánh bại nhiều đại cao thủ hàng đầu võ lâm, Hắc Điểu giành được tấm bản đồ; phát hiện đây thực ra là bản đồ “Sơn Hà Xã Tắc” giả. Mọi người vì thế thất vọng ra về, giang hồ thoát khỏi một trận phong ba bão táp…
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.