Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 48: Hồi 04 – Chương 17 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 48: Hồi 04 - Chương 17

Chương 17: Lời mời bí ẩn

Lạc Tranh chưa bao giờ nghĩ tới, vào lúc này lại nhận được điện thoại của hắn.

Giọng nói của hắn vẫn trầm thấp như vậy, tựa như bàn thạch xuyên qua ống nghe
áp lên tâm trí nàng. Thậm chí nàng dường như còn có thể nhìn thấy bộ dạng của
hắn khi nói chuyện, khoé môi khẽ cong lên đầy mê hoặc, tà mị không chịu nổi.
Chỉ mới vài ngày, nhưng nàng lại bất giác phát hiện ra, bản thân mình có chút
nhớ nhung giọng nói của hắn…

“Thương Nghiêu tiên sinh quả nhiên bản lãnh không nhỏ, trong thời gian ngắn
như vậy đã biết tôi thua kiện rồi.” Lạc Tranh cất tiếng, giọng nói khe khẽ
nghe ra không có chút rối loạn, nhưng mà trong lòng nàng sớm đã rối tung lên.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười nhẹ, “Sao rồi, thua kiện nên tâm trạng
không vui? Em tự động bỏ qua giai đoạn biện luận tố, tuy bại nhưng vinh. Nếu
như thắng vụ kiện này mới thật là đáng sợ.”

Nụ cười của Thương Nghiêu dường như mang theo một sức mạnh to lớn khiến cho
tâm tư Lạc Tranh bất giác nhẹ bỗng, vô lực chống đỡ nhưng nàng vẫn cố gắng
bình tĩnh nói, “Đây không phải kết quả mà anh muốn thấy sao?”

“Vì sao lại nói như vậy?”

“Bởi vì…” Lạc Tranh ngừng một chút, than nhẹ, “Hành vi của anh so với Từ Hào
Sỹ cũng chẳng khác nhau là bao.”

“Hắn? Tôi không nghĩ như vậy.” Thương Nghiêu có vẻ không đồng tình, cất tiếng
cười thoải mái mang theo vẻ ái muội quen thuộc, “Tôi và em vốn là hai bên đều
tình nguyện.”

Tâm tư Lạc Tranh theo lời này của hắn nổi lên một hồi đau đớn. Một lúc lâu sau
nàng cũng không biết nên nói cái gì. Mà nàng còn có thể nói gì đây? Tất cả lời
hắn nói đều là sự thật. Từ đầu tới cuối, hắn chưa từng cưỡng bách nàng làm bất
cứ chuyện gì.

“Thương Nghiêu tiên sinh, tôi rất bận, nếu không có chuyện gì, tôi cúp máy
đây.”

“Tranh…” Thương Nghiêu cất tiếng ngăn lại hành động của nàng, trong điện
thoại chợt nổi lên một hồi trầm mặc.

Bàn tay cầm điện thoại của Lạc Tranh bất giác vì tiếng gọi của hắn mà nóng ran
lên, tiếng gọi này cùng với hơi thở nóng bỏng của hắn giống như bàn ủi in dấu
sâu đậm trong lòng nàng. Nàng không nói gì, nàng đang đợi, đợi hắn mở miệng.
Không biết tại sao, tim nàng đập rất nhanh, dường như đang hồi hộp chờ xem hắn
sẽ nói tiếp cái gì…

Một lúc lâu sau…

“Có nhớ tôi không?” Giọng nói của Thương Nghiêu nhẹ nhàng vang lên mang theo
sự mê hoặc tột độ, tiếng nói ấm áp quẩn quanh xâm chiếm tận sâu thẳm tâm tư
nàng.

Trái tim Lạc Tranh lúc này dường như đã nhảy lên tận cổ, trong lúc nhất thời
không biết nên nói gì.

“Tôi rất nhớ em, sau khi em đi, mỗi giây mỗi phút tôi đều nhớ em, loại cảm
giác này thật không dễ chịu chút nào.” Thương Nghiêu lại lên tiếng.

Hô hấp của Lạc Tranh có chút dồn dập, đôi môi anh đào khẽ run lên nhưng vẫn
như trước không hề lên tiếng.

“Còn em? Tranh, trong khoảng thời gian này, em có nhớ tôi không?” Giọng của
Thương Nghiêu nghe đầy thâm tình.

“Anh gọi điện tới là vì muốn nói những lời này?” Lạc Tranh vội đem tâm tình
đang kích động đè nén lại, giọng nói trong trẻo vang lên.

