Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 65: Hồi 05 – Chương 08 phần 1 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 65: Hồi 05 - Chương 08 phần 1

Chương 8: Biến bị động thành chủ động? (18+)

Bởi mấy ngày nay Lạc Tranh liên tục không tới văn phòng nên quần áo nàng mặc
đều khá thoải mái, không còn là bộ trang phục mang nặng tính nghề nghiệp lạnh
lùng thường ngày nữa. Mái tóc đen dài óng ả rủ xuống, dưới ánh đèn nhu hoà
chiếu vào, sáng lên cùng ánh trăng dịu dàng. Một chiếc áo len mỏng khoác ngoài
áo sơ mi trắng cùng chân váy mềm mại dài tới gối càng tôn thêm vẻ quyến rũ mê
người.

Lạc Tranh đưa tay giật nút áo, từng chiếc, từng chiếc lạnh lùng rơi xuống nền
đá cẩm thạch đen sẫm, nảy lên, văng tứ tán trên sàn.

Lạc Tranh không khóc, thậm chí ngay sắc mặt cũng vô cùng trầm tĩnh, giống như
nữ thần chủ động đi lên tế đàn, cả thân hình xinh đẹp đứng trước mặt Thương
Nghiêu, ngón tay di chuyển tới đâu, váy áo cũng theo đó mà rơi xuống.

Thương Nghiêu vẫn ngồi nguyên trên ghế như trước, lẳng lặng nhìn từng cử động
dị thường của nàng, vô thức khẽ nhíu mày. Có một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã
nghĩ muốn tiến lên đem áo khoác choàng lên người nàng.

Ánh mắt hắn càng lúc càng toát lên vẻ thâm thuý khó lường. Khi chiếc váy mềm
mại từ trên đùi Lạc Tranh rơi xuống nền nhà, một pho tượng nữ thần kiều mỵ
hoàn toàn ngự trị trong mắt hắn, kích thích mọi giác quan cùng lý trí của hắn.

Sự chủ động của Lạc Tranh so với những người phụ nữ từng có ý đồ câu dẫn hắn
thực không giống nhau. Lạc Tranh có một vẻ đẹp mê người đầy mị hoặc mà không
một người nào có được. Đáng ra hắn cần phải tiến lên ngăn cản hành động của
nàng, bởi hắn vốn khinh thường những phụ nữ sử dụng loại phương thức này để
quyến rũ đàn ông. Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, hắn đã sớm xoay lưng bỏ
đi, nhưng mà…

Giờ khắc này, thân thể Thương Nghiêu dường như bị cố định xuống ghế, không thể
động, cũng không muốn động.

Đồ lót tinh xảo càng tôn lên da dẻ mịn màng của Lạc Tranh, nàng mặc là đồ lót
đăng ten màu đen tuyền, càng tôn lên thân thể trắng muốt như ngọc, mềm mịn như
bông, gò ngực tròn đầy lại thêm khe rãnh mê người ẩn hiện dưới lớp đăng ten
càng thêm phần sinh động, đôi chân dài thon thả không biết bởi lý do gì mà khẽ
run lên nhè nhẹ, càng khiến người ta có một cảm giác mê đắm…

Lạc Tranh cũng không có tiếp tục cởi đồ nữa. Cho tới giờ, dường như nàng vẫn
còn chút ảo tưởng, ảo tưởng rằng người đàn ông kiêu ngạo như hắn sẽ không chấp
nhận cách thức quyến rũ kiểu này, nhưng mà…

“Tiếp tục cởi, một món cũng không chừa!” Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên,
thoảng qua bên tai Lạc Tranh như một làn gió, đem chút hy vọng cuối cùng của
nàng đập tan tành.

Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một cảm giác lạnh băng, loại đàn ông như
hắn, sao có thể có lòng trắc ẩn?

Khi đã không còn bất kỳ hy vọng nào, sắc mặt Lạc Tranh rốt cục cũng phát sinh
sự biến đổi, bên môi nàng toát lên nụ cười, nhưng là nụ cười lãnh khốc, nét
cười lạnh lùng lan tràn tận đáy mắt, khiến cho sắc đẹp của nàng càng trở nên
câu dẫn, giống như mùi hương của cây anh túc toả ra ngào ngạt giữa một đêm tối
trời, đối với đàn ông thực sự có sức cám dỗ trí mạng.

