Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 45: Hồi 04 – Chương 15 phần 1 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 45: Hồi 04 - Chương 15 phần 1

Chương 15: Đấu trí trên tòa

Lạc Tranh khẽ hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Tề Giai Hân, vẻ mặt bình
thản thường ngày cùng ánh mắt sắc bén như thể nhìn thấu lòng người. Sau đó,
nàng lại nhìn qua phía thân chủ của mình, trong lòng bất giác nổi lên một cảm
giác khó chịu.

Từ Hào Sỹ là khách hàng của văn phòng luật bao lâu nay, mà Lạc Tranh cũng từng
là luật sư đại diện cho ông ta ngay từ những ngày đầu tiên.

Ban đầu, Từ Hào Sỹ bị kiện với tội danh quấy rối tình dục, sau đó Tề Giai Hân
được sự khích lệ của luật sư bên nguyên, tố cáo Từ Hào Sỹ với tội danh cao
nhất là hiếp dâm, lại thêm hành vi quấy rối tình dục nhiều lần, sau đó lại
thêm sự việc của Diêu Vũ khiến cho sự tình càng lúc càng phức tạp và khó khăn
hơn.

Vụ kiện này có thể nói là Diêu Vũ đã tự mua thêm phiền phức vào mình.

“Cô Tề Giai Hân, cô tố cáo ông Từ Hào Sỹ đã nhiều lần cưỡng bức cô, vậy tại
sao trước đây cô không khởi kiện?” Lạc Tranh nhìn thẳng cô ta đặt câu hỏi.

Tề Giai Hân vẻ mặt đầy oán hận, cắn chặt răng nhìn về phía Từ Hào Sỹ, “Tôi đã
rất kinh hãi, nhưng mà tôi sợ khi cảnh sát vào cuộc, tất cả người thân, bạn bè
của tôi sẽ biết chuyện này, lúc đó tôi không biết làm thế nào để đối mặt với
họ.”

Lạc Tranh nghe xong câu trả lời, ánh mặt có chút lạnh lùng nhìn cô ta.

“Vậy hôm nay sức mạnh nào đã khiến cô có dũng khí đứng tại nơi này đưa ra lời
cáo trạng?”

“Tôi không thể để cho ông ta tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật” Tề Giai
Hân ngẩng cao đầu, khuôn mặt hốc hác lộ rõ vẻ kiên quyết.

“Nói như vậy, tức là cô nhận thấy đối với tội lỗi mà ông Từ Hào Sỹ đã gây ra,
chỉ có pháp luật mới là cách trừng trị thích đáng nhất.”

Lạc Tranh bình tĩnh nhìn cô ta, đưa ra câu hỏi dựa trên góc độ tâm lý học để
xem phản ứng của Tề Giai Hân.

“Loại cặn bã như ông ta đáng chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật.” Tề
Giai Hân gần như lặp lại câu nói của Lạc Tranh.

Vẻ mặt của những người tham dự phiên tòa không mấy thay đổi, có lẽ họ không
hiểu lắm phương thức đặt câu hỏi này. Chỉ có duy nhất một người trên gương mặt
có chút biến hóa, chính là Kỳ Ưng Diêm, ánh mắt anh ta lấp lánh ý cười, tiếp
đó, nụ cười dần lan tràn trên khóe môi…

Người phụ nữ này, quả nhiên không hề đơn giản.

Nghe xong câu trả lời của Tề Giai Hân, khóe môi Lạc Tranh khẽ nở nụ cười khiến
đối phương không thể không có cảm giác lo lắng.

“Cô Tề Giai Hân, nếu đã như vậy, tại sao cô còn chấp nhận cuộc hẹn với thân
chủ tôi?” Câu hỏi của Lạc Tranh đột ngột chuyển biến, xoáy lại vấn đề ban đầu.

Đây chính là cách mà Lạc Tranh từng sử dụng để thử Diêu Vũ, bởi trí nhớ tốt là
một điều không thể thiếu đối với một luật sư.

