Dục Tâm Yêu Thần Ký – Chương 10 Tiêu Ngưng Nhi – Botruyen
  •  Avatar
  • 81 lượt xem
  • 3 năm trước

Dục Tâm Yêu Thần Ký - Chương 10 Tiêu Ngưng Nhi

Liên tiếp mấy ngày, ngày đi học tối đi săn, ba người Nhiếp Ly đã kiếm được hơn một vạn yêu linh tệ. Đối với bọn hắn đây quả thực là một khoản tiền kếch xù.
Ngoài ra còn thấy bên ngoài có tin đồn người của Thần Thánh thế gia bị đám người của Hắm Ám công hội hạ sát, Nhiếp Ly phần nào yên tâm việc của Lưu Uyển đã hoàn thành.
Tối ngày thứ tám, ba người Nhiếp Ly vẫn săn Giác Dương.
Màn đêm đen kịt, đã là canh ba rồi.
Lục Phiêu ngáp liên tục,nói:
“ Nhiếp Ly, ta không chịu được nữa rồi, ta đi ngủ đây!”
Liên tục săn Giác Dương bảy ngày, hắn đã không cố được nữa rồi.
Không chỉ Lục Phiêu, Đỗ Trạch cũng có chút bất lực rồi.
” Nhiếp Ly, ta cũng phải đi ngủ đây.”
Đỗ Trạch nói, mí mắt của hắn một mực đánh nhau, trọn bảy ngày, người sắt cũng không chịu được.
” Các ngươi cứ đi ngủ đi, tối mai tạm dừng một chút, ta sẽ có an bài khác!”
Nhiếp Ly nói, bọn hắn đã tích được hơn 16 nghìn yêu linh tệ, đây là món tiền đầu tiên, tiếp theo còn rất nhiều việc cần làm, không thể cứ săn Giác Dương mãi được. Ngày trước khi trùng sinh từ lâu hắn đã không còn dùng đến Yêu Linh tệ nên quả thật không tích trữ chút nào trong người.
Lục Phiêu cùng Đỗ Trạch leo lên một cành cây cao nằm xuống, lập tức ngáy o o, trên khuôn mặt ngây thơ của hai người đầy sự mệt mỏi. Tuy bọn hắn đều là người trưởng thành sớm, nhưng dù sao vẫn chỉ là thiếu niên mà thôi.
Nhiếp Ly tiến thẳng vào trong rừng, ánh trăng sáng tỏ, thi thoảng truyền tới tiếng côn trùng kêu, chung quanh lộ vẻ yên tĩnh.
Ở đây không có yêu thú lớn nên vô cùng an toàn.
Đúng lúc này, Nhiếp Ly bỗng nghe thấy thanh âm cổ quái trong rừng, tựa hồ là có người.
” Chắc chắn là Ngưng Nhi rồi, mấy ngày nay ta mải săn Dương Giác cùng bọn Lục Phiêu mà quên mất nàng.”
Nhiếp Ly nhíu mày, hướng chỗ sâu trong rừng lao tới. Đi được trăm mét, sau một rừng cây, trên bãi đất trống, dưới ánh trăng, một thân ảnh yểu điệu tắm trong ánh trăng, tóc nàng dài chạm vai, mặc trang phục tu luyện, trên người tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Đây là ánh sáng Linh Hồn lực, tuy còn chưa tới Thanh Đồng cấp nhưng chắc sẽ rất nhanh mà đạt tới.
Mượn ánh sáng Linh Hồn lực, ánh mắt Nhiếp Ly rơi lên mặt nàng, hai mắt nàng khép hờ, lông mi thật dài rung động, làn da trắng nõn không tỳ vết hiện lên màu hồng khỏe mạnh, đôi môi nở nang ướt át. Nàng cùng Diệp Tử Vân là hai vẻ đẹp bất đồng, Diệp Tử Vân yên tĩnh ưu nhã, giống như một bông cẩm tú xinh đẹp, mà nàng thì quyến rũ động lòng người, có chứa vài phần gợi cảm cùng lãnh diễm, cho người ta cảm giác như một bông hồng có gai.
” Tiêu Ngưng Nhi, thật là nàng đây rồi.”
Nghĩ một chút, Nhiếp Ly trực tiếp hướng Tiếu Ngưng Nhi đi tới.
“ Ai!”
Tiêu Ngưng Nhi đột nhiên mở mắt, quát một tiếng, cầm trong tay một thanh đoản kiếm sắc bén, cảnh giác nhìn Nhiếp Ly, mặt hiện lên chút đề phòng.
Xuyên qua ánh trăng, trong con mắt thâm sâu, có một loại khí chất mị hoặc khó nói nên lời.
Tuy chỉ mới mười ba tuổi, nhưng nàng bây giờ, tuyệt đối là một mỹ nữ, áo ở trước ngực có chút phồng lên, ở cái tuổi này tuyệt đối là hấp dẫn kinh người.
“ Ta là Nhiếp Ly!”
Nhiếp Ly nói, tuy hắn chưa nói chuyện cùng Tiêu Ngưng Nhi, nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, vẫn có vài phần dễ làm quen.
Tiêu Ngưng Nhi hạ đoản kiêm xuống, nhưng vẫn nhìn Nhiếp Ly đề phòng như cũ, hỏi:
” Sao ngươi lại ở đây?”
Nhiếp Ly cười nhạt:
” Vậy sao cô lại ở đây?”
” Ta ở đây tu luyện!”
Nhìn xuyên qua ánh trăng, Tiêu Ngưng Nhi quan sát Nhiếp Ly. Nhiếp Ly mày kiếm mắt sáng, có vài phần anh khí, diện mục nhìn cũng không đáng ghét lắm.
