Chap 19
Buổi tối, em và P chạy vào Phan Thiết ăn hải sản, đi vòng vòng chơi rồi rồi quay lại resort. Hai đứa ra biển, ngồi ngắm biển đêm nói chuyện, rồi về phòng.
P thay đồ, mặc một cái váy ngủ mỏng. Nằm ôm nhau một hồi, tay em lùa vào trong váy ngủ, và ôi trời, em phát hiện ra P không mặc gì bên trong cái áo ngủ đó . Bàn tay em di chuyển trên làn da mịn màng, mát rượi đó. Hai đứa lại quấn vào nhau, hôn nhau cuồng nhiệt. Vài món quần áo ít ỏi còn lại được gỡ bỏ, em một lần nữa xếp hình với P.
Sau đó, em và P ôm nhau ngủ. Bất chợt, em có cảm giác P khóc, hoàn toàn chỉ là cảm giác, nhưng khi em nhìn, một giọt nước mắt lăn. Em vuốt ve P, hỏi:
– Sao vậy em?
– Anh có biết điều gì khác hôm ở Đà Lạt không?
Em suy nghĩ, có gì khác nhỉ. Nếu có, chính là khác ở tâm trạng. P không thấy em trả lời, nên nói:
– Hồi ở Đà Lạt, sau mỗi lần quan hệ, anh ôm lấy em và nói “anh yêu em”. Hồi chiều và vừa nãy anh không làm như vậy.
– Anh …
– Em hiểu mà.
P ôm lấy em, người con gái bé nhỏ đó đang khóc thầm, ngay trong vòng tay em, chỉ một lúc sau khi làm tình. Rồi P nói, giọng nói bình thản đến lạ:
– Em biết là hai đứa mình không còn quay lại với nhau được nữa.
Em chợt thấy hụt hẫng. Cái kết mà em mong đợi P nhận ra bỗng đến đột ngột, theo cách mà em không ngờ nhất.
– Em biết là mình vẫn còn tình cảm dành cho nhau, nhưng không còn đủ.
– Anh …
– Còn ngày mai nữa thôi, làm người yêu em đêm nay và ngày mai nữa thôi. Em biết sẽ đến lúc em rời xa anh. Còn ngày mai nữa thôi.
Em ôm P chặt hơn:
– Anh xin lỗi đã vô tình với em. Ngủ đi em, anh vẫn là người yêu của em mà.
Một lúc sau thì P ngủ. Cô bé vẫn đang khỏa thân, ôm em. Em nghĩ sao mình cứ tìm kiếm cô gái của cuộc đời mãi, khi một thiên thần như thế đang ở bên cạnh em, ngay lúc này. Sao mình cứ mãi làm khổ cả hai, trong khi chính mình ngày nào cũng khao khát được yêu thương. P đang thay đổi thật sự, từ Tết đến giờ P không cùng đám bạn tụ tập ăn chơi, đi bar nữa. Hôm trước, khi em hỏi P sao đi chuyến này mà đòi chi tiền resort, lại còn mua đồ mạnh tay thế (cộng cái áo khoác và ba lô của P đã khoảng 1 triệu đồng), P nói: “em để dành tiền ba cho, em cũng không nghĩ là khi để dành lại được nhiều tiền thế”. P cũng đã đăng ký đi học tiếng Anh, dù tiếng Anh của P cũng đã giỏi. P còn khoe tham gia hoạt động ngoại khóa của trường nữa.
Em ngồi dậy mặc váy ngủ vào cho P, nhìn cô bé khóc xong rồi ngủ thật đáng yêu, và cũng thật tội nghiệp. Em đã góp phần lớn gây ra sự đau khổ của P. Và rồi em nghĩ nếu bây giờ em quay lại với P thì sao? Những khác biệt sẽ dần được khắc phục, hai đứa sẽ quan tâm đến nhau hơn. những chuyến đi chơi của em sẽ có một người bạn đồng hành tuyệt vời, và trừ chuyện chênh lệch tuổi tác, ba mẹ em chắc chắn sẽ hài lòng với cô con dâu tương lai này. Đợi P thêm 3 năm nữa cũng được mà, em có vài người bạn hơn tuổi em giờ vẫn còn chưa lấy vợ. Nghĩ ngợi một hồi em ngủ mất.
Sáng hôm sau, em dậy thì thấy P đang nằm bên cạnh, nhìn em. Em cười:
– Chào em yêu. Em dậy lâu chưa?
P nhoẻn miệng cười:
– Em vừa dậy à, đang định ngắm anh ngủ thì anh dậy.
– Nhìn anh ngủ á?
– Ừ, anh nói hạnh phúc là sáng thức dậy thấy người yêu mình bên cạnh, em thử nhìn anh ngủ xem thế nào.
– Thấy thế nào?
– Mập ù, nằm một đống trên giường, thấy gớm.
– Hứ, dậy, dậy đi ăn sáng nào.
Em kéo P dậy, hai đứa đánh răng rửa mặt rồi đi ăn sáng, xong đi chụp ảnh quanh resort. Chụp ảnh xong, em và P về phòng để thay đồ chuẩn bị đi tắm biển. Vừa bước vào phòng, em ôm P, nói:
– Mình vẫn cứ là người yêu em nhé.
– Là sao anh?
– Là kết thúc chuyến đi vẫn là người yêu, mình quen lại nhé.
P ôm lấy em, rồi nói:
– Ngày mai em sẽ trả lời anh.
Rồi P cầm quần áo vào phòng tắm, lát sau cô bé bước ra với một bộ bikini khác. Em vào thay đồ, rồi hai đứa ra hồ bơi, bơi chán lại ra tắm biển rồi về phòng. P ôm quần áo vào phòng tắm, em nói:
– Anh vào tắm chung nhé, đang ướt chờ em tắm lâu lắm.
– Không.
Ơ, sao lại không. Chờ một lúc, P tắm xong đến lượt em vào tắm, rồi sau đó đi ăn trưa gần resort. Sau bữa trưa, hai đứa về phòng, em tranh thủ chợp mắt một chút rồi dậy trả phòng.
Gần 1h chiều, tụi em khởi hành về Sài Gòn. Từ Phan Thiết có hai đường về Sài Gòn, một là theo quốc lộ 1A chán chết, và hai là đường ven biển tuyệt đẹp Phan Thiết – Kê Gà – La Gi – Hồ Cốc – Bà Rịa – Sài Gòn. Đoạn đến Bà Rịa khoảng 160km, nhưng em đi mất gần 5 tiếng, vì nhiều lần dừng lại để chụp ảnh và ngắm cảnh. Đoạn từ Bà Rịa về Sài Gòn không còn gì hay ho, em tranh thủ chạy khi trời chưa tối hẳn, còn P mệt nên ôm em ngủ. Sau khi dừng ăn tối ở Biên Hòa, em đưa P về đến nhà rồi chạy về nhà em là hơn 9h tối. Tắm ào một cái, quay ra thấy cuộc gọi nhỡ của P, em gọi lại:
– Anh về đến nhà rồi hả?
– Ừ, anh về đến nhà rồi, nãy tắm nên không thấy điện thoại.
– Em cảm ơn anh. Giờ em đi ngủ nha. Chúc anh ngủ ngon.
– Ừ em ngủ ngoan nhé.
Em đi ngủ, thấy nhớ P, cô bé 18 tuổi quyến rũ. Ngày mai em sẽ dậy sớm, qua chở P đi ăn sáng. Ngày mai sẽ là một khởi đầu mới.