Nhiếp Ly đứng đó mà cười nhạt một tiếng.
” Thẩm Tú đạo sư, tiền nhân của Thần Thánh thế gia phải chăng xây dựng danh tiếng bởi đồ lấy cắp.”
Thẩm Tú nắm chặt đấm, đầu ngón tay đến trắng bệch. Một đám đệ tử thì nhìn về phía Nhiếp Ly còn Thẩm Việt lại lộ ra thần sắc thù hận, bởi vì Nhiếp Ly đây chính là ở chửi bới Thần Thánh thế gia bọn hắn!
” Nhiếp Ly, Thần Thánh thế gia ta truyền thừa hơn ba trăm năm, chính là ba đại đỉnh phong thế gia bên trong Quang Huy Chi Thành, ngươi chỉ là đệ tử thế gia bình thường có quyền gì chi trích! Cái Xích Diễm Viêm Bạo Minh văn này bị ghi tại bút ký gia chủ nhiệm kỳ đệ nhất, cũng không có công bố ra ngoài, chúng ta hậu bối sửa sang lại gia chủ nhiệm kỳ đệ nhất bút ký, nên mọi người tưởng rằng gia chủ nhiệm kỳ đệ nhất sáng chế, vậy cũng rất bình thường.”
Nhiếp Ly nhìn thoáng qua Thẩm Việt, quả nhiên không hổ là Thần Thánh thế gia đệ tử, trong khi nói chuyện mang theo lời nói sắc bén, kẹp thương đeo gậy, đồng thời lấy một cái cớ đem trách nhiệm quét được sạch sẽ!
Thẩm Việt đang nói ra “Đỉnh phong thế gia” bốn chữ này thời điểm, nhấn mạnh, lại chỉ ra Nhiếp Ly là đệ tử thế gia bình thường, trong lời nói uy hiếp ý tứ đã vô cùng rõ ràng rồi, nếu như Nhiếp Ly truy cứu tiếp nữa, với tư cách đỉnh phong thế gia Thần Thánh thế gia, chắc chắn sẽ không để cho hắn sống thoải mái đấy.
” Thẩm Việt đồng học có chút vênh váo hung hăng a, may mà Quang Huy Chi Thành có luật pháp nghiêm khắc, nếu không ta còn thật sự là lo lắng Thần Thánh thế gia sẽ đem ta…”
Nhiếp ly trừng mắt nhìn:
“Tin tưởng Thần Thánh thế gia một đỉnh phong thế gia to như vậy, sẽ phải bảo hộ an toàn của ta, nếu không ta thật sự xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ thành Thần Thánh thế gia lau không đi vết nhơ rồi.”
Bất kể Thẩm Tú hay Thẩm Việt, đều bị Nhiếp Ly nói tức đến thổ huyết.
Diệp Tử Vân không khỏi nhìn Nhiếp Ly nhiều hơn một chút, không nghĩ tới Nhiếp Ly lại có đảm lược như vậy, dám đắc tội Thần Thánh thế gia một trong ba đại thế gia đỉnh phong của Quang Huy Chi Thành.
Thời gian gần đây, một loạt hành động của Nhiếp Ly đã làm cho không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn. Trong lòng Diệp Tử Vân cũng sinh ra hứng thú với Nhiếp Ly, Nhiếp Ly rút cuộc là loại người gì?
Về phần Tiêu Ngưng Nhi, nghe thấy Nhiếp Ly dùng lời nói sắc bén xoáy thẳng chỗ đau của Thần Thánh thế gia, cũng có cảm giác sung sướng. Bởi vì gia tộc nàng muốn gả nàng cho Thần Thánh thế gia, trong lòng nàng không muốn, ngay từ đầu nàng đã không có chút hảo cảm nào với Thần Thánh thế gia cả.
Ngay lúc này Lữ Giả đã mang đến bộ Lôi Hoả Thánh Điển.
Lão giả áo xám lật xem Lôi Hỏa Thánh Điển, văn tự trên đó rất phức tạp, hắn cũng chỉ nhận ra một ít, Nhiếp Ly học thức uyên bác đến vậy sao, làm hắn khiếp sợ trong lòng, trầm mặc một lát:
” Nhiếp Ly này có thiên phú như thế nào?”
Diệp Thắng nhìn về phía Lữ Dã, đối với đệ tử không có danh tiếng, làm một phó viện trưởng như hắn cũng không biết nhiều.
Lữ Dã vội nói:
” Ta vừa mới nhìn qua, hắn có xích sắc Linh Hồn Hải.”
Lão giả áo xám gật đầu:
” Đáng tiếc, kẻ này học rộng tài cao, tiếc là thiên phú không tốt, nếu không tiền đồ vô lượng, Diệp Thắng, an bài cho hắn làm Chấp Sự Sưu Tập!”
” Vâng!”
Diệp Thắng vội gật đầu, hắn biết rõ lão giả áo xám nổi lòng yêu tài, tuy thiên phú Nhiếp Ly rất kém, nhưng học thức lại uyên thâm, đến Lôi Hỏa Thánh Điển cũng nhận ra, làm Chấp Sự Sưu Tập vừa vặn có thể nghiên cứu các loại bí điển.
Người trong Quang Huy Chi Thành đều chú trọng đến công pháp tu luyện của bản thân, lại rất ít ai kiên nhẫn đi nghiên cứu điển tích. Lão giả áo xám an bài như vậy còn muốn bảo vệ Nhiếp Ly, bởi vì dù sao đây cũng là công việc trong Thánh Lan học viện, Thần Thánh thế gia sẽ không thể chèn ép Nhiếp Ly nữa.
Thẩm Tú oán độc nhìn Nhiếp Ly, nàng căm hận Nhiếp Ly đã tới cực điểm, lạnh giọng nói:
” Sự tình hôm nay, ta sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Thẩm Tú là người có thù tất báo, thân là đạo sư của Nhiếp Ly nàng có rất nhiều cách gây phiền toái cho Nhiếp Ly.