“Tranh Tranh, vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi. Anh không quấy rầy em nữa, nếu như
muốn nghe giọng anh, bất kỳ lúc nào cũng có thể gọi cho anh.”
“Vâng…” Lạc Tranh đáp một tiếng, vội vàng cúp điện thoại. Còn chưa kịp giãy
dụa, bàn tay đàn ông đằng sau đã đẩy tay nhỏ bé của nàng ra, đoạt lấy điện
thoại, ném thẳng lên sofa cách đó không xa.
“Đủ rồi!” Lạc Tranh dường như không thể chịu đựng hơn nữa, xoay người giận dữ
trừng mắt nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé gắng sức chống đỡ lồng ngực của hắn, “Tại
sao anh có thể vô sỉ đến vậy?”
“Tôi vô sỉ?” Thương Nghiêu nở nụ cười hấp dẫn, đem nàng sít sao nhốt chặt, lại
đem gương mặt cương nghị vùi vào mái tóc nàng, trầm giọng nói: “Tranh, em hãy
tự hỏi lại bản thân mình xem, em thực sự yêu Ôn Húc Khiên sao?”
Lạc Tranh không ngờ tới hắn sẽ hỏi như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả
người…
Thương Nghiêu khẽ ngẩng đầu, sống mũi vẫn áp lên mái tóc nàng, cất tiếng nói
đầy mê đắm. “Tranh, em là yêu Ôn Húc Khiên, hay chỉ là vì cảm kích anh ta?
Trong mắt tôi mà nói, em thực sự đã động lòng với tôi rồi, không phải sao?”
“Không!” Lạc Tranh nét mặt đầy đau khổ, đầu lại càng đau nhức dữ dội, nàng
liều mạng lắc đầu, “Xin anh đừng ép tôi nữa! Tôi sắp kết hôn với Húc Khiên
rồi, anh không nên nói bậy!”
“Là tôi nói bậy, hay là tôi nói trúng tâm tư của em?” Thương Nghiêu vẻ mặt như
có chút thương tiếc, hơi cúi xuống, ngón tay thon dài dùng chút sức nâng khuôn
mặt nhỏ nhắn của nàng lên, khẽ đặt lên đó một nụ hôn, nhưng mà lần này lại
mang theo nhu tình khiến nàng không thể nào nắm bắt.
“Trở thành người phụ nữ của tôi có gì không tốt? Ít nhất, người trong lòng em
là tôi!”
Lạc Tranh tâm tư lại bắt đầu loạn xạ, tận đáy lòng nàng thực muốn làm theo lời
hắn nhưng là lý trí lại không cho phép. Không đúng! Hắn cố ý lừa gạt nàng mà
thôi!
“Thương Nghiêu tiên sinh, ngài thích nói thế nào xin tuỳ ngài, nhưng xin ngài
lập tức rời khỏi nơi này. Tôi không muốn phải chịu bất kỳ tổn thương nào, dù
chỉ là trong lời nói.” Lúc này, Lạc Tranh chỉ có thể hạ lệnh trục khách, đầu
óc nàng đã choáng váng lắm rồi, không biết lúc nào sẽ ngất xỉu nữa.
“Tổn thương em?” Thương Nghiêu thấp giọng hỏi ngược lại, hai đầu lông mày lộ
ra một tia nghi hoặc. Trong nháy mắt nhìn thấy tia cảnh giác trong ánh mắt
nàng, nụ cười tà mị trên gương mặt hắn càng rạng rỡ.
“Tôi thương em còn không kịp, sao có thể nhẫn tâm tổn thương em?” Vừa dứt lời,
hắn liền đẩy nàng trở lại chiếc giường mềm mại, thân hình cao lớn trực tiếp đè
lên thân thể nhỏ bé, đem nàng bao phủ hoàn toàn dưới thân hắn.
“Uhm…” Lạc Tranh sợ đến cứng người, còn chưa kịp phản ứng, đã khiến cho đầu
lưỡi Thương Nghiêu thừa dịp tấn công.
