Sally thấy nàng từng bước một đến gần, phút chốc trừng lớn hai mắt, vô cùng
hoảng sợ lùi dần về phía sau, hoảng loạn chỉ về phía Lạc Tranh.
“Cô… cô đừng tới đây! Đừng tới đây…a…đừng có tới đây!
Một màn này khiến cho bất kỳ người nào nhìn qua đều cảm thấy có chút quỷ dị.
Trên bàn làm việc của một mỹ nhân xinh đẹp khiến đàn ông luôn thèm khát có một
con rắn đang nhàn nhã bò tới. Trên tay nàng còn cầm một con rắn khác, gương
mặt xinh đẹp nở nụ cười rạng ngời để lộ lúm đồng tiền dễ thương. Mỹ nhân cùng
con rắn trong tay thực sự tạo thành một khung cảnh đối lập, khiến người ta
không khỏi không nhớ tới sự kết hợp giữa “Người đẹp và quái vật.”
Nhưng hôm nay lại không hề có quái vật mà thay vào đó là một con rắn lạnh
băng. Không khó để tưởng tượng ra cảm giác ớn lạnh khi thân thể nó uốn lượn bò
lên trên người…
Trong mắt Lạc Tranh lúc này, con rắn kia cùng với chó con, mèo con chẳng có gì
khác biệt. Nhưng ở trong mắt Sally mà nói, so với dã thú còn đáng sợ hơn
nhiều. Sắc mặt cô ta cơ hồ chỉ còn lại một màu trắng bệch, vẻ mặt sợ hãi nhìn
chằm chằm Lạc Tranh càng lúc càng tiến lại gần, còn cô ta càng lúc càng lùi về
phía sau.
“Sao vậy? Nếu tôi đoán không nhầm, món quà này hẳn do cô Sally đích thân chọn
cho tôi. Xem ra, cô cũng rất thích món quà này nhỉ.” Lạc Tranh nhìn bộ dạng
sắp co quắp lại vì sợ của Sally, nụ cười bên môi càng đậm, cầm con rắn tiến
lại gần cô ta.
“A…” Sally vừa nhìn thấy hai mắt con rắn tiến lại sát mình, bị doạ đến kinh
sợ hét ầm lên, mồ hôi lạnh chảy ướt trán, “Đem đi, đem đi! Tôi không muốn thấy
nó…”
“Rất sợ sao? Cô không nhìn kỹ hình dạng con rắn này, làm sao biết mình bị
lừa.” Lạc Tranh cố làm ra vẻ không hiểu, khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói
tiếp, “Tiểu thư Sally, con rắn lục mà cô coi là Trúc Diệp Thanh – một loại rắn
cực độc, giá không hề rẻ. Đáng tiếc, con rắn mà cô mua được chỉ là Thuý Thanh
Xà, một loại rắn không có nọc độc. Tiếc cho cô đã mất tiền oan, còn uổng phí
bao nhiêu công sức.”
Sally lúc này đã không còn nghe rõ nàng đang nói cái gì. Giờ khắc này trong
mắt cô ta, Lạc Tranh cũng giống như con độc xà, đang hướng về phía cô ta chực
tấn công. Sally liều mạng lắc đầu, hai tay bịt chặt lỗ tai.
Lạc Tranh thấy thế, nụ cười trên môi càng lạnh, kéo bàn tay Sally đang bịt tai
xuống, giữ chặt ở trên tường, giọng nói cũng lạnh đi.
“Tiểu thư Sally, lần sau nếu hận một người nào, không cần phải đem những vật
ngây thơ kiểu này đến.” Lạc Tranh dường như kề sát tai Sally, giọng nói cất
lên vô cùng âm u.
“Tôi không ngại gợi ý cho cô, lần sau, cô có thể mang bom đến phòng làm việc
của tôi.”
“Tránh ra… Tránh ra… Ô..ô…” Sally sợ đến phát khóc, toàn thân xụi lơ
không còn chút sức lực giãy dụa. Người không biết chuyện nhìn vào có khi còn
tưởng cô ta mới là người bị hại.
