Lạc Tranh thân thể khẽ run lên, trong màn đêm yên tĩnh, nàng giống như bị hắn
thôi miên, hoặc là ăn phải mê dược, quên mất phản kháng, quên mất phải đẩy hắn
ra, lý trí trong đầu nàng hoàn toàn trôi dạt tận phương nào, chỉ còn lại…tình
cảm quấy phá.
Nàng kìm lòng không được nhắm đôi mắt lại, hàng mi cong vút khẽ run rẩy, thân
thể nóng bỏng mà thơm ngát. Từ lúc đôi môi hắn dời xuống, nàng đã quên hết
thảy đạo đức luân lý, quên mất thân phận của hai người, quên hết thảy những
người liên quan, lẳng lặng ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tuỳ ý để hắn cắn nuốt
hương thơm thuộc về riêng nàng…
Hơi thở mỗi lúc một gấp gáp, nương theo mùi hương trên thân thể nàng, hơi thở
của hắn càng lúc càng nóng bỏng, nóng đến mức có thể đem nàng hoà tan vào đó.
Thân hình mềm mại trong ngực hắn lại không hề có chút phản kháng khiến toàn
thân hắn bắt đầu khó tự chủ, đôi môi tà mị nóng rực ép lên đôi môi mềm mại của
nàng lại từ từ dời xuống.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy đầu óc căng trướng, lý trí cũng theo cảm giác nóng rát
kia mà trở nên mơ hồ. Một nụ hôn nóng bỏng nữa lại đặt lên phần cổ của nàng,
khiến trong nháy mắt, các tế bào trong cơ thể dường như đều mở ra, sẵn sàng
nghênh đón hơi thở đang xâm nhập kia. Mà thân thể nàng lúc này, một chút cũng
không thể cử động, cũng không muốn động, chỉ muốn hoà tan vào hơi thở nóng rực
đó.
Nụ hôn đàn ông nóng rực áp xuống đầu vai trơn mịn, da thịt của nàng có chút
như bị phỏng. Không biết là do bị bệnh hay vì bóng đêm quá mức mê người, mà
khi đai váy ngủ từ trên bờ vai trượt xuống, thân thể nàng không khỏi khẽ run
lên…
Sự run rẩy nhỏ bé của nàng như đánh vào chỗ sâu thẳm nhất trong đáy lòng
Thương Nghiêu, ánh mắt thâm thuý nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của nàng, đôi môi
anh đào hé mở, hơi thở thơm ngát khiến yết hầu hắn bất giác lên xuống.
“Tranh…” Thương Nghiêu đưa bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt nhỏ
nhắn của nàng, đôi môi kiêu bạc cũng khẽ lướt khắp gương mặt, khiêu khích đặt
lên vành tai nàng một nụ hôn nhè nhẹ, “…em thật đẹp.”
Giọng nói đàn ông trầm ấm như xuyên thấu tận đáy lòng. Lạc Tranh vô thức đưa
tay vòng qua cổ hắn, nhẹ nhàng ôm chặt lấy. Kỳ thật, toàn thân nàng đã sớm vô
lực, chỉ dựa vào động tác này để chống đỡ cơ thể không ngã xuống. Nhưng mà,
động tác này của nàng trong mắt Thương Nghiêu lại trở thành một hành động câu
dẫn trí mạng.
“Tranh, tiểu yêu tinh này…” Thương Nghiêu cười nhẹ, một bàn tay to đặt phía
sau lưng nàng, bàn tay kia bắt đầu tham lam di chuyển trên thân thể mềm mại,
thăm dò từng đường cong hoàn mỹ, thành công nhen nhóm lên từng đợt lửa nóng.
“Đừng…” Tâm tư Lạc Tranh theo sự di chuyển của tay hắn mà lên đến đỉnh điểm.
