Đừng đùa với teen – 12 – Botruyen

Đừng đùa với teen - 12

Chap 12

– Em giống như là một giấc mơ vậy.
– Nếu em là một giấc mơ thì sao, và nếu em không phải một giấc mơ thì sao?
Em hôn P và nói:
– Nếu em chỉ là một giấc mơ, thì anh sẽ nhớ em nhiều lắm, còn nếu em không phải một giấc mơ thì em vẫn làm người yêu của anh nhé.
P mỉm cười, rồi bất chợt chồm lên kéo em xuống. Em hôn P thật lâu, khi đó em có cảm giác như chỉ cần ra khỏi căn phòng này, mọi thứ sẽ biến mất. Em ôm P thật nhiều, vuốt ve thật nhiều, ngắm nhìn em ấy thật nhiều. Đến giờ, nhắm mắt lại em vẫn tưởng tượng ra hình ảnh của P sáng hôm đó.
Cứ thế cả tiếng đồng hồ sau, hai đứa em mới ra khỏi giường dọn dẹp hành lý. Nhân viên của resort chạy xe điện xuống tận biệt thự để đưa tụi em ra quần lễ tân. Trả phòng xong, em và P đi ăn trưa, trả xe thuê rồi vào quán uống nước, ngồi nghỉ. Khoảng một tiếng sau, xe trung chuyển đến đón ra bến xe, rồi lên xe về Sài Gòn.

Về đến Sài Gòn, em và P tiếp tục là người yêu của nhau, nhưng không như những cặp đôi bình thường khác. P up ảnh chụp ở Đà Lạt lên, nhưng không up tấm ảnh chụp cùng em, và cũng không nói gì trên FB về chuyện đi Đà Lạt cùng em. Khi em hỏi về việc để relationship status trên FB thì P nói chưa, để thêm một thời gian đã.
Trong khoảng một tháng rưỡi sau khi đi Đà Lạt, em và P là người yêu theo kiểu như vậy. P không đưa em đi chơi cùng bạn bè P, em thấy cũng bình thường vì em hơn nhóm đó cả chục tuổi, tính lại trầm, không thích ăn chơi. Em cũng chưa có dịp giới thiệu P cho bạn bè mình. Giới thiệu cho bố mẹ hai bên thì càng chưa, thậm chí em không biết là L có biết chuyện của em và P không nữa.
Trên FB em và P đều không có một tấm ảnh chụp chung, không để relationship, thậm chí không có những comment qua lại mang tính yêu đương gì cả. Khoảng thời gian em nhiều việc do cuối năm, còn P cũng lo thi học kỳ, nên cũng ít thời gian dành cho nhau.
Hai đứa cũng không có lần nào gần gũi nhau. Nhà P có người làm, nên P chưa cho em qua nhà khi chưa giới thiệu với ba mẹ P. Nhà em thì ban ngày em đi làm, tối và cuối tuần có ba mẹ ở nhà nên cũng không có cơ hội, hơn nữa P cũng chưa qua nhà em. Đi khách sạn thì P và em đều không thích. Chuyện xếp hình với em không phải là nhất nhất phải có, nhưng tổng thể mối quan hệ giữa hai đứa nói chung là không bình thường. Em không thích kiểu yêu nhau có vẻ lén lút như thế.

Thế rồi những mâu thuẫn nhiều lý do bắt đầu nảy sinh. Là người yêu của P, em luôn nhắc nhở P chú tâm học hành, còn thời gian thì học thêm tiếng Anh cho giỏi, hoặc học ngoại ngữ khác chẳng hạn. Em muốn P bớt ham chơi, và bớt ăn chơi, thế là những lần trò chuyện hay gây nhau.
Năm ngoái có cái trò ngày tận thế, trước Giáng sinh 3 ngày. Nhóm của P lên kế hoạch ăn chơi tưng bừng cho cả hai sự kiện này, một bữa đi bar, một bữa đi ăn uống, và như những lần trước, P không rủ em đi cùng. Em thì xem Giáng sinh là dịp tụ họp gia đình nên cũng để như vậy. Hơn nữa, Sài Gòn Giáng sinh rất đông, em cũng lười ra đường.
Tối Giáng sinh, P đi ăn KFC với bạn, còn em ăn cơm cùng gia đình. Em có nói P về đến nhà thì nhắn tin cho em, nhưng chờ mãi không thấy. Đến khoảng 10h30 tối, em gọi cho P thì P nói đang uống cà phê, chưa về. Em nóng ruột vì hôm trước, P đi bar với nhóm này đến tận nửa đêm mới về nhà, thế là cằn nhằn, và em nói mấy câu khó nghe. P cúp máy, mặc kệ em.
Đến 11h đêm, em gọi thì P không nghe máy. Em nhắn tin hỏi P đi taxi với nhóm bạn hay đi xe máy, nếu đi xe máy thì em chạy lên đưa về vì khuya quá, P cũng không trả lời. Em gọi lại mấy lần đều không nghe máy.
Càng về khuya, em càng lo. 12h kém, P mới nhắn tin cho em nói đã về đến nhà. Em gọi ngay cho P thì P chỉ nói “em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon” rồi cúp máy. Tâm trạng của em xuống gần đến mức thấp nhất. Em nhắn tin cho P: “Anh không thể chấp nhận được em như vậy”. Ngay khi vừa nhấn nút Send, em biết em giận mất khôn rồi, nhưng mặc kệ.
Giáng sinh năm ngoái của em như vậy đấy các thím ạ. Em cảm thấy mệt mỏi. Yêu P là xác định phải chờ đợi em ấy mấy năm trời, phải chấp nhận khác biệt tuổi tác, nhưng quả thật đến mức này em chịu không nổi.

Sáng hôm sau Giáng sinh, em thức dậy, xem điện thoại nhưng không thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào của P. Em nhắn tin cho P rủ đi ăn sáng với em, không trả lời. Em gọi cho P, không nghe máy. Em chán nản đi làm. Cả ngày hôm đó em không muốn gọi nữa.
Đến gần trưa thì P nhắn tin: “Anh chán rồi hả?”. Em gọi cho P. Cãi nhau. P bức xúc vì em muốn kiểm soát P, còn em thì mệt mỏi và không chấp nhận kiểu sống của P. Rồi không biết nghĩ ngợi thế nào, em nói:
– Anh nghĩ mình nên tạm xa nhau một thời gian ngắn để suy nghĩ thêm.
– Anh muốn như thế hả?
Em im lặng. P cúp máy. Một lát sau, P nhắn tin: “Em không ngờ anh lại muốn thế”. Em gọi cho P, cuộc nói chuyện rất ngắn. Hai đứa em chia tay.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.