Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 88: Hồi 06 – Chương 01 phần 2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 88: Hồi 06 - Chương 01 phần 2

“Không được chạm vào cô ấy!” Một giọng đàn ông đầy uy lực vang lên, mang theo
chút áp bách, cảm giác như có một cơn cuồng phong vừa quét qua bầu không khí,
cảm giác có một hơi thở đầy nguy hiểm ập tới.

Tiếng quát lạnh lùng bất ngờ vang lên khiến Dennis bừng tỉnh, ngẩng đầu lên
nhìn, đã thấy cách đó không xa có một chiếc xe con dừng lại từ lúc nào. Một
thân y phục cao cấp bao lấy thân hình cao lớn của Louis Thương Nghiêu, khiến
toàn thân hắn toát ra sự cường thế. Hắn đứng đó, vẻ mặt nghiêm nghị lộ ra ý
cảnh cáo không hề che giấu, lại nhìn thấy Lạc Tranh một thân xụi lơ dựa vào
ngực Dennis lúc này, ánh mắt Louis Thương Nghiêu cơ hồ muốn toé lửa.

Người đàn ông có sự nghiệp thành công thường tính cách cũng rất mạnh mẽ. Mặc
dù không phải người nào cũng bộc lộ rõ bản tính của mình nhưng nếu quan sát
một chút những lời nói của họ sẽ dễ dàng phát hiện ra, thái độ của bọn họ luôn
luôn cứng rắn, thậm chí nhiều khi khá cố chấp, cố chấp đến độc đoán.

Gặp gỡ một người đàn ông như vậy, là phúc mà cũng là hoạ. Người phụ nữ may mắn
có thể tận hưởng niềm hạnh phúc mà người đàn ông này mang lại. Người phụ nữ đó
sẽ không phải lo nghĩ gì. Nói trắng ra là, giống như một vật cưng được nuôi
nhốt vậy. Nhưng bất hạnh cũng sẽ theo đó mà sinh ra. Bạn đã từng nghe qua có
ai nuôi dưỡng vật cưng mà lại gặp trường hợp nó không vâng lời chưa? Dường như
là không có. Cũng đúng với trường hợp người phụ nữ ở bên cạnh người đàn ông
mạnh mẽ, họ chỉ có một nhiệm vụ là tuyệt đối phục tùng tính thích khống chế và
kiểm soát của đàn ông mà thôi.

Gặp gỡ một người đàn ông như vậy, cũng đủ khiến phụ nữ phải đau đầu rồi, đừng
nói đến việc gặp tới hai người đàn ông như vậy…

Đêm tối mịt mùng tựa như đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông kia. Dường như
những vì sao cũng vỡ vụn gieo rắc thứ ánh sáng trắng bạc cuối cùng hoà vào màn
đêm sâu thẳm.

Đầu Lạc Tranh đau như muốn nổ tung, nàng không biết vừa rồi đã phát sinh
chuyện gì, càng không biết hiện giờ lại gặp phải chuyện gì nữa.

Vô lực dựa vào người Dennis, ngước đôi mắt mơ hồ nhìn về phía người đàn ông
cách đó không xa. Hắn là ai? Sao lại nhìn quen mắt như vậy…

Dưới ánh trăng, dáng vẻ người đàn ông kia rất cao lớn, chỉ là sắc mặt hắn nhìn
qua không được tốt cho lắm…

Gương mặt Louis Thương Nghiêu xám lại tựa quỷ dữ, ánh mắt lạnh băng giống như
thanh kiếm sắc bén quét về phía hai người đứng cách hắn không xa. Một cảm giác
tức mắt đến cực điểm, mà nơi ngực hắn còn bùng lên một ngọn lửa giận dữ khó
kìm nén.

Loại cảm giác này vừa có chút thống khổ, vừa xen lẫn chút mất mát, khiến hắn
thấy rất không thoải mái.

Hắn không thích cảm giác này chút nào!

Hàng lông mày rậm khẽ chau lại, Louis Thương Nghiêu bước nhanh đến phía trước,
ánh mắt lướt qua Dennis một chút rồi sau đó, nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn đã
ngà ngà say của Lạc Tranh. Cách nàng nhìn hắn giống như nhìn một người không
quen biết khiến cảm giác không vui trong lòng càng tăng vọt.

