Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 27: Hồi 04- Chương 3 part 1 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 27: Hồi 04- Chương 3 part 1

Bê bối tình ái

Không khí phiêu đãng đượm vài phần lúng túng, Lạc Tranh đứng ở đó, tuy là vẫn
cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng cũng có thể cảm nhận được bản thân đang trở thành
mục tiêu công kích. Mặc dù mọi người không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng nàng
biết, họ đang âm thầm xì xào sau lưng nàng.

Khoảng thời gian này là giai đoạn cao điểm tại khu vực thang máy. Tuy là cả
tòa nhà này đều thuộc về tập đoàn RM, nhưng số lượng nhân viên cũng không ít,
cho dù có lắp thêm nhiều thang máy nữa cũng không đủ dùng.

Trong lúc nhất thời, cửa thang máy ở tầng một tập trung rất nhiều nhân viên.

Thật ra Lạc Tranh không cần phải cùng các nhân viên bình thường chen chúc
trong thang máy. Nàng có thể đi thẳng tới gần đài phun nước ở đại sảnh, trực
tiếp sử dụng thang máy riêng của giám đốc để lên phòng làm việc. Nhưng nàng
không muốn làm vậy, không muốn để người khác suy nghĩ lung tung.

Đúng lúc này, phía khúc quanh gần thang máy truyền đến tiếng giày cao gót. Hai
nữ nhân viên còn chưa lộ diện, đã nghe thấy giọng tám chuyện đi trước mở
đường.

“Tôi thấy Luật sư Lạc kia cùng giám đốc của chúng ta nhất định có chuyện. Cô
xem đi, tất cả tạp chí đều đăng tin đây này.”

“Thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Xem ra, giám đốc của chúng ta thật sự
động lòng với vị Luật sư Lạc kia rồi.”

“Tôi thấy cũng chưa chắc. Luật sư Lạc đó tuy rất xinh đẹp nhưng giám đốc của
chúng ta cũng là người đàn ông vô cùng ưu tú. Người phụ nữ như thế nào giám
đốc chả từng gặp rồi, tôi thấy chỉ là giám đốc đang muốn vui đùa một chút
thôi.”

“Vui đùa một chút? Tôi thấy không giống. Giám đốc của chúng ta chưa từng để
chuyện phiêu lưu tình ái của mình xuất hiện trên trang nhất các tạp chí như
thế này. Xem ra, giám đốc chính là…”

“A…” Hai người họ vừa đi vừa tranh luận, không ngờ tới lúc rẽ vào khu vực
thang máy lại đụng phải Lạc Tranh đang đứng chờ thang ở đó. Đối mặt với nàng,
bị bất ngờ kinh hãi kêu lên một tiếng, tiếp đó im bặt, vẻ mặt họ vô cùng căng
thẳng pha chút sợ hãi.

Phía sau lưng Lạc Tranh, vô số nhân viên khác cũng đang đứng chờ thang…

“Thực xin lỗi, Luật sư Lạc. Tôi…chúng tôi không phải cố ý…” Một trong hai
người họ nhanh chóng phản ứng, vội vàng nói lời xin lỗi, còn dùng khuỷu tay
huých người kia ra hiệu…

Cô nhân viên kia cũng vội vã lên tiếng, “Luật sư Lạc, thật ngại quá. Chúng
tôi…chúng tôi không biết sẽ gặp…”

Vốn mấy nhân viên này không có nghĩ đến chuyện nói lời xin lỗi với Lạc Tranh.
Dù sao khi tám chuyện, họ cũng sử dụng tiếng Pháp, nhưng là không ngờ tới Lạc
Tranh lại nhìn chằm chằm vào họ, ánh mắt sắc bén như dao khiến họ đoán ra nàng
hiểu được tiếng Pháp nên không thể không lập tức nói lời xin lỗi.

Nào ngờ, lời xin lỗi còn chưa kịp nói xong liền bị động tác của Lạc Tranh làm
cho hoảng sợ mà im bặt. Chỉ thấy Lạc Tranh vươn tay về phía hai nữ nhân viên
kia, tuy không hề mở miệng nói một tiếng nào, nhưng động tác của nàng có cảm
giác đầy uy lực khiến đám nhân viên xung quanh sợ hãi cuống cuồng.

