Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 96: Hồi 06 – Chương 07 phần 1 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 96: Hồi 06 - Chương 07 phần 1

Chương 7: Em, yêu tôi sao?

Paris.

Màn đêm yên tĩnh, chỉ có ánh trăng dịu dàng gieo rắc những tia sáng bạc khắp
không gian.

Khi Lạc Tranh đem hai con tiểu thanh xà cho ăn no xong vừa thả trở lại bình
thuỷ tinh, cửa phòng đột ngột mở ra, Louis Thương Nghiêu đã trở về.

Lạc Tranh nhìn thoáng qua bóng dáng cao lớn ở cửa, cũng không buồn để ý mà
tiếp tục xếp lại mấy nhánh cây trong bình, đem mấy nhánh cây mới khéo léo bày
thêm vào đó. Hai con tiểu thanh xà được ăn no, cao hứng bò lên mấy nhánh cây
chơi đùa, cơ hồ không chờ được đến khi nàng thu xếp xong cho chúng.

Lạc Tranh duỗi ngón tay thon, khẽ gõ nhẹ lên đầu hai con tiểu thanh xà một
cái, ra ý bảo bọn chúng chờ thêm chốc lát, không cần phải tinh nghịch quá như
vậy. Rắn là loại động vật rất có linh tính, lại ở cùng Lạc Tranh lâu như vậy,
dường như hiểu được nàng có ý nhắc nhở, liền ngoan ngoãn nằm bên cạnh chờ.
Cuối cùng, thấy tay nàng khẽ ra hiệu, chúng lại đầy hứng khởi bò lên trên mấy
nhánh cây thoả sức đùa nghịch.

Louis Thương Nghiêu đi tới, trông thấy một màn này không khỏi bất đắc dĩ lắc
đầu. Phụ nữ vốn thường thích nuôi mấy con chó con, mèo con, thế mà nàng lại đi
nuôi rắn, thậm chí còn nuôi đến thành nghiện.

Thấy nàng bận rộn, hắn cũng không lên tiếng quấy rầy, cũng không nói câu nào,
chỉ cởi áo khoác, thân hình cao lớn ngồi xuống sofa, hai cánh tay duỗi dài
trên thành ghế, khẽ nhắm mắt dưỡng thần một lúc. Đến khi mở mắt ra, lại thấy
bóng dáng xinh đẹp của nàng vẫn đang bận rộn lúc ẩn lúc hiện ở phía xa.

Hắn thực không biết tại sao nàng lại luôn tìm được nhiều việc để làm như vậy?
Ít nhất, từ khi hắn trở về đến giờ, nàng ngay cả ánh mắt cũng không buồn nhìn
hắn đến một lần.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn không ngừng nhìn theo bóng lưng Lạc Tranh, trong ánh
mắt ẩn chứa chút suy tư. Từ khi rời khỏi vườn hoa ở căn biệt thự kia, hắn cũng
không về công ty, từ chối một loạt cuộc hẹn mà lái xe thẳng đường về nội thành
Paris, trở về căn biệt thự này. Hắn có thể tượng tượng được vẻ mặt khiếp sợ
của thư ký khi nghe hắn nói huỷ bỏ hết thảy lịch trình trong ngày, bởi vì,
chuyện này hoàn toàn không giống với phong cách trước giờ của hắn.

Nhưng mà, hắn thực sự có suy nghĩ muốn trở về nơi này, muốn nhìn thấy bóng
dáng nàng. Dường như có một nỗi sợ hãi mơ hồ không thể nói thành lời, chỉ là
muốn về đây nhìn xem thế nào mà thôi. Kết quả, hắn đã chạy thẳng về đây.

Vừa trở lại căn biệt thự, nhìn thấy ánh sáng của ngọn đèn trong phòng, không
biết tại sao, sự phiền muộn trong lòng hắn hoàn toàn biến mất. Ánh đèn dịu nhẹ
trong căn biệt thự toả ra vô cùng ấm áp, như thể đang chờ hắn, chờ hắn trở về…

Hắn vốn cho rằng Lạc Tranh sẽ giận dỗi không trở về đây nữa, nhất là sau khi
hắn điên cuồng chiếm đoạt nàng lần trước. Nhưng xem ra hắn sai rồi. Kể từ lúc
đặt chân vào cửa, trong không khí đều phảng phất mùi hương thơm ngát thuộc về
nàng, vô cùng quen thuộc cùng ấm áp, khiến cho tâm tư hắn bình ổn trở lại. Mà
nàng, cũng hệt như lúc bình thường, giống như lần đầu tiên tới Paris, chỉ lẳng
lặng làm công việc của mình.