Từng món đồ lót tinh xảo được cởi ra, rơi xuống mắt cá chân nàng. Dọc theo đôi
chân thon dài thẳng tắp, vòng eo mảnh khảnh không có lấy một chút mỡ thừa, bầu
ngực tròn đầy với hai nụ hồng tươi tắn như đoá hoa đào chớm nở giữa mùa đông,
bởi vì đột ngột mất đi sự bảo vệ mà khẽ run rẩy, nhưng mà bầu ngực mịn màng đó
giờ lại có thêm vết bầm tím do bàn tay để lại…

Hàng lông mày cương liệt của Thương Nghiêu khẽ nhăn lại, hắn đứng dậy, đi đến
trước mặt nàng, bàn tay rắn chắc chiếm giữ bầu ngực mê người, ngón tay thon
dài dọc theo da thịt mềm mại nhẹ xoa lên vết bầm tím…

“Hắn động vào em?” Giọng nói của Thương Nghiêu mặc dù khá trầm, nhưng có thể
nhận rõ sự không vui trong đó, giống như tiếng sấm nổi lên nơi chân trời, đè
ép lên tâm tình đối phương.

Lạc Tranh chỉ cảm thấy nơi ngực có một cảm giác nóng rát do nhiệt độ của ngón
tay hắn đem lại. Nàng không thể không thừa nhận, một khi nam nữ đã phát sinh
quan hệ, thân thể mỗi người đều có chút nhớ nhung cảm giác đó, giống như nàng
giờ khắc này, mặc dù trong nội tâm đầy ắp cảm giác bi thống nhưng thân thể bị
hắn đụng chạm đã sớm trở nên mất cảnh giác, tựa như đã sớm quen với nhiệt độ
của hắn…

“Anh ấy là chồng hợp pháp của tôi, cho dù có chạm vào tôi cũng là chuyện rất
bình thường.” Lạc Tranh lạnh lùng nhếch môi, nếu thân thể đã khó có thể che
dấu được cảm xúc, ít nhất cũng phải dùng ngôn ngữ đè nén lại.

Thương Nghiêu nghe vậy, cảm giác như đôi môi mỏng của hắn khẽ mím lại, chiếc
cằm cương nghị toát lên vẻ lạnh lùng cùng kiêu ngạo, hắn không nói một lời,
chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của nàng. Khi Lạc Tranh cảm thấy ánh mắt
lạnh lùng của mình sắp bị hắn nung chảy, lại nghe thấy hắn bật lên một tiếng
cười nhẹ.

“Cô bé, em đang nói dối…” Tiếng cười trầm khàn lại lần nữa vang lên.

Ôn Húc Khiên còn không có can đảm dám động vào người phụ nữ của hắn.

Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Tranh bởi câu nói của Thương Nghiêu mà hoàn toàn bị
phá vỡ. Nàng giật mình nhìn hắn, nụ cười trên môi hắn hệt một thanh đao sắc
bén, trong nháy mắt xé tan mọi rào chắn nơi trái tim nàng.

Sao có thể như vậy? Hắn vì cái gì dám khẳng định nàng đang nói dối?

“Anh…”

“Còn đau không?” Thương Nghiêu cúi đầu xuống, dịu dàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn
của nàng lên, ánh mắt thoáng hiện đầy nét nhu tình, ngón tay có chút thô ráp
khẽ vuốt nhẹ bờ môi nàng…

Trong lúc nhất thời Lạc Tranh thực có chút mê đắm, nhưng rất nhanh liền khôi
phục lại sự cảnh giác.

“Anh biết chuyện đêm đó?” Làm sao anh biết được?”

Lòng nàng bỗng nhiên thấy thắt lại. Hắn, vì cái gì đối với những chuyện liên
quan đến nàng lại biết rõ ràng như thế?

“Muốn chú ý một người có rất nhiều cách. Tranh, vào lúc này, em không định
tính toán mấy chuyện đó với tôi chứ?” Thương Nghiêu có chút hăng hái nhìn
nàng, so với bộ dạng ăn mặc chỉnh tề của hắn, nàng lại không một mảnh vải che
thân quả thực rất đối lập.

Lạc Tranh nhìn thoáng qua bản thân mình, vẻ mặt có chút lúng túng. Thật lòng
mà nói, nàng cũng chưa từng nghĩ tới bước tiếp theo phải làm như thế nào.

Thương Nghiêu giống như nhìn thấu tâm tư nàng, khẽ nhếch môi cười, “Em là
người phụ nữ thông minh, có thể trong lúc cùng tôi hoan ái, biết đâu em sẽ tìm
được sơ hở để công kích lại. Chẳng hạn như lúc này, bé cưng, em dùng cách thức
như vậy chẳng phải đang muốn tìm cách khiến tôi thả em ra hay sao?”

