Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 29: Hồi 04- Chương 4 part 2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 29: Hồi 04- Chương 4 part 2

Nhưng xem ra, cô ta có khả năng là một trong số những người phụ nữ của Thương
Nghiêu. Nếu không tại sao lại đối với nàng bằng thái độ tràn đầy thù địch như
vậy?

Thương Nghiêu nhìn thấy cảnh này, chau mày, không thèm để ý tới cô gái kia,
ngược lại đi về phía Lạc Tranh, đem cánh tay nàng nâng lên, nhìn thấy tia máu
hằn trên đó, sắc mặt vô cùng tức giận.

“Là cô làm cô ấy bị thương?” Gương mặt vốn anh tuấn đã xám xịt, đôi lông mày
rậm chau lại khiến người khác có thể cảm nhận rõ sự nguy hiểm đang rình rập.

Cô gái kia sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi. Không đợi cô ta trả lời, Lạc Tranh
khẽ thở dài nói, “Anh đừng dùng bộ dạng như đi hỏi tội người ta thế. Cô ta làm
sao có thể làm bị thương tôi chứ. Là do tôi sơ suất bị quẹt phải khi ở trong
phòng vệ sinh thôi.”

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô gái kia chắc phải mê mệt hắn đến
mất đi lý trí, chứ trên đời này chẳng có nữ nhân nào vô duyên vô cớ đi kiếm cớ
gây sự với cô gái khác, ngoại trừ một lý do – Ghen.”

Thương Nghiêu khẽ liếc nhìn Lạc Tranh. Hắn đâu phải người ngu, chỉ nhìn qua
cũng biết vết thương trên tay nàng là do móng tay cào vào.

Tâm tư Lạc Tranh lúc này vô cùng an tĩnh. Nàng cũng chẳng muốn hắn ra mặt vì
nàng vào lúc này. Hiện nay, nàng đã khiến rất nhiều người chú ý rồi, nếu còn
thêm chuyện nữa, chắc chắn ngày mai nàng sẽ lại được lên trang nhất của vô số
tạp chí.

Lại một cái tít giật gân kiểu như “Các bạn gái tin đồn của Thương Nghiêu tranh
giành lẫn nhau, dẫn đến ẩu đả.” Nếu tin này bị đăng lên, nàng có nhảy xuống
Hoàng Hà cũng không rửa được tiếng oan.

Ai ngờ, cô gái kia lại nói một câu khiến nàng trợn tròn mắt.

“Anh rể, rõ ràng là cô ta không đúng, sao anh có thể dữ dằn với người nhà như
vậy?” Nói xong, cô ta ngúng nguẩy đi đến bên Thương Nghiêu, tựa vào ngực hắn,
chu cái miệng lên nũng nịu, bày ra bộ dạng vô cùng đáng thương.

Lạc Tranh khó nhọc nuốt nước miếng…

Anh rể???

Giật mình kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông kia, hắn đã kết hôn rồi?

Ánh mắt lại vô thức tìm kiếm trên tay hắn, không đúng, không có chiếc nhẫn
nào!

Nhưng mà, điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Có thể bản thân hắn không thích
đeo nhẫn thì sao?

Không biết tại sao, Lạc Tranh bỗng cảm thấy lòng mình trống rỗng…

Toàn thân nàng cứng đờ lại, vô lực, không nơi nương tựa…

Nhìn cô gái kia quấn lấy Thương Nghiêu, bộ dạng vô cùng si mê, trong lòng Lạc
Tranh thấy cực kỳ khó chịu. Loại cảm giác này trước nay nàng chưa từng có,
thậm chí nàng còn cảm thấy như muốn khóc!

Thật đúng là tên ngựa đực giống mà, ngay cả đứa bé con hắn cũng không tha!

Thật sự quá đáng lắm rồi, hắn rõ ràng đã có vợ, lại dám ngang nhiên trêu chọc
nàng!