Một người trong số họ hiểu ý nàng, liền đem tờ tạp chí trong tay đưa ra rồi
vội vàng kéo cô bạn đồng nghiệp chạy cuống cuồng về phía cầu thang. Họ tình
nguyện đi bộ chứ không dám ở lại chỗ thang máy này thêm một phút nào nữa.

Lạc Tranh cầm tờ tạp chí trong tay, không cần mở ra cũng có thể nhìn thấy ngay
trang bìa có một dòng tít lớn sáng loáng bằng tiếng Pháp.

Ông trùm ngành xa xỉ phẩm – Thương Nghiêu tiên sinh vung tiền như rác, tặng
biệt thự, xe hơi cao cấp để đổi lấy nụ cười mỹ nhân.

Trên trang bìa tạp chí này chính là hình Thương Nghiêu cùng nàng. Tuy không
thấy quá rõ ràng nhưng Lạc Tranh hiểu rõ, tất cả mọi người đều nhận ra người
trên trang bìa chính là nàng. Rõ ràng là bị chụp trộm. Nhìn vào góc độ chụp
của tấm ảnh, lại thêm bóng đêm mông lung, xem ra chính là tối hôm qua, khi
Thương Nghiêu đưa nàng tới biệt thự đã bị phóng viên chụp được.

Lạc Tranh cố nén cảm giác không vui trong lòng, lật ra vài trang tạp chí,
không ngờ bài viết bên trong vô cùng đặc sắc. Xem ra mấy phóng viên đó đã tốn
không ít công phu, có thể bám theo họ tới tận biệt thự, lại còn chụp được rất
nhiều ảnh với các góc độ khác nhau.

Trong bóng đêm mờ mịt, bất kỳ người nào nhìn vào cũng có cảm giác mơ màng…

Bài viết trong tạp chí đó miêu tả câu chuyện sống động như thật. Thương Nghiêu
tiên sinh yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân. Vì nữ luật sư tân nhiệm tặng biệt
thự cao cấp cùng xe hơi sang trọng, hơn nữa còn để người đẹp đứng tên sở hữu
toàn bộ số tài sản đó.

“Bụp!” Lạc Tranh không đọc nổi nữa, đem tạp chí đóng lại, không nói một lời,
hướng phía thang máy riêng chỗ đài phun nước đi tới.

Thấy nàng đi khỏi, đám nhân viên lại tụ lại tíu tít bình luận…

“Nhìn đi, nhìn đi. Luật sư Lạc đích thực có quan hệ với giám đốc của chúng ta,
bằng không sao có thể sử dụng thang máy riêng của giám đốc chứ?”

“Nghe nói Luật sư Lạc đã có bạn trai rồi, không phải sao?”

“Vậy thì sao chứ? Có sự cạnh tranh như vậy chẳng phải khiến giám đốc chúng ta
cùng thêm phấn khích hay sao?”

“Cũng đúng…”

Chỉ trong đầu giờ sáng, tin đồn lan nhanh với tốc độ chóng mặt…

“Isabel, Thương Nghiêu tiên sinh hôm nay mấy giờ sẽ tới công ty?” Vừa lên tới
phòng làm việc, Lạc Tranh liền nhấc máy điện thoại nội bộ liên lạc với thư ký
giám đốc.

“Luật sư Lạc, sáng nay giám đốc có hẹn với một khách hàng quan trọng đàm phán
về chuyện hợp tác, xong việc mới trở về công ty.” Âm thanh ngọt ngào của
Isabel cất lên nghe vô cùng chuyên nghiệp. Lạc Tranh khẽ nói lời cảm ơn xong
liền đi đến chỗ cửa chớp, kéo lên. Phía đối diện là phòng làm việc không
người. Giống hệt như ngày hôm qua, hắn thật sự không có tới công ty.

Mấy năm nay, Lạc Tranh cũng không ít lần bị giới phóng viên đeo bám, trở thành
đề tài của mấy tạp chí lá cải. Nhưng mà chuyện lần này, ngay cả nàng là người
trong cuộc cũng không hề hay biết.

Đang mải nghĩ, điện thoại di động chợt vang lên.