Nàng có chút sợ hãi loại cảm giác này, giống như người nhảy Bungee, khi từ
trên cao nhảy xuống, đến tột cùng không biết cái gì đang chờ đợi mình. Nàng
không biết đến tột cùng sẽ là cảm giác thế nào, chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi xa
lạ, mang theo khát vọng cùng hưng phấn khó nói thành lời.
“Tranh, tôi muốn em…là của tôi.” Thương Nghiêu thực sự bị bộ dáng kiều mị của
nàng hấp dẫn. Có trời biết, hắn vẫn luôn là người đàn ông vô cùng kiêu ngạo,
nhưng khi vòng tay mềm mại của Lạc Tranh nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai hắn, cảm
giác chiếm hữu trời sinh trong mỗi người đàn ông bắt đầu trỗi dậy. Từ lần đầu
tiên hắn nhìn thấy nàng, hắn đã có ý nghĩ phải chiếm được nàng. Mà giờ phút
này, cảm giác đó lại càng thêm mãnh liệt.
Mặc dù, nàng đang bệnh. Mặc dù, hắn không ngừng tự nói với mình đây không phải
thời điểm thích hợp, nhưng mà… Khi Lạc Tranh ôn nhu nhắm đôi mắt lại, hàng
lông mi thật dài khẽ run rẩy dường như khảm sâu vào lòng hắn, hắn liền quyết
định, không thể chờ thêm một phút nào nữa.
Những lời này của Thương Nghiêu khiến Lạc Tranh chợt mở mắt, ánh mắt như lưu
ly toát lên vẻ mê hoặc. Nàng nhìn hắn, nhìn ngắm hình dáng gương mặt cương
nghị, lại nhìn đến ánh mắt nóng bỏng tựa như muốn thiêu người, nàng hoàn toàn
hiểu hắn muốn gì.
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả, thẳm sâu trong thân thể theo ánh
nhìn chăm chú của hắn mà trở nên nóng rực, giống như có một luồng nhiệt lớn
điên cuồng thôn tính toàn thân nàng, đem tất cả hoà tan…
Nàng không hiểu sao bản thân mình lại trở nên như vậy, chỉ bởi vì ánh mắt chăm
chú của hắn, mà nàng bắt đầu trở nên khát vọng, trở nên…không cách nào chi
phối bản thân mình.
“Anh… đừng nhìn tôi như vậy.” Mặt nàng càng lúc càng đỏ, giờ khắc này nàng
cần phải đẩy hắn ra mới đúng, nhưng là…
“Tôi thích ngắm nhìn em như thế này. Ngắm nhìn bộ dạng cực kỳ xinh đẹp của em,
khuôn mặt nhỏ nhắn mê người, da thịt mềm mại mê người, khoác lên bộ váy ngủ bộ
dạng mê người, mà ngay cả…” Thương Nghiêu vừa nói, vừa đem cánh tay nàng chậm
rãi kéo qua, đôi môi nóng bỏng đặt xuống một nụ hôn từ cổ tay trắng ngần tới
bàn tay, sau đó, khẽ mở miệng, ngậm chặt ngón tay xanh xao của nàng.
“A…” Thân thể Lạc Tranh càng lúc càng run lên. Ánh mắt của người đàn ông này
có thể khiến người ta trầm mê, mà thanh âm của hắn tuyệt đối cũng là một loại
mê dược khó cưỡng. Bằng không, hắn cư xử vô lễ như vậy mà nàng lại không cách
nào đẩy hắn ra.
Thương Nghiêu khoé môi nở nụ cười xấu xa, nét cười lan tràn tận đáy mắt. Đôi
mắt thâm thuý nhìn bộ dạng kinh hãi như chú chim nhỏ bị lạc của Lạc Tranh, nhẹ
nhàng cắn khẽ đầu ngón tay nàng, cất tiếng…
“…Mà ngay cả đầu ngón tay em cũng mê người như vậy, hương thơm thực làm say
lòng người…”
Lạc Tranh ý thức càng thêm mơ hồ. Đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng quét qua đầu ngón
tay nàng, cơ hồ chạm vào tận đáy lòng, lay động tình cảm sâu kín trong lòng
nàng. Muốn rút tay về lại bị hắn giữ lấy thật chặt, trực tiếp kéo tay nàng đặt
lên ngực hắn.