Nghĩ tới đây, Lạc Tranh thấy mình chẳng còn lý do nào lưu lại nơi này, liền
xoay người bước đi.

Thương Nghiêu thấy nàng rời đi, lông mày khẽ nhăn lại, đem cô gái đáng ghét
trong ngực đẩy ra, vừa muốn đuổi theo nàng, cánh tay lại bị cô gái kia níu
chặt.

“Anh rể, anh sẽ không thực sự quan tâm cô ta chứ? Anh đừng quên, chị em yêu
anh sâu đậm cỡ nào.” Giọng nói của cô ta có chút bất mãn nhưng vẫn mang theo ý
nũng nịu cố hữu.

“Gọi tôi là anh rể không phải quá sớm sao?” Thương Nghiêu nhíu chặt lông mày,
lạnh lùng lên tiếng.

“Anh rể…” Cô gái kia vẫn muốn tiếp tục làm nũng, lại bị hắn lạnh lùng cắt
ngang.

“Sally, hôm nay cô làm loạn vậy là đủ rồi. Nếu như không phải nể mặt chị gái
cô, với tình hình hôm nay, tôi nhất định đem cô ném thẳng ra ngoài. Nếu có
chuyện gì muốn nói, trực tiếp tìm tôi, đừng có chạy đi gây chuyện với người
khác.” Nói xong, hắn bỏ mặc Sally đứng đó, sải bước bỏ đi.

Sally vẻ mặt vô cùng khó coi đứng nguyên tại đó, tức giận giậm giậm chân.

Suốt thời gian còn lại, Lạc Tranh cố ý lẩn tránh Thương Nghiêu. Mỗi khi hắn
tới gần, nàng lại mượn cớ nói chuyện cùng người khác. Khi nàng và họ hàn huyên
xong, lại có người tiến đến nói chuyện với Thương Nghiêu. Cứ như vậy, cả một
buổi tối, cục diện đuổi tránh cứ thế diễn ra.

Khi pháo hoa từ phía hồ bơi bắn lên, mọi người có mặt tại đó đều vô cùng tán
thưởng. Lạc Tranh cũng đứng gần đó, lặng lẽ ngắm pháo hoa. Nàng nhớ hồi ở
Hongkong, mỗi khi tết đết cũng đều bắn pháo hoa, cả bầu trời rực rỡ sáng lạn,
thực sự rất đẹp.

Vô thức đưa mắt nhìn xung quang, đã thấy bóng dáng cao lớn của Thương Nghiêu
thoáng ẩn hiện trong đám người gần đó. Hắn vĩnh viễn vẫn nổi bật như vậy, như
thể hạc giữa bầy gà, cho dù đứng giữa đám đông cỡ nào, cũng khiến người ta chú
ý đến mình trước tiên.

Thương Nghiêu hiển nhiên cũng nhìn thấy thân ảnh của nàng, sải bước hướng phía
nàng đi tới.

Lạc Tranh trong lòng hoảng hốt, gót chân xoay tròn, hướng góc khác của hồ bơi
đi tới. Nàng không biết tại sao mình lại phải né tránh hắn, chỉ cảm thấy tâm
tình hiện tại thật bấn loạn.

“Tranh…” Người đàn ông phía sau khẽ gọi tên nàng.

Lạc Tranh không có ngừng lại, ngược lại vô thức bước nhanh hơn, quay đầu nhìn
lại sau lưng, ánh sáng của pháo hoa chiếu sáng bầu trời, soi lên khuôn mặt anh
tuấn của hắn. Nhìn vào ánh mắt hắn lúc này thật khiến tim nàng đập càng lúc
càng loạn.

Không thể nào!

Sao tim nàng lại có thể đập mạnh như vậy vì hắn chứ?

Không thể nào! Người nàng yêu…là Húc Khiên! Phải rồi, chuyện này chỉ là….

