Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 268: Ngoại truyện Fic 1+2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 268: Ngoại truyện Fic 1+2

Fic 1 : Anh muốn xé xác tất cả những gã đàn ông quanh quẩn trước mặt em

Tác giả: chijiro

Beta: tabbycat0405

Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy múa trên sàn gỗ. Trong
không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy nhịp thở đều đều của hai con người đang ngủ
say trên chiếc giường lớn. Lạc Tranh khẽ cựa mình, lại như con mèo nhỏ vùi vào
lồng ngực ấm áp của Louis Thương Nghiêu đang say ngủ, nhưng chợt nhớ ra điều
gì đó, nàng bỗng mở to đôi mắt, ngồi bật dậy.

Hôm nay là ngày đầu tiên Lạc Tranh đi làm trở lại, dù rằng nàng không làm luật
sư tố tụng nữa nhưng không có nghĩa nàng sẽ từ bỏ công việc yêu thích của mình
mà ở nhà chăm con. Hơn nữa bọn trẻ cũng đã cứng cáp, không cần nàng phải ở nhà
ngày này qua ngày khác nữa.

Là người phụ nữ mạnh mẽ, lại không thích ỷ lại vào Louis Thương Nghiêu nên Lạc
Tranh đã quyết định sẽ ra ngoài làm việc. Văn phòng tư vấn luật của nàng đã
khởi động được một tuần, hôm nay là ngày đầu tiên nàng chính thức trở lại làm
việc. Với danh tiếng của mình, từ khi văn phòng còn chưa mở cửa, đã có rất
nhiều khách hàng tự tìm đến.

Quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, Lạc Tranh mỉm cười dịu dàng
rồi nằm xuống đưa tay khẽ phác hoạ từng đường nét trên khuôn mặt hắn. Việc
nàng ra ngoài đi làm thế này khó khăn lắm hắn mới chịu đồng ý. Với bản tính bá
đạo của Louis Thương Nghiêu, hắn chỉ muốn giữ chặt nàng lại trong nhà, không
muốn cho nàng tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác.

Thế nhưng công việc tư vấn luật pháp của nàng khách hàng chủ yếu lại là đàn
ông thì sao hắn có thể yên tâm được đây. Lạc Tranh đã dùng đủ phương thức cuối
cùng hắn mới miễn cưỡng đồng ý với điều kiện nàng không được nhận lời tư vấn
luật cho khách hàng là nam giới. Nghĩ đến đây Lạc Tranh chỉ biết thở dài. Nếu
từ chối tất cả các khách hàng nam giới thì nàng chỉ có nước đóng cửa văn phòng
luật mà thôi. Người đàn ông này bản tính chiếm hữu quá à.

Khẽ nhướn người ra phía trước để ngắm hắn kỹ hơn nhưng cả người Lạc Tranh lại
đau ê ẩm. Hắn thâm hiểm thật! Biết rõ hôm nay là ngày đầu tiên nàng đi làm mà
đêm qua vẫn không buông tha cho nàng. Lạc Tranh khẽ nhíu mày, ngón tay vô thức
tăng thêm lực, bất chợt nàng phát hiện ra khuôn mặt hắn không hề thay đổi gì
nhiều, vẫn là vẻ lạnh lùng chết người đầy tà mị. Năm tháng dường như khiến cho
hắn càng thêm mị hoặc hơn trước.

Đúng lúc này, Louis Thương Nghiêu mở mắt ra, thấy người phụ nữ trước mặt đang
nhìn mình chăm chú, hơn nữa tay nàng lại đang đặt trên mặt hắn. Khẽ vuốt nhẹ
má Louis Thương Nghiêu, Lạc Tranh nở nụ cười tươi như hoa, “Ông xã à, dậy đi
làm thôi. Anh cũng phải đưa em đi làm nữa chứ!”

Vừa mới sáng sớm nghe thấy câu nói này của Lạc Tranh sắc mặt Louis Thương
Nghiêu lập tức chuyển sang màu xám xịt. Nếu là những ngày bình thường trước
khi nàng đòi ra ngoài đi làm, thấy cử chỉ này của nàng hắn sẽ cực kỳ vui mừng,
nhưng hôm nay tình thế đã thay đổi.