Nhiếp Ly nhún vai:
” Ta đang đi dạo.”
” Ngươi nói dối, đừng tưởng ta không biết, mấy ngày nay các ngươi vẫn luôn săn giết Giác Dương.”
Ngưng Nhi nói, nàng sớm đã phát hiện ra ba người Nhiếp Ly, bất quá nàng chưa từng chủ động chào hỏi mà thôi. Tiêu Ngưng Nhi rất tò mò, không biết mũi tên của ba người Nhiếp Ly bôi cái gì, lại có thể một mũi hạ gục một Giác Dương? Bất quá nàng sẽ không chủ động đi hỏi thăm bí mật của người khác.
” Vậy là cô đã sớm biết.”
Cũng vì muốn có lý do tiếp cận Ngưng Nhi nên Nhiếp Ly mới phải rủ bọn Lục Phiêu đi săn Dương Giác chứ để kiếm tiền hắn không phải có rất nhiều cách sao.
” Ta muốn tiếp tục tu luyện!”
Con mắt thanh tịnh của Tiêu Ngưng Nhi nhìn Nhiếp Ly, thần sắc nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.
Nàng không muốn bị những người khác quấy rầy, luôn lạnh nhạt cự tuyệt người khác từ ngoài ngàn dặm, nàng rất ít tiếp xúc cùng bạn bè trong lớp, nhất là với nam sinh nàng không có lấy một bằng hữu nào cả, thật là có đôi chút quái gở mà…
” Ta sẽ đi ngay.”
Nhiếp Ly cười nhạt nói, cơ mà mắt hắn lại soi kỹ thân hình Tiêu Ngưng Nhi từ trên xuống dưới.
Đôi mi thanh tú của Tiêu Ngưng Nhi cau lại, Nhiếp Ly trắng trợn dò xét nàng như vậy thật không có tí lễ phép nào, ánh mắt kia khiến nàng tức giận.
Trong Thánh Lan Học Viện có rất nhiều người theo đuổi nàng, nhưng nàng cho tới giờ chẳng thèm ngó tới, nàng chỉ chăm chú tu luyện. Nàng cảm thấy hành động hiện tại của Nhiếp Ly chẳng khác đám nam sinh kia là bao, làm người ta chán ghét!
” Ngươi còn không đi?”
Tiêu Ngưng Nhi có chút mất hứng nói, Nhiếp Ly đã quấy rầy nàng thật lâu rồi.
Ánh mắt Nhiếp Ly nhìn tới chân Tiêu Ngưng Nhi, Ngưng Nhi không đi giày, một đôi chân như ngọc đẹp đẽ, trắng nõn nà như pha lê, đôi chân ngọc phát ra ánh sáng long lanh, dưới ánh trăng càng trở nên phiếm hồng tuyệt đẹp.
Nhiếp Ly ngắm một lát rồi nói:
” Mỗi khi đêm đến, hai chân của cô có phải hay không liền nóng như lửa đốt?”
Nghe thấy vậy, Tiêu Ngưng Nhi bỗng nao nao:
” Làm sao ngươi biết?”
Bời vì hắn nói đúng rồi, hai chân nàng cứ đến đêm lại nóng bỏng, vì vậy lúc tu luyện nàng không hề đi giày.
” Ta đương nhiên biết!”
Nhiếp Ly mỉm cười nói:
” Ta chẳng những biết điều này, còn biết thêm nữa, hai chân cô nóng như lửa đốt, nhưng thể chất của cô lại là cực hàn, mỗi khi vào lúc canh ba, cô tựa như rơi vào hầm băng, vô cùng thống khổ! Lúc này nếu muốn tu luyện Linh hồn lực, cũng là lực bất tòng tâm, có phải hay không?”
Trái tim bé nhỏ của Ngưng Nhi run lên, những điều Nhiếp Ly nói là chuyện bấy lâu nay nàng vẫn yên lặng chịu đựng một mình, chưa bao giờ nàng nói với người nhà của nàng, vậy Nhiếp Ly làm sao mà biết được?
” Ngoại trừ những bệnh này, thân thể cô tất nhiên có vài chỗ máu ứ đọng, đau đớn khó nhịn, kéo dài mãi không tan, hơn nữa dần dần còn có xu thế khuếch tán ra.”
Nhiếp Ly chắc chắn mà nói:
” Cô bây giờ tu luyện còn chưa đến Thanh Đồng nhất tinh, một khi cô đến cảnh giới Thanh Đồng, nhẹ sẽ gặp một trận bệnh nặng, tu vi giảm lớn còn nặng thì mất mạng.”
Nghe Nhiếp Ly nói, Tiêu Ngưng Nhi ngu ngơ trong chốc lát, nàng hai đấm nắm chặt, trong mắt ướt át phiếm hồng.
Nhiếp Ly nhìn ra chứng bệnh của nàng, lời này hẳn là đúng tám chín phần mười rồi.
Từ bé, nàng đã biết gia tộc nàng sẽ dâng nàng gả cho Thần Thánh thế gia, gả cho Thẩm Phi. Dần lớn lên, nàng dần hiểu rõ Thẩm Phi là cái dạng gì, nàng không muốn bị gả cho một tên thiếu gia ăn chơi tầm hoa vấn liễu ngày ngày.
Vì vậy, nàng dốc sức liều mạng tu luyện, hi vọng có thể thoát khỏi vận mệnh tàn khốc. Nhưng mà ông trời không cho nàng như nguyện, nàng gần đến Thanh Đồng nhất tinh rồi, lại đột nhiên nhận được một tin dữ như vậy.
Hai mắt nàng đã ướt đẫm lệ quang.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.