“Sally tiểu thư, tôi không ngại nói cho cô biết, người hận tôi không chỉ có
mình cô. Muốn tôi chết cũng có vô số người. Món quà này của cô so với họ thực
quá ngây thơ. Cô có biết bọn họ thường xuyên tặng gì cho tôi không?” Lạc Tranh
khẽ nheo mắt, nhìn Sally đang run lẩy bẩy với một thái độ vô cùng mỉa mai. Cô
ta thật đúng là một người ngu ngốc mà.
Việc Sally muốn làm nhất lúc này chính là rời khỏi phòng làm việc của Lạc
Tranh. Cô ta thật hối hận. Khi phát hiện ra Lạc Tranh không hề sợ rắn liền
thật sự hối hận.
“Nhìn tôi! Cô có gan doạ nạt người khác, chẳng lẽ lại không có dũng khí đối
mặt?” Lạc Tranh lạnh lùng quát lên, giọng nói sắc lạnh hệt một thanh gươm
xuyên thấu tâm trạng đối phương.
Toàn thân Sally run lên, vô thức nhìn về phía Lạc Tranh. Cô ta không dám không
làm theo lời nàng. Giờ khắc này, cô ta mới phát hiện ra, Lạc Tranh không hề
giống như trong tưởng tượng của cô ta. Lạc Tranh không hề nhu nhược, không hề
đơn giản. Nhìn vào ánh mắt sắc bén lộ rõ nét cơ trí của nàng lúc này, cô ta
biết, Lạc Tranh thực không phải loại người dễ đối phó.
Cũng phải, rõ ràng đã biết nàng là một luật sư có tiếng, sao có thể dễ đối phó
như vậy? Đáng tiếc, khi Sally hiểu ra thì đã muộn.
“Mấy năm qua, những người uy hiếp tôi nhiều không kể xiết. Nhưng mà thủ đoạn
của họ so với cô còn inh hơn nhiều. Cô cũng chỉ tặng có hai con rắn này. Còn
bọn họ, cô có muốn biết họ đã tặng gì không?” Lạc Tranh nhếch môi, nở nụ cười
lạnh lùng, nét lạnh lùng lan toả trong ánh mắt, cũng giống như con rắn trong
tay nàng, đều toát lên vẻ quỷ dị.
Sally vô thức lắc đầu. Cô ta cho rằng, chọn hai con rắn độc đem tới cho nàng
đã coi như tàn nhẫn nhất rồi. Không ngờ tới, bị người bán rắn lừa, bán cho hai
con rắn không hề có nọc độc.
Lạc Tranh thấy cô ta lắc đầu, nụ cười trên môi càng vui vẻ, “Quà mà bọn họ gửi
tới toàn là những thứ máu me đầm đìa. Nhẹ thì là chuột chết, không thì cũng là
búp bê vải đẫm máu. Còn có cả ngón tay, ngón chân người chết, thậm chí có cả
bào thai trẻ sơ sinh nữa.”
“A…” Sally thực muốn điên rồi, dạ dày từng đợt quặn lại, muốn ói mà không
được, chỉ đành không ngừng hét chói tai.
Tiếng hét chói tai của cô ta đánh động tới Isabel và các đồng nghiệp bên
ngoài. Khi bọn họ theo tiếng hét tới phòng làm việc của Lạc Tranh, quả thực bị
một màn trước mắt làm cho kinh ngạc.
Sally giống như đang sợ hãi cái gì đó. Tay cô ta bị Lạc luật sư giữ chặt trên
tường, toàn thân không thể động đậy, chỉ không ngừng la hét chói tai.
Trong lúc nhất thời, bọn họ không biết là nên tiến lên hay lùi lại.
Lạc Tranh nhìn về phía những đồng nghiệp đang đứng ở cửa, vẻ mặt như cười như
không, nhìn phía Sally, lạnh lùng nói, “Cô chỉ vừa mới nghe đã sợ đến bộ dạng
này, nếu thấy tận mắt thì sẽ ra sao? Nếu đã không có can đảm thì cũng đừng có
đem những thứ chán ghét này tới doạ người. Cô cho rằng, tôi có được vị trí
ngày hôm nay, tất cả là nhờ vào vận khí thôi sao?”
Vừa nói, nàng vừa đem con rắn dứ dứ trước mặt Sally.
“A…” Lúc này chẳng những Sally mà ngay các đồng nghiệp khác cũng bị doạ cho
sợ mà lùi về phía sau. Mặt mày Isabel lại càng tái nhợt hơn cả, còn Sally cũng
không nhịn được nữa, dùng sức đẩy mạnh Lạc Tranh một cái.