Hắn liền nhanh chóng xoay người, nằm đè lên người Lạc Tranh. Bật cười khẽ, đáy
mắt Lạc Tranh hiện lên một tia hứng thú. Nàng cố tình nói vậy chỉ là muốn trả
đũa hành động tối qua của hắn mà thôi. Nhưng Louis Thương Nghiêu lại bị vẻ mặt
của Lạc Tranh làm cho phát cáu. Hắn cúi xuống định hôn lên đôi môi anh đào kia
nhưng Lạc Tranh nhanh chóng quay đầu sang một bên, cười khúc khích khiến môi
hắn trượt qua gò má nàng.

Louis Thương Nghiêu âm thầm nghiến răng. Lạc Tranh ngày càng to gan. Hắn chưa
kịp có hành động gì tiếp theo thì đã bị Lạc Tranh đẩy sang một bên, nàng kéo
tấm chăn mỏng che đi thân thể tuyệt mỹ, nở nụ cười tươi rói làm lộ ra hai lúm
đồng tiền xinh xinh, “Em còn phải đi làm, anh lại định làm trò quỷ gì? Chẳng
phải anh đồng ý cho em đi làm rồi sao?”

Nói rồi nàng bước xuống giường, nhanh chóng ôm quần áo chạy biến vào phòng tắm
trước khi lửa giận của Louis Thương Nghiêu bốc lên ngùn ngụt.

Louis Thương Nghiêu nhìn theo bóng nàng khuất sau cánh cửa phòng tắm, ánh mắt
loé lên một tia gian manh, ngay cả nụ cười cũng lộ rõ sự nguy hiểm. Dám chọc
tức hắn vào buổi sáng sao?

Hắn bước xuống giường, sải bước tiến về phía cửa phòng tắm…

Sau một hồi…[Á] [Ố] [……] […] những chuyện có thể xảy ra cuối cùng cũng thành
hiện thực

[Xin lỗi, tác giả không đủ tuổi để xem mấy cảnh này nên chỉ có thể đứng ngoài]

[Louis tiên sinh: Con giun kia, tránh ra cho vợ chồng ta……]


Lạc Tranh nhìn những vết tích trên người mình, khẽ cất tiếng thở dài. Hắn là
ai chứ, không thể trêu vào hắn mà. Nàng đưa mắt liếc nhìn người đàn ông đang
dựa lưng vào sofa, ánh mắt vẫn không ngừng bắn ra hàng ngàn tia lửa đạn với
lực sát thương cực lớn.

Đầu bên kia, lửa giận của Louis tiên sinh cũng bùng lên không kém phần long
trọng. Chết tiệt, trong bộ quần áo công sở sao nàng lại đẹp như vậy chứ? Hắn
hối hận, vô cùng hối hận, chỉ vì một phút lầm lỡ mà….

Không được, hắn phải giám sát bà xã của hắn thật lỹ lưỡng, không thể để cho
tên đàn ông nào bén mảng đến gần nàng

Lạc Tranh dường như cũng hiểu được tâm tình của Louis Thương Nghiêu. Dù sao
quyết định để nàng đi làm ở ngoài với hắn cũng không dễ dàng gì. Khẽ thu lại
tầm mắt, thanh âm êm ái đầy ngọt ngào của liền cất lên, “Ông xã, anh không
định đưa em đi làm à?”


Lạc Tranh bước vào phòng làm việc thì đã thấy Dennis ngồi chờ nàng ở đó. Nàng
nở nụ cười với Dennis rồi ngồi xuống phía đối diện.

Hôm qua Dennis đã đặt lịch hẹn tư vấn luật ở văn phòng của nàng. Dù sao hai
người cũng là bạn bè nên Lạc Tranh liền vui vẻ nhận lời mà không thèm đoái
hoài đến lời cảnh báo rùng rợn của Louis tiên sinh

Trong khi không khí ở đây vô cùng tốt thì ở một nơi nào đó, trên tầng thứ một
trăm, có một luồng sát khí lan tỏa mạnh đến nỗi ở dưới tầng hầm người ta cũng
cảm thấy như đang ở Bắc Cực. Trên bàn làm việc của Louis Thương Nghiêu, hơn
hai tiếng đồng hồ rồi mà không hề có tiếng lật trang. Từ lúc ngồi xuống bàn
làm việc, hắn vẫn chỉ nhìn chăm chăm trang đầu tiên nhưng lại chẳng đọc nổi
chữ nào trong đó. Ngay đến giá cố phiếu ra sao hắn cũng chẳng thèm đoái hoài.
Tất cả chỉ tại hôm nay là ngày bà xã đại nhân của hắn đi làm. Hắn bình thường
đã quen với việc mỗi sáng gọi điện cho nàng, trở về nhà vào giờ ăn trưa hay
giờ ăn tối đều thấy nàng như một người vợ hiền cùng các con chờ hắn.