Cầm lấy di động, nhìn thấy cái tên quen thuộc sáng lên trên màn hình, Lạc
Tranh không nén được tiếng thở dài khe khẽ, ấn xuống nút nhận cuộc gọi, giọng
nói vô cùng dịu dàng…

“Húc Khiên…”

“Tranh Tranh, em ở Pháp mọi chuyện đều tốt chứ?” Giọng nói ôn hòa của Ôn Húc
Khiên vang lên ở đầu máy bên kia, cảm giác thoải mái như mặt biển yên ả, khiến
người nghe có cảm giác vô cùng yên lòng.

“Mọi chuyện bên này đều tốt cả, anh đừng lo.”Lạc Tranh ôn nhu nói chuyện với
hắn, nàng không rõ Húc Khiên có biết chuyện này hay không, chỉ có thể thầm cầu
nguyện.

Đáng tiếc…

“Tranh Tranh, anh…” Ở đầu dây bên kia, giọng Ôn Húc Khiên có chút ngập
ngừng, dường như có chuyện muốn nói lại có chút chần chừ…

Lạc Tranh trong lòng phát sinh một dự cảm không lành. Trên đời này căn bản
không có chuyện gì có thể che dấu, nhất là trong giới truyền thông, lại ở thời
đại xã hội internet phát triển mạnh mẽ như vậy.

“Húc Khiên, nếu như em đoán không lầm, anh có nghe thấy một số chuyện không
hay liên quan đến em, phải không? Tính tình Lạc Tranh vẫn vậy, thay vì cố giấu
diếm, chi bằng trực tiếp đem mọi chuyện hiểu lầm ra nói cho rõ ràng.

Ôn Húc Khiên trầm mặc một lúc, rốt cuộc mới mở miệng, “Không phải nghe, mà là
anh nhìn thấy chuyện bê bối của em và Thương Nghiêu trên tạp chí.”

“Húc Khiên, anh cũng tin những gì mấy tờ tạp chí kia đăng tải hay sao?”

“Tranh Tranh, anh chỉ muốn hỏi em, rốt cục Thương Nghiêu có tặng nhà, tặng xe
cho em hay không?” Ôn Húc Khiên có vẻ nén giận, vẫn ôn tồn hỏi nàng.

Lạc Tranh than nhẹ một tiếng, “Húc Khiên, đúng là Thương Nghiêu tiên sinh tối
qua có đưa em về, cũng chính là căn biệt thự mà tạp chí đã đưa tin. Nhưng
không phải hắn tặng cho em, mà chỉ cho mượn chỗ đó mà thôi. Hơn nữa, ô tô cũng
là tài sản công ty, em chỉ tạm thời sử dụng làm phương tiện đi lại trong thời
gian ở đây. Giới truyền thông luôn thích phóng đại sự thật, anh không phải rất
rõ ràng chuyện này sao?”

“Thật vậy sao?” Ôn Húc Khiên nghe xong tâm tình có vẻ tốt lên, giọng nói cũng
dịu dàng trở lại.

“Tranh Tranh, đừng trách anh. Thực ra anh cũng không có tin vào mấy bài báo vớ
vẩn kia. Thương Nghiêu là bạn tốt của anh, mà em lại là bạn gái anh. Hắn tự
nhiên đối với em sẽ có sự quan tâm đặc biệt. Xin lỗi em, tại anh suy nghĩ lung
tung…”

“Húc Khiên…” Lạc Tranh chợt cảm thấy trong lòng có chút cảm giác tội lỗi,
“Thực xin lỗi… để anh phải lo lắng.”

Thực tế, Lạc Tranh cảm thấy bản thân rất có lỗi với Ôn Húc Khiên. Từ khi quen
biết Thương Nghiêu, cuộc sống cùng tâm tư nàng ít nhiều đã có sự xáo trộn. Có
một số việc dù có muốn trốn tránh thế nào cũng không được. Nhiều lúc nàng thầm
nghĩ, liệu đây có phải là một kiểu ám thị của ông trời, hoặc là từ trong tiềm
thức của nàng thực sự không muốn trốn tránh.