Con rắn nhỏ theo quán tính từ trong tay Lạc Tranh văng ra ngoài, ở giữa không
trung sợ hãi đong đưa thân hình, tạo thành một đường cong xanh biếc.
“A…” Các đồng nghiệp kia hoảng sợ rối rít tránh né, trợn mắt nhìn con rắn
lục bay tới bên này. Tiếng kêu thét sợ hãi vang lên ầm ĩ. Sau một khắc, con
rắn lục bị bàn tay đàn ông vững vàng nắm lấy…
Tiếng kêu sợ hãi lập tức biến thành một âm thanh thổn thức, trên nét mặt bọn
họ hiện rõ cảm giác lúng túng. Mà trong không khí cũng toát lên một vẻ quỷ dị.
Tất cả mọi người đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại Sally vẫn đang sợ hãi hét
lên.
“Có chuyện gì?” Một giọng đàn ông trầm ổn cất lên, hàng lông mày rậm khẽ cau
lại, nhìn về phía đám nhân viên đang co cụm, lại liếc nhìn về Sally đang run
lẩy bẩy, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Lạc Tranh.
Lạc Tranh không nói gì, chỉ lạnh lùng cười, ánh mắt khinh thường nhìn lướt qua
người đàn ông đang đứng ở cửa phòng làm việc, nhạt nhẽo nói, “Không có gì, chỉ
là Sally tiểu thư đối với tôi quá khách khí mà thôi.”
Thương Nghiêu lúc này mới đưa mắt nhìn đến con rắn trong tay, xem ra nó cũng
đang rất kinh hãi, trầm giọng nói, “Rắn này từ đâu ra?”
Câu hỏi này, thực tế hắn hướng về Sally. Loại chuyện kiểu này xảy ra trong
công ty mình, khiến hắn rõ ràng không thấy hài lòng.
Không khí yên tĩnh đến nghẹt thở, ngay cả Sally cũng không dám lên tiếng. Hiện
giờ, dù có cho cô ta mười lá gan, cô ta cũng không dám đắc tội với Thương
Nghiêu.
Mà Lạc Tranh lúc này, lại nhẹ nhàng xoay người, thả lỏng gân cốt, đi đến trước
mặt Thương Nghiêu. Nhìn lướt qua tia nghi hoặc thoáng hiện lên trong mắt hắn,
lại nhìn đến con rắn lục đang nằm trong bàn tay to lớn kia, không nói một lời,
nhẹ nhàng nhấc nó sang tay mình.
Cảnh tượng này không chỉ khiến các đồng nghiệp có mặt lúc đó phải kinh hãi mà
ngay cả Thương Nghiêu cũng sững sờ, ánh mắt vốn mang nét nghi vấn giờ chuyển
thành kinh ngạc…
Hắn không ngờ tới, Lạc Tranh lại lớn gan tới như vậy, không sợ rắn?
Những người phụ nữ mà hắn từng tiếp xúc, ngay cả nhìn thấy con gián cũng đã bị
dọa ặt mày tái nhợt.
“Thương Nghiêu tiên sinh, cảm ơn món quà này của ngài.” Lạc Tranh đi đến trước
bàn làm việc, đem con rắn lục trong tay bỏ lên mặt bàn. Lúc này mọi người mới
nhìn ra, thì ra không chỉ có một con rắn. Hai con rắn tìm được đồng loại, vui
vẻ xoay mình đùa giỡn với nhau.
Thương Nghiêu dường như không hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, hơi nhíu
mày. Sau một khắc, gương mặt cương nghị khẽ nở nụ cười.
“Còn không trở về làm việc?”
Một câu nói, hù dọa tất cả đám nhân viên đang xem cảnh náo nhiệt chạy sạch.
Lạc Tranh khẽ cười, vẫn giữ thái độ im lặng, ngồi trên ghế dùng ngón tay đùa
giỡn với hai con rắn nhỏ.
Hai chân Sally đã sớm mềm nhũn, hiện tại cũng chẳng khá hơn. Lúc này thấy
Thương Nghiêu xuất hiện, tất cả ủy khuất trước đó liền ùa về, nước mắt không
ngừng chảy xuống, “Anh rể…”
“Tại sao còn ở nơi này?” Nét không vui trong đáy mắt Thương Nghiêu dường như
tăng thêm. Hai ngày trước không phải Sally đã rời khỏi đây rồi sao.
