Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 9: Hồi 02- Chương 15+ 16 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 9: Hồi 02- Chương 15+ 16

Chương 15: Nụ hôn ái muội Nàng nghe đến mê mẩn, thái độ học tập cũng vô cùng
chăm chú. Thương Nghiêu cúi người xuống tự mình giảng giải từng thao tác cho
nàng, bởi không gian trong buồng lái khá nhỏ nên chẳng mấy chốc, hai người
càng sát lại gần nhau…

“Thật là phức tạp, tôi vốn tưởng chỉ đơn giản như lái xe bình thường thôi.”
Lạc Tranh thở một hơi dài, bầu ngực căng tròn theo đó mà phập phồng, vô tình
cọ vào cánh tay đàn ông tráng kiện của Thương Nghiêu.

Hơi thở phía trên đỉnh đầu nàng đã có vẻ đục ngầu, phả rõ trên gương mặt xinh
đẹp…

“Em chỉ cần điều chỉnh tốt phương hướng là được rồi, hiểu chứ?” Tiếng nói trầm
thấp của Thương Nghiêu vang lên toả ra hơi thở thơm mát, ánh mắt nhìn về phía
nàng có chút u ám, tà mị, hai tay kín đáo điều chỉnh vị trí một chút, càng
thêm lớn mật đụng chạm nơi ngực nàng, tận hưởng sự mềm mại qua lớp áo.

“Ừ, nhưng mà tôi vẫn thấy hơi lo, dù sao đây cũng là lần đầu tiên lái thử.”
Đang mải nghiên cứu các loại đồng hồ trên xe, Lạc Tranh căn bản không để ý tới
những động chạm đầy tà ý của hắn, chỉ thấy nơi ngực liên tục bị ép chặt, vừa
điều chỉnh lại tư thế ngồi lại càng bị ép chặt hơn.

“Có tôi bên cạnh em, cứ từ từ thôi.” Giọng nói vốn trầm thấp của hắn dường như
càng trầm hơn, gương mặt cương nghị sát lại gần, thì thầm bên tai nàng phả ra
hơi thở nóng hổi lên gáy cùng vành tai nhạy cảm…

Lạc Tranh đột nhiên đề cao cảnh giác, hơi thở đàn ông nóng bỏng như thể nhen
nhóm từng mồi lửa trên da thịt nàng. Hơi nghiêng đầu, định né tránh hơi thở
của hắn, không ngờ…

Ngay khi Lạc Tranh quay đầu lại, Thương Nghiêu cũng làm ra vẻ điều chỉnh lại
tư thế, nhân cơ hội đó….

Đôi môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng lướt trên đôi môi đỏ mọng của nàng…khoảnh khắc
môi chạm môi, Lạc Tranh cảm thấy rõ ràng hắn tăng thêm lực…

Ầm…

Đầu óc Lạc Tranh hoàn toàn trống rỗng…

Hành động nhìn như có vẻ vô tình này lại là sự cố ý được tính toán kỹ lưỡng,
mang theo sự mập mờ không tả xiết…

Thương Nghiêu nhìn nàng, đáy mắt vẫn sâu thẳm khó dò. Thật đúng như những gì
hắn đã tưởng tượng, mềm mại…khiến đàn ông điên cuồng. Nghĩ tới đây, con mắt
hắn càng u tối, tựa như dã thú say mồi…

“Anh…” Lạc Tranh không biết hắn là vô tình hay cố ý, cũng không biết nên nói
gì, chỉ đành cắn cắn môi, nhích người về phía trước một chút, cố gắng tránh xa
khỏi cơ thể hắn.

“Thương Nghiêu tiên sinh, tôi thấy chiếc xe này tự anh lái về sẽ tốt hơn.”
Lòng của nàng lúc này vô cùng rối loạn , ánh mắt của hắn khiến nàng cảm thấy
bất an, thực sự bất an…

“Em có biết có bao nhiêu cô gái ao ước được giống như em, ngồi bên cạnh tôi
hay không? Em thông minh như vậy, cũng nên đáp lễ mới phải.” Thương Nghiêu đem
hai bàn tay to lớn đặt lên tay lái, vây lấy Lạc Tranh vào trong ngực, khiến
nàng một chút không gian để trốn tránh cũng không còn.

Tiếng nói nặng như đá tảng đánh thẳng vào lòng Lạc Tranh.

Hô hấp càng thêm gấp gáp, Lạc Tranh vẫn cố giữ vững lý trí của mình, bình tĩnh
nói, “Thật xin lỗi, Thương Nghiêu tiên sinh, tôi không phải người con gái
khác, tôi là bạn gái của Húc Khiên.”