Không thể chịu đựng được nữa rồi, hắn phải đến văn phòng của nàng, phải đến đó
ngay lập tức.


“Louis tiên sinh…”

Thư ký bên ngoài văn phòng của Lạc Tranh thấy Louis Thương Nghiêu tiến đến
liền cúi đầu chào lại nhận được cái phất tay của hắn nên đành im lặng trở về
chỗ ngồi

Trên người hắn tỏa ra hàng ngàn tia lãnh khí khi chứng kiến khung cảnh ở trong
văn phòng kia. Lạc Tranh đang ngồi đối diện với một người đàn ông vô cùng đẹp
trai, không phải ai khác mà chính là Dennis. Chết tiệt, sao anh ta lại dám tới
nơi này chứ ?

Lúc này đây Louis Thương Nghiêu thật sự có tâm trạng muốn giết người. Cái tên
Dennis này, hào hoa phong nhã như vậy sao không có ai “rước” đi cho rồi. Một
ngày Dennis còn chưa có ai trói buộc, Louis Thương Nghiêu còn cảm thấy nguy
hiểm rình rập. Nghĩ đến đây hắn lại muốn băm cái tên Kỳ Ưng Diêm làm trăm
mảnh. Nếu không phải anh ta giở thủ đoạn thì cũng sẽ không khiến Lưu Ly trở
thành Kỳ phu nhân, nếu Lưu Ly không trở thành Kỳ phu nhân thì biết đâu Lưu Ly
và Dennis sẽ thành đôi. Chết tiệt, tất cả là tại tên họ Kỳ đó.

Đôi mắt hắn cơ hồ có một ngọn lửa muốn thiêu trụi cả toà nhà văn phòng này.
Bàn tay đặt trên nắm cửa như muốn bóp nó vỡ vụn. Mới sáng sớm mà đã bị ăn dấm
chua thế này, sao chịu nổi ?

Đúng lúc này, Lạc Tranh như có dự cảm chẳng lành, Dennis ngồi đối diện cũng
thấy lạnh sống lưng, cả hai người quay đầu lại thì trông thấy Louis Thương
Nghiêu đứng ở cửa tự khi nào.

Lạc Tranh thấy vậy bật cười, đứng dậy đi về phía hắn. Khi trông thấy khuôn mặt
xám xịt của Thương Nghiêu nàng lại càng cười to hơn khiến cơn giận của hắn lại
càng được dịp bùng phát…

Fic 2: Thà đắc tội với tiểu nhân còn hơn đắc tội với phụ nữ

Tác giả: chijiro

Beta: tabbycat0405

Lạc Tranh bước lại gần phía Louis Thương Nghiêu rồi đưa tay kéo hắn vào phòng.
Hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt xám xịt như vậy khi ngồi xuống đối diện với Dennis.

Mà sau đó Lạc Tranh và Dennis dường như cũng không chút đoái hoài đến sự tồn
tại của Louis tiên sinh, vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện còn dở dang lúc trước.
Rốt cục cũng chịu không nổi, Louis Thương Nghiêu liền hắng giọng, “Dennis, cậu
chưa định tính đến chuyện hôn nhân sao?”

Lạc Tranh và Dennis đang nói chuyện thấy mấy lời này của Louis Thương Nghiêu
liền đồng loạt quay sang nhìn hắn. Dennis thì cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên khi
bỗng dưng hắn lại đề cập đến vấn đề này còn Lạc Tranh thì cảm thấy cực kỳ buồn
cười trước hành động này của hắn.

Louis Thương Nghiêu vẫn tiếp tục mở miệng, cũng không chút để ý tới biểu cảm
của nàng và Dennis, “Tôi và Tranh đã có hai đứa rồi, cậu cũng phải nhanh lên
đi. Tiểu thư của tập đoàn YJ cũng khá lắm, vừa xinh đẹp lại tài giỏi.”