Hắn nhanh chóng vươn tay ra, một lời cũng không nói, đem Lạc Tranh kéo về phía
mình.

Cánh tay Dennis cũng lập tức giơ lên, ngăn cản ý đồ của hắn.

Dưới ánh trăng, hai thân hình đàn ông cao lớn tạo thành thế đối lập, toàn thân
Louis Thương Nghiêu phát ra sự cuồng ngạo, giống như một ngọn đuốc rừng rực
đang bốc cháy, mà toàn thân Dennis phát ra một luồng khí nhu hoà, giống như
mặt biển rộng lớn, nhìn qua tưởng sóng êm gió lặng, nhưng lại ẩn dấu một sự
nguy hiểm kinh người. Hai người đàn ông cường thế ở cùng một chỗ, giống như
những con sư tử mạnh mẽ trong rừng rậm, đều muốn dùng tốc độ nhanh nhất để
chiếm cứ địa bàn của mình.

Mà giờ khắc này, Lạc Tranh tựa hồ biến thành mục tiêu tranh đoạt của hai người
đàn ông. Có lẽ sự tranh đoạt lần này không hề liên quan đến tình yêu, cũng
không liên quan đến thù hận, chỉ đơn thuần là cuộc đọ sức giữa hai người đàn
ông mà thôi.

Louis Thương Nghiêu đương nhiên nhìn ra ánh mắt có chút khác thường của
Dennis, mà Dennis lúc này cũng nhìn thấy ánh mắt của Louis Thương Nghiêu ngập
tràn lửa giận.

Sự đối đầu giữa hai người đàn ông lúc này chỉ có thể hình dung bằng một từ
“tranh giành tình cảm”.

“Tránh ra!” Louis Thương Nghiêu tuy chỉ thốt ra hai chữ, nhưng ngữ điệu lạnh
như băng, âm u tựa ma quỷ, lộ ra ý tứ cảnh cáo rõ ràng.

Dennis nghe vậy cười nhẹ, lắc lắc đầu, nhìn về hướng Louis Thương Nghiêu một
lúc, vẻ mặt bình thản có chút xa cách.

“Thương Nghiêu, cô ấy chỉ là nhân viên của anh, làm ông chủ như vậy không phải
đã quan tâm quá mức rồi sao?”

Louis Thương Nghiêu chẳng muốn đôi co với Dennis, gương mặt cương nghị bị một
màn sương lạnh băng bao phủ. Hắn cũng không trả lời câu hỏi vừa rồi, chỉ lạnh
lùng lên tiếng.

“Trả cô ấy lại cho tôi!”

Người phụ nữ đáng chết, lại dám một mình uống nhiều rượu như vậy?

Dennis thấy cặp mắt như chim ưng của Louis Thương Nghiêu không hề chớp, nhìn
chăm chú Lạc Tranh đang dựa vào ngực mình. Ánh mắt đó rất sắc bén, dường như
ngập tràn tức giận, nhưng nhìn kỹ lại, trong đó bao hàm biết bao thương tiếc…

“Cô ấy say rồi. Tôi nghĩ, vào lúc này cô ấy không có tâm tình nào để xử lý
công việc cho anh đâu.” Dennis lạnh lùng cất lời, liền đó, đỡ Lạc Tranh trở về
xe.

“Rầm…” Bàn tay Louis Thương Nghiêu lập tức đóng sầm cửa xe lại, dùng phương
pháp trực tiếp nhất ngăn cản hành động của Dennis. Áo sơ mi của hắn xắn lên
tận khuỷu tay, hơi thở cường thế đầy áp bách, đôi mắt tối sầm lại, giống như
dã thú mới từ rừng sâu bước ra, lộ ra ý chiếm hữu khiến người ta cảm thấy hít
thở vô cùng khó khăn, “Anh có thể đi, cô ấy ở lại.”

Dennis khẽ cười lạnh, dường như sự đe doạ của Louis Thương Nghiêu chẳng có
chút đáng sợ nào. Ngược lại, anh ta vô cùng bình tĩnh hỏi lại, “Lý do là gì?”

Louis Thương Nghiêu nhìn thoáng qua Lạc Tranh, đầu của nàng hơi rũ xuống,
chiếc cằm nhỏ cơ hồ sắp chạm vào ngực, không khó để nhận ra nàng đang rất khó
chịu.