Trong lòng Lạc Tranh nổi lên chút bi ai, thì ra, tâm tư của nàng sớm đã bị
vạch trần trong mắt hắn.

“Đổi lại là những phụ nữ khác, tôi thật chẳng thèm ngó tới. Nhưng em thì không
giống như vậy, tôi thích em, càng thích từng cử động nhỏ của em. Tôi muốn nhìn
thử xem, rốt cuộc em có bản lãnh khiến tôi điên cuồng hay không?”

Thương Nghiêu cúi xuống, ghé sát vành tai nàng khẽ thì thầm, “Hoặc là, em cũng
chỉ thế này, thế kia…mà thôi. Tôi nghĩ, chỉ chốc lát nữa, tôi sẽ làm cho em
điên cuồng. Em vốn là người phụ nữ thông minh, lần này giành lấy quyền chủ
động không phải sẽ tốt hơn sao?”

Lạc Tranh rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của hắn. Hắn thực sự là ma quỷ, không
ngừng dồn ép nàng từ lý trí đến thể xác. Đêm nay, khi bước qua cánh cửa kia,
nàng cũng biết rõ hắn mong muốn điều gì, nếu đã không thể tránh, chẳng bằng
làm như lời hắn, thay vì bị khống chế, nàng sẽ khống chế lại hắn.

Phụ nữ, vốn vẫn thường hành động có chút cảm tính. Cho dù thông minh như Lạc
Tranh, cũng không thể vĩnh viễn duy trì sự tỉnh táo, nàng đã quá mệt mỏi, cũng
quá cực khổ. Mấy ngày nay, gặp qua đủ loại chuyện không cách nào giải toả, tại
sao nàng phải tuỳ ý mặc cho hai tên đàn ông kia khi dễ mình như vậy chứ?

Lạc Tranh nở nụ cười nhẹ, nàng thật sự rất muốn giành lấy quyền chủ động, bởi
vì nàng thật sự muốn nhìn xem người đàn ông này có phải cũng có lúc mất đi lý
trí mà trở nên điên cuồng.

“Nếu anh đã thích như vậy, tôi sẽ làm….” Đôi mắt trong veo của nàng mở to, khẽ
ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi môi đỏ mọng kề sát vành tai hắn thì thầm,
“Tôi thực sự muốn nhìn xem, ông trùm ngành xa xỉ phẩm danh tiếng lẫy lừng bị
phụ nữ đùa bỡn đến mất đi lý trí sẽ thế nào…”

Chiếc mũi thanh tú trên gương mặt xinh đẹp thanh thuần, lúm đồng tiền xinh xắn
khẽ ẩn hiện, gò má trơn mịn, từng đường nét vô cùng tinh tế, rõ ràng là một
tuyệt đại mỹ nhân khiến người ta khó có thể cưỡng lại mà chỉ muốn ôm vào lòng.

Thương Nghiêu đáng ra phải nổi giận, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cứ như
vậy phiêu đãng xuất hiện trước mắt hắn, khiến hắn có chút thất thần nhìn không
chớp mắt, kìm lòng không được muốn cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, lại bị nàng
cười lạnh tránh được. Ngay sau đó, nàng giống như một vị nữ vương vô cùng cao
ngạo, nắm lấy bàn tay to của hắn, thẳng đường đi vào phòng ngủ…

Phòng ngủ lớn toát lên vẻ trang nhã không hề xa lạ với Lạc Tranh, bởi sự bài
trí nơi này giống hệt như căn biệt thự tại Paris.

Lạc Tranh khẽ đẩy nhẹ, Thương Nghiêu thuận thế ngã xuống giường. Hắn mặc dù có
chút kinh dị việc nàng đột nhiên trở nên lớn mật, nhưng vẫn dùng ánh mắt đầy
mê hoặc cổ vũ nàng, đôi gò má cương nghị nổi lên chút tà khí càng thêm thôi
thúc lòng người.

Lạc Tranh có một vóc dáng thực sự quá mức hoàn mỹ, thân hình kiều mỵ khẽ tiến
lên, cánh tay mềm mại như ngó sen nâng lên, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng
vòng qua cổ hắn, thấy rõ ràng yết hầu hắn nhấp nhô lên xuống, đôi môi căng
mọng khẽ kề sát đôi môi mỏng của Thương Nghiêu, thì thầm, “Tại sao, đàn ông
các người đều thích bắt nạt phụ nữ như vậy?”

