Chap 2
Thế là ngồi ăn bánh mì xíu mại, trong đầu em nảy lên bao nhiêu ý định đen tối . Kể ra thì cũng mấy tháng rồi em chưa xếp hình, nhất là giờ đây đi bên em là một em gái trẻ đẹp, mặt rạng ngời. Em chỉ mong thằng H dẻo mỏ thuyết phục được em L. Các thím có tin không chỉ mới tưởng tượng chuyện ở chung phòng với em P mà thằng em của em đã rục rịch.
Đi ăn bánh mì xong, H lại rủ đi dạo tiếp, mục đích là để gù em L. Chưa đầy một giờ sau đó, H đã hô về khách sạn. Nó quay qua cười với em, ra dấu OK. Em hí hửng. Kể ra thì hai thằng đều có lợi. Không có em thì tối nay chắc gì nó được ngủ với em L.
Về khách sạn, em thấy L kéo P ra nói chuyện. Em không biết hai bé nói chuyện gì, nhưng sau một hồi thì thấy P phụng phịu cùng L đi lại chỗ tụi em. Lát sau H nói “tối nay anh N qua phòng P ngủ nha, tại L mệt quá, em chăm cho L”.
Em và L, P về phòng. L lấy đồ đạc và về phòng H. Cánh cửa đóng lại, em quay qua nhìn P:
– Hồi nãy tụi anh có hỏi thuê thêm phòng, mà khách sạn hết phòng rồi. Anh lại ngại đi kiếm khách sạn khác. (em nói xạo đó )
– Dạ.
P lục ba lô lấy đồ rồi vào phòng tắm thay đồ. Lúc sau cô bé quay ra với bộ đồ bộ. Bằng máy quét tích hợp với mắt, em nhận ra cô bé vẫn mặc áo ngực. P nhìn em. Lúc này em đã cởi áo khoác, nhưng vẫn mặc áo thun, quần jeans.
– Anh không thay đồ hả?
– À anh không mang theo đồ thay.
– Í a, ở dơ nha
– Đâu, anh thay đồ hết rồi, trước khi gặp tụi em đó. Nhưng anh không có mang đồ ngắn, nên mặc như vậy.
Em bé khúc khích cười, nhìn gương mặt đó thiệt tình chỉ muốn đè ra hấp diêm
Tụi em ngồi nói chuyện một lúc, P hỏi em là chính, chủ yếu là về thú vui chụp ảnh và đi du lịch của em. P có vẻ rất thích, bé ngồi nghe say sưa khi em kể về những chuyến đi, về cảm giác cầm lái xe máy đi trong sáng sớm, về cảm giác đứng trên dốc nhìn ra thung lũng sương mờ.
Thế rồi P ngáp dài.
– Em đi ngủ đây.
P nằm xuống. Em nằm phía bên kia giường. Được một lúc thì P quay qua nói:
– Anh có thay quần trong rồi đúng không?
Con gái gì hỏi kỳ quá.
– Ừ em.
– Vậy anh cởi quần dài ra đi. Quần anh ẩm quá. Với lạc mặc quần jeans thế sao ngủ được.
– Anh …
P cười khúc khích:
– Anh sợ em làm gì anh hả?
Cơ hội là đây. Em chậm rãi ngồi dậy cởi quần dài, đi lại mở tủ, móc lên và treo vào tủ. Em lên giường, chui vào chăn, nằm quay lưng với P, chúc P ngủ ngon và em … ngủ.
(các bác bình tĩnh, đừng em, để em kể tiếp).
Em nằm và nhanh chóng ngủ, do mệt. Khi sắp ngủ em biết P vẫn thức. Đúng 90 phút sau khi em lên giường, điện thoại của em rung báo thức với chuông báo thức cũng là nhạc chuông của em. Em bật dậy, lấy điện thoại, tay bấm tắt báo thức, giả bộ a lô, nói chuyện như là có thằng bạn nào đêm hôm rủ đi nhậu.
Rồi em tắt cái tính năng lặp lại của báo thức, quay qua P:
– Xin lỗi P nha, làm em thức giấc.
– Không sao anh.
Em lại quay lưng lại, chuẩn bị cho phần hái rau đầy gian khó. Khi em đang suy nghĩ sẽ nói câu gì thì bất chợt P hỏi:
– Nãy anh ngủ ngon ghê, ngáy nữa.
– Thế à, anh không biết là anh ngáy đâu. Thế anh ngáy có to không?
– Nhỏ thôi.
– Mà sao em lại nghe anh ngáy, em không ngủ được à?
– Em nằm mãi mà không ngủ được, vừa ngủ được thì bạn anh gọi.
Em quay qua P. Lúc này P đang nằm ngửa. Bằng máy quét em nhận ra P đã cởi áo ngực. Chắc hồi nãy bé còn ngại em, nhưng khi thấy em ngủ và P định ngủ nên cởi áo ngực cho dễ ngủ.
Em hỏi:
– Anh nằm cạnh nên em khó ngủ hả?
…