Hắn khẽ nhíu mày, giọng nói lộ ra chút lo lắng.

“Lý do chính là…cô ấy là người của tôi.”

“Người của anh?” Dennis có chút hứng thú nhìn hắn, lên tiếng, “Câu này có rất
nhiều hàm nghĩa. Người của anh, nhân viên của anh? Cứ coi như cô ấy là người
của anh, thì anh cũng chỉ là ông chủ mà thôi. Anh không có quyền can thiệp vào
cuộc sống riêng tư của cô ấy. Còn nếu như ý anh là cô ấy là người phụ nữ của
anh…”

Nói đến đây, Dennis liền ngừng lại, từ trong ánh mắt ấm áp của anh ta không
thể đoán biết được anh ta đang suy nghĩ điều gì. Đương nhiên, anh ta cũng
không thể nhìn thấu tâm tư của Louis Thương Nghiêu. Hai người đàn ông lòng dạ
sâu xa dường như đang ngầm đấu trí.

Tâm tư đối phương thế nào đây?

Tâm tư của con người đều có thể do sự tôi luyện mà thành. Dần dần, lòng dạ họ
trở nên không hề đơn thuần, ngay cả ánh mắt đều có thể được nguỵ trang một
cách khéo léo.

Ngừng lại một lúc, Dennis dường như tìm được chút sơ hở, nhưng vẻ mặt Louis
Thương Nghiêu khiến anh ta có chút thất vọng, khuôn mặt đó vẫn lạnh lẽo như
vậy…

Dennis cười khẽ, tiếp tục cất tiếng, “Theo những gì tôi biết, Deneuve mới là
người phụ nữ của anh, không phải vậy sao?”

Louis Thương Nghiêu vẫn như trước không hề trả lời câu hỏi của Dennis, đôi mắt
nguy hiểm như chim ưng khẽ nheo lại, đôi môi cũng mím chặt. Một lúc lâu sau,
hắn khẽ nở nụ cười như thể nhìn xuyên thấu tâm tư đối phương.”

“Anh, thích cô ấy?” Giọng nói của hắn cực kỳ lạnh lùng, mà ánh mắt lúc này lại
càng thêm rực lửa.

Dennis cũng không hề lảng tránh ánh mắt kia, nhưng cũng không trả lời câu hỏi
của Louis Thương Nghiêu mà chỉ khẽ lên tiếng…

“Thương Nghiêu, bất kỳ người đàn ông nào cũng có quyền theo đuổi Lạc Tranh,
chỉ có anh là không!”

Bàn tay Louis Thương Nghiêu đột nhiên siết chặt thành nắm đấm, nhìn vào gương
mặt hắn lúc này khiến người ta có cảm giác như một dã thú chuẩn bị tấn công
con mồi.

Dennis chẳng chút để tâm đến dáng vẻ tức giận của hắn. Xét về thực lực, anh ta
tuyệt đối không thua kém Louis Thương Nghiêu bao nhiêu.

“Nhân viên của anh, tôi sẽ thay anh chăm sóc đàng hoàng. Còn riêng phần anh…”
Dennis hơi ngừng lời, “….có lẽ nên xác định lại cho rõ ràng bản thân mình rốt
cuộc đang làm gì mới là điều quan trọng nhất. Lạc Tranh là bạn tôi, tôi chăm
sóc cho cô ấy cũng là chuyện rất bình thường nhưng anh lại nói là không được.
Tôi nghĩ, anh chắc không muốn thấy Deneuve phải đau lòng chứ?”

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, nắm tay vẫn không hề buông lỏng, lạnh lùng lặp
lại câu nói cũ.

“Tôi nói rồi, anh có thể đi, cô ấy ở lại!”

“Thật xin lỗi, tôi không làm được.” Giọng nói của Dennis cũng đột ngột chuyển
lạnh. Nói vừa dứt lời, anh ta đưa tay đẩy cánh tay đang chặn cửa xe của Louis
Thương Nghiêu ra, vừa định mở cửa xe.

“Rầm!”

Chỉ thấy vẻ mặt Louis Thương Nghiêu đầy phẫn nộ giương cao nắm tay. Một nắm
đấm hung bạo hướng phía mặt Dennis xông tới. Dennis tuyệt đối không nghĩ tới
Louis Thương Nghiêu có thể vì một phụ nữ mà ra tay, đương nhiên không chút đề
phòng. Nhận trọn cú đấm của Louis Thương Nghiêu, anh ta lảo đảo ngã nghiêng
người về phía trước xe.