Đang lúc tâm tình loạn xạ, Lạc Tranh chỉ cảm thấy thân thể bị một lực rất mạnh
xô đẩy, ngay sau đó…

“A…” Theo tiếng hét chói tai, cả người Lạc Tranh nhanh chóng ngã xuống, rơi
vào trong làn nước lạnh. Nàng vẫn còn kịp nhìn thấy cách đó không xa, cô gái
xấu xa kia đang nở nụ cười với vẻ mỉa mai không hề che dấu.

Đáng ghét, nàng nên biết cô ta sẽ không từ bỏ ý định mới phải…

“Phù phù…”

“A… có người rơi xuống nước…”

Trong lúc nhất thời, đám người đang ngắm pháo hoa bỗng chốc hỗn loạn…

Thương Nghiêu lách người từ trong đám đông bước ra. Khi hắn chứng kiến Lạc
Tranh rơi xuống nước, trong mắt nổi lên tia kinh hãi, vội chạy ngay đến bên hồ
bơi, đang định nhảy xuống cứu nàng, ai ngờ….

“Oa…” Từ trong đám đông vang lên những tiếng kêu sợ hãi cùng kinh ngạc, căn
bản là tiếng kêu kinh ngạc của mấy người đàn ông.

Thương Nghiêu đưa mắt nhìn lại, trong lúc nhất thời, thân hình cao lớn của hắn
cũng khẽ run lên, ánh mắt ngây ngẩn…

Chỉ thấy Lạc Tranh từ trong bể bơi ló lên, thành thạo hướng về phía thành bể
mà bơi lại. Đến chỗ nước cạn, nàng hoàn toàn đưa thân thể thẳng lên bờ. Mái
tóc dài đen nhánh vốn được vấn cầu kỳ sau gáy, giờ rủ xuống mang theo bọt nước
lấp lánh do ánh trăng chiếu vào, xoã trên bờ vai tạo cảm giác vô cùng kỳ ảo.
Lạc Tranh duỗi tay, phất nhẹ chỗ bọt nước trên mặt và tóc, chậm rãi bước tới
chỗ an toàn.

Bởi bị rơi xuống nước, váy áo trên người nàng đều ướt sũng, dán sát vào thân
thể, nhất là nơi ngực. Khi Lạc Tranh đưa tay vuốt bớt nước ở tóc, vô tình
khiến cho đường xẻ nơi cổ áo khẽ rộng mở, đường cong đẹp đẽ nơi ngực bất chợt
ẩn hiện càng khiến người nhìn vào có cảm giác mê người, chưa kể đến thân hình
hoàn mỹ cũng đang thoắt ẩn thoắt hiện sau bộ lễ phục ướt đẫm.

Những người đàn ông đang đứng trên bờ đều bị một màn mỹ nhân ngư này làm cho
kinh ngạc đến ngây người. Có lẽ bọn họ chưa từng nghĩ tới, có người phụ nữ bị
rơi xuống nước lại không hề tỏ chút lúng túng mà ngược lại còn bình tĩnh đến
độ khiến người khác phải kinh hãi.

Thương Nghiêu cũng là người đàn ông rất đỗi bình thường. Hắn cũng ngây ngốc
đứng trên bờ ngắm nhìn, thậm chí quên cả việc kéo nàng lên.

Trong mắt Thương Nghiêu, giờ khắc này Lạc Tranh giống như mỹ nhân ngư từ biển
sâu xuất hiện, hoặc là Thiên Sơn thánh nữ hạ phàm đang từ từ bước về phía hắn.
Vóc người hoàn mỹ rơi vào trong tầm mắt hắn trở thành một loại hấp dẫn trí
mạng. Nàng thật sự là một tiểu yêu tinh! Là sự giao hoà giữa thiên sứ và ma
quỷ, vừa thanh khiết vừa ma mị khiến đàn ông điên cuồng mê đắm.

Bàn tay to của hắn nắm chặt lại!

Hắn phải có được nàng, nhất định phải có được nàng!

