Dương Anh và Hùng vừa đến cửa Thiếu lâm tự thì có 3 tên tiểu tăng ra chặn trước cửa.
– Xin hai vị thí chủ dừng bước. Hai vị tìm đến Thiếu lâm tự là có việc gì?
– Thiếu lâm tự là nơi cửa Phật, tại hạ đến thắp hương kính Phật chẳng lẽ không được sao sư phụ? – Hùng lên tiếng hỏi ngay.
– Xin thí chủ thông cảm cho, bổn tự hiện nay đang sửa chữa, không tiếp khách. Mời thí chủ về.
– Ngươi … Hùng tức giận định lao lên nhưng Dương Anh chặn lại.
– Xin ba vị sư phụ báo lại với Phương trượng, tiểu nữ Dương Anh, con gái Thiên Vương ở động Đình Hồ có việc cầu kiến. Đây là tín vật.
Dương Anh đưa thẻ bài cho tên tiểu tăng và kéo Hùng ra một góc. Một tên mang thẻ bài vào trong, hai tên còn lại vẫn ở lại canh cổng và theo dõi họ.
– Hùng ca! Đây là đất Thiếu lâm, huynh nên cẩn trọng. Nên nhớ nhẫn nhịn vì mục đích cuối cùng.
– Ta hiểu rồi Dương cô nương. Ta xin lỗi vì quá lỗ mãng.
– Huynh lại khách sáo rồi, sao huynh không gọi muội là Anh nhi nữa, muội thích nghe vậy hơn.
Dương Anh quay mặt đi, hai má nàng đỏ ửng vì thẹn thùng. Họ đang không biết nói gì thì từ bên trong có tiếng vọng ra.
– Để Dương cô nương và vị công tử đây phải chờ, bổn tự thật thất lễ. Mong hai vị không trách cứ, xin mời vào.
– Vị đại sư đây là?? – Dương Anh thắc mắc.
– Bần tăng là Huyền Từ. Sau khi được báo tin Dương cô nương tới thăm bổn tự, Từ Nhân Phương Trượng đã giao cho bần tăng đón tiếp hai vị.
– Huyền Từ đại sư khách khí rồi. Dương Anh cùng Hùng ca đây hôm nay đến Thiếu lâm tự có việc xin cầu kiến. Công việc tại Tàng kinh các nhiều vô kể mà đại sư vẫn bớt thì giờ ra đón Dương Anh. Tiểu điệt cảm kích vô cùng.
– Mời Dương cô nương và vị tiểu huynh đệ đây tới Tàng kinh các tham quan trước. Phương trượng hiện tại đang bận một số việc nên chưa thể gặp hai vị ngay lúc này được.
Dương Anh và Hùng bước vào Thiếu lâm tự, quang cảnh thật thanh bình, thỉnh thoảng tiếng chuông chùa ngân lên điểm chút trong không gian tĩnh lặng đó. Đây là lần đầu họ đến Thiếu lâm tự nên không khỏi bỡ ngỡ. Đi qua hai sân lớn, họ được mời vào Tàng kinh các, nơi cất giấu nhiều kinh thư quan trọng của Thiếu lâm tự.
– Thiếu lâm tự quả là chốn tĩnh tâm để nghiên cứu võ học. Tàng kinh các lưu trữ nhiều kinh thư tuyệt học, thảo nào đệ tử thiếu lâm xuống núi đều vang chấn thiên hạ.
– Dương cô nương đề cao quá bổn tự làm bần tăng cảm thấy hổ thẹn. Võ học thiếu lâm hạn hẹp, chỉ dùng kinh thư làm nguồn võ học, tu tâm luyện thân thể, mong giữ gìn sức khỏe, bảo vệ bổn tự và chánh Phật nơi đất Bắc. Đã lâu rồi bần tăng không xuống núi, chẳng biết hiện nay sức khỏe Thiên Vương ra sao? Ba lăng huyện vẫn yên bình chứ? Còn vị tiểu huynh đệ đây là…??
– Một lời nói ra thật không sao tả hết. Thiên Vương hiện nay đang bị Nhạc Phi bao vây, tiến đánh động Đình Hồ. Tiểu điệt phải lưu vong tìm cách hỗ trợ cho cha từ ngoài. Hôm nay, Dương Anh và Hùng ca đây cầu kiến Thiếu lâm tự, cũng chỉ mong được sự giúp đỡ của quý tự. Hùng ca đây là một vị bằng hữu, trong lúc tiểu điệt lâm nguy đã có ơn cứu giúp.
– Thật vậy sao? Bần tăng lâu nay biệt tăm tin tức bên ngoài, không biết Thiên Vương đang lâm nguy, mong Dương cô nương thứ lỗi.
– Tiểu điệt không dám. Chẳng hay Phương Trượng hiện nay đang bận việc gì, tiểu điệt nóng lòng muốn gặp người.
– Nói ra thật đáng xấu hổ. Bổn tự dạo này tự nhiên thường xuyên bị mất cắp. Phương trượng cùng các đệ tử đang tìm một cái Kim Liên Hoa, đó là một vật phẩm quan trọng của bổn tự.
– Nếu đại sư không ngại, tiểu điệt và Hùng ca đây xin được ở lại đây nghiên cứu kinh thư chờ đại sư. Mong đại sư và thiếu lâm tự sớm tìm được Kim Liên Hoa.