Mà thân thể mềm nhũn của Lạc Tranh dĩ nhiên được Louis Thương Nghiêu đỡ lấy,
ôm vào trong ngực.

“Uhm…” Lạc Tranh vô thức kêu khẽ. Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ
cảm thấy bên tai vang lên tiếng ong ong, ngay sau đó là một hồi trời đất rung
chuyển. Tiếp theo, nàng bị một cách tay rắn chắc kéo qua, mùi hoắc hương quen
thuộc nhanh chóng bao vây thân hình nhỏ bé…

Dennis chậm rãi ngồi dậy, đưa ngón tay cái lau khoé môi, chỉ thấy một màu đỏ
rực của máu. Anh ta bất đắc dĩ cười khẽ, cũng không lập tức đứng lên, chỉ là
khẽ duỗi tay duỗi chân, cả người dựa vào thân xe, nhìn về phía Louis Thương
Nghiêu nở nụ cười nhẹ, “Thương Nghiêu, trong ấn tượng của tôi, hình như đây là
lần đầu tiên anh vì một phụ nữ mà ra tay đánh người.”

Louis Thương Nghiêu mặt lạnh băng, đáp lại, “Tôi nói cho anh biết, cô ấy là
người phụ nữ của tôi. Về sau, tránh xa cô ấy ra một chút. Nếu không, đừng
trách tôi không nể tình.” Nói xong, hắn đem áo khoác của Dennis giật khỏi vai
Lạc Tranh, ném về phía đầu xe, đem nàng ôm vào trong ngực, sải bước hướng về
phía xe của mình.

Ánh đèn xe chiếu theo bóng dáng cao lớn của hắn, mà Lạc Tranh lúc này nằm gọn
trong lồng ngực vạm vỡ, không một chút phản kháng giống như một chú thỏ trắng
nhỏ yếu ớt.

Nhìn Louis Thương Nghiêu ôm nàng lên xe, dõi theo cho đến khi xe rời đi,
Dennis khẽ nở nụ cười nhẹ. Vẫn là bộ dạng nhàn nhã như vậy, một lúc sau anh ta
mới đứng dậy, buông lỏng gân cốt, đem áo khoác ném vào trong xe, lái xe rời
đi.


Căn biệt thự yên tĩnh chìm trong ánh trăng càng toát lên phong thái quyến rũ
lòng người.

“Uhm…”Vừa vào đến phòng ngủ, Louis Thương Nghiêu liền đem Lạc Tranh đặt xuống
giường. Nhìn bộ dạng nhíu mày khó chịu của nàng, vẻ mặt hắn tràn đầy tức giận
nhưng trong lòng lại có một cảm giác đau đớn. Chăm chú nhìn nàng một lúc lâu
sau hắn mới xoay người đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu, hắn quay lại mang theo một ly trà giải rượu, đem người phụ nữ
đang khó chịu ở trên giường đỡ ngồi dậy, đem ly trà kề sát môi nàng, thô lỗ
lớn tiếng nói, “Uống!”

Giọng nói của hắn mang theo vẻ tức giận cùng mệnh lệnh áp đặt.

Lạc Tranh khẽ mở đôi mắt đã mơ hồ. Đêm nay, nàng uống toàn là rượu mạnh, hiện
giờ có thể nói là đã say tới mức ý thức tan rã. Khẽ “uhm” một tiếng, lại cảm
thấy một mùi là lạ quyện vào hơi thở, nàng khẽ nhăn chiếc mũi xinh, “Không
sao…đầu tôi đau quá, không uống rượu…”

Tất cả tức giận dường như trong nháy mắt tan biến, Louis Thương Nghiêu bất đắc
dĩ nói, “Đây là trà giải rượu, uống vào sẽ không thấy khó chịu nữa.”

“Hì hì…” Lạc Tranh đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt đẹp bởi tác dụng của rượu
dường như có phần trong vắt như dòng suối, mang theo nét mơ hồ làm rung động
lòng người. Nàng đột nhiên đưa tay ra, vòng qua cổ Louis Thương Nghiêu, giống
như một đứa trẻ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, “Anh gạt tôi…tôi không
tin.”