Cũng như chuyện xảy ra tối qua, Lạc Tranh không thể không thừa nhận, khi biết
Thương Nghiêu vì nàng mà tỉ mỉ chuẩn bị nhiều thứ như vậy, xem chừng hắn đã
hao tốn không ít tâm tư, nàng thực thấy… cảm động?

Không biết từ lúc nào, Lạc Tranh đã bắt đầu cảm thấy không hiểu nổi bản thân
mình.

Ở đầu máy bên kia, Ôn Húc Khiên không hề biết suy nghĩ của nàng lúc này, cười
nói, “Tranh Tranh, là anh không đúng, anh cần phải tin tưởng em. Nhưng mà, anh
rất nhớ em. Hy vọng em sớm hoàn thành giai đoạn đầu của công việc lần này. Dù
sao ngày hôn lễ cũng đang đến rất gần rồi.”

“Em biết!” Lạc Tranh khe khẽ đáp ứng. Chợt nhìn về phía bên kia, thấy cánh cửa
phòng làm việc bị đẩy ra, bóng dáng ưu nhã của Thương Nghiêu phản chiếu lên
cửa kính, nàng như cảm thấy đáy lòng mình nổi lên một hồi rung động theo bước
chân của hắn tiến vào.

“Húc Khiên, không nói với anh nữa, em phải làm việc rồi.” Thoáng nói chuyện
vài câu, nàng liền cúp điện thoại, than nhẹ một tiếng, lại đưa mắt nhìn về
phía người đàn ông đối diện.

Thương Nghiêu trước nay vẫn vậy, giày da bóng lộn cùng một thân trong phục cao
cấp ôm lấy thân hình cao lớn của hắn. Nhìn hắn lúc này, không hiểu sao trong
đầu nàng lại thoáng hiện tới cảnh hắn chỉ mặc độc một chiếc quần lót hôm
nào…

Gương mặt bất giác ửng hồng, hô hấp cũng theo đó mà trở nên gấp gáp hơn bình
thường, lại đưa mắt nhìn về phía đối diện, nàng không nghĩ tới hắn cũng đưa
mắt nhìn về phía mình. Trong khoảnh khắc, bốn mắt nhìn nhau.

Tim bất giác đập loạn, liền đó Lạc Tranh chợt nhạy cảm nhận ra bên khóe môi
Thương Nghiêu nở một nụ cười mang ý vị đùa cợt…

Vội vã lẩn tránh ánh mắt của hắn, ngay lập tức, nàng đưa tay kéo nhanh cửa
chớp xuống hoàn toàn che đi ánh mắt nóng bỏng muốn thiêu người.

Lẽ ra Lạc Tranh cần phải lập tức đến phòng làm việc của hắn, chất vấn sự việc
sáng nay đăng trên mấy tờ tạp chí lá cải kia. Nhưng hiện giờ nàng đã từ bỏ ý
nghĩ này. Đúng như lời nàng đã giải thích với Húc Khiên, nhà cùng xe là hắn
dùng danh nghĩa công ty cho nàng tạm thời sử dụng mà thôi, làm sao có thể có
chuyện hắn chuyển quyền sở hữu những tài sản đó sang tên nàng như mấy tờ tạp
chí kia đưa tin chứ. Nàng cũng chẳng phải là cô gái trẻ tuổi mơ mộng, đương
nhiên sẽ không có bất kỳ ảo tưởng nào, tránh để sau này phải rơi vào tình
trạng khó xử.

Tạm không nói đến chiếc xe cao cấp kia là loại sản xuất với số lượng hạn chế
trên toàn thế giới, tính riêng căn biệt thự, tối qua lúc rảnh rỗi, nàng thử
lên mạng tìm kiếm thông tin về nó, chỉ riêng giá đất đã cao đến nỗi khiến nàng
suýt cắn phải lưỡi của mình chứ đừng nói đến thiết kế nội thất bên trong.

Nàng là gì của hắn? Dựa vào cái gì muốn đem những thứ này cho nàng? Trừ phi
đầu của hắn bị lừa đá. Nhưng mà nhìn bộ dạng của hắn lại quá ư là sắc sảo. Dù
nghĩ thế nào cũng thấy hắn không phải loại người có thể làm ra những chuyện
như thế này.