Tề Giai Hân không ngờ tới Lạc Tranh lại hỏi vấn đề này, bất giác cứng đờ
người, đưa mắt nhìn về phía luật sư của mình là Kỳ Ưng Diêm.

“Cô Tề Giai Hân, tại sao cô không trả lời? Nếu cô đã ghét thân chủ của tôi như
vậy, tại sao 8h tối ngày 12 cô còn đến gặp ông ấy?” Lạc Tranh đi đến trước mặt
cô ta, dừng lại, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Tề Giai Hân.

“Tôi…tôi…tôi chỉ là…” Tề Giai Hân nhất thời không biết trả lời ra sao,
chỉ đành lắp bắp không thành lời. Ánh mắt của cô ta vô cùng hoảng loạn, đối
với câu hỏi của Lạc Tranh, cô ta đã không còn giữ được bình tĩnh.

“Đây…đây là chuyện rất bình thường. Ông ta hẹn gặp tôi mong dàn xếp để rút
đơn kiện, tôi cũng muốn nghe thử xem ông ta định như thế nào?”

“Cô nói dối!” Lạc Tranh nhìn thẳng vào cô ta, chỉ vào tập tài liệu trong tay
mình, từng câu từng chữ thốt ra vô cùng rõ ràng, “Trong tay tôi là tài liệu
ghi lại cuộc gọi trong khoảng 8h ngày 12 giữa cô và thân chủ tôi. Trong cuộc
nói chuyện đêm đó, thân chủ tôi không hề đề cập đến vấn đề hòa giải, ông ấy
chỉ muốn hẹn cô ra ngoài, nhưng cô đã từ chối!”

“Tôi…đó là vì tôi biết ông ta nhất định sẽ nói đến chuyện hòa giải.”

“Không sai, đúng là cô đã nghĩ như vậy. Hơn nữa, cô còn vô cùng tham lam, muốn
nhận được thêm nhiều tiền cũng như cơ hội công việc từ thân chủ tôi.”

Lạc Tranh đanh thép kết tội, đây chính là thủ pháp mà luật sư hay sử dụng
nhất, có thể nói là vô cùng khắc nghiệt, có thể khiến người bị kết tội cảm
thấy hoàn toàn sụp đổ.

“Trước khi kiện thân chủ tôi lên tòa, cô đã có cuộc nói chuyện với ông ấy. Cô
hy vọng mình có thể đảm nhận vị trí đại diện của tập đoàn tại nước ngoài, toàn
quyền phụ trách mọi hoạt động kinh doanh quốc tế. Nhưng trước đó, cô đã sử
dụng sự quyến rũ của mình để mê hoặc thân chủ tôi, sau đó dùng nó để đe dọa
ông ấy.”

“Tôi…tôi không có…”

“Ông Từ Hào Sỹ đã không chấp nhận yêu cầu vô lý của cô, vì thế, cô ôm hận
trong lòng, tìm cơ hội kiện ông ấy về tội quấy rối tình dục. Sau đó, thân chủ
tôi hy vọng có thể thông qua thỏa thuận cá nhân để dàn xếp chuyện này, nên cô
đã đồng ý gặp mặt, bởi cô nghĩ rằng ông Từ Hào Sỹ sẽ đồng ý với điều kiện của
cô. Cô không ngờ rằng ông Từ Hào Sỹ chỉ đề nghị bồi thường một số tiền và sau
đó cắt đứt mọi ràng buộc với cô. Cô vô cùng tức giận, nên đã cố tình bịa đặt
để buộc tội thân chủ tôi.” Lạc Tranh cắt ngang lời cô ta, tốc độ nói càng lúc
càng nhanh, từng lời đều vô cùng rõ ràng.

“Không đúng, ông ta thực sự là kẻ xấu xa, ông ta thực sự đã cưỡng bức tôi, tôi
không hề quyến rũ ông ta.” Tề Giai Hân dường như đã mất kiểm soát.