Vừa nghe đến cụm từ “tiểu thư của tập đoàn YJ” sắc mặt Lạc Tranh liền chuyển
lạnh băng, ánh mắt nhìn vào Louis Thương Nghiêu cũng trở nên lạnh lẽo không
kém khiến hắn lúc này mới nhớ ra là mình đã nói hớ.

Chết tiệt! Phen này có trăm cái miệng cũng không thể giải thích nổi. Cứ mỗi
lần ăn dấm là hắn lại hành động hồ đồ như vậy có chết không chứ.

Dennis nghe Louis Thương Nghiêu nói vậy chỉ nhìn hắn cười rồi lại đưa mắt về
phía Lạc Tranh. Lúc này nàng đã trở về với dáng vẻ nghiêm túc như lúc hai
người họ bàn công việc. Dennis khẽ hắng giọng cố nén cười, “Ừm, nếu cậu đã
khen cô ấy như vậy thì tôi cũng phải gặp một lần mới được. Hiếm khi thấy cậu
khen một cô gái như vậy.”

Nghe Dennis nói xong sắc mặt của Louis Thương Nghiêu càng trở nên xám xịt, hắn
biết Lạc Tranh sẽ không ăn dấm chua linh tinh nhưng mà hắn vẫn có cảm giác có
một luồng khí lạnh đang không ngừng lan tỏa trong không gian. Hắn chỉ đành
nhếch miệng cười với Dennis, còn đang tính tìm cách đuổi khéo anh ta về trước
thì Dennis đã lại lên tiếng.

“Thư ký của anh sẽ gửi bản hợp đồng sơ bộ cho em, có gì chúng ta hẹn lại hôm
khác bàn tiếp. Giờ anh phải đi gặp cô con gái xinh đẹp tài giỏi của tập đoàn
YJ đây. Không cần tiễn anh đâu, chắc em có chuyện cần nói với Thương Nghiêu
nhỉ?”

Dennis nháy mắt với Louis Thương Nghiêu rồi tiêu sái đi ra ngoài.


Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, không gian tĩnh mịch tới một tiếng động
nhỏ cũng không có, chỉ có cảm giác về một luồng khí lạnh mơ hồ đang không
ngừng dâng lên và bao phủ lấy căn phòng mà thôi. Lạc Tranh vẫn đang cặm cụi
ngồi nghiên cứu bản hợp đồng, vì cố gắng nén cười mà gương mặt nàng ngày càng
ửng hồng, rất giống lúc tức giận. Nàng thừa biết là hắn ghen nên chỉ nói vậy
thôi, nhưng mà cũng nên trừng phạt hắn một chút cho bớt cái tật xấu này đi.
Người đàn ông này, không lo chuyên tâm làm việc, chỉ lo chạy đến xem có người
đàn ông nào đến tìm nàng tư vấn luật không. Đúng là hết nói nổi!

Còn ở phía bên kia, không khí hết sức căng thẳng, Louis Thương Nghiêu nhìn Lạc
Tranh không hề chớp mắt, nhất là khi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng trong lòng
hắn lại càng thêm căng thẳng, hắn nuốt nước bọt, khẽ lên tiếng, “Tranh….”

“Hmm?” Lạc Tranh không hề ngẩng lên mà vẫn nhìn chăm chú vào tập tài liệu.

“Anh… Anh đặt chỗ ở nhà hàng rồi, chúng ta đi ăn thôi.”

“Anh không phải rất bận sao?” Nàng cất giọng lạnh lùng, thanh âm cũng có chút
run rẩy như thể đang rất tức giận.

“Không… Không, anh đến đưa em đi ăn mà.”

“Thế sao không mời cái cô gái xinh đẹp tài giỏi kia đi” Lạc Tranh ngẩng đầu
lên trừng mắt nhìn hắn rồi lại cúi xuống.

Lần này thì xong thật rồi! Phụ nữ đúng là khó hiểu, chuyện nhỏ như con kiến mà
cũng biến thành con voi. Lạc Tranh của hắn bình thường hiểu chuyện lắm, sao
nay lại ghen chứ? Đúng là thà đắc tội với tiểu nhân còn hơn đắc tội với phụ nữ
mà. Mặc kệ vì cái gì, hắn phải lấy lòng nàng trước đã, “Tranh à, anh với cô ta
đâu có quan hệ gì, chẳng qua….”

“Tối nay ra phòng khách ngủ!”