Nghĩ tới đây, Lạc Tranh bên môi nở một nụ cười khổ, vừa định cầm lấy tài liệu,
điện thoại trên bàn làm việc bỗng vang lên. Thật may, tiếng chuông điện thoại
vừa kịp thức tỉnh nàng thoát khỏi ánh mắt nóng rực của hắn vẫn cứ quanh quẩn
trong đầu.

Vừa nhấc điện thoại lên, không đợi nàng lên tiếng, một giọng đàn ông trầm thấp
mang đậm ý cười vang lên trong máy.

“Tranh, tôi không thích cái cửa chớp này, lập tức tháo ra, ngoan!”

Tầm mắt Lạc Tranh rời về phía cửa chớp, mặc dù bị che khuất bởi một bức tường
kính cùng cửa chớp nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tà mị cùng nụ
cười mê hoặc của hắn…

“Thương Nghiêu tiên sinh, thực xin lỗi, tôi đang làm việc…”

“Muốn tôi tự mình đến phòng em tháo ra sao?” Giọng đàn ông nhẹ nhàng cất lên,
có cảm giác vô cùng êm dịu, thậm chí âm điệu cũng không có tăng thêm nhưng lại
tỏa ra sự uy hiếp rõ ràng.

Lạc Tranh hơi nhíu mày cưỡi khẽ, nàng biết rõ người đàn ông bá đạo này chỉ cần
nói xong nhất định sẽ làm được. Đến lúc đó nàng cũng không muốn lại cùng hắn
dây dưa không rõ.

Nghĩ tới đây, nàng đành phải để điện thoại xuống, đi đến trước cửa chớp, hít
sâu một hi, vươn tay lên, đem toàn bộ cửa chớp kéo xuống…

Tiếng loạt xoạt của cửa chớp được hạ xuống, một lần nữa nàng lại hoàn toàn đối
mặt với hắn, không còn chút gì ngăn cách.

Thương Nghiêu một thân nhàn nhã, dựa vào ghế da tại bàn làm việc, cầm điện
thoại trong tay, ánh mắt có chút khác thường cùng tà mị chăm chú nhìn về phía
nàng.

Lạc Tranh bình tĩnh nhìn thẳng hắn mấy giây, sau đó xoay người trở lại bàn làm
việc, ngồi xuống, cầm điện thoại lên, “Thương Nghiêu tiên sinh, xin ngài đừng
tiếp tục phiền nhiễu tôi làm việc.”

“Tranh, đến phòng làm việc của tôi!” Thương Nghiêu vừa nghe xong, trầm giọng
đưa ra mệnh lệnh.

Lạc Tranh nghiêng đầu nhìn hắn, nét cười tà mị liên tục lan tràn tận đáy mắt,
âm thầm hít sâu một hơi, buông điện thoại xuống, đi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên nàng đến phòng làm việc của giám đốc. Sau khi gõ cửa, bước
vào trong phòng, mùi hoắc hương nhè nhẹ đặc trưng của hắn bao trùm không khí,
thể hiện sự trầm ổn của người đàn ông thành đạt lại có không ít tác dụng mê
hoặc lòng người.

Thấy nàng bước vào, Thương Nghiêu khẽ dịch chuyển thân thể. Khung cảnh phía
sau hắn cũng giống như phòng làm việc của Lạc Tranh, tầm nhìn vô cùng thoáng
đãng, xa xa là toàn cảnh đường phố hoa lệ xe cộ đi lại như mắc cửi. Từ trên
cao nhìn xuống, cảnh đêm thực sự rất đẹp, dường như có thể đem sự lãng mạn của
đêm Paris thu hết vào trong tầm mắt.

“Em qua đây!” Hắn hướng nàng vươn tay lên, giọng nói nửa thật nửa giả vô cùng
mập mờ, nửa như mệnh lệnh bắt buộc, nửa như tình nhân âu yếm nói chuyện.

Lạc Tranh không biết hắn muốn làm gì, hướng phía trước đi tới, đến gần bàn làm
việc liền dừng bước.

“Đêm nay làm bạn gái tôi, em thấy sao?” Thương Nghiêu thấy nàng vẫn duy trì sự
cảnh giác, cười cười lên tiếng.