“Tranh, giúp tôi cởi áo sơ mi.” Thương Nghiêu khóe môi toát lên nụ cười cuồng
dã, bàn tay to lớn kéo theo bàn tay run rẩy của nàng, như thể hướng dẫn một
đứa bé con…
Lạc Tranh hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, ngón tay lại bị khống chế va chạm
vào nút áo sơ mi của hắn. Cho dù cách một lớp áo, nàng vẫn có thể cảm nhận
được cơ ngực rắn chắc cùng bờ vai rộng lớn của hắn…Trong đầu lại lơ đãng hiện
lên hình dáng hắn mặc độc một cái quần lót hôm đó, thân hình của hắn….đẹp đến
mức khiến phụ nữ phải mơ tưởng.
Bàn tay run rẩy không còn nghe theo sự chỉ huy của não bộ, bắt đầu vô thức di
chuyển. Nàng rõ ràng không ngừng ra lệnh cho chính mình phải ngừng lại, không
được chạm đến nút áo sơ mi của hắn, nhưng mà…khi nàng nhìn vào đôi mắt tà mị
kia, không cách nào dời tay đi.
Nút áo từng cái được mở ra, thân hình cao lớn, làn da ngăm dần hiện ra rõ
ràng. Cảm giác đối lập với ngón tay trắng muốt của nàng khi chạm vào da thịt
hắn khiến một cảm giác mãnh liệt càng lúc càng trào dâng…
“Tranh, thử đến cảm nhận tôi, ngoan.” Thương Nghiêu cúi đầu nói, âm điệu đã
pha chút khàn khàn, ánh mắt càng trở nên ám muội.
Lạc Tranh như bị thôi miên, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi dán vào lồng ngực to
lớn kia, cơ thể của hắn rất rắn chắc, sờ lên cảm thấy một sức mạnh to lớn doạ
người, giống như một pho tượng đồng vách sắt…
Hô hấp của Thương Nghiêu bắt đầu trở nên đục ầu, nét ám muội trong mắt giờ ánh
lên một vẻ xa lạ mà Lạc Tranh chưa từng thấy bao giờ…vô cùng nguy hiểm.
Trong ánh mắt Thương Nghiêu lúc này không còn là dục vọng đơn giản. Nhìn thấy
nàng chủ động như vậy, ánh mắt chiếm hữu của hắn chợt loé lên một tia lạnh
lẽo, bên khoé môi cũng nhếch lên một nụ cười mang theo nét bỡn cợt.
Lạc Tranh lại không hề phát hiện ra sự biến hoá trong mắt hắn. Nàng chỉ cảm
thấy bóng đêm dày đặc này khiến nàng không cách nào kiểm soát bản thân, dường
như mọi chuyện đang phát triển theo hướng mà nàng chưa từng dám tưởng tượng
tới.
Ngón tay mềm mại di chuyển trên vòm ngực càng lúc càng nóng của hắn. Một cách
vô thức, tay kia của nàng cũng nâng lên từ lúc nào. Bất giác, ánh sáng chói
loá từ chiếc nhẫn trên ngón tay hắt vào mắt Lạc Tranh, khiến tay nàng bất giác
dừng lại…
Đúng lúc này, di động vốn bị Thương Nghiêu ném qua một góc bỗng dưng rung lên.
Giữa đêm tĩnh mịch, tiếng chuông điện thoại êm ái vang lên khiến cho Lạc Tranh
đang mất đi ý thức bỗng giật mình choàng tỉnh. Kinh ngạc nhìn những gì đang
diễn ra trước mắt, sau một khắc, nàng lảo đảo bước xuống giường, cầm lấy di
động.
