Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 39: Hồi 04 – Chương 10 phần 1 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 39: Hồi 04 - Chương 10 phần 1

Chương 10: Thêm một lần lạc lối

Thương Nghiêu thấy bộ dạng tránh né của Lạc Tranh, cười cười, cũng không tiến
lên nữa, ngược lại đem thân thể cao lớn dựa vào tấm nệm của nàng, toàn thân
toát ra vẻ lười biếng.

“Hai con rắn này không phải Trúc Diệp Thanh sao? Loại kịch độc như vậy không
nên giữ lại bên người.”

“Bọn chúng gọi là Thuý Thanh Xà, không phải Trúc Diệp Thanh, chỉ có cô em vợ
ngốc nghếch của anh bị người ta lừa thôi.” Lạc Tranh quay đầu nhìn hắn, tim
bất giác đập rộn lên.

Giờ khắc này, hắn nghiêng người dựa vào tấm nệm, bộ dạng lười biếng mang theo
chút tà mị, chưa kể đến dáng vẻ đủ khiến phụ nữ phải xiêu lòng mà ngay ánh mắt
hắn đang nhìn nàng lúc này, dường như có chút ý thưởng thức, lại có chút mê
đắm như những người yêu nhau lâu ngày.

Vội vàng quay đầu, hơi cụp mắt xuống, Lạc Tranh khẽ nói, “Thuý Thanh Xà còn
được gọi là Tiểu Thanh Long. Tuy cũng là rắn nhưng tính tình bọn chúng lại vô
cùng ôn hoà, hơn nữa rất nhát người. Bọn chúng khá hướng nội, không dám tấn
công người, cũng không cắn người, càng không có độc. Thức ăn của chúng cũng
chỉ là mấy con giun, côn trùng nhỏ mà thôi. Còn Trúc Diệp Thanh kia lại là
loại rắn cực đẹp cực độc. Rất nhiều người đã nhầm lẫn hai loại rắn này với
nhau. Thực ra chúng rất dễ phân biệt. Thuý Thanh Xà thân hình lớn hơn Trúc
Diệp Thanh một chút, Trúc Diệp Thanh con mắt nhỏ, phần lớn là màu vàng, con
ngươi có một vằn màu đen, có chút giống mắt mèo, giá trị rất cao. Còn Thuý
Thanh Xà mắt màu đen, không có vân, đuôi rất dài.”

“Cho nên, tôi thấy em thích hợp nuôi Trúc Diệp Thanh hơn.” Thương Nghiêu không
biết từ lúc nào đã đứng dậy nhích tới gần, vòng tay ôm nàng từ phía sau, động
tác cùng giọng nói tự nhiên hệt như những người yêu nhau, dùng lồng ngực rắn
chắc to lớn hưởng thụ thân thể mềm mại của nàng…

“Trúc Diệp Thanh là loài rắn cực đẹp cực độc, mà em… là xà nữ trí mạng, toàn
thân phát ra mùi hương quyến rũ hệt như bông hoa anh túc khiến cho tôi động
tâm…

Giọng nói trầm thấp của Thương Nghiêu lộ ra ý tán thưởng nồng đậm cùng sự say
mê, cúi đầu xuống, sống mũi thẳng tắp nhẹ nhàng len vào mái tóc nàng, khẽ di
chuyển, hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai nhỏ nhạy cảm.

Tâm tư Lạc Tranh chợt loạn nhịp, kể cả lúc trông thấy rắn cũng không đến độ
khẩn trương như thấy hắn.

Đẩy hắn ra, Lạc Tranh trở lại bên cạnh chỗ ghép hình, nhẹ giọng nói, “Thương
Nghiêu tiên sinh, đây là chỗ tôi ở, tuy chỉ là tạm thời, nhưng ngài cầm chìa
khoá lui tới cũng không được thích hợp cho lắm.”

Thương Nghiêu nhếch môi cười, không hề quan tâm đến ý châm chọc trong lời nói
của nàng, bước lên vài bước, lại ngồi xuống bên cạnh Lạc Tranh, tà mị cất
tiếng nói, “Tôi lại nghĩ rằng, em sẽ bị chuyện hôm nay doạ cho khóc lớn.”