Giọng đàn ông trầm trầm rơi vào bên tai Sally, dường như tiếp thêm cho cô ta
sức mạnh, lảo đảo đứng dậy, nhào vào trong ngực Thương Nghiêu, yếu ớt đến độ
khiến đàn ông nhìn thấy phải đau lòng.
“Anh rể… cuối cùng anh đã về. Em sắp bị cô ta dọa chết, cô ta căn bản không
phải là phụ nữ… Ô..ô…”
Trên mặt Thương Nghiêu xẹt qua nét phiền chán, nhưng vẫn là cố nhẫn nại, đưa
mắt nhìn về phía Lạc Tranh, thấy nàng dùng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng
hắn, dường như đối với lời nói của Sally không hề có ý phản bác.
Khẽ thở dài, hắn không nói một lời kéo Sally ra khỏi phòng làm việc…
Không khí lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có…
Chẳng bao lâu sau, Lạc Tranh liền được chứng kiến một màn trong phòng làm việc
của Thương Nghiêu qua bức tường kính. Thương Nghiêu nhìn về phía Sally nghiêm
khắc nói gì đó, Sally với gương mặt đầy nước mắt phản bác lại, cuối cùng, cô
ta lại nhào vào trong ngực Thương Nghiêu…
Lạc Tranh nhìn thấy Thương Nghiêu cũng không hề đẩy cô ta ra…
Trong tim bất chợt dâng lên một hồi lạnh lẽo, cùng lúc đó, đầu ngón tay cũng
có cảm giác lạnh, thì ra con rắn nhỏ đang bò lên tay nàng…
Lạc Tranh khẽ cười, giờ khắc này, nàng lại cảm thấy đầu ngón tay tuy lạnh băng
nhưng vẫn không sánh được với cảm giác mất mát trong lòng…
Màn đêm yên tĩnh lại buông xuống. Ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ đã thắp sáng cả
không gian.
Lạc Tranh từ chối tất cả các cuộc hẹn xã giao. Ăn tối xong liền sớm trở về
biệt thự. Nàng vẫn luôn thích ở một mình, sang Paris cũng không ngoại lệ. Sau
mỗi ngày bận rộn làm việc, việc nàng muốn làm nhất là được trở về nhà, nghe
chút âm nhạc, xem một bộ phim hoặc là ngồi ghép hình.
Bộ ghép hình đặc chế gồm một vạn miếng đã được gửi tới qua đường bưu điện. Đây
là bộ ghép hình có liên quan đến bức họa “Phi thiên” trong hang Mạc Cao Đôn
Hoàng, một khung cảnh mà Lạc Tranh vô cùng thích cả về sắc điệu và ý nghĩa.
Từ khi Lạc Tranh bắt đầu chơi ghép hình, lúc đầu là bộ ghép một ngàn miếng,
giờ đã tăng lên một vạn, niềm vui cũng theo đó tăng thêm. So với những kiểu
vận động khác, Lạc Tranh thích ở nhà nhàn nhã vận động kiểu này hơn.
Ghép hình là cách bồi dưỡng tinh thần cùng sự quan sát của người chơi rất lớn.
Khi bức ghép được hoàn thiện, cảm giác thành tựu thực sự rất đặc biệt. Lạc
Tranh chơi ghép hình có một thói quen là tất cả các miếng ghép của nàng mặt
sau đều không có ký hiệu. Phàm là người chơi ghép hình đều biết, những ký hiệu
hoặc hình vẽ sau lưng miếng ghép là tiêu chí giúp cho người chơi có thể dễ
dàng lắp ráp bức hình. Có rất nhiều người chơi đều căn cứ những ký hiệu sau
lưng miếng ghép để hoàn thành bức ghép.
Nhưng Lạc Tranh lại không hề thích như vậy. Đầu tiên nàng sẽ ghi nhớ trọn bức
hình trong đầu, sau đó căn cứ vào từng miếng ghép nhỏ để ghép lại. Khi bắt đầu
chơi, tốc độ ghép phải nói là vô cùng chậm. Bởi vì không hề có chút ký hiệu
nào ở phía sau cho nên chỉ nhìn hết chỗ miếng ghép cũng đã thấy rất khó. Thời
gian trôi đi, khi Lạc Tranh đã quen với chúng, tốc độ ghép sẽ càng lúc càng
nhanh.