“Tranh Tranh, thực xin lỗi, vừa rồi anh không có nghe được chuông điện thoại
kêu. Em sao vậy?” Giọng Ôn Húc Khiên vẫn ấm áp như vậy, khiến tâm tình mới vừa
lắng dịu của Lạc Tranh bất chợt lại rối loạn.
“Không có… không có gì, em chỉ… chỉ là…” Nàng trong lúc nhất thời không
biết nên nói gì cho phải, cầm theo di động, hoảng loạn đi đến bên cửa sổ sát
đất, quay lưng về phía người đàn ông đang ngồi trên giường.
Ngôn ngữ dường như không theo kịp sự tư duy của não bộ, nàng thực không biết
vừa rồi mình đã làm cái gì, sao lại có thể như vậy? Nàng sao lại có thể tình
nguyện tiếp nhận người đàn ông kia chứ? Có chuyện gì đã xảy ra với bản thân
nàng đây?
“Tranh Tranh, giọng em có gì đó không ổn lắm, đã xảy ra chuyện gì rồi?” Ôn Húc
Khiên thận trọng hỏi.
“Em… em vừa mới tỉnh lại, em…” Lần đầu tiên trong đời kể từ khi trở thành
luật sư, Lạc Tranh lại lâm vào tình cảnh không biết nên nói cái gì. Cú điện
thoại này nếu nói là gọi đến đúng lúc cũng phải mà không đúng lúc cũng không
có gì sai.
“Tranh Tranh?” Giọng Ôn Húc Khiên có chút cảnh giác, “Em rốt cuộc làm sao
vậy?”
“Húc Khiên, em…”
“Húc Khiên, Luật sư Lạc bị bệnh. Cô ấy liên tục ấp a ấp úng là do sợ cậu lo
lắng mà thôi.” Đúng lúc Lạc Tranh muốn mở miệng, từ phía sau một bàn tay đàn
ông vươn tới, giành lấy điện thoại trong tay nàng, nhàn nhã cất tiếng nói với
Ôn Húc Khiên ở đầu dây bên kia.
Lạc Tranh bị doạ đến nỗi không dám kêu thành tiếng, lấy tay che miệng, đôi mắt
đẹp cũng bởi hành vi lớn mật của Thương Nghiêu mà bất giác trừng lớn…
“Thương Nghiêu? Anh… giờ này, làm sao anh có thể ở cùng một chỗ với Tranh
Tranh?” Giọng Ôn Húc Khiên có chút do dự.
Bởi Lạc Tranh đang ở rất gần đó, nàng đương nhiên cũng có thể nghe được lời
của Ôn Húc Khiên. Đang nghĩ muốn tiến lên lấy lại di động, lại bị cánh tay rắn
chắc của Thương Nghiêu khoá chặt vòng eo, không cách nào nhúc nhích, chỉ có
thể nhìn hắn bày ra khuôn mặt tà mị, tiếp tục nói chuyện, “Luật sư Lạc từ khi
tới công ty luôn vùi đầu vào công việc, tôi hôm nay vốn muốn mời cô ấy cùng ăn
tối, không ngờ rằng cô ấy lại bị cảm nặng đến vậy.”
Bịa ra một lý do vô cùng hợp tình hợp lý, giọng điệu Thương Nghiêu trước sau
vẫn thật bình thản.
Đầu dây bên kia dường như Ôn Húc Khiên đang thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó,
hắn lo lắng hỏi, “Tranh Tranh bệnh tình nghiêm trọng lắm sao? Làm sao lại để
bị cảm? Đã uống thuốc hay chưa? Nếu nghiêm trọng quá phải mau đi khám bác sĩ.”
