Đường Môn Truyền Kỳ – Chương 3: – Botruyen

Đường Môn Truyền Kỳ - Chương 3:

Dụng độc cứu cha – Chap no sex

Đang miên man suy nghĩ thì tiếng la thất thanh từ nhà ngoài làm Hùng vụt dậy. Đèn nhà bật sáng, nó thấy bố nằm vật ra sàn nhà. Con rắn lục trườn qua cửa sổ trốn đi. Nó rút cái khăn định buộc garo cho bố thì phát hiện vết cắn ở vai, không thể nào buộc được. Nó lập tức lấy miệng hút nọc độc ra. Nhưng độc đã lan gần đến tim. Mẹ nó ngồi gào khóc. Nó bất lực nhìn cơ thể bố mình giật giật.
Nó chạy vụt vào trong nhà, lấy quyển sách ra đọc “Kịch độc nọc rắn, dùng lá bồ ngót, nhai nhuyễn, đắp vào vết cắn để cầm, giữ độc”. Nó lao nhanh ra vườn, vơ nhanh mấy cành rau ngót già cỗi mà hôm qua nó định phá đi. Vừa chạy vào nó vừa nhai ngấu nghiến. Mẹ nó vẫn nằm xoa bóp bo bố nó dưới sàn nhà. Nó nhanh chóng đắp lá lên vết cắn. Một lát nó thấy vùng xung quanh chỗ vết cắn đỏ lên, thân nhiệt của bố nó được ổn định.
– Mẹ! Đi rang đậu xanh nhanh
– …
Mẹ nó không nói gì cả, lật dật chạy xuống bếp làm theo lời nó răm rắp.
– Rang vừa thôi, cho vào cối xay nhuyễn, hòa nước ấm. – Nó vừa nói vừa thay lá chỗ vết thương cho bố.
Vai ông Diện bắt đầu có dấu hiệu phù sưng lên. Nó biết chỉ cầm được độc chứ chưa giải được hoàn toàn nọc độc ra khỏi cơ thể. Nó đỡ bố dậy, cho ông uống nước đậu xanh và dìu ông lên giường nằm. Nó băng hẳn một nắm lá ngót tiếp tục vào vết cắn
– Mẹ ngồi đây canh bố. Con đi lấy thuốc.
– Không ấy phải đi viện, chứ thế này không kịp thì…
– Lúc nãy đi viện là không kịp rồi. Giờ bố thế không đi được. Mẹ cứ để con.
Thằng Hùng đi vào phòng, nó lật từng trang sách nghiên cứu, đọc tới đâu nó ghi chép tới đó. Nó viết lên trang giấy nào là ngũ hành tương sinh tương khắc, rồi các vị thuốc tương hỗ hay tương khắc. Nó nghiên cứu đến lúc tìm được ra loại thuốc thì trời cũng hửng sáng. – Mẹ ở nhà nấu nước đậu xanh cho bố uống tiếp nhé. Con lên núi.
– Bố mày phù to hơn rồi, còn nói nhảm suốt nữa, giờ làm thế nào?
– Tạm thời nọc độc chưa việc gì đâu. Con lên núi sau xóm lấy ít cây về nấu thuốc.
– Không đưa đi viện, cứ thế này có được không?
– Viện giờ cũng không kịp đâu, y tế huyện miền núi như nhà mình thì nó cũng chuyển lên tuyến trên, đi dài ngày đường mới đến, chắc không kịp. Con đi một tí con sẽ về.
Hùng xách balo trèo lên núi. “Cây mòng gà thường mọc ở khe suối, gần các gốc duối, là một trong những loại cây có thể kết hợp chữa nọc rắn”, “cây ngót dại mọc dưới tán cây to, quả màu đỏ”, … nó vừa đi vừa lẩm bẩm nhớ lại. Khi đã tìm thấy gần hết các loại cây, nó chợt nhớ ra còn phải trèo lên đỉnh tìm những vách đá để hái quả cheo leo. Quả cheo leo giúp làm thuyên độ đắng và độc của những vị thuốc còn lại. Nó bước dạn lên trên đỉnh núi, bị trượt chân, ngã lăn xuống sườn núi. Đầu nó đập vào một quả M79 tròn tròn còn sót lại từ thời chiến tranh. Nó không dám thở mạnh, nếu như bây giờ có chuyện gì thì thôi xong. Nó sợ sệt nằm im một hồi lâu. Thằng Hùng nhớ bố, nhớ những ngày còn bé, hai cha con thường chơi đùa ngoài ruộng, ngoài suối hay trên núi này. Bố nó đã già, mái tóc bây giờ đã muối nhiều hơn tiêu.
– Sau này lớn lên con sẽ làm nông dân giống như bố. Con sẽ là một trong những người trồng lúa, mang gạo đi nuôi cả thế giới này.
– Khà khà, mày lớn thì phải đi làm kỹ sư bác sỹ chứ quẩn làm gì ở cái xó nghèo khổ này.
– Thế sao ngày xưa bố lại bỏ tất cả về xứ này?
– Bố…
– Mẹ bảo ngày xưa bố trong đoàn thông tin, đáng lẽ đi học về là được phong hàm Trung úy. Thời đấy Trung úy to lắm mà.