Á, giọng của nàng sao lại lạnh lùng dứt khoát đến thế, sao lại trừng phạt hắn
nặng như vậy. Cái gì cũng được, chứ phải ngủ một mình ở phòng khách làm sao
hắn chịu nổi.

Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Lạc Tranh, kéo lấy nàng ôm vào
lòng. Khi phụ nữ giận cách này có lẽ là hữu hiệu nhất. Hắn lại khẽ thì thầm
bên tai nàng, “Tranh, anh với cô ta đâu có gì, anh còn chưa gặp cô ta nữa là,
bình thường em đâu có như vậy?”

“Anh không ra phòng khách phải không?” Lạc Tranh cất giọng còn lạnh lùng hơn
cả lúc trước, còn lập tức đẩy hắn ra.

Nghe xong câu nói đó, sắc mặt của Louis tiên sinh chuyển từ tái mét sang xám
xịt. Lần này xem ra hắn đã đắc tội với nàng thật rồi. Có chút dè dặt kéo nàng
ôm vào lòng thêm lần nữa, hắn hạ giọng năn nỉ, “Bà xã đại nhân, em biết rõ là
anh chỉ có mình em thôi mà . Anh….Anh không thể ngủ ở phòng khách được. Sofa ở
đó cứng lắm, anh không chịu nổi…”

Nghe đến đây suýt nữa Lạc Tranh đã không nhịn được mà bật cười nhưng vẫn cố
làm ra vẻ giận dỗi, đẩy hắn ra lần nữa.

Lần này thì Louis Thương Nghiêu đã không thể chịu đựng thêm nữa. Hắn quyết
định hạ mình thêm lần nữa. Cho dù là người đứng đầu vô số lĩnh vực kinh doanh
cả hai giới hắc đạo, bạch đạo thì sao chứ? Chung quy lại cả đời này hắn vẫn
nguyện chịu thua một người.

“Bà xã đại nhân, anh sai rồi! Anh phải làm gì thì mới khiến em hết giận đây?
Sao hôm nay em lại lạ như vậy?”

Haiz, hắn thực sự nghĩ mãi cũng không thông, không hiểu hôm nay Lạc Tranh ăn
phải cái gì mà bỗng dưng lại nổi ghen với hắn như vậy. Người ăn dấm chua hôm
nay đáng ra phải là hắn mới đúng. Nhất định là cái tên Dennis kia lại gây
chuyện gì rồi. Nhất định không thể tha cho hắn được!

Lạc Tranh vẫn cúi gằm mặt xuống, khóe môi cong lên vì cố nén cười. Nhưng khi
ngẩng lên nhìn thấy ánh mắt cùng khuôn mặt tội nghiệp của Louis Thương Nghiêu
thì nàng không thể kìm nén thêm nữa mà bật cười thành tiếng trước ánh mắt vô
cùng ngạc nhiên của hắn.

“Ha ha… Trông anh buồn cười quá….Em chỉ đùa anh một chút thôi mà….Ha ha….”

Thấy Lạc Tranh cười như vậy, tảng đá đè nặng trong lòng Louis Thương Nghiêu
cũng lập tức đổ rầm xuống, thay vào đó là cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Nàng dám
lừa hắn…

Dường như cảm giác được lửa giận của Louis Thương Nghiêu cơ hồ có thể thiêu
cháy cả văn phòng này, Lạc Tranh nhanh chóng sà vào lòng hắn, “Anh giận sao?”

“Em nói thử xem?” Giọng nói của hắn có phần lạnh lùng nhưng bàn tay thì vẫn
không ngừng siết chặt lấy nàng như thể sợ nàng sẽ chạy mất.

“Nếu không thì….” Lạc Tranh cố tình kéo dài giọng ra, “Tối nay em sẽ ra phòng
khách…”

“Em dám!”

Nghe thấy hắn nói vậy khóe môi Lạc Tranh cong lên, nhưng chưa kịp nói câu tiếp
theo thì đã thấy cả người mình bị hắn ép chặt xuống bàn làm việc. Giọng nói
đầy bá đạo của hắn cũng lập tức cất lên, “Lại dám lừa anh, để xem anh trừng
phạt em thế nào?””

“Này, đây là văn phòng đấy!”

“Mặc kệ, ai bảo em dám chọc tức anh.”

[Tiếp theo là cảnh hạn chế độ tuổi…. ^^]

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.