Thương Nghiêu khẽ cười, cũng không thừa nhận hay phủ nhận.

“Khi nào em trở về?”

Một câu hỏi bình thường hệt như những đôi tình nhân lâu ngày xa cách, khiến
cho nàng nghe thấy mà tim rung động.

“Thương Nghiêu tiên sinh, xin hãy yên tâm, cho dù tôi thua trận này, nhưng
pháp vụ của tập đoàn RM tôi sẽ xử lý tốt.” Lạc Tranh cố tình hiểu sai ý tứ của
hắn, cất giọng lạnh lùng.

“Được, được! Tôi biết tâm trạng em đang không vui, vì vậy tôi không làm phiền
em nữa.” Thương Nghiêu giống như đang dỗ dành nàng, giọng nói đầy sủng ái vang
lên, “Tôi chờ em!”

Lạc Tranh cúp điện thoại, tâm tư theo câu nói cuối của hắn bất giác rung động…

Hắn đợi nàng?

Hắn dựa vào cái gì đợi nàng?

Tâm tư vốn đang yên tĩnh lại một lần nữa dậy sóng, trong lúc nhất thời khiến
nàng như lâm vào cơn mê không lối thoát…


Khi Lạc Tranh bước ra khỏi toà án, đám phóng viên đã rút khỏi hiện trường.
Hình phạt áp dụng cho Từ Hào Sỹ cũng sẽ được tuyên bố vào một ngày khác.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời khá gay gắt, chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn có chút
tái nhợt của Lạc Tranh. Hôm nay nàng không lái xe tới, mà chiếc taxi gần nhất
lại vừa rời đi. Đúng lúc đó một chiếc xe thương vụ sang trọng xuất hiện, hướng
thẳng về phía nàng rồi dừng lại.

Kính xe chậm rãi hạ xuống, hiện ra khuôn mặt tươi cười của Kỳ Ưng Diêm.

Lạc Tranh nhè nhẹ chớp mi, “Kỳ luật sư?”

“Không ngại đi cùng tôi một đoạn đường chứ?” Kỳ Ưng Diêm cười cười, mở cửa xe
bước xuống, lại đi vòng qua ghế lái phụ, mở cửa, đưa tay khoát lên một cử chỉ
mời vô cùng tao nhã.

Lạc Tranh cũng không hề nhăn mặt nhíu mày, càng không vì thua kiện mà bày ra
một bộ mặt rầu rĩ trước anh ta. Nàng cười nhẹ một tiếng, ngồi vào xe. Dọc
đường đi, Kỳ Ưng Diêm cũng không hề đề cập đến chuyện trên toà, hai người họ
chỉ hàn huyên chút chuyện nhà. Nhưng mà Kỳ Ưng Diêm cũng không có ý định đưa
nàng trở về văn phòng, mà cứ thẳng đường chạy xe về phía trước.

“Kỳ luật sư không định hỏi tôi muốn đi đâu sao?” Lạc Tranh cũng rất bình tĩnh,
nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.

Kỳ Ưng Diêm nhìn nàng, cười cười. “Không, tôi sẽ dẫn Lạc luật sư tới một nơi,
hơn nữa…” Anh ta lại tiếp lời, “Sau này cũng đừng có gọi tôi là Kỳ luật sư,
nghe quá lạnh nhạt, gọi Ưng Diêm là được rồi, bạn bè đều gọi tôi như vậy?”

“Được, Ưng Diêm, từ nay trở đi, anh cũng có thể gọi tôi là Lạc Tranh.” Nàng
khẽ gật đầu.

Hai người nhìn nhau cười…


Quán trà sau giờ ngọ có vẻ khá yên tĩnh, trong không khí vang lên tiếng đàn
tranh nhẹ nhàng, hơn nữa phong cách thiết kế của quán theo hướng cổ kính khiến
người ta đắm mình trong đó có cảm giác như xa cách với bên ngoài cả một thế
hệ.

“Ưng Diêm, không ngờ anh lại có hứng thú với nghệ thuật ẩm trà của Trung Quốc
đến vậy.” Lạc Tranh nhìn dáng vẻ thuần thục pha trà của anh ta, khẽ cười. Mặc
dù không biết lý do tại sao anh ta đưa mình tới nơi này, nhưng mà nàng biết,
anh ta không hề ngẫu nhiên mà tiếp nhận vụ án của Tề Giai Hân. Chẳng lẽ, anh
ta có liên hệ gì đó với nàng?