Lạc Tranh lông mày đen nhánh khẽ nhíu lại, “Thương Nghiêu tiên sinh muốn tham
gia dạ tiệc?”

Thương Nghiêu trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, “Đây chính là lý do khiến tôi
thích làm việc với những người thông minh, không cần phải tốn phí quá nhiều
hơi sức.”

Lạc Tranh nhìn hắn, khuôn mặt mang nụ cười đắc ý tràn ngập trong cả ánh mắt,
khẽ lên tiếng, “Thương Nghiêu tiên sinh, ngài hình như còn chưa hỏi tối nay
tôi có thời gian hay không?”

“Sao thế? Tối nay em còn có hẹn?” Thương Nghiêu có chút hứng thú nhìn nàng,
“Ngàn vạn lần đừng lấy công việc bận rộn làm lý do từ chối. Tại tập đoàn RM
này, tôi trước nay không chủ trương để nhân viên của mình làm việc thêm giờ.”

Lạc Tranh vô cùng bình tĩnh nhìn hắn, cũng không vội trả lời, một lát sau, đi
đến cạnh bàn làm việc, không cần hắn đồng ý liền nhấc điện thoại lên, trực
tiếp ấn phím liên lạc với phòng thư ký.

“Giám đốc, xin hỏi ngài có gì dặn dò?” Ở đầu dây bên kia, giọng nói ngọt ngào
của Isabel vang lên.

Lạc Tranh trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, “Isabel, phiền cô đến phòng làm việc
của giám đốc một chuyến!” Nói xong, nàng liền cúp điện thoại, trong lòng thầm
nghĩ, ở đầu dây bên kia chắc hẳn có người đang sợ phát khiếp.

Ước chừng vài giây, Isabel vội vội vàng vàng chạy tới phòng giám đốc, ngay cả
cửa cũng không kịp gõ, lập tức bước vào. Nhìn thấy Thương Nghiêu đang ngồi
thoải mái trong ghế giám đốc, bị doạ tới đứng không vững, vội cất tiếng xin
lỗi.

“Giám…giám đốc, thực xin lỗi, tôi…tôi còn tưởng rằng ngài…”

Isabel lắp bắp nửa chừng liền không dám nói tiếp. Từ khi nhận được điện thoại
nội bộ do Lạc Tranh gọi tới, Isabel thực sự kinh hãi, cứ nghĩ không lẽ giám
đốc đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là không hề nghĩ đến…

Thương Nghiêu cũng không buồn mở miệng, cũng không tỏ vẻ giận dữ, thái độ như
thể người ngoài cuộc lặng lẽ quan sát sự việc phát sinh.

Lạc Tranh nhìn về phía Isabel, nhẹ nhàng lên tiếng, “Tối nay giám đốc muốn
tham dự dạ tiệc, phiền cô chuẩn bị một chút.”

Lúc này Isabel mới cảm thấy cất được tảng đá trong lòng. Thì ra là tham dự dạ
tiệc, hù doạ mình cứ tưởng xảy ra chuyện nghiêm trọng nào chứ.

“Vâng, tôi lập tức đi chuẩn bị…”

“Isabel, gọi điện cho Qiaonisi, bảo ông ta cho người đem những mẫu váy dạ tiệc
đẹp nhất tới đây.” Thương Nghiêu rốt cục cũng lên tiếng, cắt ngang lời Isabel,
lại bồi thêm một câu, “Tất cả có bao nhiêu mẫu thiết kế, đều sau người mang
tới hết, để Luật sư Lạc tự mình lựa chọn.”

“A…”

Không chỉ mình Isabel cảm thấy choáng váng mà ngay cả Lạc Tranh cũng ngây ngẩn
cả người.

“Giám đốc?” Isabel có chút không hiểu. Tối nay không phải muốn cô cùng giám
đốc đi dự tiệc sao? Sao lại để cho Luật sư Lạc chọn trang phục?

Ánh mắt Lạc Tranh lúc này chăm chú nhìn hắn, có thể thấy rõ nàng không hề
thoải mái chút nào.

“Tối nay Luật sư Lạc sẽ cùng tôi tham dự dạ tiệc.” Thương Nghiêu nở nụ cười
xấu xa khẽ lên tiếng, đưa mắt nhìn về phía Lạc Tranh.

