” Dường như càng lớn, người ta càng phải đối diện với nhiều sự lựa chọn hơn lúc nhỏ, không chỉ đơn thuần là thích thì có thể chọn. Mọi thứ trở nên rắc rối hơn, và luôn luôn có sự do dự song song tồn tại. Cuối cùng, dù là lựa chọn con đường nào đi nữa, chúng ta sẽ vẫn chịu tổn thương ”
Sau khi nàng kết thúc cuộc gọi, cũng là lúc con tim tôi đau nhói đến tận cùng của sự đau khổ, tôi đã mệt mỏi như thế nào mới chiếm hửu được một phần con tim nàng, chuyện chưa đâu vào đâu thì mọi thứ đã trở nên ngoài sức tưởng tưởng như vậy rồi..
Tôi sợ sau lần này con tim tôi sẽ vì tổn thương mà không dám yêu một ai nữa…tôi mệt mỏi và cảm giác sầu khổ thống cùng…
Nhưng đây là quyết định của tôi, tôi phải chấp nhận, phải đủ mạnh mẻ để không thốt lên hai từ ” đừng đi “. Phải dùng hết dũng khí của mình, để hi sinh một lần cho trọn vẹn, lần này tôi muốn nàng đi một cách phải thật đơn giản, không vướng bận điều gì. Tôi chấp nhận hi sinh mọi thứ , chỉ cần nàng được bình yên.
Đột nhiên đang rối ren trong vô vàn cảm xúc, tôi tự nhiên muốn viết cái gì đó, muốn kể cho ai nghe về cái gì đó, tôi chưa nghĩ ra nữa. Tôi muốn viết lại một phần của đời mình, tự nhiên tôi muốn viết như thế..tôi gọi lại cho nàng ngay sau khi có suy nghĩ đó
– Em cứ thực hiện tiếp kế hoạch của mình, anh vốn dĩ không thuộc về em, em vốn dĩ cũng không dành cho anh, anh dằn co và suy nghĩ rất nhiều mới có quyết định như vậy, anh dùng hết lí trí của mình để quả quyết với em một điều, quyết định của chúng ta ngày hôm nay mãi mãi là đúng đắn. Em cứ đi đi, nhưng anh xin một điều kiện
– Điều kiện gì?
– Anh sẽ viết một câu truyện , truyện kể về hành trình của anh và em khi mình gặp lại nhau, em là nhân vật chính trong đó
– Để người ta biết em làm đĩ hay gì ?
– Tất nhiên anh đủ khôn khéo để che dấu việc đó, chỉ là một câu truyện anh kể lại, nhân vật tất nhiên sẽ không ai biết là ai, anh sẽ dùng một bút danh riêng, một cái tên rất riêng cho nhân vật nữ. Mọi thứ đều không thể phiền đến em được
– Em cần suy nghĩ..
Tôi chưa kịp nói gì thì nàng nói tiếp
– Vậy viết đi, anh từng viết rất nhiều , hãy cố gắng viết thật tốt, viết để cho hai chúng ta có một di sản, về già có cái để hàn thuyên…
Nàng tắt máy ngay sau câu nói đó..
—-
Tôi thanh toán tiền nước, chạy về gần khách sạn dò la tin tức thì biết Dương vẫn chưa được thả, hắn đang bị truy tố với hai tội danh ” Chứa gái mại dâm ” ” hoạt động mại dâm trái pháp luật ”
Tôi vẫn chưa thỏa đáng, thằng chó chết đó phải bị thêm tội làm mất chứng minh nhân dân của tôi nữa, hắn ta có biết cái đó đối với tôi bây giờ quan trọng đến mức nào…
Nhưng thằng chó chết đấy sớm muộn cũng lo lót ra ngoài được thôi, tôi biết là như vậy, Vy cũng biết , anh VP cũng biết. Vì xã hội là như vậy , có tiền có quyền là làm phiền được thiên hạ. Đơn giản vậy thôi
—-
Có một khoảng thời gian nàng nhờ tôi đưa về Đà Lạt một lần nữa, nàng không thiếu cách để đi, nhưng nàng muốn đi cùng tôi, tôi biết ý nàng, nàng muốn tôi về nhà . Nhưng điều đó vốn dĩ là không thể xảy ra…
Nàng về để làm giấy tờ thủ tục cho mẹ nàng, trong thời gian đó nàng cũng bán nốt căn nhà ở SG. Số tiên nàng cầm trên tay dư sức giúp cho nàng có một tương lai tốt đẹp..
Nàng nói nàng tôn trọng ý kiến của tôi khi tôi quyết định để nàng đi nhưng tôi biết không phải vậy, từ đầu nàng đã biết tôi trước sau cũng sẽ có quyết định như thế. Chỉ là giữ lại cho tôi một chút hào sảng khi tôi tự nói ra mà thôi.