“Sau đó thì sao?” Lạc Tranh nhún vai cười cười, khẽ liếc nhìn hắn, lại thành
công tìm được một miếng ghép nữa. Đối với việc hắn xáp lại gần, nàng cũng
không hề né tránh, ngược lại rất tỉnh táo đối phó.

Tuy nói căn biệt thự có diện tích khá lớn, nhưng cho dù nàng muốn trốn, cũng
không thể chạy trốn tới chân trời, chẳng thà yên tĩnh mà đối diện hết thảy.

“Sau đó tôi có thể đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện trước mặt em, khiến
cho em cảm động mà chủ động bày tỏ tình cảm với tôi.” Thương Nghiêu cũng không
buồn che dấu, ánh mắt loé lên tia tà mị.

Lạc Tranh nghe vậy, khẽ nhếch môi, “Kết quả, khiến cho anh rất thất vọng.”

“Em thật khiến cho tôi vài phần kính trọng.”Thương Nghiêu cũng thực chân thành
nói

“Tôi thấy người muốn được Thương Nghiêu tiên sinh an ủi nhiều không đếm xuể,
nơi này đã không thích hợp, chẳng bằng Thương Nghiêu tiên sinh nên đi đến chỗ
cần đi thì hơn.” Ánh mắt trong veo của Lạc Tranh nhìn chăm chú miếng ghép
trong tay, suy nghĩ một chút, thử ghép lại, không đúng, nàng lại tiếp tục tìm
kiếm mảnh ghép khác.”

“Em đang ghen?” Thương Nghiêu đột ngột hỏi, khoé môi khẽ nhếch lên khi thấy
ngón tay đang cầm miếng ghép của Lạc Tranh khẽ run lên.

Lạc Tranh hơi chau mày, sự bình tĩnh vất vả tạo dựng bấy lâu bị lời nói của
hắn quấy rầy. Nàng hơi nghiêng đầu nhìn, hừ lạnh một tiếng, “Thương Nghiêu
tiên sinh thấy trò đùa này rất thú vị sao?”

Bất giác bốn mắt nhìn nhau…

Một ánh mắt toát lên sự tà mị không chịu nổi…

Một ánh mắt toát lên sự cơ trí cùng cảnh giác….

Một lúc sau, Thương Nghiêu đột nhiên cười lớn, vươn tay lên, ôm nàng vào trong
ngực, nhẹ nhàng đùa bỡn ngón tay nhỏ xinh đang cầm miếng ghép hình, mị hoặc
nói nhỏ.

“Tôi cùng cô ta, không có phát sinh bất cứ chuyện gì.”

Trong lòng Lạc Tranh bất giác rung động, ngay sau đó liền phản ứng, muốn tránh
thoát lại bị hắn ôm càng chặt hơn, đành chịu trận.

“Thương Nghiêu tiên sinh, ngài không cần giải thích mấy chuyện này với tôi,
cho dù ngài cùng Sally tiểu thư có quan hệ như thế nào cũng là chuyện riêng
của ngài, không phải ngài có thói quen không đề cập đến chuyện riêng tư hay
sao?”

Chiếc cằm nhỏ xinh liền sau đó bị bàn tay đàn ông nâng lên, khiến nàng nhìn
thẳng vào mắt hắn, đôi mắt đen thâm thuý nhìn vào bộ dạng mềm mại của nàng,
khẽ thở dài. Ngay sau đó, ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng chạm vào cánh môi
mềm mại, tham lam vuốt ve…

“Cô bé, tôi có nhắc đến tên Sally sao?”

Một câu này đem tâm tình Lạc Tranh đập tan, nàng bất giác ngẩn người, trong
nội tâm nổi lên vẻ lúng túng cùng xấu hổ…

“Còn nói không quan tâm tôi – kỳ thật em vẫn luôn muốn biết tôi cùng Sally rốt
cuộc có từng phát sinh quan hệ đó hay không, không phải sao?” Thương Nghiêu
xáp lại gần nàng, nụ cười mang theo nét tà mị cùng sự hấp dẫn trí mạng.