Hắn ngậm chặt cánh môi mềm mại, đói khát mút lấy sự ngọt ngào trên môi nàng
như thể người lữ hành khô cạn tìm được nguồn nước quý giá. Nụ hôn cuồng dã như
muốn đem nàng hoà nhập vào từng mạch máu. Điên cuồng kích thích, nhen nhóm lửa
nóng khắp toàn thân, cơ hồ muốn đem nàng khảm sâu vào trong thân thể hắn.
Sao lại có thể như vậy?
Lạc Tranh nghĩ muốn đẩy hắn ra, lại bị mùi hoắc hương quen thuộc bao vây, dần
dần sự phản kháng của nàng càng trở nên yếu ớt. Tâm tư tuy có chút lạnh lẽo
nhưng nhanh chóng bị lửa nóng trên người hoàn toàn vùi lấp.
Ngón tay thon dài linh hoạt chui vào váy ngủ của nàng, làn da mềm mại dưới
lòng bàn tay khiến hắn càng thêm khó kìm chế. Không cho nàng thời gian để kịp
phản kháng, bàn tay tà nịnh khéo léo kéo xuống đai váy ngủ, ngón tay nhanh
chóng theo đó len vào.
Một hồi tê dại nhanh chóng bao trùm toàn thân, thân thể của nàng căng thẳng,
mang theo một chút đau đớn, nở rộ dưới lòng bàn tay của hắn.
“Thương Nghiêu… tiên sinh… đừng…” Thanh âm của Lạc Tranh hoàn toàn đứt
quãng, sau một khắc, váy ngủ của nàng hoàn toàn bị hắn kéo xuống.
“Không…” Nàng cố gắng phản ứng lại. Nhưng mà vừa rồi hắn không hề cưỡng bách
nàng, hơn nữa bản thân nàng còn có chút hợp tác…
“Em rõ ràng thích cảm giác này, vì cái gì còn muốn kháng cự?” Trong mắt Thương
Nghiêu hoàn toàn là ý chiếm hữu, đem hai tay nàng cố định ở đầu giường, duỗi
ra ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gương mặt nàng, “Em có biết, tôi khao khát có
được em đến chừng nào…”
Lạc Tranh toàn thân run lên, ánh mắt của hắn không có lừa nàng. Nàng biết rõ,
những lời hắn vừa nói tất cả đều là thật!
Thân thể căng cứng, không thể động đậy, Lạc Tranh mặc dù muốn phản kháng, lại
chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình dưới bàn tay to của hắn đang từ từ
nở rộ. Hắn giống như đang vuốt ve báu vật, ngón tay trên da thịt nàng lưu lại
từng dấu vết nóng bỏng khiến nàng khẽ run lên, cảm giác run rẩy này len lỏi
dần đến đại não, khiến cho nàng cơ hồ mất đi ý thức.
Nàng nằm trên giường, tựa như thánh nữ sắp được đưa lên tế đàn.
Thương Nghiêu chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, nở nụ cười tà đem quần áo trên
người nàng rút đi toàn bộ.
Đập vào mắt hắn là thân thể hoàn mỹ như một bức tượng nữ thần, ngón tay khẽ
vuốt ve thân thể nàng bất giác tăng tốc chạy loạn, cảm nhận da dẻ mềm mại,
trắng mịn hệt như một đoá sen trắng tinh khiết.
“Đủ rồi…” Lạc Tranh cảm thấy toàn thân run rẩy, thanh âm yếu ớt của nàng lọt
vào trong tai hắn lại trở thành một kiểu hấp dẫn trí mạng.
Nàng muốn giãy giụa, kỳ thật nàng có thể giãy giụa, nhưng là… lòng của nàng
không cho phép nàng làm như vậy, ít nhất, giờ khắc này, lý trí của nàng đã
trôi dạt tận phương nào.
“Tranh, em thật đẹp…” Thương Nghiêu ngoảnh mặt làm ngơ, tự đáy lòng thở dài
nói.
Chiếc cổ thon dài, làn da trắng nõn, hai vai gày mà uyển chuyển, cánh tay êm
ái, vòng eo mềm mại tựa cành liễu đón gió, tính cả nơi tròn trịa nhô lên, từng
đường cong quyến rũ, da thịt non mềm, tất cả kết hợp hài hoà tạo nên một thân
hình kiều mị mê người.
