Chương 23: Hoa lại nở, tình mãi còn
Hôn lễ của Kỳ Ưng Diêm thực sự là thiên đường đối với đám con nít. Tạm không
nhắc đến các vị khách khác mà chỉ nói riêng tới ba nhà Hoắc Thiên Kình, Lôi
Dận, Thương Nghiêu mà thôi. Tham dự hôn lễ này đối với bọn trẻ mà nói chẳng
khác nào buổi cắm trại thú vị khiến lũ nhóc cực kỳ cao hứng. Các cục cưng của
mỗi nhà đều cực kỳ xinh đẹp, con trai thì mặc những bộ vest lịch lãm hợp với
thân hình còn con gái thì diện những bộ váy vô cùng đáng yêu. Lũ trẻ đều không
hẹn mà tụ lại một chỗ chơi chung với nhau.
Một nhà bốn người của Phí Dạ vì đang trong kỳ nghỉ lại thêm chuyện Huân Y mang
bầu mà Phí Dạ lại rất lo lắng cho vợ cùng cục cưng trong bụng nên không thể
tới dự mà chỉ đành gọi điện chúc mừng. Phí Dạ luôn thích có con gái, cũng mơ
ước sẽ có một ngày có thể được ôm tiểu công chúa nhưng hết lần này tới lần
khác lại sinh ra hai tiểu quỷ nghịch ngợm nên lần mang thai này của Huân Y
khiến Phí Dạ cực kỳ hao tổn tâm trí, không dám hành sự qua loa chút nào.
Đối với sự thay đổi này của Phí Dạ, Lôi Dận cũng không lấy làm kỳ quái. Ai nói
đàn ông không thể coi trọng vợ con hơn huynh đệ chứ? Phí Dạ chính là một ví dụ
chân thực nhất. Kể từ khi kết hôn rồi sinh con, Phí Dạ càng thích đưa cả gia
đình đi du sơn ngoạn thuỷ, tính tình dường như cũng theo đó mà thay đổi khá
nhiều. Chuyện này cũng khiến Lôi Dận vất vả không ít bởi công việc làm ăn bên
cả hắc bạch hai đạo vẫn cần người quản lý, mà muốn Phí Dạ trở về trợ giúp còn
phải hẹn trước một hồi, so với Lôi Dận thì xem ra Phí Dạ bận rộn hơn rất
nhiều.
Nhưng trong buổi hôn lễ, Lôi Dận cùng Louis Thương Nghiêu trò chuyện khá vui
vẻ, cả hai người họ đều có liên quan ít nhiều tới hắc đạo, thậm chí còn có
nhiều đường dây làm ăn để cùng hợp tác, kể từ đó, áp lực đối với cả hai người
họ tựa hồ cũng giảm bớt đi khá nhiều. Đối với cả Louis Thương Nghiêu và Lôi
Dận, có thể giảm bớt áp lực công việc thực sự là điều mà họ đều muốn bởi như
vậy có thể dành nhiều thời gian cho bà xã và cục cưng hơn.
Cục cưng của Hoắc gia – Hoắc Quân Nghị, Hoắc Tư Khuynh, cục cưng của Lôi gia –
Lôi Lăng Mạch, Lôi Lăng Khê, Lôi Túc Kiêu, người thừa kế hợp pháp của gia tộc
Louis – Louis Phong Lạc de Bourbon, còn có cả tiểu công chúa mới sinh sau này
là Raina Khả Lạc de Bourbon. Ngoại trừ con trai bảo bối của Kỳ Ưng Diêm cùng
Lưu Ly còn nằm trong xe nôi thì tiểu công chúa của Louis Thương Nghiêu và Lạc
Tranh là nhỏ tuổi nhất. Từ lúc mới chào đời, tiểu công chúa này đã cực kỳ xinh
đẹp, lớn thêm một chút thì những đường nét mỹ lệ lại càng tăng thêm vài phần.
Cô bé tuy được bế trong vòng tay của cha mình nhưng cũng giơ những ngón tay
nhỏ xíu như muốn tỏ ý đòi chơi cùng với các anh chị.
Lũ nhóc của mấy nhà cũng cực kỳ cao hứng vì có bạn cùng chơi nên đi đến đâu
cũng không rời nhau, suốt buổi hôn lễ cứ chạy tới chạy lui. Bởi mấy nhóc tỳ
này đều mang trong người dòng máu lai nên dáng vẻ càng bội phần xinh đẹp khiến
người lớn cũng không kìm lòng được mà muốn trêu đùa.
Trước sự chứng kiến của các khách mời, Kỳ Ưng Diêm rốt cục cũng đeo chiếc nhẫn
cưới thiêng liêng lên ngón tay của Lưu Ly, mà thời khắc đó, Lưu Ly rốt cục
cũng nói với Kỳ Ưng Diêm một câu mà cô vẫn luôn giấu trong lòng bấy lâu nay.
“Ưng Diêm, em yêu anh!”
Kỳ Ưng Diêm kích động đem Lưu Ly bế bổng lên dưới sự chúc phúc của vô số khách
quý có mặt đang nâng ly chúc mừng.
Cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà, bảo sao Kỳ Ưng Diêm lại không kích động
cơ chứ. Từ lúc cầu hôn đến giờ, anh ta đã đợi suốt một năm rưỡi. Cũng không có
cách nào cả bởi phải chờ cho kết tinh tình yêu của hai người họ ồn ào chào đời
rồi sức khoẻ của Lưu Ly khôi phục lại như trước nữa. Nhìn xem người phụ nữ
mình yêu rốt cục đã chính thức trở thành vợ mình, Kỳ Ưng Diêm không kìm lòng
được cúi đầu hôn lên môi Lưu Ly một nụ hôn thật sâu, cảm ơn cô đã sinh cho anh
ta một cục cưng đáng yêu như vậy.
Hết thảy mọi chuyện trong hôn lễ đều tiến hành rất thuận lợi cho đến màn tân
nương ném cầu hoa lại khiến hết thảy mọi người có mặt được một trận cười thoải
mái.
Lúc này đến lượt Lưu Ly chính thức ném cầu hoa. Cô mỉm cười nhìn thoáng qua
Lạc Tranh, tựa hồ nhớ lại lúc nàng đem hoa cưới ném ình ngày trước.
Bên này, Lạc Tranh cũng mỉm cười, nhớ tới lúc Lưu Ly làm phù dâu ình. Thật
không ngờ nàng lại thật sự tác thành cho đôi tình lữ này.
Trong số khách mời có rất nhiều cô chưa lập gia đình nên đương nhiên cũng muốn
hưởng ứng không khí vui vẻ này. Bó hoa bay lên không trung quay vòng một hồi,
trong ánh mắt chăm chú dõi theo của mọi người đang mong đợi phía dưới rồi theo
đường vòng cung rơi xuống. Tuy bó hoa đã bay một đường khá xa, nhưng cuối cùng
lại rơi xuống…ngay vòng tay Lạc Tranh.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn Lạc Tranh, cả Lưu Ly cũng ngoái đầu lại,
thấy bộ dạng trợn mắt há miệng vì kinh ngạc của nàng thì không nhịn được mà
bật cười. Ngay cả Úc Noãn Tâm và Mạch Khê cũng không nén được tiếng cười.
“Lưu Ly, cô muốn cho Lạc Tranh tái giá hay sao vậy?” Úc Noãn Tâm là người đầu
tiên dịu dàng mở miệng, lại mỉm cười nhìn về sắc mặt xanh mét của Louis Thương
Nghiêu. Mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đứng đầu gia tộc Louis
trong truyền thuyết nhưng Úc Noãn Tâm cũng có thể nhận ra Louis Thương Nghiêu
cùng Hoắc Thiên Kình, Lôi Dận đều giống nhau như đúc, đó chính là cực kỳ khẩn
trương đối với người phụ nữ mình yêu thương.
Những người đàn ông bá đạo như vậy, thật tình cờ lại tụ hợp tại một chỗ thế
này.
Lạc Tranh cũng bật cười còn tiểu Louis thì tò mò nhìn một màn trước mặt, sau
đó ngước đầu nhìn Thương Nghiêu nói một câu, “Cha, có phải mẹ không thích cha
nữa, muốn ly hôn với cha hay không?”
Tiểu Louis tuy còn ít tuổi nhưng nghịch như quỷ sứ. Câu nói của tiểu quỷ vừa
thốt ra, tiếng khóc nức nở đầy uỷ khuất của tiểu công chúa đã vang lên, “Cha
xấu, cha khi dễ mẹ, mẹ không cần cha nữa.” Nói xong cô bé còn giơ quả đấm nhỏ
xíu đánh Louis Thương Nghiêu đang ôm lấy mình.
Louis Thương Nghiêu thật đúng là có trăm cái miệng cũng không biện hộ nổi.
Tiểu quỷ kia xem ra là cố tình nói mấy lời này, còn tiểu công chúa bảo bối của
hắn thì còn nhỏ đương nhiên không hiểu chuyện. Thấy con gái bảo bối khóc như
vậy, Thương Nghiêu thực đau lòng muốn chết, vội vàng dỗ dành cô bé. Cô con gái
bảo bối này là hòn ngọc quý mà Louis Thương Nghiêu đã trông đợi bao lâu nay.
Con gái không giống như con trai, chỉ cần cô bé vừa khóc, hắn đã lập tức cuống
cuồng lên rồi.
Lúc trước, hắn cùng Hoắc Thiên Kình, Lôi Dận cũng đã thảo luận qua về cách
chăm sóc và giáo dục con cái. Cho nên mới phát hiện ra cả ba người bọn họ đối
với con trai quỷ sứ của mình đều không có cách nào. Nguyên nhân là bởi mấy đứa
trẻ này quá mức thông minh và tinh quái, tuổi tuy nhỏ nhưng cũng hiểu được rất
nhiều chuyện, nói năng cũng rất hùng hồn đầy lý lẽ, lại thêm bộ dạng chỉ sợ
thiên hạ còn chưa đủ loạn khiến cho người lớn nhiều lúc lâm vào tình trạng dở
khóc dở cười.