“Phản đối!’ Kỳ Ưng Diêm chậm rãi đứng lên, thong thả lên tiếng, “Tôi phản đối
luật sư biện hộ đang đưa ra những phán đoán vô căn cứ đối với thân chủ của
tôi.”

“Ngài chánh án, tôi có căn cứ để nói rằng, tất cả mọi chuyện đều do cô Tề Giai
Hân bịa đặt ra. Có đồng nghiệp cùng công ty đã chứng kiến Tề Giai Hân nhiều
lần ra vào văn phòng của thân chủ tôi mặc dù không hề có lệnh triệu tập. Tôi
rất nghi ngờ, liệu đây có thực sự là vụ kiện quấy rối tình dục hay không? Hay
là cô ấy đang chủ động dụ dỗ thân chủ của tôi, sau đó tiến hành đe dọa. Trong
tay tôi là bản ghi chép ghi lại ý kiến của các đồng nghiệp đối với cô Tề Giai
Hân, tài liệu này có thể coi như một bằng chứng trước tòa.” Lạc Tranh hướng về
phía chánh án, lập tức đưa ra lập luận bác bỏ ngay phản đối của Kỳ Ưng Diêm.

Chánh án nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm, lại nhìn về phía Lạc Tranh, tuyên bố, “Phản
đối vô hiệu, mời luật sư biện hộ tiếp tục đưa ra các bằng chứng trình tòa.”

Lạc Tranh nhìn lướt qua Kỳ Ưng Diêm, khóe môi hơi cong lên, cầm tập tài liệu
do phía cảnh sát cung cấp, gửi tới chánh án và các thành viên bồi thẩm đoàn.

Kỳ Ưng Diêm nở nụ cười nhẹ, khẽ lắc lắc đầu rồi ngồi xuống. Người phụ nữ này
quả nhiên xứng đáng với danh tiếng lẫy lừng của mình.

Chánh án cùng bồi thẩm đoàn xem xong tài liệu do Lạc Tranh cung cấp, xem ra đã
loại bỏ không ít thái độ tiêu cực đối với Từ Hào Sỹ. Có thể nói, Lạc Tranh chỉ
trong mấy ngày ngắn ngủi đã lật ngược tình thế một cách ngoạn mục.

Giọng nói của Lạc Tranh rất trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng, giữa không khí
tĩnh lặng của tòa án có tác dụng xuyên thấu lòng người. Có rất nhiều đối thủ
từng nói, thích cùng nàng thượng tòa. Việc này không đơn giản chỉ là thỏa mãn
việc cùng nàng đấu trí trên pháp đình mà còn do mê luyến thanh âm của nàng.
Thanh âm của Lạc Tranh rất êm tai, lại vô cùng dễ nghe, không giống như kiểu
ôn nhu trên các chương trình radio nhưng vẫn tràn đầy sức hấp dẫn, thanh âm
của nàng rất lạnh tựa một dòng suối nhỏ chảy trong khe núi, càng xa cách càng
khiến người ta không thể nào quên.

Giọng Lạc Tranh lại tiếp tục vang lên..

“Ngài chánh án, các vị bồi thẩm đoàn, mời các vị xem bản nhận xét của các đồng
nghiệp đối với biểu hiện thường ngày của cô Tề Giai Hân.” Nàng nhìn lướt Tề
Giai Hân, nhìn qua sắc mặt tái nhợt của cô ta, ánh mắt khẽ lay động, tiếp tục
nói, “Theo đánh giá của các đồng nghiệp, cô Tề Giai Hân trong công việc luôn
thích đi đường tắt, cũng không phải là người có tinh thần làm việc tập thể, mà
thích tự làm theo ý mình. Trong mắt các đồng nghiệp, Tề Giai Hân là người rất
thích buôn chuyện, đặc biệt là thường xuyên dùng ngôn từ không hay đánh giá
những lãnh đạo trong công ty, bao gồm cả thân chủ của tôi, ông Từ Hào Sỹ.”