Lúc này, Thương Nghiêu không còn khống chế được bản thân, tự động cúi xuống,
hôn lên da thịt nàng, lưu lại những dấu vết hồng hồng trên làn da trắng nõn.
“Tranh… tôi thích hương vị của em. Có trời mới biết, mỗi lần nhìn thấy em,
tôi đều nghĩ muốn điên cuồng mà chiếm lấy em.” Thương Nghiêu cất tiếng nói êm
ái đến doạ người, thanh âm cũng lộ ra sự thô cát trầm thấp, “Mỗi lần nghe thấy
em nhắc tới Ôn Húc Khiên với dáng vẻ hạnh phúc, tôi lại nghĩ phải chiếm được
em. Vừa nghĩ tới em ở dưới thân hắn, kiều mị thở gấp, tôi càng nghĩ phải chiếm
được em. Tranh, em chỉ có thể là của tôi!
Lạc Tranh bị lời nói của hắn làm cho kinh hãi, lý trí dần hồi phục lại, muốn
thoát khỏi đôi môi tà ác của hắn, lại bị cái cảm giác ướt át ấm áp đó chế ngự,
bất giác tâm thần rối loạn, bàn tay vô thức nắm chặt lại, gương mặt nóng ran
như sắp bốc cháy, tùy ý hắn mặc sức hoành hành.
Mà trong ánh mắt Thương Nghiêu lúc này, chỉ còn lại một màu đỏ thẫm của dục
vọng nguyên thuỷ…
Không chút nghĩ ngợi, hắn hé miệng, cúi xuống, chẳng bao lâu, vô số vết hôn
nóng rực trải rộng trên làn da trắng nõn của nàng.
Đầu lưỡi Thương Nghiêu dán chặt trên từng tấc da thịt mềm mại, mỗi lần liếm
mút đều chấn tới tận sâu thẳm tâm hồn nàng. Bàn tay của hắn như có ma lực,
kích thích đến từng sợi dây thần kinh nhỏ bé, khiến nàng vừa có cảm giác khổ
sở lại vừa vô cùng thoải mái.
Lạc Tranh nằm trên chiếc giường mềm mại, chịu đựng nụ hôn càng lúc càng trở
nên nóng bỏng cùng tham lam của hắn, từng đợt từng đợt khơi dậy cảm giác ngưa
ngứa cùng tê dại khắp toàn thân nàng.
Nàng vô lực nằm dưới thân hắn, mặc cho hắn ở trên người nàng làm càn châm lên
từng ngọn lửa dục vọng.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn bởi bị tình cảm xa lạ mà ánh lên một tầng đỏ ửng,
toát lên vẻ kiều mị mê người, hoàn toàn không còn chút dấu tích của sự bình
tĩnh cùng cao ngạo thường ngày. Ánh mắt mờ mịt một màn sương mù, cánh môi sưng
đỏ, đôi tay nhỏ bé khó chịu nắm lại, hơi thở gấp gáp, quả thực toát lên một vẻ
phong tình vô hạn, mê hoặc tâm thần con người.
Mặc dù tâm trí Lạc Tranh thường ngày vốn vô cùng tỉnh táo, nhưng mà bản thân
nàng chưa từng trải qua sự việc thế này, sự vụng về của nàng bất giác lại trở
thành điểm câu dẫn trí mạng đối với Thương Nghiêu.
“Thương…Thương Nghiêu tiên sinh, dừng lại…” Lạc Tranh nghiêng đầu, như thể
muốn vùi vào trong giường, hai tay gắt gao nắm chặt, tuyệt vọng, tiếng thở gấp
gần như tiếng khóc sụt sùi, hai chân thon dài bắt đầu vì cảm giác bất an mà co
lại…
Vì cái gì…
…mà nàng lại không cự tuyệt hắn được?