Nàng cảm thấy cần phải nhắc nhở hắn thêm lần nữa, hành vi vừa chính vừa tà của
người đàn ông này thật khiến nàng thấy khó xử.

Thương Nghiêu cười khẽ, lên tiếng, vẫn không buồn để ý đến lời nhắc nhở của
nàng…

“Tôi nghĩ…” Hắn cúi đầu xuống, sống mũi cao thẳng luồn vào mái tóc nàng, làn
môi nóng hổi áp lên gò má trắng mịn, di chuyển xuống đôi môi đỏ mọng như cánh
hoa…

“Hương vị của em nhất định sẽ rất ngọt ngào…”

Lạc Tranh không còn chỗ để né tránh, chỉ có thể mặc cho hơi thở dồn dập, mạnh
mẽ, nóng bỏng, tràn đầy mùi hoắc hương thơm mát của hắn bao vây lấy mình. Nàng
hít sâu một hơi, bình tĩnh nói…

“Nếu như lời của Thương Nghiêu tiên sinh là muốn ám chỉ hành động vừa rồi thì
thật đáng tiếc, tôi chỉ cảm thấy giống như có một con gián bò qua môi mà
thôi!” Chương 16: Yêu cầu của tôi rất đơn giản Tuy Lạc Tranh là luật sư nổi
tiếng nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, đối mặt với tình huống bị
người ta đùa bỡn chọc ghẹo đương nhiên sẽ bực mình mà công kích lại. Đương
nhiên, đây là lần đầu tiên nàng dùng thái độ này đối với khách hàng, mặc dù
người đàn ông này là khách hàng mà nàng đang rất muốn tranh thủ sự hợp tác.

Những lời này một khi đã thốt ra, có lẽ sẽ dẫn tới hậu quả vô cùng lớn, trước
mắt có thể thấy là sẽ trực tiếp chọc giận hắn, sẽ không còn bất kỳ cơ hội hợp
tác nào nữa.

Nhưng mà, nàng thực sự không còn đủ kiên nhẫn. Kể từ khi tới Paris, nàng liên
tiếp bị người đàn ông này trêu đùa, đầu tiên là bằng lời nói, sau đó là hành
động. Nếu không phải vì lấy chuyện hợp tác làm trọng, lại thêm hắn là bạn của
Húc Khiên, nàng đã sớm trở mặt rồi.

Nhưng mà…

Lời nói thốt ra đã lâu, cũng không hề có cơn thịnh nộ nào trút xuống, mà là…

Chỉ thấy Thương Nghiêu không giận mà trái lại còn cười, đôi mắt thâm thuý sắc
bén nhìn thẳng vào gương mặt trắng trẻo vô cùng bình tĩnh của nàng, đẹp tựa
đoá dạ lan dưới ánh trăng. Hắn nhìn nàng chăm chú, không nói lời nào, khuôn
mặt vô cùng cương nghị khiến người ta khó có thể nhìn thấu thế giới nội tâm
của hắn.

Móng tay Lạc Tranh lúc này dường như khảm sâu vào lòng bàn tay, nhưng sắc mặt
nàng vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh như trước. Đúng là một người đàn ông vô cùng
khó dây, trừ phi hắn chủ động bỏ qua cho nàng, nếu không nàng thực không cách
nào địch lại hắn…

Dường như nhìn thấy sự kiên nhẫn của Lạc Tranh đã lên tới đỉnh điểm, khoé môi
Thương Nghiêu khẽ nhếch lên, bộ dạng vô cùng tà mị cùng cuồng ngạo khiến người
ta phải mê muội. Cuối cùng hắn cũng mở miệng, tiếng nói trầm thấp cất lên,
mang theo hàm ý nửa đùa nửa thật…

“Thật là đáng tiếc…”

Lạc Tranh cũng không ngờ tới hắn lại đột ngột thốt lên mấy lời này, ánh mắt
khẽ nhộn nhạo như thể hồ nước phẳng lặng khi có cơn gió nhẹ thoảng qua bỗng
dưng gợn sóng. Nàng hơi nhíu mày, nhìn hắn đầy vẻ nghi ngờ.

Thương Nghiêu hơi nghiêng người về phía trước, ngũ quan cân đối đẹp tựa một
thiên thần trong thần thoại Hy Lạp, toát lên vẻ cương nghị cùng uy quyền. Ở
khoảng cách gần như vậy, khiến Lạc Tranh không thể tránh né, chỉ có thể mở to
mắt nhìn hắn với một thái độ vô cùng cảnh giác.