Chánh án cùng bồi thẩm đoàn chăm chú lắng nghe lời nói của Lạc Tranh, sau đó
tiếp tục xem xét số tài liệu nàng trình lên.

Lạc Tranh đi đến trước mặt Tề Giai Hân, giọng nói lạnh lùng lại vang lên.

“Tề Giai Hân luôn luôn có thói quen nói xấu sau lưng lãnh đạo, mà thân chủ của
tôi ông Từ Hào Sỹ cũng là cấp trên của cô ta. Có bằng chứng cho thấy, có một
lần cô Tề Giai Hân đã nói, thân chủ tôi là người quyền cao chức trọng, không
thiếu phụ nữ vây quanh. Hơn nữa, cô ta còn thản nhiên nói, nếu có thể được ông
ấy bao dưỡng sẽ một bước lên mây. Cô Tề Giai Hân, những lời này, cô đã từng
nói phải không?” Ánh mắt sắc bén của nàng lại lần nữa dừng trên gương mặt Tề
Giai Hân.

Sắc mặt Tề Giai Hân càng lúc càng khó coi, môi run run, lắc đầu, “Không… Tôi
không nói…”

“Không nói?” Lạc Tranh lấy ra một tờ giấy trong tập tài liệu trên tay, “Trong
tay tôi là bản in lại các cuộc nói chuyện phiếm trên máy tính của cô, trong đó
có nhiều đoạn nói đến thân chủ tôi là ông Từ Hào Sỹ. Cô nói với đồng nghiệp
rằng, có một lần cô vào phòng làm việc của thân chủ tôi, phát hiện ra chủ
nhiệm văn phòng đang ở trong đó, sắc mặt của chủ nhiệm nhìn qua đỏ ửng, quần
áo cũng không tề chỉnh. Về sau, cô còn nói với đồng nghiệp rằng, trong một lần
làm thêm giờ, cô chính mắt nhìn thấy ông Từ Hào Sỹ cùng chủ nhiệm văn phòng
đang yêu đương vụng trộm. Sau hôm đó, chủ nhiệm văn phòng liền liên tục thăng
chức, sau đó được điều ra nước ngoài làm quản lý thị trường. Cô nói với đồng
nghiệp rằng cô rất hâm mộ vị chủ nhiệm kia, thậm chí còn nói rằng, điều kiện
của cô so với vị chủ nhiệm kia còn tốt hơn nhiều lần. Đồng nghiệp đùa lại rằng
phải chăng cô muốn theo chân cô ta? Cô nói cũng đang suy tính chuyện này.
Những bản ghi chép này không phải giả chứ?”

Khóe môi Tề Giai Hân khẽ run lên, “Đó… chẳng qua là tôi nói đùa…”

“Ngài chánh án, các vị bồi thẩm đoàn, thông qua những chứng cớ vừa rồi, tôi có
thể đưa ra kết luận với vụ kiện này. Lạc Tranh cũng không để cho Tề Giai Hân
có cơ hội mở miệng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng tiếp tục vang lên…