“Yên tâm đi, Húc Khiên. Luật sư Lạc đã uống thuốc rồi, cũng không có gì đáng
ngại, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi cho tốt là được.” Thương Nghiêu vừa trả lời Ôn
Húc Khiên, vừa nở nụ cười xấu xa nhìn Lạc Tranh đang bị hắn ôm cứng trong
ngực. Đúng lúc nàng vô cùng kinh ngạc, hắn chợt cúi xuống, hung hăng hôn lấy
môi nàng, cuồng bạo giống như đang trả thù vậy…
Lạc Tranh càng cố đẩy hắn ra, lại càng bị ôm chặt hơn.
Hắn điên rồi sao? Vào lúc này rồi còn muốn chiếm tiện nghi của nàng?
“Vậy là tốt rồi…” Ôn Húc Khiên khẽ thở dài một hơi, “Thương Nghiêu, Tranh
Tranh trước giờ vẫn luôn vùi đầu vào công việc. Lần này cô ấy lại ở Pháp có
một mình khiến tôi thật sự lo lắng. Tuy biết anh cũng rất bận rộn, nhưng hy
vọng anh có thể dành chút thời gian chiếu cố cô ấy.”
Thương Nghiêu nghe xong những lời này, nụ cười bên môi càng đậm, “Húc Khiên,
yên tâm đi. Cô ấy là vị hôn thê của cậu, chỉ cần còn ở Pháp một ngày, tôi sẽ
thay cậu chiếu cố thật tốt cho cô ấy.”
Lạc Tranh gắt gao nhìn chằm chằm Thương Nghiêu. Chỉ có nàng mới biết, lúc hắn
nói những lời này ánh mắt đến cỡ nào tà ác, nụ cười đến cỡ nào tham lam. Thậm
chí nàng còn có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay to của hắn đang từ từ dời xuống,
nương theo cái từ “chiếu cố” kia, đột nhiên phủ lên mông nàng, dùng sức xoa
nắn.
“Uhm…” Không tự chủ được, từ trong cổ họng Lạc Tranh bật ra tiếng rên rỉ.
Sau một khắc, kinh hoàng vội lấy tay bụm miệng, trợn mắt nhìn nụ cười xấu xa
hiện ra bên môi Thương Nghiêu. Trong điện thoại, Ôn Húc Khiên vẫn không hề hay
biết, vui vẻ lên tiếng, “Cảm ơn cậu, Thương Nghiêu. Đúng rồi, ngày chúng tôi
kết hôn, nhất định cậu phải đến dự đấy.”
Thương Nghiêu bên môi nổi lên một tia cười lạnh xen lẫn nét cuồng ngạo, đôi
mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Lạc Tranh đang áp vào ngực hắn,
chậm rãi nói, “Nhất định rồi, lúc hai người kết hôn, tôi sẽ dành tặng một món
quà đặc biệt.”
Vừa nói, tay hắn vừa tăng thêm lực. Dường như biết rõ Lạc Tranh sẽ không dám
giãy dụa quá mức cũng như hét lên, hắn càng càn rỡ xoa nắn mông nàng, tận
hưởng sự mềm mại trong lòng bàn tay. Mà lúc này thân thể cao lớn cũng dần áp
lại gần nàng, đem nàng đè sát cửa kính khiến cho Lạc Tranh không còn cách nào
chống cự.
Lạc Tranh lúc này đã không còn nghe rõ Húc Khiên nói cái gì trong điện thoại.
Nàng chỉ cảm thấy thân thể đàn ông phía sau ngày càng cứng rắn, khiến cho hô
hấp của nàng càng lúc càng khó khăn. Mà ngay lúc này, tiếng cười của hắn lại
vang lên…
“Húc Khiên, giữ máy một chút, Luật sư Lạc còn có chuyện muốn nói.” Dứt lời,
hắn liền đưa điện thoại đến trước mặt nàng.