“Tranh, em trốn không khỏi… Trái tim của em đã ở bên tôi, nhất là đêm đó sau
khi tôi biến em từ một cô gái trở thành phụ nữ, em đã không cách nào trốn
tránh…”

Lạc Tranh nhìn hắn, khoé môi bất giác run rẩy, nàng thấy nụ cười của hắn càng
lúc càng rõ, khuôn mặt càng lúc càng xáp lại gần nàng, nói năng càng lúc càng
tà mị…

“Anh phát bệnh thần kinh sao?” Nàng mạnh tay đẩy hắn ra, phá vỡ bầu không khí
lúng túng vừa rồi.

Vốn cho là hắn sẽ nhất quyết không buông tha nàng, chẳng ngờ tới…

“Hự…” Thương Nghiêu cúi đầu khẽ kêu đầy đau đớn, hàng lông mày cương nghị
hơi chau lại, vô thức sờ lên bả vai, lại lập tức bỏ tay xuống.

Lạc Tranh sững sờ, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng nàng thấy rõ ràng, sự nhạy cảm
nghề nghiệp khiến nàng nhận thấy vẻ đau đớn ẩn giấu trong hàng lông mày khẽ
chau lại của hắn.

“Anh làm sao vậy?” Nàng tỉnh táo hỏi, vô cùng dứt khoát.

Thương Nghiêu ngẩng đầu nhìn nàng, bên môi lại bày ra bộ dáng không đứng đắn,
“Tranh, em đã là người phụ nữ của tôi, động tác của tôi có thân mật với em một
chút cũng rất bình thường, không cần vội đẩy tôi ra như vậy?”

“Anh bị thương?” Lạc Tranh không để ý đến câu đùa giỡn của hắn, ánh mắt sắc
bén chăm chú nhìn vào bả vai hắn vừa vô thức ôm lấy.

Ánh mắt đau đớn của hắn vừa rồi không lừa được nàng, nhất là ngay sau đó, nàng
nhìn thấy vai áo sơ mi của hắn có chút ẩm ướt…

Thương Nghiêu thấy vẻ mặt khẳng định của nàng, lại cúi đầu nhìn áo sơ mi của
mình, rốt cục bất đắc dĩ cười lắc đầu, “Tranh, em quả không hổ là luật sư, ánh
mắt thật vô cùng sắc bén.”

“Anh thật sự bị thương?” Lạc Tranh thấy hắn thừa nhận, trực tiếp tiến lên đến
bên cạnh hắn, dè dặt cởi bỏ nút áo áo sơ mi. Một giây sau, đôi mắt nàng trừng
lớn…

Ánh đèn nhu hoà trong phòng chiếu lên nửa thân trần cường tráng cùng gương mặt
cương nghị của Thương Nghiêu. Nhưng việc khiến Lạc Tranh trừng lớn đôi mắt
không phải vì vóc người hấp dẫn của hắn mà là từ cánh tay đến gần xương bả vai
kia đang quấn đầy băng cứu thương.

Hơn nữa còn là vết thương mới!

Không chỉ có vậy, vì lúc nãy nàng vô tình đụng vào vết thương của hắn nên hiện
giờ băng gạc đã rịn ra vệt máu.

Lạc Tranh thực sự bị sốc, từ đầu ngón tay bất giác hiện lên một nỗi đau đớn mơ
hồ nhanh chóng xuyên tận đáy lòng.

“Anh…làm sao lại bị thương thế này? Giật mình sững người mất mấy giây, Lạc
Tranh mới bình tĩnh đôi chút mà cất tiếng hỏi, hàng lông mày đen nhánh khẽ
nhăn lại.

Thương Nghiêu cũng rất phối hợp, kéo áo sơ mi xuống ngồi đối diện nàng, cười
cười, “Có bao nhiêu người muốn bịt miệng em thì cũng có bấy nhiêu người muốn
lấy mạng tôi vậy.”

Lạc Tranh nhìn vết thương của hắn, thấy máu vẫn không ngừng chảy ra, không nói
thêm lời nào, vội đi vào phòng lấy hộp dụng cụ y tế. Khẽ thở dài, nàng cầm kéo
nhẹ nhàng cắt bỏ băng gạc quấn trên vai hắn.