Loại ý nghĩ này mãnh liệt đến mức khiến toàn thân hắn run rẩy, hưng phấn, điên
cuồng…

Nhưng là…

“Hắt xì…” Tiếng hắt hơi của Lạc Tranh nhanh chóng kéo hắn trở lại thực tại.
Vội vàng bước lên, cởi áo khoác của mình khoác lên thân hình ướt đẫm của nàng,
đồng thời ánh mắt lạnh băng quét về phía bờ đối diện, hù doạ đám đàn ông đang
ngây ngẩn nhìn nàng khiến họ lúng túng vội vàng lảng tránh ánh mắt đi nơi
khác.

“Em sao rồi?” Hắn cúi đầu nhìn nàng, hỏi khẽ.

“Sẽ không sao, nếu như tên ngốc anh có thể sớm chút đưa tay kéo tôi lên.”
Giọng điệu Lạc Tranh rõ ràng mang theo ý không vui cùng chút giận dỗi. Nói
xong, nàng lại hắt hơi một cái. Ghét thật! Không phải sẽ xui xẻo bị cảm như
vậy chứ?

“Xú nha đầu kia, nhất định tôi phải dạy dỗ cô ta đàng hoàng để cô ta nhớ lâu
một chút.” Thương Nghiêu đương nhiên nhìn thấy cảnh Sally đẩy Lạc Tranh. Chỉ
là giờ này cô ta đã nhanh chân chạy biến, đến bóng dáng cũng không thấy đâu
nữa.

“Thôi, bỏ đi. Cô ta làm vậy cũng chỉ vì… quá quan tâm anh.” Lạc Tranh vuốt
vuốt mũi, giọng nói có chút ngắt quãng.

“Tôi đưa em về.”Thương Nghiêu thấy thế, cũng không muốn tranh cãi về vấn đề
đó, cất giọng kiên quyết.

Lạc Tranh vội vàng khoát tay, “Không cần, không cần. Tôi muốn đi, cũng tự mình
đi. Anh đừng làm liên luỵ tới tôi nữa.”

“Tôi khiến em mệt mỏi vậy sao?” Thanh âm của Thương Nghiêu nhướng lên, bất mãn
nhíu mày, “Người phụ nữ như em thực không biết tốt xấu!”

Lạc Tranh chỉ cảm thấy hắn đang làm phiền bên tai nàng, bực bội vung tay lên,
“Đúng đúng. Tôi chính là người không biết tốt xấu, vì thế cầu xin anh đừng làm
phiền tôi nữa. Tôi muốn tự mình trở về, Ok?”

“Không được!”

“Không được cũng phải được! ’ Lạc Tranh gắt gao níu lấy vạt áo, không vui
trừng mắt nhìn hắn, “Tôi cảnh báo anh, đừng có theo tôi nữa. Nếu không, cho dù
anh là ông chủ của tôi, tôi cũng sẽ kiện anh tội quấy rối!” Nói xong, nàng
chẳng buồn quay đầu lại, xoay người đi ra ngoài.

Thương Nghiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn theo bóng nàng khuất dần. Đây là lần
đầu tiên có người dám lớn tiếng với hắn, công khai làm trái mệnh lệnh của hắn.
Lại nhìn đến bàn chân trần của nàng, khoé môi nổi lên ý không mấy vui vẻ.

Đưa mắt nhìn về bên hồ bơi, đôi giày cao gót xinh đẹp nằm ở đó tựa như trân
bảo thất lạc trên thế gian…

Thương Nghiêu khẽ thở dài, cầm điện thoại lên, ấn xuống một dãy số, giọng nói
trầm thấp mang theo mệnh lệnh cất lên.

“Đưa Luật sư Lạc trở về biệt thự, trên đường mua cho cô ấy một đôi giày mới.”

Cúp điện thoại xong, Thương Nghiêu ngơ ngẩn nhìn theo hướng bóng dáng nàng đã
biến mất từ lúc nào, khẽ than nhẹ mang theo hàm ý nan giải…

“Lạc Tranh à Lạc Tranh, em thực ra là người phụ nữ như thế nào…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.