Kỳ Ưng Diêm nghe vậy, cười nhẹ, tự mình rót cho nàng một tách trà hảo hạng,
nói, “Cha tôi là người Trung Quốc, ông vốn rất thích nghệ thuật ẩm trà cho nên
từ nhỏ tôi cũng học được chút ít.”

Lạc Tranh gật đầu, cũng khó trách! Danh tiếng của cha Kỳ Ưng Diêm nàng đã từng
nghe qua, đó là một gia tộc khá quyền thế, cho nên bối cảnh của Kỳ Ưng Diêm
cũng không thể xem thường.

“Ưng Diêm, tôi biết rõ anh không ngẫu nhiên tiếp nhận vụ án này. Nói đi, thật
ra là chuyện gì?” Lạc Tranh khẽ nhấp một ngụm trà, cất tiếng hỏi, vị trà thanh
thanh từ miệng nàng nhẹ nhàng thấm vào trong cổ vô cùng dễ chịu.

Ánh mắt Kỳ Ưng Diêm ánh lên tia tán thưởng, “Lạc Tranh, cô thật là một phụ nữ
tâm tư vô cùng tinh tế, thật khiến tôi không thể không bội phục.”

“Là bại tướng trong tay anh, còn nói bội phục gì chứ. Ưng Diêm, anh quá đề cao
tôi rồi.” Lạc Tranh cũng chủ động rót cho anh ta một chén trà, âm thanh trong
trẻo cất lên vô cùng ôn nhu.

Kỳ Ưng Diêm lắc đầu cười cười, “Lạc Tranh, kỳ thật hôm nay trên toà có bao
nhiêu phần thắng cô biết rõ nhất. Hơn nữa, cô rõ ràng biết chứng cứ trong tay
tôi cũng không chân thực. Nếu cô muốn thắng tôi, thực rất dễ dàng.”

Lạc Tranh cười nhẹ, cũng không có nói gì thêm.

“Nhưng mà, cô nói đúng, tôi nhận vụ án này không phải là mục đích thật sự. Có
thể khiến tôi tới Hongkong này chỉ có một nguyên nhân thôi.” Kỳ Ưng Diêm nhẹ
nhàng tiếp lời.

“Nguyên nhân gì?” Lạc Tranh có chút hiếu kỳ hỏi.

“Là cô!” Kỳ Ưng Diêm nhìn nàng, thẳng thắn nói, “Có một tập đoàn thần bí uỷ
thác tôi tới tìm cô, họ hy vọng cô có thể toàn quyền thay mặt họ xử lý mọi vấn
đề liên quan đến pháp vụ.”

Lạc Tranh nghe vậy, bàn tay đang cầm tách trà bỗng ngưng lại, sau đó, khẽ đặt
tách xuống, hàng lông mày thanh tú hơi chau lại, nhìn Kỳ Ưng Diêm có chút
không hiểu, “Tập đoàn thần bí?”

Kỳ Ưng Diêm vẫn nhàn nhã uống trà, gật gật đầu, hồi lâu cũng không nói thêm
lời nào.

Lạc Tranh vẫn đang chờ anh ta nói tiếp, nhưng thấy anh ta lại không chịu mở
miệng, nhịn không được cất tiếng hỏi, “Ưng Diêm, thật xin lỗi, nhưng tôi không
hiểu ý anh lắm. Cho dù có tập đoàn muốn mời tôi làm cố vấn pháp luật cho họ,
cũng nên thông qua những phương thức bình thường để đề xuất chuyện hợp tác mới
đúng.”

Kỳ Ưng Diêm cười cười, “Là thế này, tập đoàn này trước giờ đối với việc lựa
chọn cố vấn pháp luật luôn rất thận trọng. Thật ra họ đã quan sát cô từ lâu
rồi, cảm thấy về mọi phương diện cô đều rất phù hợp với tiêu chuẩn của họ, cho
nên mới để tôi làm trung gian xúc tiến vụ hợp tác này.”

“Bối cảnh của họ ra sao?” Lạc Tranh khẽ hỏi.

“Về bối cảnh của đối phương, Lạc Tranh, trước mắt cô chưa cần biết rõ ràng như
vậy. Nhưng tôi có trách nhiệm nói cho cô biết, tập đoàn này không giống với
bất kỳ tập đoàn nào mà cô từng làm cố vấn pháp luật trước đây. Một khi cô nhận
lời tiếp nhận vị trí này, hợp đồng sẽ ký thời hạn ít nhất là mười năm. Hơn
nữa, phạm vi công việc của cô sẽ không chỉ dừng lại ở những vụ giao thiệp
thương mại đơn giản.” Kỳ Ưng Diêm nghiêm túc nhắc nhở nàng.