“A, vâng, tôi lập tức đi gọi điện.” Isabel lúc này mới chợt hiểu ra, vội vàng
cúi người, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Qiaonisi là nhà thiết kế hàng đầu của vô số nhãn hiệu thời trang cao cấp, có
ký kết hợp đồng với tập đoàn RM trong lĩnh vực thời trang. Các mẫu thiết kế
của ông ta được các thành viên gia đình hoàng gia Shuyuan vô cùng yêu thích.
Không ngờ tới, giám đốc lại điều động tới nhà thiết kế danh tiếng nhất để
thiết kế lễ phục cho Luật sư Lạc.

Xem ra, sau đêm nay, sẽ lại có rất nhiều đề tài cho mọi người bàn tán…

Không khí trong phòng làm việc đã dần trở lại an tĩnh…

Lạc Tranh khẽ nắm chặt bàn tay, cất tiếng nói trong trẻo nhưng ngữ điệu vô
cùng lạnh lùng.

“Thương Nghiêu tiên sinh, ngài đừng quên, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp
tác, ngài không có quyền can thiệp vào tự do cùng bất cứ quyết định nào của
tôi.”

Thương Nghiêu nghe vậy cất tiếng cười sảng khoái, đứng dậy, hướng phía nàng
bước tới. Khi chỉ còn cách khoảng một cánh tay, hắn đột ngột kéo nàng lại gần,
cánh tay rắn chắc đem vòng eo nhỏ nhắn của nàng khoá chặt…

“Tôi không có quyền can thiệp? Không được, em đang ở trong địa phận của tôi,
tôi đương nhiên muốn thay Húc Khiên chăm sóc em cho tốt, nếu không em bị gã
đàn ông khác bắt mất thì phải làm sao?

Lạc Tranh cũng không giãy giụa, mặc cho vòng tay hắn càng lúc càng siết chặt
eo nàng. Loại tư thế này trong mắt người ngoài nhìn vào, có cỡ nào là thân mật
cùng ám muội. Nở nụ cười có chút mỉa mai, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào
đôi mắt thâm thuý vô cùng quyến rũ của hắn, mặc kệ hơi thở cuồng dã cùng nóng
hổi của hắn đang bao vây lấy nàng…

“Thì ra Thương Nghiêu tiên sinh chính là dùng cách này để chăm sóc bạn gái của
bạn thân mình sao?” Nàng vừa nói vừa quan sát biểu hiện của hắn, “Hay là…
Thương Nghiêu tiên sinh trước giờ vẫn luôn dùng cách này để đoạt nhân sở ái?
(cướp người yêu của người khác). Thậm chí chăm sóc tới tận giường mới chịu
buông tay?”

Thương Nghiêu giận quá hóa cười, ngón tay thon dài dọc theo cánh mũi xinh xắn
của nàng từ từ di chuyển xuống đôi môi anh đào, hưởng thụ cảm giác của làn môi
mềm mại…

“Vậy còn em? Có thích được tôi chiếu cố ở trên giường không?”

Tâm tư Lạc Tranh theo lời nói ám muội của hắn chợt nổi lên một hồi run rẩy,
tâm tình cũng càng lúc càng khẩn trương. Nàng vốn rất cảnh giác vì biết rõ hắn
là người đàn ông vô cùng nguy hiểm. Nhưng mà, cho dù hắn không làm gì cũng đủ
khiến tâm tư phụ nữ lơi lỏng cảnh giác.

“Khiến Thương Nghiêu tiên sinh phải thất vọng rồi, tôi không có chút hứng thú
nào với tình một đêm cả.” Nàng khẽ nói nhưng thanh âm vô cùng rõ ràng.

“Một người con gái đẹp như em, sẽ khiến đàn ông ham muốn không chỉ là một
đêm.” Thương Nghiêu buồn cười nhếch môi, một bàn tay xấu xa thành thục đưa
lên, nhẹ nhàng đặt trên ngực nàng, dịu dàng vuốt ve, hơi thở đàn ông thô cát
của hắn mỗi lúc một trầm trọng…

“Tranh, không cần lúc nào cũng giữ một thái độ cảnh giác với tôi như vậy. Tôi
thích em, nên tôi không hề che dấu tâm tư của mình. Em sợ tôi đến vậy, rốt cục
là đang sợ điều gì? Phải chăng em sợ bản thân mình sẽ kìm lòng không được mà
yêu tôi, phản bội lại Húc Khiên?