Đối mặt với thân hình kiều mị hấp dẫn, ánh mắt Thương Nghiêu vô cùng khẩn
trương. Đêm khuya tĩnh mịch, con ngươi đen thẫm của hắn như co lại, dường như
muốn đem bộ dáng mê người của nàng thu hết vào trong đáy mắt.
Ánh trăng sáng tỏ hoà cùng ánh đèn ôn nhu trong phòng chiếu lên thân thể hoàn
mỹ như một pho tượng ngọc không tỳ vết. Từng đường cong mềm mại ẩn hiện, đùi
ngọc thon dài, da thịt như trong suốt, mịn màng khiến trong lòng Thương Nghiêu
không khỏi dâng lên một cảm giác chiếm hữu mãnh liệt. Ánh mắt càng thêm đục
ngầu, hắn lập tức lấn người lên, bàn tay thô bạo cầm hai bàn chân nhỏ nhắn của
nàng kéo về phía mình, một nụ hôn nóng bỏng lập tức áp xuống, mang theo sự huỷ
diệt toàn bộ một đường thẳng xuống nơi mẫn cảm phía dưới.
Lạc Tranh đột nhiên mở to hai mắt, nàng nghĩ muốn khép chân lại nhưng phát
hiện tất thảy đều phí công.
“Bé cưng, nhạy cảm như vậy, Húc Khiên không có dạy cho em sao? Vậy tối nay, để
tôi thay hắn dạy cho em thật tốt…” Thương Nghiêu hài lòng nhìn thân thể run
lên vì kinh hãi của nàng, thấp giọng than nhẹ. Như thể muốn kiểm soát tất cả,
hắn lại một lần nữa cúi xuống vùi mình vào nơi thánh địa.
Không!
Không thể nào!
Lạc Tranh phút chốc cảm thấy eo lưng thẳng tắp, một cảm giác tê dại xuyên thấu
thân thể, muốn cất lên tiếng phản kháng lại phát hiện ra khoé môi bật lên
tiếng ngâm nga mất hồn.
Hành vi của Thương Nghiêu càng lúc càng tà ác, như thể muốn hoàn toàn khống
chế linh hồn nàng, đem nàng hoà vào với hắn.
“Đừng cự tuyệt, em nhất định sẽ thích.” Tiếng nói của hắn tà ác mà chân thật,
vừa nói, vừa khơi lên một đợt dục hoả mới giày vò thân thể nàng.
Lạc Tranh cảm thấy toàn thân bị một nhiệt lượng lớn lao xâm nhập, nàng liều
mạng uốn éo người, nhưng không cách nào kháng cự cảm giác hấp dẫn trí mạng
này. Gò má phiếm hồng, ánh mắt mờ mịt, chỉ cảm thấy thần trí càng lúc càng mơ
hồ, toàn thân như phải bỏng, tựa như muốn hoà tan vào cùng ngọn lửa mà hắn
đang khơi dậy trên người nàng.
“Dừng lại…” Lúc này, Lạc Tranh chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng đến tột
cùng là sợ hãi cái gì, nàng cũng không biết.
“Dừng lại? Tranh…em mê người như vậy. Thân thể của em so với cái miệng nhỏ còn
thành thực hơn gấp ngàn lần, tôi nghe được nó đang không ngừng nói muốn tôi,
muốn tôi…” Thương Nghiêu nở nụ cười càng thêm xấu xa, khoé môi khẽ nhếch, ánh
mắt càng lúc càng đục ngầu khiến người khác như mất đi hô hấp.
“Không…” Lạc Tranh liều mạng lắc đầu, nàng không cho phép mình đắm chìm vào
đó.
“Em nhất định sẽ thích loại cảm giác này. Tranh, tôi biết rõ, em cũng thích
kích thích, không phải sao?” Câu nói hàm chứa ý trào lộng không hề che dấu,
Thương Nghiêu lúc này điên cuồng như dã thú say mồi, toát ra sự nguy hiểm kinh
người, giọng nói vì dục vọng chi phối cũng trở nên khàn đặc.