– Lúc đấy ông bà chỉ mong bố về. Trời cho cơ duyên đầu thai, sinh-dưỡng là cha mẹ. Bố không muốn ông bà buồn phiền, sức khỏe lại yếu đi.
Nó nhớ đến lúc đó, bố nó xoa đầu bảo nó như thế. Thế mà bao lâu nay, chỉ vì chút chuyện tình cảm mà nó quên đi tất thảy, có đôi lúc nó còn hận bố mẹ mình. Nước mắt nó trào ra, nó khóc, khóc to lắm. Nó cảm thấy như đau thắt ở trong lòng. Nó tự nhủ “mình không thể làm đứa con bất hiếu mãi được”. Hùng mạnh dạn cầm quả M79 lên ném mạnh xuống suối rồi ôm đầu nằm sát xuống. Quả bom không phát nổ, nó nhanh nhẹn trèo lên đỉnh vách đá bẻ cả cây cheo leo xuống. Chỉ có vài quả thì không đủ. Nó đành mang cả cây về nhà.
– Mày về rồi à, sao từ tối qua mà không đưa bố mày đi viện, để thế này mà được à? Mày vì cái đứa con gái mà hận bố hận mẹ mà để bố mày thế à? – Tiếng cô Tuyết vang lên ngay từ ngoài cổng.
– ….
Hùng không nói gì, nhanh nhẹn vào nhà bếp, nó bắt đầu đẽo từng cây thuốc. Sắp lên bếp nấu ngay không chờ đợi, không quan tâm người khác nói gì.
Trên giường, ông Diện – bố Hùng nằm nghiêng, sưng phù hết nửa người, phần gáy và phần mặt.
– Tao gọi xe rồi, người ta bảo 30 phút nữa xe đến đưa bố mày đi thẳng Hà Nội.
– Giờ xuống đấy 6 tiếng làm sao mà kịp. Để bố ở nhà. Nếu bố con có gì cũng ở đất này, đó là di nguyện của bố.
Ông Diện trong cơn mê man vẫn quờ tay nắm lấy tay thằng Hùng và gật gật đầu.
– Bố chờ một tí, xong thuốc con mang cho bố uống, sẽ khỏi. – Thằng Hùng nói nhẹ nhàng vào tai ông Diện.
– Thuốc thang gì mày, ba cái tuổi ranh, tập tành, biết gì mà thuốc với men. Mày cho bố mày uống cái cây xằng xịt thì chỉ có chết. Chờ bác sỹ.
Cô Tuyết quát mắng bên ngoài. Mẹ Hùng thì cứ khóc lóc. Bà chẳng biết làm sao trong lúc này. Hùng chạy xuống bếp, đổ thuốc ra cốc rồi đưa cho mẹ.
– Mẹ cho bố uống. Con lấy lá đắp thêm, chiều là khỏi. Không cần gọi xe nữa.
Bà Thanh – mẹ Hùng đem thuốc tới, ông Diện mê man nhưng vẫn còn nhận thức nên có vẫn há miệng ra nuốt thuốc bình thường. Bà Thanh vừa cho ông Diện uống hết cốc thuốc thì Hùng cũng mang lá ra đắp và bó vết thương cho bố.
Khoảng nửa giờ sau, ông Diện có thể nói chuyện do đoạn phù ở cổ kéo rút và ông có phần tỉnh táo. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Bà Thanh mừng mừng tủi tủi khóc lóc ôm chồng. Cô Tuyết thấy thế cũng khóc theo “Em tưởng anh đi luôn theo bố theo mẹ, bỏ em một mình rồi”. Đến chiều, ông Diện có thể ngồi dậy, tuy còn đau nhức, nhưng vết phù đã gần như xẹp hoàn toàn. Hùng xắc thêm hai lần thuốc nữa thì ông Diện khỏi hẳn. Cô Tuyết đem chuyện này kể cho bà con hàng xóm nghe, khắp vùng ai ai cũng đồn nhà ông năm Diện có bài thuốc chữa rắn cắn có thể cứu mạng người.
Từ ngày đó, nhà Hùng thỉnh thoảng lại cò người đến nhờ chữa rắn cắn, chó cắn hay mèo cắn. Hùng phải đi học nên không thể ở nhà chữa bệnh cứu người mãi. Nó viết công thức, các loại cây ra cho bố và để lại bài thuốc cho bố mẹ. Ông Diện biết các loại cây nên lên núi mang về nhà trồng để tiện cho việc hái thuốc. Duy chỉ có mỗi cây cheo leo là luôn phải đi lên núi hái quả nếu cần kíp.
Thời gian trôi đi, Hùng vẫn vừa học vừa nghiên cứu sách thuốc. Nó nghiên cứu đến đâu là viết lại theo nghĩa dân gian dễ hiểu nhất và ghi chép cẩn thận vào từng quyển sách. Thi tốt nghiệp xong, trong thời gian chờ đi thi Đại học, nó thường xuyên cùng bố lên núi lấy thuốc. Nó và bố đã thân thiết trở lại sau biến cố. Nó gần như đã quên hẳn Ngọc. Bây giờ trong lòng nó chỉ muốn một điều là dựa vào sách để cứu người.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.