Thạch Cổ trấn – Hành tẩu là làm việc tốt – chap no sex
Chiều dần nhạt nắng, ông mặt trời dường như đang khép đôi mi lại chuẩn bị nhường chỗ cho màn đêm đang dần buông xuống. Hùng giật nhẹ cương ngựa chạy chậm lại. Một ngày đường phi ngựa không ngừng nghỉ chắc con Túc Sương cũng thấm mệt. Phía sau, vẫn là hai kẻ bí ẩn theo chàng từ Ba Lăng huyện. Phía trước đã là Thạch Cổ trấn, chàng xuống ngựa, cẩn thận đặt một số cơ quan xung quanh rồi ngồi uống nước. Hai kẻ lạ mặt tới gần chàng, một tên có hình xăm trổ chi chit, một tên bịt mặt, chúng dừng ngựa nghỉ ngơi, thỉnh thoảng chúng lén nhìn chàng như dò xét điều gì đó. Hùng nhấp một ngụm nước rồi quay sang nhìn bọn chúng, cất tiếng hỏi
– Hai vị đại hiệp, chẳng lẽ chúng ta lại cùng đường từ Ba Lăng tới đây sao? Các vị muốn gì ở tại hạ?
– Ha ha ha! Con trai Quỷ Kiếm quả là sắc sảo! Hôm trước ngươi cắt đuôi bọn ta giỏi lắm!
– Các hạ quá khen rồi, xem ra hôm trước thì được, còn hôm nay thì khó đây. Biết cả lai lịch của ta, có lẽ các ngươi cũng không phải hạng vừa.
– Tên tiểu tử! Mau mau khai ra tin tức của Thiên Hoàng Long khí, bằng không thì hôm nay ngươi đừng hòng toàn mạng trở về.
Tên có hình xăm lớn tiếng vung thương lao đến bên Hùng đe dọa. Hùng vẫn ngồi lặng im, tay thủ thế sẵn sàng phóng phi tiêu về phía hắn.
– Quân tử động khẩu không động thủ. Các ngươi là người phương nào? Ta không biết gì về Thiên Hoàng long khí, đừng làm phiền ta.
– Tiểu tử ngươi…
Tên xăm mình lao vào vung thương đánh tới tấp, chiếc Hoàn Tử thương nhiều góc cạnh đánh liên tục về phía Hùng. Đối với thương pháp tầm cỡ này, chưa có đủ khả năng tiếp cận chàng. Đến Dương Anh với Huyết Chiến Bát Phương và Truy Tinh Trục Nguyệt còn chưa làm chàng nao núng, huống hồ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt. Đánh mười mấy chiêu chưa trúng được đối thủ, hắn tức giận gầm gừ vận nội lực dồn vào cây thương, từ cây thương phát ra mười mấy đám lửa tỏa ra xung quanh, hướng về phía Hùng.
– Ra là Thiên nhẫn giáo – Liệt Hỏa Tình Thiên.
– Ngươi biết thì cũng đã muộn rồi!
Từng đốm lửa bay tới tấp khiến Hùng vất vả xoay sở. Nãy giờ chàng vẫn đang vờn với chúng chứ chưa hề ra chiêu. Đột nhiên dưới chân chàng nóng ran, toàn thân toát mồ hôi. Thì ra nãy giờ mãi mê tránh né đòn của tên này mà chàng quên mất tên bịt mặt đang đứng bên kia. Hắn vận nội công đánh ra chiêu Thôi Sơn Điền Hải làm chàng vô cùng khó khăn. Hỏa sát từ hai tên này liên tục đánh vào khiến chàng bắt buộc phải ra tay. Hùng vận khinh công bay lên, phóng ra hàng loạt cây phi đao về phía tên bịt mặt. Bị dính phi đao vào tay, hắn không còn vận nội lực đánh chiêu Thôi Sơn Điền Hải được nữa. Hùng quay sang thì bị dính trọn một đòn Liệt Hỏa Tình Thiên. Tuy nhiên với hạng tép riu như bọn này, vết thương không quá nghiêm trọng, cứ như gãi ngứa cho chàng. Hùng nuốt vội một bình Hồi Thiên đan, lao vào tên xăm mình, rút nỏ bắn tới tấp. Ba mảnh thép xanh vụt ra từ cây nỏ hòa làm một, lao vào hắn rồi tóe ra xung quanh như Thiên La Địa Võng. Tên xăm mình thọ thương, ngã nhoài ra đất.