Bởi vậy, nàng không hề thích sử dụng bộ ghép hình có ký hiệu. Đây cũng là một
cách rèn luyện ý chí cùng sức chịu đựng bền bỉ.
Mà đêm nay, Lạc Tranh hiếm khi được rảnh rỗi ngồi tĩnh tâm thế này. Chưa tưởng
tượng đến cảm giác khi một vạn miếng ghép được hoàn thiện sẽ tạo thành không
khí như thế nào, mà mới chỉ nghĩ đến, nàng đã thấy thật hưng phấn.
Mọi nỗi phiền muộn ban ngày dường như đã bị ném qua một phía. Giờ khắc này,
Lạc Tranh chỉ muốn chuyên tâm vào miếng ghép trong tay.
Khi nàng còn đang mải mê với những miếng ghép thì cửa phòng khách bất chợt
vang lên một tiếng động. Là âm thanh của chìa khóa tra vào cánh cửa. Sau một
khắc, bóng dáng đàn ông cao lớn dường như che khuất ánh sáng trong phòng.
Lạc Tranh chẳng buồn nhìn về phía cửa, tầm mắt hoàn toàn rơi vào trên bức
ghép, ngón tay cầm miếng ghép hơi run lên nhè nhẹ…
Thương Nghiêu vừa vào cửa liền thấy Lạc Tranh ngồi trên thảm trải sàn ở phòng
khách, dựa vào tấm nệm lớn, trước mặt là một lượng lớn những mảnh ghép xanh
xanh hồng hồng phản chiếu trong ánh mắt nàng càng thêm phần hấp dẫn.
Lúc này, Lạc Tranh đã cởi bỏ bộ trang phục công sở ban ngày, mái tóc vốn vấn
gọn sau gáy giờ cũng được thả xuống, từng sợi tóc mềm mại rủ xuống đầu vai
càng khiến cho gương mặt nhỏ trắng trẻo thêm mê người. Nàng mặc một chiếc váy
ở nhà màu trắng, chất liệu cũng mềm mại hệt như thân hình nàng, chỉ nhìn qua
cũng khiến người ta phải mê mẩn.
Thương Nghiêu khe khẽ nở nụ cười, đưa tay kéo cà vạt xuống, bước nhanh đến
phía trước, mới vừa muốn tới gần, đã thấy nàng nhẹ nhàng chỉ về phía dưới chân
hắn.
“Chú ý một chút!”
Một chân Thương Nghiêu còn đang nâng lên trong không trung, cúi đầu nhìn, mới
thấy một con rắn nhỏ đang bò ngay cạnh mấy miếng ghép màu xanh biếc, giống như
đang nhu thuận cùng Lạc Tranh chơi ghép hình. Nhìn về phía nàng, lại thấy một
con rắn khác đang nằm trên mép váy.
May là nàng sớm nhắc nhở, nếu không một chân hắn đạp xuống, cái mạng nhỏ của
con rắn kia đã sớm được đi đầu thai.
“Người phụ nữ này thật lớn mật, đổi lại những phụ nữ khác trông thấy mấy con
vật kiểu này đã sớm ngất xỉu.” Thương Nghiêu dè dặt hạ chân xuống, đi vòng qua
phía sau nàng, ngồi xuống, nhấc tay lên, kéo nàng ôm vào trong ngực.
“Nhưng mà, loài vật này nuôi ở nhà quá nguy hiểm, phụ nữ như em, sao lại không
sợ chúng?”
Bàn tay đàn ông nóng hổi đặt trên eo nhỏ của nàng. Lạc Tranh bị hơi thở của
hắn vây lấy, nhẹ nhàng đứng dậy, cầm hai con rắn nhỏ hướng về phía bình thủy
tinh cách đó không xa.
“Bọn chúng có tên gọi, không phải là cái loài vật này.” Vừa nói, Lạc Tranh vừa
đem hai con rắn thả vào cái bình thủy tinh có đặt thêm một nhánh cây. Không
gian đó với hai con rắn mà nói hệt như một khu rừng lớn, vừa tiến vào, chúng
liền vô cùng cao hứng, mặc sức đùa giỡn.