“Cô Tề Giai Hân đã làm ở công ty ba năm. Ba năm đủ để khiến một người mới có
thể trưởng thành và tích lũy được kinh nghiệm quản lý phong phú. Nhưng thái độ
làm việc của cô Tề Giai Hân luôn lười nhác, hơn nữa luôn thích tìm đường tắt
để đi. Từ khi vào làm, cô Tề đã được chuyển công tác khá nhiều lần, nhưng vẫn
không có ý thức làm việc tập thể. Điều này khiến cho trong công việc cô ta
thường xuyên phạm sai lầm, nên không có mấy cơ hội thăng tiến. Sau khi biết
chuyện giữa thân chủ tôi và chủ nhiệm văn phòng, cô Tề bắt đầu nổi lên tâm tư,
tìm mọi hành động nhằm mục đích quyến rũ thân chủ tôi. Thân chủ tôi cũng đã
nói rất rõ ràng với cô Tề Giai Hân, ông ấy là người đã có gia đình, tuyệt đối
sẽ không hứa hẹn bất cứ điều gì. Tề Giai Hân cũng tỏ ý không sao cả, hai bên
tình nguyện là tốt rồi. Vì vậy thân chủ tôi đã phạm vào sai lầm lớn nhất đối
với người đàn ông đã có gia đình. Việc yêu đương vụng trộm vô cùng kích thích
khiến hai người họ càng ngày càng mê đắm, thường xuyên lấy lý do làm thêm giờ
để ở lại văn phòng hẹn hò. Sau này, sợ đồng nghiệp nghi ngờ, họ đổi sang quán
rượu rồi tới khách sạn. Lần đầu tiên Tề Giai Hân đề xuất với thân chủ tôi việc
thăng chức, lúc đó thân chủ tôi mới thực sự hiểu được ý đồ của cô ta, nên đã
đề nghị chia tay. Tề Giai Hân không cam lòng, liên tiếp tìm ông ấy, thậm chí
dùng quan hệ giữa họ để uy hiếp thân chủ tôi. Thân chủ tôi bỏ mặc sự đe dọa
của cô ta, vì vậy Tề Giai Hân đã lấy việc quấy rối tình dục làm lý do để kiện
ông ấy lên tòa.”

Tề Giai Hân hơi cúi đầu, mặt tái nhợt, môi phát run lên, nước mắt cũng từng
giọt lớn nhỏ theo khóe mắt rơi xuống…

Mà Từ Hào Sỹ đứng ở đó, vẻ mặt vô cùng đắc ý, hắn đối với Lạc Tranh luôn luôn
tín nhiệm. Nhiều năm hợp tác như vậy, nàng chưa bao giờ khiến hắn thất vọng.
Có thể nói, có Lạc Tranh ở đây, cho dù là đen cũng có thể nói thành trắng.

Lạc Tranh nhìn lướt nét mặt Tề Giai Hân, tiếp tục tỉnh táo nói: “Thân chủ tôi,
ông Từ Hào Sỹ là người có danh tiếng tại thương giới, đương nhiên không muốn
bị mấy lời đồn đãi kiểu này làm ảnh hưởng. Vì vậy lúc 8h ngày 12 ông ấy đã gọi
cho cô Tề Giai Hân, hẹn gặp mặt để nói chuyện rõ ràng. Tề Giai Hân lầm tưởng
rằng thân chủ tôi sợ hãi muốn thỏa hiệp, liền vui vẻ nhận lời. Cô ta không
nghĩ tới thân chủ tôi không phải muốn hòa giải mà chỉ là tăng thêm tiền bồi
thường nghỉ việc để cô ta rời khỏi công ty mà thôi. Nhưng Tề Giai Hân không
muốn bỏ phí công sức bấy lâu. Tuy năm triệu so với mức lương của cô ta là một
số tiền không nhỏ nhưng dã tâm của cô ta quá lớn. Cô ta không chỉ đơn thuần
muốn tiền mà còn muốn trở thành người đại diện của công ty ở thị trường nước
ngoài, như vậy thu nhập hàng năm của cô ta cũng tăng thêm vài lần. Có thể nói,
hành động của thân chủ tôi một lần nữa lại chọc giận cô ta, vì vậy cô ta quyết
tâm đã không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng, kiện thân chủ tôi lên tòa
án tối cao.”

Mỗi lời nói của Lạc Tranh từ đầu tới cuối đều rõ ràng, thanh âm cũng vô cùng
đanh thép.

