Đừng đùa với teen – 6 – Botruyen

Đừng đùa với teen - 6

Chap 6

P cười khanh khách:
– Có sao nói vậy thôi mà, em có đặt điều gì đâu.
– Nhưng mà em không nên nói ra như vậy.
– Sao, anh xấu hổ à? Em không xấu hổ mà anh lại xấu hổ à?
Em không nói gì. Vẫn phóng xe như điên, có lẽ P nghe tiếng gió rít qua điện thoại nên nói:
– Anh về nhà đi. Về gọi cho em.

Về đến nhà, em không biết gọi lại thì sẽ nói gì, ừ mà P nói đúng mà, em ấy có nói gì sai đâu.
Gần một tiếng sau, P gọi.
– Ờ.
– Anh nói chuyện khó chịu vậy?
– Ờ, sao mà vui được.
– Anh quen chị ấy lâu chưa?
– Hai tháng.
– Khi anh đi Đà Lạt với em …
– Anh không đi Đà Lạt với em, anh gặp em ở Đà Lạt.
– Anh không thích chuyện ở Đà Lạt à?
– Không phải như vậy …
– Anh nhớ anh nói gì với em không?
Em im lặng.
– Anh nói để mọi việc từ từ, rồi anh từ từ như thế à?
Em không biết nói sao.
– Hồi ở Đà Lạt em thấy anh hiền, lại hợp tính, sau đó lại thấy anh tốt, vậy mà đi về anh không thèm gặp em.
– P à …
– Anh làm em khó chịu lắm.
– Anh …
– Anh xáp vô em rồi lại giãng ra như vậy …
– Anh đâu có xáp vào em.
– Anh H chị L đều nói anh tốt, em cũng tin là như vậy, vậy mà anh giỡn mặt em như vậy á hả?
– Anh đâu có …
– Em cũng chẳng nói gì sai cả. Còn anh, nếu anh nghĩ anh chẳng làm gì sai thì chả việc gì phải giấu diếm.
P cúp máy.
Em cũng chả biết nói sao. Chí trách mình đã phạm sai lầm. Ừ thì đành phải chấp nhận, không thể giấu diếm.

Sau đó em lên FB, thấy request của P đã cancel từ lúc nào. Em search FB của P thì thấy bé vừa để status lên: “Tưởng ngon lắm hả bưởi”. Chắc là nói về em, chậc. Em ngồi xem FB của P, thấy nhiều ảnh chụp đi cà phê, KFC, ăn uống, thấy chán chán kiểu “hot girl” này.
Em lại tò mò là thằng nào từng quen P. Mất cả tiếng xem FB em ý thì tìm ra một thằng nhìn trẻ trâu vê lờ, thấy học 11 trường BTX.

Thế rồi chuyện cũng qua đi, em cũng cố làm vui lòng T.
Tết năm 2011, khi đó T về quê, còn em ở Sài Gòn. Mùng 4 Tết, đám tụi em tụ tập đánh bài ở nhà một ông anh. Chơi được một lúc thì thằng H tới, chở theo L. L nhìn thấy em, mặt có chút không vui.
Chơi mấy tiếng đồng hồ thì lấy đồ ăn ra ăn, ăn xong mấy em gái đi rửa bát. L rửa mấy cái ly, xong ra ngồi cạnh em. Em chả nói gì. Bất chợt L nói:
– Anh N có thích P không?
– Sao em hỏi vậy?
– Hồi đi Đà Lạt, em sai khi để cho anh và P. Nhưng khi đó em không nghĩ được gì. Đi về P nói anh rất tốt, rất đặc biệt, P chưa thấy ai như anh (mie, các em sống trên đời được mấy năm mà nói như sõi lắm). Em cũng tưởng anh sẽ quen P, nhưng nghe P nói anh có bạn gái rồi.
– Ừ. Vậy sao em còn hỏi anh có thích P không?
– Vậy anh có thích không?
Em đành nói dối chút:
– Thực ra hôm ở Đà Lạt thì có em à, nhưng mà sau này thì cảm xúc qua đi, rồi bạn gái anh xuất hiện, giống như là biến cố ấy. Nhưng mà, anh chưa làm gì tổn hại P.
– Em biết.
Cuộc hội thoại dừng ở đó. Em nghĩ với cách giải thích đó, chuyện cũng đã qua. Thế nhưng em đã lầm.
Chap 6 (tiếp theo)

