Edit: DiTi
Beta: Đậu Xanh
Đại học A mỗi năm đều đúng hạn cử hành đại hội thể thao mùa xuân, vì hội học sinh cùng ngoại liên bộ liên hợp lại tổ chức, cũng như cuộc thi phổ biến nhất của trường, hoạt động được tổ chức phá lệ long trọng, đại bộ phận học sinh náo nhiệt tụ hội ở sân thể ɖu͙ƈ phất cờ reo hò.
Lớp kinh tế học phương Tây hiếm thấy có rất ít người, Ngôn Hi lên lớp xong liền vội vàng thu sách vở rời đi.
Di động reo, Văn Sâm nhắn cho cô một tin.
[Chị Ngôn Hi, tới sân thể ɖu͙ƈ, vị trí 151, hàng đầu tiên em đã dành riêng cho chị.]
Cô còn chưa kịp hồi âm, mẹ cô đã gọi điện đến.
” Ai ~ Hi Hi a, thật trùng hợp, vừa hay hôm nay giáo sư Lý cũng có tiết, mẹ cùng giáo sư Lý nói một chút chuyện của con, cậu ta rất hài lòng, nói hiện tại liền ở nhà ăn đợi con, con dạy xong liền chạy nhanh qua đi, gặp mặt một chút.”
” Mẹ, con bây giờ có việc bận”.
” Chuyện gì vậy, dời đi, đã quên hôm qua mẹ nói gì à? Chuyện gì có thể quan trọng bằng chung thân đại sự? Lại nói giáo sư Lý thái độ rất thành khẩn, con đừng làm người ta chờ lâu. Đừng không nghe lời!”.
Tiếng mẹ Ngôn nghiêm khắc, Ngôn Hi biết tính cách của mẹ mình, không đạt được mục đích không buông tha, vậy thì gặp mặt một chút đi, dù sao cũng phải từ chối.
[ Tôi đến văn phòng một chuyến, đợi lát nữa liền đi qua.]
Ngôn Hi gửi tin nhắn cho Văn Sâm xong, cô cầm theo sách vở đi thẳng đến nhà ăn.
Chưa tới thời gian nghỉ giải lao, học sinh đi ăn cơm rất ít, Ngôn Hi vừa tới, giáo sư Lý liền chú ý đến, đứng lên phất tay về hướng cô.
Một thân màu đen, trên mặt có mắt kính, thoạt nhìn ngoài 30 tuổi, hào hoa phong nhã, rất có phong cách của giáo sư.
Ở trong trường học Ngôn Hi rất ít giao tiếp với người khác, nên không biết anh ta.
Nhưng giáo sư Lý dường như rất quen thuộc cô, thấy cô đi tới, tự nhiên hào phóng mà cười.
“Cô Ngôn, mời ngồi!”.
” Không cần, tôi nói hai câu liền rời đi, hôm nay gặp mặt là mẹ tôi…”.
” Thưa ngài, đồ ăn của ngài đây”.
Ngôn Hi đang nói thì bị hai gã mang mũ đầu bếp đánh gãy, trong trường học có đầu bếp, giáo sư Lý gọi bốn món ăn, một món canh, vừa vặn bưng lên đúng với thời điểm Ngôn Hi đến.
Giáo sư Lý như là ý thức được cô muốn nói gì, ” Mặc kệ là nguyên nhân gì, Ngôn lão sư nếu đã tới thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi”.
” Không…”.
” Sau khi ăn xong tôi sẽ có lời giải thích với mẹ cô, về sau khi gặp nhau cũng không cần khó xử”.
Ngôn Hi vốn định cự tuyệt, nhưng bị lời nói của anh ta đả động.
Xác thật, cô nếu là qua loa cự tuyệt, mẹ cô khẳng định còn muốn tiếp tục an bài.
Cô gật gật đầu.
Giáo sư Lý thấy cô ngồi xuống, biểu tình có chút sung sướng.