“Không! Không phải như thế! Cô không thể nói tôi như vậy!” Tề Giai Hân rốt cục
nhịn không được hét lên, nước mắt lã chã rơi xuống cùng với giọng nói có chút
cuồng loạn. Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Tranh, liều mạng lắc đầu, “Vì
sao? Vì sao cô phải giúp cái tên cầm thú kia tới miệt thị tôi. Đúng vậy, tôi
muốn thăng chức là sự thật. Nhưng tôi không có bán rẻ thân thể mình. Là hắn,
là tên súc sinh kia đã cưỡng bức tôi. Sau đó sợ tôi tố cáo liền hứa hẹn sẽ
thăng chức cho tôi để đền bù tổn thất. Hơn nữa còn uy hiếp tôi, nếu dám tố cáo
hắn, hắn sẽ lấy mạng cả nhà tôi…”

“Cộp cộp cộp!” Chánh án gõ liền ba tiếng búa, uy nghiêm nói: “Yêu cầu nguyên
cáo khống chế tâm trạng, giữ yên lặng trên tòa. Nếu không, tội danh coi thường
tòa của cô sẽ được thành lập.”

“Ngài chánh án, xin hãy tin tôi, tôi thật sự là bị tên cầm thú kia làm hại! Là
vì tôi sợ hãi nên mới liên tục không dám báo cảnh sát. Nhưng tên cầm thú kia
được voi đòi tiên, chỉ cần hắn cao hứng, liền ép tôi lên giường, tôi nhịn
không nổi nữa mới yêu cầu hắn điều tôi ra nước ngoài, tôi không có…”

“Yên lặng! Yên lặng!” Chánh án khẽ chau mày, hiển nhiên đối với bộ dạng mất
bình tĩnh của nguyên cáo vô cùng không hài lòng.”

“Ngài chánh án….” Kỳ Ưng Diêm đứng dậy, bình tĩnh nói, “Thân chủ của tôi có
chút kích động, xin tòa cho phép tạm nghỉ đôi chút!”

Chánh án nhìn về phía Lạc Tranh, “Luật sư biện hộ có ý kiến gì không?”

Lạc Tranh vô thức nhìn về phía Tề Giai Hân, không biết sao, trong tim chợt nổi
lên một hồi run rẩy, khẽ gật đầu.

“Được, vậy tòa tạm nghỉ 30 phút!” Chánh án tuyên bố xong, gõ “Cốp” một tiếng,
tạm thời kết thúc phiên tòa.

Những người liên quan lần lượt rời khỏi phòng xử.

Thời gian nghỉ ngơi là giai đoạn để hai bên điều chỉnh lại tâm trạng cũng như
sắp xếp lại chứng cứ có lợi nhất ình. Vào lúc này, Kỳ Ưng Diêm xin tạm dừng
phiên tòa thực sự là một đề nghị sáng suốt, bởi theo như cảm xúc của Tề Giai
Hân lúc này, nếu như tiếp tục sẽ chỉ khiến Lạc Tranh tận dụng được càng nhiều
sơ hở.

Trong một phòng nghỉ khác, chỉ nghe “Rầm!” một tiếng, Lạc Tranh đem tập tài
liệu trong tay ném mạnh lên bàn, nhìn Từ Hào Sỹ đang ngồi phía đối diện. Cuối
cùng, ức chế không chịu đựng được, nàng lạnh lùng lên tiếng, “Giám đốc Từ, tôi
là luật sư đại diện cho ông, tại sao còn không nói sự thật cho tôi?”

Lúc Kỳ Ưng Diêm xin tòa tạm nghỉ, Lạc Tranh đã nhìn thấy vẻ kích động dị
thường của Tề Giai Hân. Nhiều năm kinh nghiệm trên tòa cho nàng biết cách phân
biệt thế nào là sự giả tạo. Ánh mắt của cô ta không thể nào gạt được nàng.
Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình khác?”

