Đường Môn Truyền Kỳ – Chương 23: – Botruyen

Đường Môn Truyền Kỳ - Chương 23:

Hai năm sau, Thiên Vương bang nhờ sự chỉ huy của Dương Anh và sự giúp sức của Đường Hùng giờ đây bắt đầu có tiếng tâm trên chốn võ lâm. Dương Anh được Đường Hùng cùng rèn luyện võ công, đã sáng tạo ra hai bộ môn võ phái là Thiên Vương Chùy pháp và Thiên Vương Đao pháp uy lực vô song, vang chấn thiên hạ. Lộ Vân Viễn và Hạ Thành được phong làm Thiên-Địa Hộ pháp. Vương Tá, Cổ Bách, Dương Hồ bây giờ thống lãnh các sứ, trên dưới mỗi sứ chỉ huy hơn hai trăm người. Thiên Vương bang giúp đỡ hết lòng cho nhân dân Ba Lăng huyện, được nhân dân che chở, kính trọng. Triều đình nhiều phen đem quân dẹp loạn nhưng không thành, thế trận lòng dân vững chắc.

– Là ai đó?

– Đường công tử, là Cổ Bách và Lộ Hộ pháp. Chúng tôi có việc muốn gặp cậu.

– Tả sứ và Hộ pháp tìm tại hạ có việc gì? Mời vào trong này.

– Đường công tử! Cổ Bách xưa nay trực tính, thuộc hạ đi thẳng vào vấn đề. Thiên Vương Bang giờ đi vào ổn định, ngày càng thanh thế là nhờ sự anh minh, tài trí của Bang chủ. Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng, Thiên Vương bang có được ngày hôm nay phần nhiều là từ sự góp sức của công tử. Bang chủ đã hết hạn tang Thiên Vương, cũng muốn tìm một đức lang quân cùng gánh vác việc đại sự tại Thiên Vương đảo. Chúng thuộc hạ là bề tôi, nhưng cũng là những bậc tiền bối chăm sóc Bang chủ từ nhỏ, mong muốn được đứng ra mai mối lương duyên này.

– Tả sứ ý muốn nói là mai mối cho ta và Dương bang chủ sao?

– Ý của Cổ tả sứ cũng chính là mong muốn của toàn thể huynh đệ Thiên vương bang, mong công tử suy xét. – Lộ Vân Viễn lên tiếng.

– Mọi người đã hỏi ý bang chủ chưa?

– Cổ Bách nghĩ rằng, nam nhân nên chủ động thì tốt hơn.

– Đa tạ hảo ý của Cổ tả sứ và Lộ hộ pháp cùng các vị huynh đệ. Đường Hùng sẽ trao đổi riêng với bang chủ. Mong các vị thông cảm cho.

– Công tử! Chẳng lẽ tình cảm giữa cậu và bang chủ không thể tiến xa hay sao?

– Cổ tả sứ, Đường Hùng nói là sẽ bàn với bang chủ, chứ không phải là sẽ từ chối. Mong thúc và các huynh đệ cho chúng tôi thêm thời gian.

– Vậy chúng thuộc hạ xin cáo lui. Mong công tử dành thời gian suy nghĩ thêm.

– Đa tạ hai vị.
Cổ Bách và Lộ Vân Viễn rời khỏi, trong lòng Đường Hùng đầy ắp những lo toan. Chàng sẽ kết hôn với Dương Anh sao? Chàng yêu Dương Anh, nhưng còn nghiệp lớn chưa thành. Đàn ông trên đời thiếu gì nữ nhi, nhưng công danh thì chỉ có một, hơn thế nữa đó lại là di nguyện của cha chàng để lại. Chàng đã hứa trước mộ phần của cha, sẽ dành cả cuộc đời đem Thiên Hoàng Long Khí về Đường gia. Vậy mà giờ đây, hai năm ròng chàng cứ quẩn quanh bên Dương Anh, chưa làm được gì cả. Suy nghĩ đăm chiêu, chàng vội vàng đến tẩm cung của Dương Anh.

– Hùng ca! Chàng có tâm sự sao?

– Lúc nãy Cổ thúc thúc và Lộ huynh có đến tìm ta.

– Chuyện gì?

– Họ muốn tác hợp cho ta và nàng.

Dương Anh thẹn thùng, trong lòng vui sướng. Nàng thật sự mong mỏi ngày này từ lâu rồi. Suốt hai năm qua, nàng và Hùng biết bao lần ân ái, lồn nàng chứa biết bao tinh trùng của chàng. Nhưng chừng đó chưa đủ, nàng thực sự muốn được làm vợ chàng một cách danh chính ngôn thuận.

– Ý…ý chàng ra sao?

– Ta nói với họ là cần phải hỏi thêm ý của nàng.

– Muội..muội không ý kiến gì hết. Tùy chàng quyết định.

Hùng vòng tay ôm lấy Dương Anh vào lòng. Vị bang chủ cương trực, anh minh thường ngày đang nhỏ bé, yếu ớt và cần che chở biết bao trong tay Hùng. Chàng thật sự rất thương cho Dương Anh.

– Ta muốn gia nhập Tầm long hội, tìm Thiên Hoàng Long Khí.

– Huynh muốn đi sao? Hai năm ròng ở Thiên Vương đảo chưa làm huynh nguôi ngoai sao?

– Anh nhi! Đó là di nguyện của cha ta.

– Vậy còn muội? – Dương Anh hỏi trong nước mắt.

– Ta…ta không biết làm sao nữa.

– Huynh về đi! Muội muốn một mình.

– Ta…

– Huynh về đi, ra khỏi đây ngay.

Dương Anh thét lên, vẻ mặt cương nghị của một bang chủ hiện rõ. Hùng biết không thể ở lại thêm, chàng quay đi. Dương Anh đóng sập cửa, nàng nằm vật ra giường khóc suốt buổi chiều hôm đó. Sáng hôm sau, nàng cho người mời Hùng đến tẩm cung.

– Hùng ca! Huynh nhất định sẽ đi phải không?

– Ta đã quyết định rồi.

– Sau này huynh sẽ trở lại Thiên vương bang chứ?

– Anh nhi! Ta sẽ không trở lại Thiên vương bang, nhưng ta nhất định sẽ trở về Thiên vương bang. Đối với ta, Thiên vương bang là một ngôi nhà, một gia đình, có nàng là người ta yêu thương.

Dương Anh nước mắt lại tuôn trào, nàng ôm chặt lấy Đường Hùng như muốn dùng chút hơi sức níu chàng ở lại. Tình yêu nàng dành cho Đường Hùng thuần khiết, toàn tâm toàn ý, không chút đắn đo suy nghĩ.

– Hùng ca! khi nào chàng đi?

– Ta dự định sáng ngày mốt.

– Vậy hôm nay, chàng hãy ở đây với thiếp, cả một ngày được không?

– Ta cũng muốn như vậy. Nhưng ta còn phải chào từ biệt mọi người, muội giúp ta nhé.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.