Dưới ánh đèn dịu nhẹ trong phòng, từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt nàng
hiện lên rõ ràng, phối hợp với đôi môi đỏ mọng, chiếc mũi cao thẳng xinh xắn,
hàng lông mi cong vút đầy vẻ dịu dàng quyến rũ…

Louis Thương Nghiêu cảm thấy yết hầu mình bất giác liên tục lên xuống, đem ly
trà đặt xuống bàn đầu giường, hai cánh tay rắn chắc khoá chặt thân hình mềm
mại của nàng, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ thở dài, “Hắn tốt đến vậy
sao? Đáng để em vì hắn mà uống say đến thế này?”

Lạc Tranh đương nhiên không nghe rõ hắn nói gì, khẽ nghiêng đầu, giống như
đang cẩn thận đánh giá xem gương mặt cương nghị của người đàn ông trước mắt…

“Anh là ai?”

Louis Thương Nghiêu bất đắc dĩ khẽ chớp mắt, “Tôi là Thương Nghiêu.”

“Thương Nghiêu… Thương Nghiêu…” Đôi mắt Lạc Tranh lúc này long lanh như
nước hồ thu, trong khoé mắt ánh lên chút nũng nịu mê người, khiến cho hắn thần
hồn điên đảo. Nàng lại khe khẽ gọi tên hắn, thanh âm này giống như loại rượu
tinh khiết nhất rót vào chiếc chén ngọc tinh xảo, khiến người ta chưa uống đã
say. Đôi môi anh đào hé mở, đầu lưỡi nhẹ nhàng lưu chuyển toát ra sức mị hoặc
cực hạn…

“Phải, là tôi, Thương Nghiêu, chúng ta về nhà rồi.” Louis Thương Nghiêu thật
khó mà tưởng tượng bản thân mình lại có thể nhẫn nại nói chuyện với một phụ nữ
đã uống say mềm như vậy.

Hắn cần phải phẫn nộ mới đúng!

Bởi vì nàng là người phụ nữ của hắn, mà nàng lại dám vì một người đàn ông khác
đi uống rượu, thậm chí uống say rồi còn lảo đảo trong ngực một người đàn ông
khác.

“Thương Nghiêu…” Thân thể Lạc Tranh khẽ run lên, lại mở to mắt nhìn hắn,
trong đáy mắt dường như có chút đau xót, nàng không có đẩy hắn ra, mà ngược
lại tựa đầu ở cổ hắn, hơi thở thơm ngát hoà với mùi rượu nhẹ nhàng lan toả
trong không khí…

“Tại sao lại là anh? Tại sao…”

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, nơi ngực dâng lên chút khó chịu, bàn tay đem
khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nâng lên.

“Tại sao lại là tôi ư? Vậy em hy vọng sẽ là ai? Em hy vọng cùng người đàn ông
nào trở về nhà?” Giọng nói của hắn lộ rõ vẻ không hài lòng.

Lạc Tranh đã say khướt, đâu thể phát hiện ra hắn không vui. Nàng khẽ liếm môi,
gương mặt thanh lệ thoát tục kiều diễm có chút mơ màng, nét ưu thương trong
mắt cũng lan tràn trên gương mặt xinh đẹp.

“Tại sao anh luôn bắt nạt tôi…Tại sao…” Kể cả lúc thanh tỉnh Lạc Tranh cũng
thực sự muốn hỏi câu này.

Louis Thương Nghiêu sững sờ, bàn tay đang giữ chặt cằm nàng khẽ buông lỏng,
trong lòng dâng lên một cảm giác đau nhói, hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn
của nàng. Tuy không nói gì, nhưng hắn có thể nhìn ra nét bi thương trong mắt
nàng.

“Anh thật xấu xa….bại hoại…” Lạc Tranh ngước nhìn hắn hồi lâu giờ đã cảm thấy
mệt, cả người mềm nhũn dựa vào trong ngực hắn, giọng nói mông lung lên án,
“Louis Thương Nghiêu…anh là dòng dõi vương thất sao, là người cao cao tại
thượng…Cho nên, anh muốn bắt nạt tôi, đúng không? Liên kết với Húc Khiên…bắt
nạt tôi…”

Sắc mặt Louis Thương Nghiêu hơi ngẩn ra, “Ôn Húc Khiên đã nói gì với em?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.