Trước đây, Từ Hào Sỹ vẫn luôn miệng nói với nàng là Tề Giai Hân chủ động dụ dỗ
ông ta. Lạc Tranh vì tin tưởng lời nói của thân chủ mà đứng trên lập trường đó
tìm được rất nhiều chứng cứ có lợi, nhưng chuyện hôm nay…

Từ Hào Sỹ nhìn vẻ mặt không vui của Lạc Tranh, tuy hắn là khách hàng của nàng,
nhưng những người từng hợp tác với Lạc Tranh đều biết rõ tính nàng. Nàng không
bao giờ vì nịnh nọt khách hàng mà hạ thấp mình, ngược lại, đều rất rõ ràng
phân rõ ranh giới giữa đôi bên, khiến đối phương tâm phục khẩu phục.

Hắn liếm liếm môi, có chút mất tự nhiên nói, “Lạc luật sư, chuyện này… Cô
cũng biết, tôi chỉ muốn thắng vụ kiện này. Nếu như thua kiện, danh dự của tôi
cũng như công ty sẽ bị hủy diệt. Cho dù lời của Tề Giai Hân là thật, cô cũng
phải giúp tôi thắng vụ kiện này, tôi sẽ thanh toán phí luật sư đầy đủ.”

Lạc Tranh chỉ cảm thấy da đầu một hồi tê dại, ngón tay không khỏi nắm chặt
lại, ánh mắt cơ hồ sắp bốc hỏa, hai mắt nhìn thẳng vào gã đàn ông ngu ngốc
trước mặt.

Từ Hào Sỹ cũng biết mình đuối lý, không dám ngẩng đầu nhìn nàng.

“Nói như vậy, Diêu luật sư đã sớm biết chân tướng chuyện này, cho nên mới phải
giúp ông giả tạo chứng cứ? Hay là, căn bản chính là ông yêu cầu cô ấy làm như
vậy!” Lạc Tranh bất giác cảm thấy tức ngực, khẽ hít sâu một hơi, khôi phục lại
sự tỉnh táo thường ngày, cất tiếng nói lạnh băng.

“Chuyện này…” Từ Hào Sỹ chột dạ cười khẽ, “Lạc luật sư, Diêu luật sư cũng
chỉ muốn giúp tôi thắng vụ kiện này mà thôi. Không ngờ tới cái đồ đê tiện kia
cắn chặt không buông, còn kiện lên tòa án tối cao. Lạc luật sư, chuyện này
Diêu luật sư biết rất rõ, chẳng lẽ cô ấy không nói lại cho cô sao?”

Trong lòng Lạc Tranh bất giác lạnh cứng lại…

Diêu Vũ à Diêu Vũ, không ngờ cô lại dùng cách này để chơi xỏ tôi!

Thì ra, tất cả những lời Tề Giai Hân nói đều là sự thật, mà Diêu Vũ cũng biết
rõ. Sau khi Lạc Tranh tiếp nhận vụ này, Diêu Vũ cũng không đem chuyện quan
trọng như vậy nói lại cho nàng, Nghĩ lại, cũng may mà Kỳ Ưng Diêm xin tòa tạm
nghỉ, nếu không nàng sẽ thực sự mất hết mặt mũi.

Kỳ Ưng Diêm này… quả nhiên thâm tàng bất lộ, chẳng lẽ… hắn đã sớm biết hết
thảy mọi chuyện? Theo lý thuyết, nếu như không tạm dừng phiên tòa mà tiếp tục
điều trần, Kỳ Ưng Diêm có thể hoàn toàn nắm chắc phần thắng.

Nghĩ tới đây, Lạc Tranh chỉ cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh…

“Lạc luật sư?” Từ Hào Sỹ thấy Lạc Tranh không lên tiếng, dè dặt hỏi, “Phiên
tòa này sẽ không có chuyện gì chứ? Tôi biết rõ Lạc luật sư luôn luôn là người
bách chiến bách thắng, lần này nhất định cũng sẽ như vậy…”

“Chuyện rốt cuộc là như thế nào, ông lập lức nói rõ ràng tất cả cho tôi!” Lạc
Tranh cắt đứt lời của hắn, chán ghét nhìn nụ cười dối trá kia, lạnh như băng
nói.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.