Lời nói của hắn giống như hòn đá nặng nề đè lên ngực nàng, một cảm giác đau
nhói chợt dâng lên cùng với những rung động kỳ lạ khiến nàng không cách nào
giải thích được tâm tình của mình lúc này.

“Người tôi yêu là Húc Khiên, cho nên tôi sẽ không phản bội anh ấy.”

“A? Em khẳng định như vậy…” Thương Nghiêu bày ra một bộ dạng nuối tiếc,
“Nhưng thật tiếc là, tôi thật sự thích em, cho nên tôi nhất định sẽ đoạt lấy
em từ trong tay Ôn Húc Khiên.” Nói xong, hắn nâng bàn tay nhỏ nhắn của nàng
lên, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên đó, nở nụ cười vô cùng xấu xa.

Lạc Tranh khó khăn hít một hơi. Từ trong ánh mắt của hắn, nàng có thể nhìn
thấy rõ ràng dục vọng cuồng dã, ham muốn cướp đoạt cùng chiếm hữu.

“Nếu như Thương Nghiêu tiên sinh thích nói đùa như vậy, cũng nên biết thu dọn
hậu quả một chút. Dù sao, tôi cũng không muốn trở thành gương mặt trang bìa
của tạp chí chút nào.”

“Em muốn nói đến vụ ầm ĩ sáng nay?”

“Chắc hẳn Thương Nghiêu tiên sinh cũng nhìn thấy.” Lạc Tranh nhàn nhạt nói,
“Có đôi khi một câu nói hay một hành động vô tình của Thương Nghiêu tiên sinh
đều sẽ trở thành tiêu điểm của giới truyền thông. Đương nhiên, ngài là người
có danh vọng, báo chí đối với ngài cũng sẽ hạ bút lưu tình. Nhưng mà tôi không
muốn bị cuốn vào đó, không muốn phá hỏng cuộc sống yên tĩnh mà tôi yêu thích.”

“Vô tình sao?” Thương Nghiêu nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, cúi đầu xuống,
sống mũi cao xuyên qua làn tóc đen nhánh của nàng, tiến đến vành tai nhạy cảm,
há miệng khẽ ngậm lấy vành tai, dịu dàng gặm cắn khiến trong lòng Lạc Tranh
nổi lên một hồi run rẩy…

“Em thông minh như vậy, sao lại cho rằng đây là một trường hợp sơ suất chứ?”

Toàn thân Lạc Tranh khẽ run lên, không biết là bởi vì hắn nụ hôn của hắn hay
là bởi lời nói đầy dụng ý kia.

“Anh có ý gì? Chẳng lẽ…”

“Uhm…” Thương Nghiêu đem ngón trỏ khẽ đặt lên đôi môi anh đào của nàng,
không để cho nàng có cơ hội nói tiếp, nhẹ nhàng cười, “Có một số việc không
thích hợp để nói lúc này.”

“Tôi có quyền được biết!” Lạc Tranh thái độ rất kiên trì, ánh mắt cũng thể
hiện rõ nét kiên định.

“Em thật sự muốn biết?” Thương Nghiêu đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng giữ lấy,
nụ cười quyến rũ thể hiện rõ sự ham muốn chiếm hữu.

Lạc Tranh gật đầu, nói thế nào nàng cũng là người bị hại, nàng có quyền biết
rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nụ cười của Thương Nghiêu phản chiếu rõ ràng trong mắt nàng…

“Tôi trước giờ không làm chuyện làm ăn lỗ vốn. Nếu em muốn biết đáp án, vậy
tối nay làm bạn gái của tôi. Nếu không chịu, chuyện gì cũng đừng bàn đến nữa.”
Thanh âm của hắn trước sau đều vô cùng tự tin, tựa như ma quỷ đem tâm tư của
nàng vạch trần.

Nhìn vào ánh mắt đầy mê hoặc của hắn, một lúc lâu sau, Lạc Tranh chậm rãi gật
đầu…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.