– Ngươi khá lắm! Dám đả thương bọn ta.
– Tại hạ chỉ là tự vệ, không có chủ ý đánh trước, hai vị xin bảo trọng, tại hạ cáo từ.
Hùng leo lên ngựa, nhắm thẳng hướng Thạch Cổ trấn mà lao đến. Chàng chưa cần dùng đến ám khí có độc mà bọn chúng đã bị đánh tan tác. Hùng mỉm cười, không uổng công khổ luyện bao năm với các đệ tử Thiên vương bang.
Hùng thuê một phòng nghỉ tại Thạch Cổ trấn, chờ sáng mai mới về Đại Lý phủ. Tối đó, chàng đi dạo một vòng quanh trấn. Thạch Cổ là một trấn nhỏ, ít người dân sinh sống, buổi tối lại càng thưa thớt người. Hùng chuẩn bị về thì nghe tiếng gọi của một cô bé.
– Thúc thúc!!!
– Nha đầu, có chuyện gì vậy?
– Diệp Nhi có việc nhờ thúc giúp.
– Chuyện gì?
– Mẹ của con bảo con mang cơm cho cha, nhưng tối rồi con sợ ma không dám đi, thấy thúc thúc cũng có phần rảnh rỗi, không biết có thể giúp con không?
– Ha ha ha! Diệp Nhi mấy tuổi rồi?
– Dạ 5 tuổi.
– Cha con ở đâu? Ta đưa cơm rồi có được lợi gì không?
– Cha con là võ sư ở ngoài trấn, con sẽ đưa thúc cái này, chỉ cần có nó, cha con sẽ dạy thúc một loại võ công đặc biệt.
– Ha ha ha! Ta không cần võ công đó, nhưng ta sẽ giúp con.
Hùng vui vẻ nhận hộp cơm của Liễu Diệp Nhi, chàng còn mua cho cô bé một xâu kẹo hồ lô làm quà rồi xách hộp cơm đi ra ngoài trấn đến võ đường. Vừa bước tới cửa, chàng đã nghe âm thanh của binh khí vang lên. Hùng cẩn thận nhảy lên nóc nhà, khẽ theo dõi bên trong.
– Các ngươi là ai? Tại sao lại xông vào võ đường tấn công ta?
– Ta đã nói rồi, ngươi khôn hồn thì giao nộp bí phổ Ngũ Hành công kích cho bọn ta, bằng không ta sẽ giết ngươi, đốt sạch võ đường này.
Bọn cướp đường thật hỗn láo. Hùng siết tay, phóng ra hai phi đao trúng vào đùi hai tên bịt mặt rồi lao xuống. Bọn chúng tính vùng dậy chạy, nhưng độc đã lan ra, ngấm vào cơ bắp, tê liệt toàn thân.
– Các ngươi là ai? Lợi dụng đêm tối đến cướp phá nơi này. Thật là hèn mọn.
– Đại hiệp tha mạng!
– Còn không mau tháo khăn bịt mặt ra!!!
– A Toàn, A Mã! Là hai ngươi sao? Tại sao lại đến cướp võ đường của ta? Anh em ngươi võ nghệ giỏi nhất trấn, tại sao lại làm trò đê hèn như vậy?
– Võ sư! Lão biết họ sao?
– Họ là huynh đệ đồng môn với tại hạ, nhưng chỉ có tại hạ là theo nghiệp sư phụ, họ sau này buôn bán.
– Xin đại hiệp tha mạng, A Toàn và A Mã có nỗi khổ riêng. – A Toàn van lơi rối rít Hùng.
Thì ra buôn bán thất bại, họ nợ nhiều tiền của Thẩm gia nên không sao trả nổi. Nghe tin có người muốn mua cuốn bí phổ Ngũ hành công kích với giá cao nên đã nảy sinh ý định đánh cướp sư huynh để bán bí phổ. Võ sư hết lòng xin xỏ cho hai tên sư đệ sa cơ nên Hùng cũng tha mạng cho chúng, chàng còn hứa sẽ gặp Thẩm gia để xin xóa nợ cho chúng. A Toàn và A Mã mừng như chết đi sống lại, chúng vái lạy Hùng như thánh sống, thề bán mạng cho ân nhân.