Trong lòng Thương Nghiêu mơ hồ nổi lên chút cảm giác đau lòng, sau một khắc,
hắn chợt cảm thấy trên môi có một cảm giác vô cùng ấm áp. Không ngờ tới Lạc
Tranh lại chủ động hôn lên môi hắn, cánh tay rắn chắc vừa muốn ôm lấy nàng,
cánh môi liền bị Lạc Tranh hung hăng cắn mạnh một cái.

“A…” Hàng lông mày của hắn khẽ cau lại, trầm giọng kêu đau, khoé môi mơ hồ
nổi lên mùi máu tanh, nhìn về phía Lạc Tranh, thấy nàng lạnh lùng nhếch môi
cười, không khỏi khẽ lắc đầu.

“Người phụ nữ nhẫn tâm!”

“Nhẫn tâm còn ở phía sau, anh có dám hay không?” Lạc Tranh nhẹ nhàng nửa quỳ
nửa ngồi lên thân hình to lớn của hắn, cặp đùi thon dài, bắp chân nhỏ mịn
màng, cùng với dáng vẻ thanh xuân mê người, lại thêm bầu ngực căng tròn, phối
hợp với làn da trắng mịn như bạch ngọc khiến đàn ông nhìn vào không nhịn được
mà chảy nước miếng.

“Được, hôm nay để mặc cho em xử trí!” Thương Nghiêu nở nụ cười tà. Hắn luôn
luôn thích phụ nữ nhiệt tình, mà một Lạc Tranh nhiệt tình tựa như còn có thêm
chút phong tình.

Lạc Tranh nghe vậy, cười nhẹ, liền đó đột ngột rời khỏi thân thể hắn, “Là
chính miệng anh nói, cho dù tôi làm gì anh cũng không được động tay động chân,
chỉ cần động một chút coi như anh thua cuộc.”

Thương Nghiêu hơi nhíu mày, xem như đã chấp nhận.

Lạc Tranh chăm chú nhìn Thương Nghiêu, nụ cười của hắn vẫn luôn tự tin như vậy
sao? Nghĩ tới đây, nàng xoay người cầm lấy dây lưng, đem hai tay hắn cột chặt
vào đầu giường, khoé môi nở nụ cười lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt tà mị
của hắn.

Nàng thực không biết mình làm như vậy có đúng hay không nữa. Nàng chỉ biết
rằng trong khoảng thời gian này, những uất ức dồn nén trong ngực nàng thực sự
quá nhiều, nàng cũng cần có chỗ để phát tiết, dùng một cách thức có thể khiến
nàng thấy thoải mái để trút giận.

Thương Nghiêu nhìn bộ dạng bị trói gô của mình, không khỏi trầm giọng bật
cười.

“Thế này là sao?”

“Anh nói thử xem?” Chỉ thấy Lạc Tranh bước đến chỗ tủ rượu, cầm lấy một bình
rượu đỏ sẫm. Nàng chẳng cần liếc nhìn cũng biết rượu ở nơi này quý giá đến
chừng nào, thành thục mở nút bình rượu, ưu nhã chầm chậm đi đến trước mặt
Thương Nghiêu, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, đem dung dịch đỏ sẫm trong
bình…từ từ rót xuống thân thể mình.

Ánh mắt Thương Nghiêu càng lúc càng trở nên sâu thẳm.

Màu đỏ sẫm của rượu dần dần lan ra trên thân thể nàng, từ từ chảy xuống hạ
thân. Màu đỏ sẫm đối lập với làn da trắng mịn như bạch ngọc tạo nên một cảm
giác mãnh liệt đánh thẳng vào thị giác. Giờ khắc này, thân thể Lạc Tranh càng
thêm mê hoặc dị thường, giống như một nữ thần mang theo mùi hương thơm ngát từ
từ nở rộ trước mắt Thương Nghiêu.

Thương Nghiêu chỉ cảm thấy cổ họng khô cháy, hắn biết rõ Lạc Tranh vẫn luôn là
một phụ nữ đẹp nhưng không nghĩ tới nàng còn có thể đẹp hơn. Lúc bình thường,
kể cả khi nàng nhút nhát đứng yên ở đó, hắn vẫn luôn có một khát vọng cực đại
với nàng.

Vậy mà hiện giờ, nàng lại chủ động lớn mật thế này, thậm chí còn khiến hắn có
chút khiếp sợ một màn trước mắt, khiến hắn càng thêm đói khát nhìn chằm chằm
thân thể mê người kia, một luồng nhiệt nóng từ bụng dưới dâng lên như một như
cầu sinh lý vô cùng tự nhiên.