Ánh mắt Lạc Tranh chợt nổi lên tia cảnh giác, nhìn anh ta nói, “Ưng Diêm, tôi
nghĩ anh biết rất rõ nguyên tắc làm việc của tôi. Thứ nhất, tôi không tham gia
việc giả mạo sổ sách chứng từ. Thứ hai, không làm những chuyện phạm pháp. Nếu
như đối phương là tập đoàn hoạt động trong lĩnh vực vi phạm pháp luật, tôi
tuyệt đối sẽ không nhận lời.”

“Lạc Tranh…” Kỳ Ưng Diêm nghe vậy khẽ cười một tiếng, lại rót thêm trà cho
nàng, “Tất cả các tập đoàn đều có sự vận hành đặc trưng riêng của mình. Tuy
chúng ta làm luật sư, nhưng cũng biết rõ luật pháp vẫn còn rất nhiều kẽ hở,
cho nên mới cần tới chúng ta làm cố vấn pháp luật. Tôi biết rõ trước giờ cô
làm việc rất có nguyên tắc, đây cũng chính là điểm khiến đối phương thấy hài
lòng ở cô. Theo những gì tôi biết về họ, tôi dám cam đoan, cô tuyệt đối sẽ
không hối hận vì đã tiếp nhận công việc này.”

“Ưng Diêm, chẳng lẽ trước đây anh chính là cố vấn pháp luật cho họ?” Lạc Tranh
nhạy cảm nhận xét.

“Không không, con người tôi vốn lười biếng, không thích bị nhiều tập đoàn trói
buộc. Trước mắt mà nói, chỉ riêng Hoắc thị với Lôi thị cũng đủ khiến tôi bận
tối mắt rồi, đâu còn sức lực để đảm nhận pháp vụ cho tập đoàn khác nữa.” Kỳ
Ưng Diêm cười.

Lạc Tranh khẽ gật đầu, việc Kỳ Ưng Diêm làm đại diện cho Hoắc thị cùng Lôi thị
nàng cũng có nghe nói, hai nhà này trong thương giới có vị trí khá quan trọng,
nhất là Lôi thị, nàng nghe nói bối cảnh hắc đạo của họ còn sâu xa hơn bối cảnh
kinh doanh rất nhiều.

“Lạc Tranh, cô cũng nên cân nhắc một chút. Tôi biết rõ, đối với những tập đoàn
lai lịch không rõ ràng cô vốn không thích tiếp nhận. Nhưng tôi cũng muốn nói
với cô việc này, tập đoàn này cũng không phải trước giờ chỉ kinh doanh thông
thường, mà phạm vi ảnh hưởng của nó lớn tới mức cô khó có thể ngờ tới. Đối
phương đã muốn để tôi tới mời cô, điều này đã nói lên họ chỉ muốn cùng cô hợp
tác, hơn nữa họ còn có một yêu cầu.” Kỳ Ưng Diêm hơi nghiêng người về phía
trước, nhìn Lạc Tranh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Là yêu cầu gì?”

“Yêu cầu của đối phương là, một khi cô đã đồng ý tiếp nhận vị trí này, cô sẽ
chỉ được một lòng vì họ làm việc, không được tiếp nhận bất kỳ pháp vụ của tập
đoàn nào khác. Đồng thời họ cũng bảo đảm, lương bổng sẽ là một con số khiến cô
không ngờ tới. Tiền không phải vấn đề, vấn đề là họ cần tìm một người thích
hợp nhất, mà người này chính là cô.” Kỳ Ưng Diêm nhấn mạnh từng từ.

Lạc Tranh nghe vậy có chút sững sờ…

Rốt cục họ là tập đoàn thế nào? Sao có thể đề xuất loại yêu cầu lớn mật cỡ
này? Riêng điểm này cũng đủ khiến Lạc Tranh cảm thấy vô cùng kỳ quái.