T vào lại Sài Gòn. Tụi em tiếp tục vài ngày tháng yêu được. Vài, bởi vì một chuyện đã xảy ra.
Tối hôm đó, T gọi. Em trả lời với giọng âu yếm quen thuộc:
– Anh nghe nè em yêu.
– Mình chia tay đi. Em không chấp nhận anh nói dối.
– Có chuyện gì vậy em?
T cúp máy. Em gọi lại không trả lời, nhắn tin cũng không trả lời. Một lúc sau, em thấy message trên FB. Em mở lên, T gửi cho em một tấm ảnh, đó là ảnh P cùng em nằm trên giường, em nằm nghiêng, đang ngủ, còn P là người chụp.
Em đờ hết cả người. Như vậy là lúc sáng ở Đà Lạt, khi em còn đang ngủ thì P dậy trước, và chụp ảnh. Thế mà đến giờ mới gửi cho T. Nhìn ảnh chả nói lên điều gì, chăn che kín mít.
Cả buổi tối em không cách nào liên lạc với T được. Em viết một message giải thích rồi gửi qua FB. Đêm đó là một đêm rất dài, em hầu như không ngủ được. Sáng hôm sau, T trả lời em là “Dù anh ngủ với cô ta trước hay trong khi quen em, thì anh đều đã nói dối em. Em không chấp nhận sự dối trá”. Em nhìn nick T thì nhận ra cô ấy đã unfriend em.
Em gọi cho P, ò e í. Em nhắn FB cho P “anh cần nói chuyện với em”.
Đến chiều tối, P gọi cho em. Em mắng xối xả, P hét lên trong điện thoại: “anh bình tĩnh đi, khi nào bình tĩnh nói chuyện tiếp”.
Em trầm ngâm. Mắng thì mắng vậy, chứ em là người sai mà.
Lát sau em gọi lại. P nói một tràng: “Anh N, anh đùa giỡn với tình cảm của em, khi thì nói thích khi thì nói không, khi thì nói muốn bắt đầu một mối quan hệ, khi thì im lặng và tránh mặt em. Em biết, anh coi thường em. Em ghét việc anh giỡn mặt em, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em hay nói chuyện với em nữa. Đừng để em điên lên. Đừng đùa với em”.
P cúp điện thoại. Em chưng hửng. Rốt cuộc em lại bị xạc cho một tăng.
Những ngày sau đó, em không cách nào cứu vãn mối quan hệ với T. Em cũng nghĩ về việc tại sao P lại nổi giận với em. Có lẽ vì em nói với L là khi ở Đà Lạt em thích P. Em nghĩ một hồi thì nghĩ đến chuyện P có khi nào trả đũa tiếp hay không.
Em hỏi thằng bạn làm luật sư về việc ngủ với một cô gái 15 tuổi 9 tháng. Nó giải thích là nếu có xếp hình thì phạm luật rồi. Em hỏi tiếp dựa vào đâu để xác định có xếp hình hay không, nó nói bằng những phương pháp điều tra. Em nói giả dụ không xếp hình, nhưng có những tấm ảnh chụp chung trên giường, có người làm chứng cả buổi tối ở chung phòng thì sao, nó nói: “nếu vậy thì mày đừng để nó tố mày, chứ tình ngay lý gian rồi đó”.
Em lo thật. Giả sử P tố cáo em, hậu quả thật khó lường. Nhưng rồi em nghĩ, sẽ chẳng có chuyện gì đâu, miễn đừng làm cho cô bé đó điên tiết lên.
Đó là tháng 2 năm 2011. Một năm rưỡi từ đó trở đi, em không gặp P, cũng không liên lạc gì với cô ấy. Sau khi chia tay T, em cũng FA.
Cho đến tháng 8 năm 2012. Em vô tình gặp P. Và em lại tiếp tục đùa với teen.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.