Tâm tư Lạc Tranh theo từng vòng băng gạc được tháo ra cũng co rút lại vì đau
đớn. Có thể thấy rõ trên vai hắn là vết dao chém, tuy đã được xử lý nhưng vẫn
còn chảy máu. Vết dao khá sâu, màu máu đỏ thẫm cơ hồ nhuộm đỏ ánh mắt nàng.

“Xem ra, so với những người muốn tôi chết, kẻ thù của anh thủ đoạn càng độc ác
hơn.” Lạc Tranh âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm giác đau đớn trong
lòng, nhẹ giọng nói.

Nhưng mà, ánh mắt đã bán đứng nàng!

Thương Nghiêu nghiêng người dựa trên tấm nệm, khoé môi nở nụ cười, không nói
tiếng nào, chỉ lặng lặng ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh. Giờ khắc này,
có cảm giác hắn đang rất hưởng thụ việc ngắm nhìn nàng, không buồn để ý đến
miệng vết thương vẫn đang chảy máu đầm đìa.

Lạc Tranh thấy hắn không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại chạm
vào ánh mắt nóng rực đến doạ người của hắn.

Tim bất giác đập loạn…

“Miệng vết thương rất sâu, tới bệnh viện thôi.” Lạc Tranh vội vàng cúi xuống,
bỏ chỗ băng gạc đang cầm trong tay ra, chân thành khuyên nhủ hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn liền đó bị bàn tay đàn ông nhẹ nhàng nâng lên, khiến ánh
mắt đang muốn trốn tránh của nàng chỉ có thể nhìn thẳng vào ánh mắt như đang
cười của hắn, tiếng nói trầm thấp vang lên vô cùng êm ái.

“Em đau lòng vì tôi?”

Đáy mắt Lạc Tranh bất chợt hiện lên tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh bị dấu
kín, khẽ chớp hàng mi cong vút, nàng cất giọng vô cùng bình tĩnh.

“Tôi là luật sư đại diện của anh nên đương nhiên phải quan tâm hết thảy mọi
chuyện phát sinh.”

Thương Nghiêu cúi đầu khẽ bật ra tiếng cười trầm thấp, bàn tay nâng lên chiếc
cằm nhỏ xinh của nàng, từng góc cạnh trên gương mặt hắn sát lại gần, mùi hoắc
hương nhàn nhạt tràn ngập hơi thở, vô cùng hấp dẫn…

“Thừa nhận trong lòng em có tôi khó khăn đến vậy sao?” Ánh mắt hắn hiện lên
một tia thâm thuý khiến người khác không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

“Sự quan tâm của tôi đối với Thương Nghiêu tiên sinh chỉ là giữa luật sư và
thân chủ mà thôi.” Lạc Tranh không cách nào nhìn thấu tâm tư hắn, chỉ có thể
tận lực ổn định tâm tình chính mình, cất giọng nói dịu dàng mà bình tĩnh, “Hơn
nữa, tôi chỉ là luật sư đại diện, không phải bác sỹ, vì vậy tôi đề nghị Thương
Nghiêu tiên sinh lập tức đến bệnh viện để xử lý vết thương.”

Máu, từ xương bả vai của hắn chảy xuống, phác hoạ từng đường cong trên làn da
ngăm rắn chắc khiến người ta nhìn vào vừa có cảm giác đau lòng, vừa có chút mơ
màng…

Vừa muốn nghiêng đầu tránh đi bàn tay to của hắn, lại nghe hắn cao giọng như
muốn trêu đùa nàng.

“Chỉ là vết thương nhỏ, em xử lý chút là được.”

Lạc Tranh nhìn hắn hồi lâu, một lúc sau mới lên tiếng, “Vậy anh chịu khó một
chút, tôi cũng không phải là chuyên gia xử lý vết thương.”

“Tôi tin, vết thương nhỏ này sẽ không làm khó được em.” Thương Nghiêu nâng tay
lên, khẽ vuốt ve đầu nàng, bên môi nở nụ cười vô cùng sủng ái.

Lạc Tranh bất giác ngây người nhưng lại nhạy cảm nhận ra ánh mắt hắn loé lên ý
đùa cợt, khẽ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, “Thương Nghiêu tiên sinh, luật sư
không thể lúc nào cũng chạy theo dọn dẹp hậu quả, tôi không phải siêu nhân.”