Giờ khắc này, Louis Thương Nghiêu thực không muốn phá vỡ nó, bởi một khi bị
phá vỡ, hết thảy đều phải trở lại với hiện thực…

Khi Lạc Tranh hết bận rộn, quay đầu nhìn lại thấy Louis Thương Nghiêu vẫn
không hề chớp mắt chăm chú nhìn mình, nàng có chút sửng sốt nhưng vẫn không
nói gì, chỉ đi đến trước sofa, cầm lấy áo khoác của hắn, đem vào phòng thay đồ
treo lên cẩn thận, sau đó ngồi xuống chỗ miếng ghép cách hắn không xa.

Xem ra, nàng lại muốn tiếp tục ghép hình.

Nàng trước giờ chưa từng là người phụ nữ dễ dàng đánh mất lý trí bản thân.
Biết rõ chân tướng sự việc rồi thì sao nào? Chẳng lẽ cứ nhất định phải giống
như những phụ nữ khác, khóc lóc, la hét, gây náo loạn sao?

Nàng không có biến thái hay điên cuồng như vậy. Ít nhất, nàng cho rằng đó chỉ
là cách hành hạ bản thân, sẽ chẳng có bất kỳ ai thương xót mình mà sẽ chỉ coi
mình như trò cười mà thôi.

Đối diện với hành vi của Louis Thương Nghiêu trong phòng làm việc, nàng cũng
có thể hiểu ra được vài điều. Người đàn ông như hắn trời sinh đã vô cùng bá
đạo. Hắn thậm chí có thể buộc nàng ly hôn, vậy còn có chuyện gì mà hắn không
làm được đây? Chỉ là, nàng thật sự không hiểu, mục đích cuối cùng của hắn là
gì? Chẳng lẽ lại như hắn nói, “Thích!”

Nàng cũng không phải là cô thiếu nữ ngây thơ không hiểu chuyện, đương nhiên sẽ
không tin tưởng mấy lời ma quỷ của hắn.

Louis Thương Nghiêu chăm chú nhìn người phụ nữ đang vô cùng an tĩnh ngồi cách
đó không xa, nàng vẫn lẳng lặng tìm kiếm những miếng ghép, ánh đèn trong phòng
chiếu lên gương mặt xinh đẹp, khiến cho nàng càng giống như một cành mai đầy
ngạo khí.

“Tôi vốn nghĩ rằng….” thật lâu sau, Louis Thương Nghiêu rốt cục lên tiếng phá
tan sự im lặng trong phòng, giọng nói trầm thấp tràn ngập sức cuốn hút, chỉ là
lúc này lại mang theo một chút chần chừ.

“…em sẽ không trở về đây gặp tôi.”

“Tôi thấy, anh đã nhầm lẫn một chuyện rồi.” Lạc Tranh cũng không hề quay đầu
nhìn hắn, mà tiếp tục cầm lấy một miếng ghép, hờ hững nói, “Tôi trở về nơi này
không phải để gặp anh, mà là để nghỉ ngơi. Anh yên tâm, tôi trước giờ vẫn luôn
là người biết phân rõ lợi hại, sẽ không ngốc đến mức bụng đói chân run vẫn
muốn chạy ở bên ngoài. Nếu bỏ sức để cố gắng tránh né anh thì thà trở về đây
nghỉ ngơi còn tốt hơn.”

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, khoé môi hơi cong lên lộ rõ ý cười. Hắn không
thể không thừa nhận, nhiều lúc, hắn thực sự không hiểu nổi nàng. Nghĩ tới đây,
hắn khẽ ngồi thẳng dậy, nhìn nàng ra lệnh, “Em qua đây!”

Lạc Tranh rốt cục cũng quay đầu lại như hắn mong muốn. Nhìn thẳng vào mắt hắn
một lúc, nàng đứng lên, bước về phía hắn.

