Dương Anh túc trực bên cạnh giường. Hùng vẫn mê man do trúng thương quá nặng từ phản đòn La Hán Trận. Hùng đã thiếp đi được hai đêm. Dương Anh hằng ngày vẫn chăm sóc cho Hùng thật chu đáo.
– Dương cô nương! Cô nên đi nghỉ một lát đi, cô đã thức suốt hai đêm rồi.
– Đa tạ Huyền Giác đại sư, Dương Anh muốn ở đây chăm sóc cho huynh ấy. Không biết khi nào huynh ấy mới tỉnh lại.
– Đường Hùng thọ thương quá nặng, nhanh thì cũng phải vài ngày nữa mới tỉnh được. Chiêu thức nó đánh ra quá uy lực nên phản đòn từ La Hán Trận cũng dội ngược lại một lực không kém. Không biết nó học chiêu thức này từ đâu, nhưng người dạy nó chiêu thức này thật không phải hạng phàm phu tục tử.
– Dương Anh cũng chưa thấy huynh ấy dùng vũ khí bao giờ. Thì ra huynh ấy dùng ám khí trong chiến đấu.
– Ta phải đi gặp Phương trượng ngay bây giờ. Cô nương nếu muốn nghỉ ngơi thì sang phòng bên cạnh, ta có dặn đệ tử thay cô chăm sóc cho Đường Hùng rồi.
– Đa tạ đại sư! Dương Anh tự biết cân nhắc, không dám phiền đến các sư phụ thiếu lâm.
Huyền Giác đại sư rời đi, trong lòng ông đầy suy nghĩ lo toan. Không biết lúc Đường Hùng tỉnh dậy, ông sẽ phải nói với nó từ đâu. Suốt đời tu hành không chút muộn phiền, chỉ riêng chuyện của Quỷ Kiếm là khiến ông nặng tình bi ai nhất. Âu cũng là cái nghiệp và duyên nợ đức Phật ban cho, ông thở dài rồi bước về phía Phương trượng thiền phòng.
Hùng đã tỉnh nhưng chân tay thì cảm giác như mất sức. Chàng toan mở mắt, nhưng lại nghĩ ngợi gì đó rồi không tỉnh lại.
– Dương cô nương! Anh nhi! Anh nhi! Muội đừng đi!
– Hùng ca! Hùng ca! Muội đây, muội không đi đâu hết
Dương Anh hốt hoảng nắm lấy tay Hùng lo lắng. Hùng đang giả vờ mê man để chọc ghẹo nàng. Trong lúc thập tử nhất sinh, bất tỉnh nhân sự mà Hùng còn gọi tên nàng, Dương Anh vừa buồn vừa xúc động. Nàng ôm lấy Hùng khóc thút thít.
– Anh nhi! Ta sợ mất muội! đừng rời xa ta! Ta yêu muội…. – Hùng lại tiếp tục trêu chọc Dương Anh, mặc cho cô ta đang ôm chàng và khóc trên ngực chàng.
– Huh u hu! Hùng ca! Huynh tỉnh dậy đi! Huynh muốn muội làm gì cũng được, huynh còn hứa sẽ đưa muội về Ba Lăng mà. Huynh tỉnh dậy đi, huynh không cần đưa muội về Ba Lăng cũng được, chỉ cần huynh đưa muội đi, chân trời góc bể muội cũng theo huynh.
– Thật không? Chân trời góc bể cũng theo phải không?
Dương Anh giật mình ngồi dậy. Nàng nhìn Hùng và khóc to hơn trong sự vui sướng.
– Hùng ca! Huynh tỉnh rồi! Huh u!
– Xem kìa! Hôm nay ta mới thấy Dương cô nương mít ướt thế này đó.
– Muội mặc kệ! Chỉ cần Hùng ca tỉnh lại thôi.
– Con gái Thiên Vương là một cô gái xinh đẹp. Muội đừng khóc nữa, ta đau lòng lại bất tỉnh nữa đó.
– Muội không khóc, không khóc nữa. Hùng ca đừng ngủ nữa, Hùng ca dậy đi!
Dương Anh vội vã lau nước mắt. Nàng cúi xuống ôm Hùng như thể sợ chàng đi mất.
– Xem kìa! Ta còn đang bị thương, muội ôm vậy ta đau đó. Lấy dùm taít đồ trong túi hành trang nhé.
– Muội xin lỗi! Để muội lấy ngay.
Dương Anh mở túi hành trang của Đường Hùng ra, bên trong chỉ có 1 bộ quần áo cùng với vô số thảo dược các loại. Dưới cùng là một xâu ám khí các loại.
– Hùng ca lấy gì?
– Có một lọ sành, trên có ghi Hồi thiên đan, lấy giúp ta.
Hùng lấy một viên Hồi thiên đan uống vào, lập tức cơ thể chàng nóng bừng, tay chân có sức trở lại. Đây là dược phẩm mà chàng và Doanh Doanh nghiên cứu nhiều năm mới bào chế được. Hồi thiên đan có tác dụng hồi phục sinh lực và trị thương cầm máu cực mạnh. Hùng cảm thấy khỏe khoắn trở lại, dù vết thương vẫn còn hơi đau.
– Hồi thiên đan này quả là lợi hại. Hùng ca từ đâu mà có được.
– Là ta và Doanh cô nghiên cứu bào chế từ máu, cốt sói xanh và một số thảo dược trên núi Phục Ngưu.
– Hùng ca quả là bậc thầy về dùng thuốc. Anh nhi rất cảm phục.
– Ta chế được nhiều loại thuốc. Nhưng có một loại bệnh ta đang mắc phải mà đến nay ta cũng chưa từng có thuốc giải.
– Hùng ca bị bệnh gì? – Dương Anh nhìn Hùng mắt tròn xoe lo lắng.
– Bệnh trong tâm.
Hùng vừa nói vừa cầm tay Dương Anh đặt lên ngực trái của mình. Dương Anh mỉm cười, đỏ mặt cúi mặt xuống, nàng thẹn thùng nhưng vui sướng vô cùng.
– Hùng ca! Lúc hôn mê, sao huynh cứ gọi tên muội vậy?
– Có lẽ trong thâm tâm ta, muội chiếm một vị trí quan trọng. Ta mơ thấy muội rời bỏ ta. Ta thật sự không muốn mất muội.
– Hùng ca dẻo miệng! Chắc ai cũng nói thế chứ gì?
– Ai ta cũng nói thế không quan trọng.
– Chứ cái gì mới quan trọng?
– Quan trọng nhất là ta yêu muội.
– Hi hi! Hùng ca! Ghét huynh ghê!