“Lạc Tranh, tôi biết rõ trong lòng cô nhất định có rất nhiều nghi hoặc, nhưng
vì chưa đạt thành thỏa thuận hợp tác, thân phận của đối phương hiện không thể
tiết lộ. Nhưng có một việc cô nên hiểu, đề xuất của đối phương cũng không quá
đáng, nguyên do là sản nghiệp của họ quá lớn, cô chỉ chịu trách nhiệm riêng họ
cũng đã phải hao tốn tinh lực, đối phương cũng chỉ là lo lắng cho cô mà thôi.
Do đó, việc họ muốn tìm một người toàn tâm toàn ý làm việc ình cũng không có
gì quá đáng.” Kỳ Ưng Diêm thấy ánh mắt nàng đầy vẻ nghi ngờ, khẽ mở miệng giải
thích.

“Tôi nghĩ, có thể khiến vị luật sư danh tiếng như anh ra mặt, đối phương đương
nhiên không phải bối cảnh bình thường. Hơn nữa lại khiến anh không tiếc lời
nói giúp cho họ, xem ra vụ hợp tác này rất đáng suy nghĩ.” Lạc Tranh bình tĩnh
nói.

Kỳ Ưng Diêm nghe vậy cười nhẹ một tiếng, “Cảm ơn cô vì đã tín nhiệm tôi như
vậy. Thực ra, lúc trước, khi đối phương định mời cô mà không mời tôi đã khiến
tôi thật sự giật mình. Bởi vì pháp vụ của họ khiến rất nhiều nam luật sư nổi
danh còn không thể đảm nhiệm, mà cô lại là phụ nữ. Nhưng sau khi tới Hongkong,
quen với cô rồi, tôi mới biết thực ra họ rất có tầm nhìn. Trừ cô ra, tôi thấy
không ai có năng lực đảm nhận vị trí này.”

“Ưng Diêm, chuyện này tôi muốn suy nghĩ cho thật kỹ, dù sao đối phương đã yêu
cầu chỉ được làm cho họ mà thôi, muốn tiếp nhận cũng cần có thời gian.”

Thật ra Lạc Tranh có chút động lòng, nàng trước giờ trong công việc không phải
là người bảo thủ. Nàng cũng hiểu rõ, đôi khi một cơ duyên kỳ ngộ có thể hoàn
toàn thay đổi cuộc đời mình.

“Không thành vấn đề, cô cứ suy nghĩ cho kỹ rồi đưa ra quyết định. Tôi cũng
biết rõ gần đây cô mới ký hợp đồng làm đại diện pháp luật cho tập đoàn RM của
Pháp. Tập đoàn xa xỉ phẩm đó đã ký với văn phòng cô điều khoản bồi thường hợp
đồng khá lớn, nhưng đối phương đã hứa, chỉ cần cô bằng lòng, họ sẽ thay cô trả
toàn bộ khoản tiền vi phạm hợp đồng kia. Cho nên cô không cần bận tâm.”

Lạc Tranh không khỏi nhếch môi cười, “Xem ra đối phương thật sự đã điều tra
tôi rất kỹ lưỡng, nếu tôi còn không chịu hợp tác chẳng phải quá kiêu căng rồi
sao?”

Kỳ Ưng Diêm cũng cười, “Cho nên, Lạc Tranh, tôi hi vọng cô có thể suy nghĩ
thật kỹ. Đây sẽ là thách thức lớn nhất trong cuộc đời cô, cô nhất định sẽ
không hối hận.”

Lạc Tranh nhìn anh ta, khẽ gật đầu, không biết tại sao, nàng luôn có cảm giác
rằng từng lời nói của Kỳ Ưng Diêm với nàng đều có hàm ý vô cùng sâu xa…


Lúc Lạc Tranh về đến nhà đã sắp nửa đêm, bước vào phòng, đem giày vứt qua một
bên, cả người ngả xuống sofa, sự mệt mỏi đã bao phủ hoàn toàn thân thể nàng.

Về đến nhà Lạc Tranh mới có cảm giác là mình còn sống, trong tim vô cùng đau
đớn. Bởi vì vụ kiện, nàng mới có thể tạm thời đem chuyện riêng nén xuống, tạm
không nghĩ đến nó. Nhưng giờ đây khi phiên tòa đã kết thúc, lòng của nàng lại
bắt đầu đau, không biết nên làm thế nào cho phải.

Mấy ngày này, Lạc Tranh cũng không nhìn thấy Ôn Húc Khiên. Nàng không biết hắn
thế nào, cũng không biết hắn sẽ tiếp tục tổ chức hôn lễ hay hủy bỏ nó. Nàng
biết rõ mình sai cho nên hết thảy mọi chuyện đều giao cho hắn, cho dù hắn có
muốn hủy hôn, nàng cũng không oán giận nửa câu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.