Hắn đưa tay ra, nắm bàn tay nhỏ của nàng kéo về phía mình, Lạc Tranh theo đó
ngồi xuống bên cạnh hắn, sắc mặt bình thản như hồ nước phẳng lặng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay nàng, như thể mỗi một phần thân thể nàng đều là
món bảo vật vô cùng trân quý. Trong đáy mắt hắn chợt xẹt qua chút u ám, lại có
chút phức tạp. Nhưng lúc ngước nhìn nàng, ánh mắt hắn lại sáng ngời. Hắn cũng
không nói thêm lời nào, chỉ đưa tay khẽ vuốt mái tóc dài của nàng rồi dời đến
gò má, dịu dàng vuốt ve gương mặt nhỏ xinh, ánh mắt đen thẫm nhìn vào đôi mắt
trong veo của nàng, dần dần, dường như có chút suy nghĩ…

Lạc Tranh lúc đầu cũng không thèm để ý, nhưng khi ngón tay thoảng mùi hoắc
hương của hắn nhẹ nhàng chạm vào bờ môi nàng, nàng không nhịn được mà nhìn vào
đôi mắt hắn.

Nhưng trong nháy mắt, trong lòng nàng khẽ run lên. Giờ khắc này, nàng có thể
nhìn ra trong ánh mắt hắn đang suy tư chuyện gì đó, tuy không rõ đó là chuyện
gì, nhưng có thể cảm nhận được đó là chuyện cực kỳ nghiêm túc.

Dường như hắn đang tự hỏi điều gì đó, hoặc là đang quyết định một việc vô cùng
trọng đại liên quan đến một người nào đó vậy.

Vẻ mặt Louis Thương Nghiêu cực kỳ nghiêm túc, mà ngay cả ngón tay khẽ vuốt ve
bên má nàng cũng vậy, dường như hắn muốn ghi nhớ tất cả cảm xúc này vào tận
đáy lòng.

Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng, lại hỏi một câu khiến Lạc Tranh thực sự cảm
thấy kinh ngạc.

Hắn cúi đầu thì thầm bên tai nàng, “Em, yêu tôi sao?”

Tâm tư Lạc Tranh dường như nổ tung theo câu hỏi của hắn. Ngay sau đó, cơ hồ có
một cơn sóng khổng lồ bất giác ào tới cuốn phăng đi hết thảy, bao phủ toàn bộ
thân thể nàng.

Lạc Tranh ngồi đó ngây ngẩn cả người, đôi mắt cũng mở lớn, kinh ngạc mà nhìn
hắn. Trong lúc nhất thời, nàng bỗng cảm thấy hoảng loạn, không biết…nên trả
lời như thế nào.

Hắn chưa bao giờ hỏi nàng câu này. Cho dù là trước đây, hắn cũng chỉ nói đến
từ “thích” mà thôi. Hôm nay, chính tai nàng nghe được hắn nói từ “yêu”. Ba từ
“anh yêu em” này vốn là một câu rất bình thường mà những đôi tình nhân thường
hay nói, nhưng mà, đối với một người đàn ông mạnh mẽ và khó nắm bắt như hắn,
sao có thể đột ngột hỏi câu hỏi thế này?

Đầu óc Lạc Tranh có chút trống rỗng, chân tay bất giác luống cuống, trong lúc
nhất thời chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn.

Đáy mắt Louis Thương Nghiêu dường như xẹt qua chút đau đớn, tuy rất nhanh
nhưng vẫn bị Lạc Tranh nhạy cảm nhận ra. Ánh mắt hắn nhìn nghiêm túc đến mức
khiến người ta cảm thấy hít thở khó nhọc, lại không đợi nàng có phản ứng, hắn
đã chậm rãi cúi đầu xuống, đôi môi mỏng khẽ bao phủ đôi môi anh đào của nàng…

Khoảnh khắc môi chạm môi, Lạc Tranh có thể cảm nhận được một cảm giác khác
thường đang trào dâng trong lòng, mà trái tim nàng cũng bất giác run lên…

Không gian tĩnh lặng như ngừng lại, trong khoảnh khắc ngọt ngào này còn phảng
phất mùi hương hoa thơm ngát.