Nàng không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật hoàn mỹ, không chỉ là
ngoại hình tuấn tú mà còn tràn đầy khí thế, thật khó tưởng tượng trên đời này
lại có một người đàn ông hội tụ đầy đủ những nét đẹp vô cùng tinh tế đến vậy.

“Húc Khiên thật sự là phí phạm báu vật trời ban, chẳng lẽ hắn không biết em
quyến rũ đến nhường nào ư? Bạn gái đẹp như vậy mà để ở bên ngoài, thật quá
nguy hiểm!” Thương Nghiêu nhếch đôi môi mỏng, từng câu từng chữ thốt ra vô
cùng lớn mật, mà cách hắn nhìn về phía nàng cũng không hề che giấu ý tà mị.

Lạc Tranh đương nhiên nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, thản nhiên trả lời,
“Sẽ không, Húc Khiên và tôi thật lòng yêu nhau, anh ấy hiểu rõ tính cách của
tôi, đã yêu thì phải tin tưởng lẫn nhau, đây là đạo lý căn bản.” Bao năm qua,
Lạc Tranh chưa từng gặp một người đàn ông nào nguy hiểm như Thương Nghiêu,
kiểu nói chuyện nửa đùa nửa thật này nàng đã từng nghe rất nhiều, nhưng mà lần
này không biết là ý gì đây?

“Yêu nhau?” Thương Nghiêu nghe vậy mỉa mai cười một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng
gảy một lọn tóc của nàng kéo lên chóp mũi, hít thật sâu mùi hương thuộc về
riêng nàng, “Những lời của Lạc tiểu thư thật khiến người nghe vô cùng cảm
động.”

“Thương Nghiêu tiên sinh, ngài có mong muốn hoặc yêu cầu gì xin cứ nói thẳng.”
Lạc Tranh biết rõ người đàn ông này nhất định có mưu đồ, nếu không cũng sẽ
không năm lần bảy lượt gặp gỡ nàng. Nếu như hắn hoàn toàn không có ý hợp tác,
có lẽ cũng sẽ không cho nàng cơ hội tiếp cận dù chỉ là nhỏ nhất.

Tuy nàng không thực sự hiểu rõ hắn, nhưng cũng biết, một người đàn ông thành
đạt như vậy tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian một cách vô ích. Tất cả
những việc hắn làm, những lời hắn nói, nhất định phải có mục đích.

Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng

Chương 16 – Phần 2: Yêu cầu của tôi rất đơn giản

Thương Nghiêu cười vô cùng rạng rỡ, nhìn nàng chằm chằm, “Mở cái ngăn bên tay
phải em, lấy vật trong đó ra.”

Lạc Tranh có chút chần chừ khẽ liếc nhìn hắn, sau đó mở cái ngăn kia ra, chiếc
xe này quả thực đã được hắn cải tạo quá hoàn hảo, từng chỗ đều được đặc biệt
thiết kế tỉ mỉ.

Trong ngăn hiện ra một chiếc chìa khoá, còn có…một tờ hợp đồng!

Lạc Tranh hơi nhíu mày, ánh mắt toát lên vẻ thấu hiểu. Khi nàng nhìn thấy hai
vật này cùng một lúc, trong nội tâm đã hiểu tới bảy, tám phần, hô hấp có chút
dồn dập, nhưng vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát của nàng.

Suy nghĩ một chút, nàng quyết định giả ngốc. Loại chuyện như vậy nàng đã từng
gặp qua, đương nhiên muốn tìm cách khéo léo mà tránh thoát. Bởi nếu đúng như
phán đoán của nàng, chiếc chìa khoá kia hẳn là…

“Thương Nghiêu tiên sinh nếu như đã bằng lòng hợp tác cùng văn phòng chúng
tôi, vậy thì không cần phải tìm nhiều cách thử thách như vậy. Trung Quốc có
câu nói, “Dùng người thì không nên nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng.”
Thương Nghiêu tiên sinh, bản hợp đồng này có thể ký tên được rồi chứ?

Thương Nghiêu cười cười, bộ dạng vẫn khó dò như trước, ánh mắt sắc bén quét
qua gương mặt nàng, không để ý tới bản hợp đồng mà nàng vừa nhắc tới, trực
tiếp cầm lấy chiếc chìa khoá trong tay nàng, nhếch môi tà mị thốt lên..

“Đây là chìa khoá phòng Hoàng gia tại khách sạn Boltzmann thuộc sở hữu của
tôi, tuyệt đối an toàn.”

