Đường Môn Truyền Kỳ – Chương 24: – Botruyen

Đường Môn Truyền Kỳ - Chương 24:

Dương Anh gọi Hạ Thành vào, giao cho anh ta công bố đến toàn thể Thiên vương đệ tử về việc Đường Hùng sắp rời đi. Thiên Vương bang sẽ tổ chức đại yến tiệc vào ngày mai để tiễn biệt chàng.

– Hùng ca! Chàng đi rồi, thiếp không biết sẽ một mình sống thế nào.

– Bên cạnh nàng còn có hai bị Hộ pháp trung thành, các vị thống sứ, họ sẽ cùng nàng gánh vác việc trong bang. Hơn nữa, ta tuy ra ngoài hành tẩu giang hồ, nhưng nhất định sẽ nắm tin tức tại bang. Có việc gì, nàng cứ dùng Thiên Lý Truyền Âm liên lạc với ta.

– Việc trong bang thiếp không lo, thiếp chỉ lo là …

– Ha ha ha! Nàng lo cái lồn nàng nó quấy hả?

– Chàng chỉ được cái trêu ghẹo thiếp…

– Vậy thì hôm nay ta địt cho nó nát luôn, khỏi quấy nàng.

– Chàng hư!

Cả hai người quấn lấy nhau, chuẩn bị cho một cuộc ái ân chia ly thì có tiếng gõ cửa bên ngoài.

– Ai vậy?

– Bang chủ, chúng thuộc hạ cầu kiến.

Họ chỉnh lại y phục, Dương Anh ngồi lên ghế chính, Đường Hùng ngồi tại ghế khách. Họ vẫn giữ phép tắc như vậy suốt hai năm qua để tránh người khác soi mói. Thiên-Địa hộ pháp cùng Tả-Hữu sứ của Thiên vương bang tiến vào, gương mặt thất thần lo lắng. Họ đồng loạt quỳ sụp trước Dương Anh.

– Chúng thuộc hạ mong bang chủ suy xét.

– Các vị làm gì vậy? Hôm nay không phải ngày nghị sự, cũng không phải đại lễ gì, các vị đứng lên đi.

– Bang chủ! Cổ Bách vừa nghe Hạ hộ pháp nói, người định tổ chức yến tiệc để tiễn biệt Đường công tử. Chúng thuộc hạ đến đây, kính mong bang chủ suy xét, Thiên vương bang có được ngày hôm nay, không ít máu xương anh em đổ xuống, chúng ta cũng không thể quên công ơn của Đường công tử. Chúng thuộc hạ không muốn Thiên vương bang mất đi một người hiền tài, càng không muốn bên cạnh bang chủ mất đi một người bằng hữu tốt, một đức lang quân trong tương lai. Mong bang chủ suy xét.

– Mong bang chủ suy xét!!! – tất cả quỳ sụp đồng thanh hô vang.

– Các vị! Các vị hiểu lầm rồi. Các vị đứng lên để Đường Hùng giải thích. Chuyện thực hư không phải như các vị đang nghĩ. Không phải Dương bang chủ có ý đuổi Đường Hùng đi. Tại vì bản thân Đường Hùng còn có di nguyện của cha để lại chưa hoàn thành nên tại hạ phải tạm rời Thiên vương đảo.

– Đường công tử! Ý cậu là chúng ta đã hiểu sai?

– Đường Hùng biết huynh đệ Thiên vương bang rất yêu quý mình. Điều đó làm cho bản thân tại hạ hết sức vui mừng, cảm kích, càng phải phấn đấu để không phụ tấm chân tình đó. Đường Hùng vì di nguyện của cha, lần này tạm xa mọi người và Thiên vương đảo, rồi sẽ có một ngày tại hạ quay về. Mong rằng đến khi đó, các vị vẫn xem tại hạ như người thân thích, tình cảm đong đầy như bây giờ. Đối với Đường Hùng, Thiên vương đảo là một mái nhà.

– Bang chủ! Người …. – Lộ Vân Viễn nhìn Dương Anh.

– Các vị! Đường công tử đã nói cạn lời. Ta cũng thấu hiểu cho huynh ấy. Việc người đi là không sao tránh khỏi, chúng ta cố níu giữ cũng không được. Lòng ta đã quyết, mong các vị ngày mai hãy nhiệt thành từ biệt Đường công tử, chúc huynh ấy sớm hoàn thành di nguyện phụ thân để lại. Bây giờ mọi người có thể lui ra được rồi, ta muốn nói chuyện riêng với huynh ấy.

Dương Anh nước mắt lưng tròng, nàng không còn kìm nén để thể hiện bản lĩnh người bang chủ nữa. Tất cả mọi người hiểu điều đó là một sự tổn thương lớn với nàng, họ lẳng lặng chào và lui ra, kèm theo đó là những tiếng thở dài. Cửa vừa khép lại, Hùng vội vã tiến đến ôm lấy Dương Anh.

– Chàng có biết nỗi lòng của Anh nhi cũng là nỗi lòng của chư huynh đệ Thiên vương bang không?

– Ta thật áy náy. Nàng đừng khóc nữa.

– Thiếp không hề muốn khóc trước mặt họ, nhưng thiếp không kiềm lại được.

Dương Anh ôm lấy Hùng một hồi lâu, nàng tiếp tục khóc. Đôi mắt đẫm lệ của nàng khiến Hùng như muốn rụng rời tất cả. Hùng chỉ biết ngồi im, lặng nghe nàng khóc, lau nước mắt cho nàng.

– Thỉnh thoảng, chàng về lại Ba lăng huyện, thiếp muốn gặp chàng được không?

– Tất nhiên. Đi xa vậy, chắc hẳn ta sẽ rất nhớ nàng.

– Thiếp chỉ sợ, giang hồ mỹ nữ vô kể. Chàng rồi sẽ sớm quên thiếp.

– Đường Hùng ta gắn bó với nàng mấy năm trời, không dễ dàng dứt bỏ như vậy đâu Anh nhi.

– Trai năm thê bảy thiếp, Anh nhi không trách khi chàng có thêm nữ nhân mới, nhưng chàng đừng ruồng bỏ thiếp là được rồi. Thiếp sẽ chờ chàng.

– Anh nhi! Đa tạ nàng! Ta sẽ luôn nhớ nàng, nhớ cả cái lồn xinh xinh này nữa.

– Chàng dâm quá đi!
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.