Lạc Tranh cho tới giờ chưa từng thấy bộ dạng này của Louis Thương Nghiêu. Hắn
có chút trầm tĩnh, suy tư, dùng một thứ tình cảm nồng nàn hôn lên đôi môi
nàng. Nàng không biết thực sự đã phát sinh chuyện gì, chỉ biết là, tâm tình
của người đàn ông này nàng chẳng hiểu được bao nhiêu.

Một lúc lâu sau, Louis Thương Nghiêu mới buông đôi môi nàng ra, từng động tác
của hắn vô cùng chậm rãi, lại như có chút u buồn, giống như đang tìm kiếm thứ
tình cảm giữa những người yêu nhau mới có vậy.

Có lẽ, nàng đã nhìn lầm mất rồi.

“Câu hỏi đó, rất khó trả lời hay sao?” Louis Thương Nghiêu nhẹ áp trán mình
vào trán nàng, sống mũi cao thẳng kề sát gương mặt nàng, động tác âu yếm hệt
những người yêu nhau.

Xét trên góc độ tâm lý học, nếu một người đàn ông có hành động này đối với
người phụ nữ chứng tỏ trong lòng anh ta thực sự mong muốn được ở bên cạnh cô
ấy.

Lạc Tranh vẫn luôn tin rằng có thể thông qua động tác cùng ánh mắt của người
ta để nhìn ra suy nghĩ đang ẩn dấu trong lòng họ. Đây cũng là một phương pháp
phân tích tâm trạng, nhưng mà nàng cũng phải thừa nhận, loại phương pháp này
không thể áp dụng đối với Louis Thương Nghiêu bởi hắn là một người khiến người
ta không tài nào nhìn thấu.

Giọng nói trầm trầm của hắn rơi vào bên tai nàng, thật sự khiến trái tim nàng
rung động. Lạc Tranh có chút thất thần, nhưng lại vội nhắc nhở chính mình,
người đàn ông này là kẻ cực kỳ nguy hiểm.

Nàng nhẹ nhàng xoay mặt đi, tránh khỏi động tác đầy ám muội của hắn, khẽ nói,
“Anh hình như không có tư cách hỏi tôi câu đó?”

Kỳ thực, trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng thực sự rất muốn hỏi hắn, “Vậy còn
anh? Có yêu tôi hay không?”

Nhưng nghĩ đến đó lại thấy buồn cười, nàng cùng hắn, vĩnh viễn là hai đường
thẳng song song, chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ một lần, khiến cho hai đường thẳng
đó giao nhau mà đổi thành hình chữ thập. Nhưng mà sẽ rất nhanh chóng phải khôi
phục lại trạng thái lúc ban đầu mà thôi.

Bởi vì nàng cùng hắn, vẫn là người thuộc về hai thế giới khác nhau.

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, trong đầu lại thoáng hiện lên câu nói của
Dennis,

“Bất kỳ người đàn ông nào cũng có tư cách yêu thương cô ấy, chỉ mình anh là
không!”

Bàn tay to của hắn đột nhiên nắm chặt lại, vẻ mặt vốn bình tĩnh dường như cũng
đột ngột biến đổi, có chút không vui mà biến thành xanh mét, dường như đang cố
nén nhịn điều gì đó.

Lạc Tranh cũng phát hiện ra ánh mắt hắn có sự biến hoá, mà ngay cả trong không
khí lúc này cũng có thể cảm nhận được sự khẩn trương đầy nguy hiểm đang ập
tới. Khẽ nhíu mày, nàng định đứng dậy rời đi.

Cánh tay lập tức bị hắn kéo lại, nàng quay đầu, nhìn vào đôi mắt đen sẫm của
hắn, tim khẽ run lên, hắn rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?

“Em có từng nghĩ đến chuyện kết hôn với tôi không?” Louis Thương Nghiêu đột
ngột hỏi câu này khiến ngay cả hắn cũng không hiểu nổi tâm tư mình, chỉ cảm
thấy có một cảm giác rất không thoải mái, dường như mong chờ câu trả lời có
tính khẳng định của nàng mới có thể khiến tâm tình hắn dễ chịu đôi chút.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.