Lạc Tranh đã không cách nào phân biệt ý tứ trong lời nói của hắn. Vô lực nằm
dưới thân thể cao lớn, toàn thân như bị rút sạch sức lực, trên vầng trán mịn
màng lấm tấm mồ hôi, cảm giác trống rỗng trong cơ thể càng lúc mãnh liệt, nàng
chỉ có thể lắc đầu, dùng cách thức duy nhất này biểu thị sự phản kháng yếu ớt.
Nhưng nàng cũng không biết, nàng đang phản kháng hắn hay phản kháng lại lòng
mình.
“Tranh, tôi muốn em, đây là chuyện tất yếu!” Thương Nghiêu tà mị cười, ưu nhã
cởi bỏ y phục của mình, từng món một ném dưới thảm trải sàn.
Thân thể tráng kiện không thua kém bất kỳ nam người mẫu hàng đầu nào, làn da
ngăm, cơ bắp rắn chắc, bắp đùi thon dài…tất cả đều khiến phụ nữ phải đỏ mặt
khi nhìn vào.
Gương mặt Lạc Tranh lúc này cũng hoàn toàn đỏ ửng, vội quay qua chỗ khác,
không dám nhìn hắn, trong lòng nàng thực bị vật cứng rắn to lớn đã sớm ngang
đứng của hắn doạ cho kinh sợ.
Nàng rất muốn lập tức nhảy xuống giường, trốn đến góc nào đó mà hắn không thể
tìm ra, nhưng mà…
Một cảm giác tê dại xa lạ hoàn toàn chế ngự thân thể, khiến nàng không cách
nào nhúc nhích. Giờ khắc này, nàng hiểu rõ, bản thân mình cũng đang khát vọng
hắn…
Sao có thể như vậy?
Thân thể vô lực cùng cảm giác tuyệt vọng chế ngự toàn thân nàng…
Thương Nghiêu ôn nhu vuốt ve nàng, sau một khắc đem khuôn mặt nhỏ nhắn của
nàng quay lại, cưỡng bách nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, “Tranh, đêm nay để tôi
yêu em…”
Tâm tư Lạc Tranh theo những lời của hắn nổi lên một hồi cuồng loạn. Trong lúc
nhất thời, quên mất phải dời đi tầm mắt, chỉ có thể để mặc hắn tuý ý dùng ánh
mắt cuồng nhiệt nhìn nàng, từng lời nói như xuyên vào tận nơi sâu thẳm trong
tâm hồn.
“Đêm nay, em tự mình cảm nhận xem, tôi cùng Húc Khiên, hay là gã đàn ông nào
khác, ai có thể thoả mãn em hơn!” Thấy ánh mắt nàng chìm trong màn sương mê
ly, Thương Nghiêu khoé môi vừa dứt lời, ngay sau đó, cúi người xuống, bàn tay
to lớn giữ chặt eo nhỏ của nàng, mạnh mẽ dùng sức đưa thắt lưng xông tới.
“A…” Lạc Tranh đột ngột trừng lớn hai mắt. Sự đau đớn kịch liệt bất ngờ xuất
hiện bao trùm thân thể cơ hồ khiến nàng hôn mê bất tỉnh. Thân thể bất giác
thẳng tắp, lại không tự chủ được, đau đớn hét thành tiếng, nước mắt thi nhau
chảy xuống, tràn tới khoé mắt, nhanh chóng thấm ướt ga giường.
Nàng cho tới bây giờ cũng không biết, sẽ đau đớn như vậy. Sức mạnh khổng lồ cơ
hồ muốn đem nàng xé thành hai nửa. Thân thể nhỏ bé không chịu nổi sự xâm lược
mạnh bạo, trực tiếp muốn đem nàng nối liền, hơn nữa còn không cho nàng chút
thời gian thích ứng, thật sâu đem thân thể nàng chiếm giữ.
Khung cảnh trước mắt khiến cả người Thương Nghiêu bất giác run lên. Sau một
khắc, kinh ngạc nhìn về thân thể mềm yếu trong ngực, hắn dường như không thể
tin được mà nhìn chăm chú vào hạ thân nàng, ga giường hiện lên một màu đỏ chói
mắt – biểu tượng của sự thuần khiết…