Miệng tuy nói vậy nhưng tay nàng đã lấy ra thuốc chống viêm, thuốc sát trùng,
băng gạc cùng các loại bông y tế cần thiết.

Thương Nghiêu bị lời nói lạnh lùng của nàng chọc cười, khẽ mím môi, cố nén
lại. Lúc này hắn không có nói gì, chỉ chăm chú nhìn nàng dè dặt xử lý miệng
vết thương.

Thuốc sát trùng thấm vào miệng vết thương tạo cảm giác lạnh buốt cùng đau nhức
nhưng hắn chỉ khẽ chau mày, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt. Bởi vì
cần xử lý miệng vết thương, Lạc Tranh lúc này ngồi rất gần hắn, gần đến mức
hắn có thể thấy rõ trong đáy mắt nàng hiện lên sự cẩn thận vô cùng, gần đến
mức hắn có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát thuộc về riêng nàng, gần đến mức…
hắn chỉ muốn vươn tay ôm nàng vào lòng.

Nghĩ thế nào, hắn liền làm như vậy. Thương Nghiêu trước nay luôn là mẫu đàn
ông rất coi trọng nhu cầu bản thân, lúc này lại có giai nhân bên cạnh, sao hắn
có thể bỏ qua? Nhất là hắn cảm nhận được rõ ràng ngón tay dịu dàng của Lạc
Tranh khẽ đụng chạm trên da thịt, sự mềm mại của nàng khiến hắn khó có thể tự
kìm chế…

“Anh đừng động tay động chân …”

“Hự…” Lạc Tranh mới vừa phản ứng, đã nghe tiếng Thương Nghiêu kêu đau đớn.

Lạc Tranh hơi sững sờ, lúc này mới phát giác được mình mạnh tay khiến hắn bị
đau, vội vàng hỏi, “Anh không sao chứ? Đừng lộn xộn nữa, không thấy tôi đang
băng bó vết thương cho anh sao?”

“Tôi biết rõ, nhưng mà mỹ nhân đang ở ngay trước mặt, tôi thực không khống chế
nổi mà muốn ôm em.” Thương Nghiêu nở nụ cười gian tà, khiến Lạc Tranh có chút
hoài nghi vừa rồi hắn kêu đau phải chăng là giả vờ.

Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, không để ý tới nụ cười xấu xa kia, có chút
không vui nói, “Nhìn vết thương này thấy tám phần là do phụ nữ gây ra, phụ nữ
yêu anh nhiều nhưng hận anh xem ra cũng không ít.”

Lạc Tranh là người thông minh, nàng đương nhiên biết hắn đã không nói ra lý do
bị thương thì nàng cũng không nên hỏi nhiều. Nhưng mà, câu vừa rồi thực sự là
nàng như đang muốn trút xuống cơn giận mơ hồ trong lòng.

Thương Nghiêu nghe vậy, chợt nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Lạc Tranh.

“Vậy còn em? Em là người phụ nữ yêu tôi, hay là người phụ nữ hận tôi?”

Lạc Tranh liếc hắn một cái, lạnh lùng cười, “Tôi là người phụ nữ muốn kiếm
tiền của anh.” Nói xong, nàng đem băng gạc sạch sẽ dè dặt băng bó lại vết
thương của hắn.

Bởi vì khoảng cách khá gần, hơn nữa lúc băng bó miệng vết thương cho hắn cũng
sẽ vô tình quan sát những vị trí khác, Lạc Tranh mới giật mình phát hiện ra
trên người hắn còn rất nhiều vết sẹo do vết thương để lại. Hôm nay, tận mắt
nhìn thấy khiến Lạc Tranh thật sự kinh ngạc..

Những vết thương này có lẽ đã có từ lâu bởi vì sẹo đã khá mờ nhưng vẫn đủ để
nhận ra rằng vết thương ngày đó khá nghiêm trọng. Cho nên, quả đúng như lời
hắn nói, vết thương hôm nay chỉ là vết thương nhỏ, so với các vết thương mà
hắn đã từng bị, thật chẳng thấm vào đâu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.