Tâm tư Lạc Tranh theo lời nói của hắn bất giác trùng xuống. Điều phải đến cũng
đã đến, chỉ là nàng tuyệt đối không nghĩ tới hắn có thể làm như vậy, hắn vốn
là bạn thân của Húc Khiên…

Trong đầu nhanh chóng cân nhắc mọi chuyện, nàng muốn tìm cho được một biện
pháp vẹn cả đôi đường.

Chiếc chìa khoá trong tay hắn phát ra ánh sáng chói loá, dưới ánh mặt trời cơ
hồ khiến mắt nàng nhức nhối. Âm thầm hít sâu một hơi, nhìn vào cặp mắt đen
thẫm của hắn, Lạc Tranh nở nụ cười “vô tội” đầy “cảm kích”…

“Thương Nghiêu tiên sinh thật là người chu đáo. Nhưng mà tôi cùng Húc Khiên ở
Paris cũng không được lâu, không cần phải đổi khách sạn phiền phức như vậy.
Khách sạn mà Thương Nghiêu tiên sinh đã sắp xếp cho chúng tôi cũng rất tốt, ý
tốt của ngài chúng tôi xin ghi tạc trong lòng.”

Thương Nghiêu nghe xong, cười vô cùng thoải mái, ánh mắt nhìn nàng lại thêm
phần hứng thú, ý đồ cũng vô cùng rõ ràng…

“Lạc tiểu thư, em luôn luôn là một người con gái thông minh, cố làm ra vẻ hồ
đồ hẳn không phải là tác phong của em.” Hắn lại càng tiến đến gần, nhìn thẳng
vào ánh mắt nàng, “Em luôn miệng nhắc tới Húc Khiên, là đang sợ cái gì? Là vì
phòng ngừa tôi có ý đồ với em sao?”

“Thương Nghiêu tiên sinh quyền cao chức trọng, bên cạnh luôn luôn không thiếu
phụ nữ. Trong mắt Thương Nghiêu tiên sinh, tôi chẳng qua chỉ là một con kiến
nhỏ, cho nên, sao có thể cho rằng Thương Nghiêu tiên sinh có ý đồ gì với mình
chứ.” Lạc Tranh vô cùng bình tĩnh, cũng không kinh hoàng trốn tránh như những
người con gái khác, cũng không tỏ vẻ kệch cỡm mà thản nhiên cùng hắn đối đáp,
“Thương Nghiêu tiên sinh đã hiểu lầm rồi!”

Thương Nghiêu nâng tay lên, trực tiếp giữ lấy cằm nàng, đôi môi mỏng cơ hồ
muốn dán lên đôi môi anh đào căng mọng, hơi thở tràn ngập mùi hoắc hương nóng
rực quyện lấy hơi thở của nàng…

“Em thông minh như vậy, hẳn biết rõ tôi muốn cái gì.” Ánh mắt hắn trở nên sâu
thẳm, đem chìa khoá trong tay một lần nữa nhét trở lại lòng bàn tay nàng,
giọng nói không hề che lấp dục vọng tràn trề…

“Đêm mai 9h, tôi ở khách sạn chờ em! Tôi chỉ muốn em một đêm mà thôi. Sau một
đêm, em sẽ nhận được thứ em muốn. Em yên tâm, chỉ có một đêm, Húc Khiên hắn sẽ
không phát hiện ra gì hết.” Cùng với lời nói tà ác, bàn tay to của hắn chậm
rãi rời xuống, hơ nóng da thịt phía sau lưng nàng…

Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng

Chương 16 – Phần 3: Yêu cầu của tôi rất đơn giản

Nụ cười trên môi Lạc Tranh ngưng lại, nàng không khiếp sợ, cũng không hất bàn
tay không an phận của hắn xuống, chỉ là không ngờ tới hắn lại dứt khoát đề
xuất yêu cầu quá đáng như vậy.

Thấy ánh mắt của nàng dần trở nên ngưng trọng, Thương Nghiêu nâng chiếc cằm
nhỏ của nàng lên, khẽ vuốt ve, cất tiếng nói càng thêm rõ ràng…

“Lạc tiểu thư, em đừng quên, tôi là thương nhân, sẽ đứng trên lập trường kinh
doanh để nhìn nhận vấn đề. Em muốn có thứ mình muốn thì tôi cũng phải đạt được
thứ tôi muốn.” Ánh mắt hắn vẫn kín như bưng, “Yêu cầu của tôi rất đơn giản,
chỉ cần em một đêm. Nếu như em thực sự muốn hợp tác, hãy chứng tỏ thành ý cho
tôi thấy. Chỉ có thông qua phương thức này, tôi mới biết rốt cục em có được
bao nhiêu thành ý.”