Và mọi chuyện ngay từ đầu kể từ khi gặp lại nhau cho đến tận thời điểm bây giờ đều do nàng chi phối, tôi giống một anh chàng khờ dại ngoan ngoãn bên cạnh mình, không có tác dụng gì nhiều, chỉ có một tác dụng duy nhât là làm nàng lên đỉnh trong lần đầu tôi chén nàng mà thôi, à lần đầu mà chắc cũng là lần cuối cùng rồi…
Bởi vậy tôi mới nói đàn ông khổ sở trăm bề
” Phận trai mười hai bến nước
Làm hoa cho người ta hái
Mọc dái cho người ta chơi ”
Đàn ông lại khổ hơn trăm bề nữa, bị đàn bà chơi xong nó bỏ, nó bỏ cũng đành, nó bỏ đi xa thật xa để trốn tránh trách nhiệm luôn mới thật sự đau lòng kia kìa.
—
Phụ nữ đẹp đã khiến đàn ông điêu đứng trăm đường
Phự nữ thông minh lại càng khiến đàn ông mệt mỏi trăm nẻo
Phự nữ vừa xinh đẹp vừa thông mình thì lại nguy hiểm cực kì, là một con dao hai lưỡi khi ta bước vào cuộc chơi với họ, một là ngọt, hai là đắng..Ngọt thì ngọt cực kì nhưng đắng thì lại đắng vô hậu…
Phải mất một khoảng thời gian gần ba tuần nàng mới tới chuyến đi đấy, chuyến đi không trở lại, chuyến đi chắc có lẻ là chuyến cuối cùng tôi được tiễn nàng…
Tất nhiên trong ba tuần đấy bọn tôi không liên lạc với nhau nhiều, tôi phải đi xin việc ở một khách sạn khác, may mắn là được giới thiệu bởi anh VP nên tôi được đặc cách làm quản lí, quản lí hai cái khách sạn một lúc cùng chủ. Tôi và anh VP vẫn gặp lại nhau sau những lần giao dịch như cũ…thu nhập của tôi cũng tốt hơn rất nhiều..trong thời gian đó tôi đã viết được một vài chương đầu của bộ Bạn Thân Tôi Làm Gái tức là bộ truyện này…
Vì vừa công việc vừa viết lách nên không có thời gian để gặp nàng, ngay cả có thời gian cũng không đủ sức…
Nàng cũng không làm phiền tôi vì bận lo giấy tờ bên kia, lại còn phải lo thủ tục buôn bán căn nhà kia, vậy mà sự bận rộn cuốn bọn tôi đi hết gần ba tuần nhanh chóng vánh..
Cái đêm cuối nàng ở Việt Nam , bọn tôi hẹn hò nhau ở một điểm đặc biệt cực kì…trên ô tô , ở một nơi vừa đủ xa..đêm đó bọn tôi chén nhau ở trên xe, bên cạnh một cánh đồng….bởi lúc đi Đà Lạt lần đầu bọn tôi đã có hứa hẹn với nhau, mãi đến tối đấy mới có dịp thực hiện..Cảm giác thế nào, chắc không cần nói cũng biết rồi nhỉ ?
Nhưng đoạn này tôi không chấp bút vì muốn giữ lại cho riêng cho mình..
Tôi đưa nàng ra sân bay để tiễn nàng và mẹ cùng lên đường..đến tận cái giây phút đó tôi mới biết rằng nàng sang Newzealand chứ không phải Úc. Mà Newzealand ai đang ở đó, mọi người có còn nhớ không ?. Tôi không chắc có phải là như tôi nghĩ không, hay là tôi lại linh tinh nữa, nhưng..
Tôi nói rồi, phụ nữ vừa xinh đẹp vừa thông minh rất nguy hiểm, chơi với họ chỉ có đứt tay mà thôi…đường nào mình cũng thua cuộc.
Vậy là
Nàng bỏ nghề làm đĩ, tôi bỏ nghề điều đào, thăng cấp lên quản lí khashc sạn..anh VP vẫn là khách hàng của tôi, tôi không còn điều đào cho ảnh nữa, chỉ lấy phòng VIP cho anh khi anh gọi trước, chỉ vậy thôi.
Tuy rằng tôi đau lòng khi nàng đi nhưng tôi châp nhận
Tuy rằng tôi có lẻ đã chiếm hữu được nàng nhưng tôi chấp nhận
Tuy rằng mọi thứ có thể xảy ra theo chiều hướng khác nhưng tôi chấp nhận
Tuy rằng mọi việc sẽ khiến tôi tổn thương hơn trong tình yêu sau này nhưng tôi chấp nhận…
….
Cái khoảng khắc mà nàng đi qua trạm kiểm soát là cái khoảng khắc tôi thấy cuộc đời mình…thật thi vị…
Tôi mỉm cười, vẩy tay chào nàng !
Nàng vẩy tay chào tôi, rồi mỉm cười !
Mọi thứ như vậy là trọn vẹn…
—————–
Anh đã viết cho em một di sản..như thế đấy !
La Duy – Tường Vy
—-
Cám ơn tất cả độc giả đã theo dõi và ủng hộ sách BTTLG của La Duy.
Hi vọng các bạn sẽ ủng hộ những tác phẩm tự truyện về đời La Duy tiếp theo.Click vào quảng cáo bên dưới ủng hộ mình nha. (đừng tắt quảng cáo liền nhé)
Bạn đang đọc truyện voz hay trên web Botruyen.