Hắn thực muốn đứng dậy đẩy nàng ngã xuống giường, nhưng mà hai tay lại bị dây
lưng trói chặt, lúc này mới chợt nở nụ cười khổ, thì ra nàng thực có lòng muốn
hành hạ hắn.

“Gấp gáp như vậy làm gì chứ?” Lạc Tranh không thể không thừa nhận, trong xương
cốt của mỗi phụ nữ đều tiềm ẩn khí chất quyến rũ mê người. Và nàng cũng biết,
vì sao đàn ông lại thích nghe người phụ nữ dưới thân mình phải lên tiếng cầu
xin. Đó là bởi vì bản tính thích chinh phục trời sinh của đàn ông. Loại cảm
giác chinh phục này thật ra không chỉ đơn thuần tồn tại trên người đàn ông mà
ngay bản thân phụ nữ cũng có, chẳng qua bởi nhiều năm đè nén dưới tư tưởng
trọng nam khinh nữ khiến cho loại cảm giác này ở phụ nữ bị trói chặt mà thôi.

Nhìn yết hầu Thương Nghiêu không ngừng lên xuống, Lạc Tranh khẽ nhếch môi
cười, cũng không buồn nhìn đến ánh mắt hắn, ngón tay nhỏ còn vương mùi rượu
nhẹ nhàng phác hoạ hình dáng gương mặt cương nghị kia, cảm giác được hô hấp
của hắn càng lúc càng thô trọng, nàng khẽ thì thầm, “Không cho phép nhúc nhích
nha, chỉ cần nhúc nhích một chút, anh coi như thua cuộc.”

Nói xong, nàng cầm lấy bình rượu đỏ trong tay khẽ nghiêng đi, phần rượu còn
lại trong bình từ từ đổ xuống trên thân hình vạm vỡ của Thương Nghiêu…

Thương Nghiêu nhìn nàng đến sững sờ…

Sau một khắc, đã thấy Lạc Tranh đem cái bình rỗng đặt lên bàn, cả thân hình
nhỏ nhắn lại nửa quỳ nửa ngồi trên người hắn, làn môi thơm ngát khẽ lướt trên
từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt cương nghị. Bị nàng hôn lên từng chút,
hắn vừa muốn hôn đáp lại nàng, lại bị nàng khẽ cười né đi, nụ hôn nóng bỏng
được thay thế bởi bàn tay nhỏ bé, một đường lướt xuống phía dưới…

Dịch rượu khiến áo sơ mi của hắn hoàn toàn ướt nhẹp, mùi rượu hoà quyện với
hương thơm trên thân thể nàng, dịch rượu lạnh băng xen lẫn từng nụ hôn mềm mại
ấm áp, nhất là khi nàng dùng đầu lưỡi có chút ngốc nghếch khẽ đẩy nút áo sơ mi
của hắn, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng dán sát lồng ngực rắn chắc, mút vào từng
chút rượu khiến cho toàn thân hắn bị kích thích cực độ, bàn tay không khỏi nắm
chặt lại, lồng ngực bắt đầu phập phồng cao thấp.

“Tiểu yêu tinh đáng chết, em có từng đối với gã đàn ông khác như vậy hay
chưa?” Giọng nói của hắn dường như phát ra từ đan điền, mang theo chút run rẩy
nhẹ nhàng.

“Đừng tức giận, anh mới là người đầu tiên thí nghiệm mà thôi.” Lạc Tranh cười
mê hồn, bàn tay nhỏ bé không chút an phận trêu chọc trên người hắn, cởi ra áo
sơ mi, rồi sau đó lại chậm rãi dời xuống, buông lỏng quần dài của hắn. Vật
cứng rắn dưới hạ thân kia đã sớm căng lên, ngẩng cao đầu, khiến Lạc Tranh
không khỏi khiếp sợ.

Thấy bàn tay hắn siết chặt lại vì khó chịu, Lạc Tranh hài lòng nhếch môi cười,
nụ cười của nàng lúc này đầy tà mị mang theo sức mê hoặc khó cưỡng, khiến
người ta không tiếc sinh mạng mà lao vào bẫy tình do nàng bày ra.

Chỉ là, nụ cười này lại xuất phát từ nội tâm băng giá… từng chút từng chút
hững hờ hành hạ người đàn ông phía đối diện.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.