– Vậy bần tăng không khách khí. Mong Dương cô nương và Hùng huynh đệ đây chờ bần tăng một lát.
Huyền Từ và mấy tên đồ đệ đi khỏi. Dương Anh liền nói nhỏ với Hùng
– Huynh có biết nơi này chứa đựng những thứ gì không?
– Võ học thiếu lâm tự.
– Phải! Tất cả những gì tinh túy nhất của Thiếu lâm đều hội tụ tại Tàng kinh các này. Tuy nhiên người có võ công tệ nhất trong bốn vị trưởng bối dưới trướng Phương trượng lại là người quản lý Tàng kinh các này.
– Ý muội là Huyền Từ đại sư. Ông ta võ công yếu nhất sao?
– Nói thế để huynh hiểu, những người khác võ công còn cao thế nào. Thiếu lâm tự đào tạo võ học khắc nghiệt thế nên đệ tử của họ rất giỏi.
– Sao chúng ta không thử nghiên cứu vài cuốn sách ở đây nhỉ? Biết đâu lại học được điều gì đó.
Hùng lấy đại một cuốn kinh thư và ngồi đọc ngon lành trước cặp mắt ngạc nhiên của Dương Anh
– Hùng ca! Kinh thư này chữ phạn, huynh đọc được sao?
– Mắt của ta nhìn được hết. Ta còn biết áo trong muội màu gì mà, haha
– Huynh!Đê tiện! Lộ bản chất lưu manh ra rồi nhá.
– Ha ha, muội ngồi xuống đây ta đọc cho muội nghe. Chứ đứng trước mặt, ta lại nhìn thấy cả.
– Huynh… Đê tiện!
Nói vậy nhưng Dương Anh cũng ngồi xuống cạnh Hùng để nghe Hùng đọc từng chữ trong cuốn kinh thư. Đang say sưa đọc, họ bất chợt thấy một bóng người vụt qua ngoài cửa, hành tung lén lút.
– Anh nhi! Muội ngồi đây, ta ra xem chuyện gì.
Hùng lao nhanh ra ngoài cửa, đuổi theo bóng người, chạy thẳng vào hướng Đạt Ma Đường. Bóng người vụt mất phía sau pho tượng, chàng vội chui vào cơ quan phía sau pho tượng, lập tức một tên đồng nhân lao vào tấn công chàng. Hùng vận nội công xuất ra chiêu Hàng long bất vũ chống đỡ lại và đánh bại hắn. Chàng đi vào sâu hơn trong cơ quan thì nghe tiếng bọn đồng nhân đuổi theo đằng sau. Hùng liền bố trí Địa diễm hỏa trên khắp đường đi rồi lao nhanh vào phía trong. Bọn đồng nhân phía sau bị trúng Địa diễm hỏa thì không còn sức bám theo nữa. Hùng khựng lại trước một tên đồng nhân to lớn trước mặt, hắn lao vào tấn công chàng tới tấp. Sức mạnh của tên này quá lớn, chàng bị đánh bật ra, ngã nhào. Biết sử dụng chiêu tiếp cận sẽ thọ thương, chàng đứng từ xa phòng hàng loạt phi tiêu tới hắn. Tên đồng nhân lớn không nao núng lao đến, sát thương của chiêu này không đủ để làm hắn trọng thương, hắn liên tục tấn công, Hùng phải né tránh liên tục. Chàng rút trong túi ra bảy cây phi tiêu và phóng mạnh về phía hắn. Trúng phải Tán hoa tiêu có độc, tên đồng nhân tê dại người, gục xuống. Hùng nhảy đến bên cạnh hắn, lục túi vải, lấy ra được Kim Liên Hoa, lao nhanh ra phía cửa cơ quan để thoát thân.
Trước mặt Hùng là 8 tên đồng nhân đứng chờ sẵn, chàng lao đến tấn công chúng từ nhiều hướng nhưng đều thất bại. Bọn đồng nhân không nói không rằng, án ngữ trước lối đi thi triển trận pháp khiến chàng như bị chôn chân. Biết đây là trận pháp La Hán Trận vô cùng lợi hại, chàng vận công thi triển chiêu Bất Động Minh Vương và lao vào dùng quyền pháp Hàng Long Bất Vũ tấn công bọn đồng nhân. Trong lúc giao chiến, Phương trượng thiếu lâm và các đệ tử đã tràn vào cơ quan để xem. Họ hết sức bất ngờ trước một người lạ mặt đang thi triển võ công Thiếu lâm tự. Hùng dùng mọi sức lực để đánh phá La Hán Trận nhưng bất thành. Chàng rút trong áo ra một cây nỏ, gắn vào và thi triển Mạn Thiên Hoa Vũ. Hàng trăm ám khí như mưa trút xuống phía bọn đồng nhân, chúng dùng côn đánh phá ngược lại, ám khí lao nhanh về phía Hùng gần một nửa. Quá bất ngờ trước chiêu phản đòn, Hùng trúng nhiều ám khí, vật ra thọ thương. Trận pháp La Hán chưa được giải, Huyền Giác đại sư lao vào ôm lấy Hùng, mang ra ngoài trị thương.