Lạc Tranh liều mạng lắc đầu, nhưng nàng làm gì được đây. Điện thoại di động
trước mặt nàng vẫn đang kết nối. Nàng thực không biết người đàn ông bá đạo này
đang muốn làm gì, đã thấy hắn chậm rãi cúi đầu xuống, kề sát vành tai nhỏ nhắn
của nàng, thấp giọng nói. “Chẳng lẽ, em không sợ Húc Khiên hoài nghi sao?” Dứt
lời, hắn lại khe khẽ gặm cắn vành tai nàng.
Lạc Tranh càng lúc càng run, vội vàng cầm lấy di động, áp vào bên tai. Sau một
khắc, thân thể nàng bị Thương Nghiêu vòng qua, khiến cho từng đường cong duyên
dáng phía sau nàng áp sát vào thân hình cao lớn của hắn.
“Húc Khiên…” Giọng nàng có chút run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà là vì
người đàn ông bá đạo phía sau càng lúc càng quá phận. Thậm chí, nàng có thể
cảm nhận được hắn đang dùng thân thể cao lớn của mình miêu tả từng đường cong
trên thân thể nàng. Bàn tay to từ phía sau khoá chặt vòng eo, khiến nàng không
khó cảm thấy có một sức mạnh vô cùng lớn đang áp chế mình…
“Tranh Tranh, thực xin lỗi, gần đây anh quá mải lo mấy vụ kiện. Đáng lẽ anh
phải gọi điện cho em nhiều hơn. Nhất định em đang rất khó chịu phải không?” Ôn
Húc Khiên cất giọng vô cùng nhẹ nhàng, không hề che dấu nhu tình trong từng
lời nói.
Lúc này, Lạc Tranh thực muốn khóc nhưng vẫn cố nén xuống. Nàng không biết bản
thân mình lại yếu đuối đến vậy, nhất là khi nghe được giọng của Húc Khiên.
Nhưng là, người đàn ông phía sau cũng không định buông tha nàng. Hắn để cho
nàng nghe điện thoại, chỉ là muốn tiến thêm một bước trong việc sỉ nhục nàng
mà thôi. Tạm thời buông ra, chẳng qua là muốn chiếm hữu một cách triệt để.
“Húc Khiên, em… không sao.” Lạc Tranh chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều
rất khó chịu, nhất là lúc này.
Đằng trước, nàng phải chống đỡ với mặt kính lạnh băng mà phía sau, thân thể
đàn ông nóng bỏng, rắn chắc lại đang áp tới. Nàng giống như bị kẹt giữa hai
tầng lửa – băng, không thể tiến lên, cũng chẳng cách nào lùi lại.
“Tranh Tranh, xem ra em bị bệnh rất nghiêm trọng rồi. Mấy ngày này, phải chú ý
nghỉ ngơi thật tốt, biết không?” Giọng Ôn Húc Khiên ôn nhu đến cực điểm, “Anh
không muốn em lại phát bệnh lúc chúng ta kết hôn.”
“Húc Khiên, em biết rồi, anh… yên tâm đi, em… em sẽ chăm sóc bản thân thật
tốt. Không nói nữa, em…em muốn nghỉ sớm.”
Lạc Tranh toàn thân lại khẽ run lên. Bởi vì người đàn ông phía sau lại bắt đầu
xấu xa hôn lên vành tai nhạy cảm của nàng. Sau đó, làn môi ấm áp của hắn ép
sát gương mặt nhỏ nhắn, từ từ dời xuống phần cổ, để lại đó một cảm giác tê
ngứa khó chịu bao phủ toàn thân nàng. Bởi vì hắn dùng thân thể mình nâng đỡ
nàng cho nên hai bàn tay to lớn không chút kiêng nể, tự do làm loạn trên thân
thể nhỏ bé.
Nàng quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn. Nhưng mà hắn lại càng thêm tham lam nở
nụ cười xấu xa, nhân cơ hội đặt một nụ hôn trộm lên đôi môi anh đào của nàng.