” Nếm thử cái này đi, đây là đặc sản rất ưa chuộng ở nơi đây”.
Anh ta không ngừng gắp đồ ăn vào chén của cô, nhưng Ngôn Hi chỉ nhìn, một chiếc đũa cũng không nhúc nhích.
Cô không có thói quen ăn đồ vật mà đũa của người khác đã chạm qua.
Giáo sư Lý thấy cô ngồi không nhúc nhích, phảng phất để tiêu hao thời gian ăn cơm, hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, không khỏi cười.
“Danh hào băng sơn mỹ nhân của Ngôn lão sư quả nhiên là danh bất hư truyền, bất quá cho dù là ngồi như thế này, cũng làm người khác bị thu hút”.
Ngôn Hi ngẩng đầu liếc mắt một cái.
Cô gái nhỏ vô thức liếc mắt, trong mắt đàn ông lại cho là liếc mắt đưa tình, thần trí không khỏi mơ màng.
” Kỳ thật lần gặp mặt này, cũng không phải là người khác giới thiệu cho tôi, mà là tôi tự mình tìm đến cửa”.
” Ngôn lão sư sợ là còn chưa biết, thởi điểm cô lần đầu tiên đến đại học A đều làm cho các giáo viên nam độc thân chú ý, bao gồm cả tôi, chỉ là mọi người cho rằng Ngôn lão sư xinh đẹp như vậy sớm đã có đối tượng…”
” Vừa rồi thật là buồn cười, tên ngốc nhị ban đã chạy đến mà không dám buông gậy ra”.
” Ha ha ha, cậu ta xứng đáng, yếu đuối như vậy sao có thể so với Sâm ca của chúng ta”.
” Cậu có thấy toàn mỹ nhân đều dán con mắt vào Sâm ca không?”.
Ngoài nhà ăn, bỗng nhiên truyền đến một trận cãi nhau ẫm ĩ xôn xao, mấy nam sinh mặc đồng phục vận động đang tụ hợp ở ngoài.
” Sâm ca, nước đây!”.
Văn Sâm nhận nước, sắc mặt bình tĩnh, nhìn qua tâm tình không tốt lắm, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, một bóng dáng trong nhà ăn đập vào mắt cậu.
Cậu dừng tay lại.
Cái bóng dáng kia có cháy thành tro cậu cũng nhận ra.
Lúc này, cô đang ngồi đối diện một người đàn ông, nhìn không ra biểu tình, nhưng có thể thấy được người đàn ông kia ý cười đầy mặt, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dính trên người cô.
” Răng rắc răng rắc…”.
Cái chai trong tay nam sinh bị biến dạng, sắc mặt Văn Sâm âm trầm, độ ấm xung quanh cũng giảm xuống.
” Sâm ca, như thế nào…”.
Một bên mấy nam sinh ý thức được có điều gì đó không thích hợp, vừa định hỏi thì thấy Văn Sâm ném chai nước đi, sải bước đi vào nhà ăn.
” Sâm ca làm sao vậy? Đi nhà ăn làm gì?”.
” Không biết, cùng qua nhìn xem, bất quá Sâm ca vừa chạy 3000m xong liền không vui, vẫn luôn nhìn về hàng ghế khán giả”.
Một đám nam sinh theo sát cậu đi vào nhà ăn tạo ra không ít động tĩnh, Ngôn Hi nghe giáo sư Lý nói có chút thất thần, liền thấy được Văn Sâm trong đám người đi tới, trong lòng lập tức hoảng hốt.
Cậu biểu tình sắc bén mà nhìn cô, ánh mắt bốc hỏa như có thể ăn thịt người.
” Văn…”.
Ngôn Hi hơi hơi đứng lên, muốn mở miệng nhưng nhất thời đại não trống rỗng.
A ~
Cô còn không kịp nói chuyện, khóe môi Văn Sâm liền câu lên, đem biểu tình chột dạ trên mặt cô bắt giữ toàn bộ.
Lại lừa cậu.