Edit: DiTi
Beta: Đậu Xanh
” Làm sao vậy?”. Trần Từ Thuật thấy vẻ mặt hoảng loạn của cô:”Tiểu Sâm nói cái gì? Tập đoàn xảy ra chuyện sao?”.
” Tập đoàn rất tốt, là em ấy chọc Ngôn Hi tức giận”.
” Ngôn Hi?”.
” Không phải đã nói với anh rồi sao, bạn thân mỹ nhân không thể thấy mặt kia của em”.
Mỹ nhân?
Trần Từ Thuật cười cười:” Văn đại thiếu gia cư nhiên cũng sợ nữ nhân tức giận?”.
Anh vừa nói xong, Văn Nguyệt cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Sâm đều là người có chủ kiến, đây là lần đầu tiên bất lực mà gọi cô xin giúp đỡ, hơn nữa cuộc sống của cậu luôn thuận buồm xuôi gió, hô mưa gọi gió, không ngờ cũng có lúc thua trên tay người khác.
Vẫn là Ngôn Hi so với người bình thường không giống nhau.
Đây quả thật chính là quả báo.
Ngày đó, Ngôn Hi từ văn phòng chạy ra liền trực tiếp đi tới phòng khám bác sĩ tư nhân của mình, thẳng đến khuya mới trở về.
Cô mở di động ra, thấy được gần một trăm cuộc gọi nhỡ, đều là của Văn Sâm.
Tâm tình từ hoảng sợ, thấp thỏm, đến bình tĩnh đối mặt, cuối cùng…cô bắt đầu hối hận.
Mấy năm nay, cô đã có thể đem bệnh trạng của mình khống chế thật tốt, sẽ không dễ dàng phát tác.
Chính là vì sao hôm nay…Văn Sâm cùng những người đó căn bản không giống nhau, cô làm sao lại so sánh họ với cậu được?
Lúc ấy cô nhất định rất thất thố.
Không biết Văn Sâm có bị cô dọa sợ, có thể hay không cảm thấy cô là một con quái vật, sẽ lạnh lùng, về sau không liên lạc với cô nữa…
Tâm tình cô lộn xộn, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.
Buổi sáng, những tia nắng ban mai chiếu xuống, xuyên qua bức màn chiếu vào trong phòng, Ngôn Hi xoa xoa đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, trêи người khoác bộ áo ngủ tơ tằm, cơ thể nhỏ nhắn cuộn lại trêи giường lớn càng thêm mỏng manh, yếu đuối.
Cô sờ di động bên gối, do dự đã lâu, cuối cùng vẫn là không có dũng khí gọi điện cho cậu.
Dưới lầu truyền đến một trận âm thanh, cô đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ kéo bức màn ra.
Trên sân bóng rổ, không náo nhiệt như lúc trước, không có nhóm nữ sinh kϊƈɦ động vây xem, không có người trêu ghẹo cười phóng đãng, một đám nam sinh…cũng không có người mặc đồng phục số 10.
” Ai~, Sâm ca không tới, bóng dáng mấy em nữ sinh đều không nhìn thấy”.
” Vô nghĩa, một đám nữ sinh trang điểm xinh đẹp cũng không phải tới cổ vũ tên lưu manh như cậu đâu!”.
” Cút đi, cậu mới là lưu manh, Sâm ca không ở đây, chơi bóng cùng các cậu không thú vị, giải tán đi!”.
Đáy mắt Ngôn Hi ảm đạm, tay hơi hơi buông bức màn.
Cậu thật sự tức giận, sẽ không bao giờ đến nữa.
” Đinh đong….đinh đong…..”.
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng chuông dồn dập.
Ngôn Hi thu hồi thần sắc, tò mò mà đi đến cửa.
Ai lại biết nơi này của cô, mới sáng sớm liền đến tìm?
Bất động sản?
Ngôn Hi nhìn qua lỗ nhỏ, vẫn là thật cẩn thận mà nhìn xung quanh.
Ngoài cửa, một dáng người vững chắc che đi cái lỗ nhỏ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một màu trắng thuần túy, cô lại nhìn vài lần, nam sinh đứng ở cửa lùi về sau vài bước.
Ngôn Hi thấy rõ mặt cậu, hoảng sợ, trong lúc nhất thời nhịp tim tăng tốc, trăm loại cảm xúc nảy lên trong lòng.
Văn Sâm hôm nay một thân trang phục màu trắng soái khí bức người, đơn giản lưu loát, tóc dường như được tỉ mỉ xử lí qua, màu tóc cũ nhiễm chút nắng sớm, làm ngũ quan cậu thanh lịch mà hết sức mê người, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhợt nhạt, trong tay ôm một con mèo Ba Tư màu trắng, xương ngón tay thon dài cân xứng chậm rãi vuốt con mèo.
Tại sao cậu lại tới đây?
Cậu…
Cô có nên mở cửa hay không?
Ngôn Hi tim đập như sấm, không hề làm tốt công tác chuẩn bị tâm lí khi thấy cậu.
Nhưng Văn Sâm lại cực kì có kiên nhẫn mà nhấn chuông, cứ như nếu cô không mở cửa, cậu liền không bỏ qua.