Lạc Tranh chỉ cảm thấy gương mặt như tê dại, cảm giác buốt giá theo từng lỗ
chân lông thấm vào trong máu. Nàng không khỏi cất tiếng cười lạnh lùng, “Tôi
vốn tưởng Thương Nghiêu tiên sinh không giống như những người đàn ông khác.”

“Xem ra Lạc tiểu thư sớm đã thân kinh bách chiến.” Ánh mắt Thương Nghiêu bỗng
dưng chuyển lạnh, lộ ra tia âm u vô cùng, khoé môi đang tươi cười cũng lạnh
băng, “Đã như vậy, đêm mai chúng ta tiến hành như thoả thuận.”

Lạc Tranh nghe ra ý mỉa mai cùng khinh thường trong lời nói của hắn, cũng
không có bất kỳ lời giải thích, chỉ thản nhiên nói, “Ngài sai rồi, Thương
Nghiêu tiên sinh, tôi có quyền cự tuyệt! Cho dù tôi thân kinh bách chiến, cũng
phải tìm đối tượng thích hợp.”

Thương Nghiêu nghe vậy, buông cằm nàng ra, nét mỉa mai trong mắt giờ biến
thành nghiền ngẫm, “Theo tôi biết, em đã không có quyền lựa chọn, trừ phi…em
không quan tâm tới sự sống còn của văn phòng luật.”

Lạc Tranh nhìn hắn, “Thương Nghiêu tiên sinh dùng cách này để uy hiếp không
phải quá nhẹ tay sao? Danh tiếng của văn phòng chúng tôi không phải tạo dựng
nên trong một, hai ngày. Chẳng lẽ Thương Nghiêu tiên sinh thật sự cho rằng,
chúng tôi sẽ bởi vì mất đi một khách hàng mà phải đóng cửa hay sao?”

“Tôi chưa từng hoài nghi năng lực của Húc Khiên, huống chi, hắn còn có một
người phụ nữ thông minh như em hỗ trợ, chẳng qua…” Thương Nghiêu nở nụ cười vô
cùng thoải mái, nói tiếp, “Việc đời khó đoán, công việc kinh doanh chẳng có ai
dám nói chắc. Khi lãi khi lỗ cũng là chuyện hết sức bình thường. Húc Khiên lần
này tới Pháp dốc sức tìm kiếm khách hàng, kết quả thế nào em cũng thấy rồi
đấy!”

Lạc Tranh không thể phản bác lại, những gì hắn nói quả không sai. Lần này nếu
Húc Khiên có thể tìm được khách hàng nặng ký thì đã không đem toàn bộ hy vọng
đặt lên Thương Nghiêu, tranh thủ lấy lòng hắn để đạt được hợp đồng, Chỉ có
điều nàng nhận thấy thực tế không đơn giản như họ đã tưởng tượng.

“Nếu như bên em có thể hợp tác với tôi lần này thì trong vài năm tới, văn
phòng luật sẽ đủ khả năng lội ngược dòng, cho dù xem như thời kỳ quá độ cũng
được, ít nhất cũng là cơ hội để bên em tranh thủ kiếm tiền. Phải nói việc
trước mắt em chính là mấu chốt, đạt được thành công cũng đồng nghĩa với tiền
đồ sáng lạn. Nhưng mà, nếu để vuột mất…” Thương Nghiêu nhún vai, cười tà mị,
“…quý vị sẽ lại lần nữa phải khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, đơn giản vậy
thôi.”

Lạc Tranh chăm chú nhìn hắn, ánh mắt trở nên sắc bén, bàn tay theo bản năng
nắm chặt lại. Hắn nói không sai, phân tích rất chính xác. Cho tới bây giờ,
nàng mới biết được thì ra người đàn ông này đã sớm đem tình hình của văn phòng
nàng tìm hiểu kỹ càng, nhưng vẫn làm ra vẻ lãnh đạm hờ hững. Mà thực ra, hắn
cũng không cần phải tỏ vẻ, bởi hắn quả thực có đủ tư cách lãnh đạm hờ hững như
vậy…

“Lạc tiểu thư, em chỉ có cơ hội duy nhất này thôi. Đêm mai, sau 9h không thấy
em tới, tôi sẽ coi như em tự động bỏ cuộc…” Thương Nghiêu khẽ nở nụ cười vô
cùng gian tà, hệt như quỷ Satan một tay che trời, hoàn toàn phá huỷ hy vọng
của người khác…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.