Cuối cùng cũng dỗ cho con gái nín khóc, tóc tai Louis Thương Nghiêu cơ hồ muốn
dựng hết cả lên. Hắn cầm bó hoa ném qua cho Lưu Ly, lớn tiếng nói có chút bực
bội, “Ném lại lần nữa, đừng hướng về phía những người đã kết hôn bên này để
ném có được không?”
Kỳ Ưng Diêm đứng ở một bên đã cười đến không khép miệng lại nổi. Louis Thương
Nghiêu này thật là! Chỉ cần đụng phải chuyện liên quan đến Lạc Tranh là hắn đã
cuồng lên. Sau khi cưới hắn lại càng bá đạo, cơ hồ sắp đem Lạc Tranh nhốt luôn
lại.
“Được, mọi người đều đứng tránh xa ra một chút đi, đừng làm cho ông xã mọi
người phát ghen thêm nữa.” Lưu Ly cười chỉ mấy người chỗ Úc Noãn Tâm, lại nhân
tiện trêu chọc luôn mấy ông xã của bọn họ. Ai cũng biết mấy người đàn ông bá
đạo này nổi danh là bình dấm chua cực nặng mà.
Bó hoa lại một lần nữa được ném đi xa, rồi lại chuẩn xác rơi xuống vị trí của
Lạc Tranh. Lạc Tranh còn chưa kịp né tránh đã thấy Louis Thương Nghiêu phất
tay một cái, hất bó hoa bay ngược trở lại. Bó hoa bị hất mạnh hệt một quả tú
cầu bay lên theo một hướng khác…
Úc Noãn Tâm trừng lớn đôi mắt, nhìn thấy bó hoa cách mình càng lúc càng gần,
còn chưa kịp phản ứng đã thấy Hoắc Thiên Kình giơ tay hất lại khiến bó hoa lại
hướng phía Mạch Khê bay tới.
Vẻ mặt Lôi Dận lúc này tựa hồ có thể giết được người, nhất là muốn giết Hoắc
Thiên Kình. Anh ta không đợi bó hoa kịp tới gần đã dùng sức hất mạnh tay một
phát khiến bó hoa bay vèo ra khỏi phía đám đông….
“Aida…” Từ phía đám đông bên ngoài vang lên một tiếng kêu khẽ. Mọi người theo
tiếng kêu đó nhìn lại thì hoá ra là Liệt và Vi Như vừa từ nước ngoài về tham
dự hôn lễ. Vẻ mặt Vi Như đầy khiếp sợ nhìn bó hoa trong ngực mà không hiểu ra
sao còn Liệt thì đầu tiên là kinh ngạc một chút rồi sau đó cầm bó hoa lên,
cười ha ha nói, “Ai ném bó hoa này chuẩn như vậy? Lại có thể ném xa được thế
nữa.” Nói xong, dưới ánh mắt bao người cậu ta lại ôm lấy Vi Như đi lên phía
trước, “Nhưng Vi Như nhà chúng tôi là danh hoa đã có chủ, đàn ông chưa lập gia
đình hãy từ bỏ hy vọng đi thôi.”
Sự xuất hiện của Liệt làm cho rất nhiều người có mặt tại hôn lễ được mở rộng
tầm mắt. Cậu ta khoác trên người bộ vest thanh lịch, vóc dáng cao lớn hệt
Louis Thương Nghiêu, ngay cả nụ cười trên môi cũng đầy tà mị đặc trưng của gia
tộc Louis.
Lưu Ly cùng Lạc Tranh đương nhiên đã nghe chuyện Liệt và Vi Như cùng chung
sống. Mặc dù Liệt vẫn chưa chính thức thừa nhận nhưng từ ánh mắt và động tác
của cậu ta có thể thấy Liệt rất có tham niệm muốn giữ chặt lấy Vi Như.
Vi Như vội đem Liệt đẩy ra, trừng mắt liếc cậu ta một cái, “Không bao giờ chịu
nghiêm túc một chút cả, đáng ghét!” Nói xong, cô liền bước tới trước mặt Lưu
Ly, mỉm cười lên tiếng, “Chúc mừng chị, thật ngại quá, máy bay bị trễ nên giờ
này em mới tới được.”
Lưu Ly cũng rất thích cô học trò này của Lạc Tranh. Hiện giờ, Vi Như cũng đã
tốt nghiệp và có bằng luật sư trong tay, có thể nói là tiền đồ rộng mở. Nhìn
Vi Như, Lưu Ly liền bật cười, “Xem ra người của gia tộc Louis đều là bại tướng
trong tay luật sư cả.”
Một câu nói này khiến cả Lạc Tranh và Vi Như đều ngượng ngùng.
Kỳ Ưng Diêm cũng cười, đột nhiên nhìn Liệt cất giọng nói đầy tà ý…
“Tiểu tử, là Vi Như ‘ngộ điểm’ hay là cậu ‘ngộ điểm’?” Câu nói này của anh ta
chỉ có mấy người đàn ông bọn họ hiểu mà thôi. (đại ý là “phạm sai lầm”)
Liệt nhún nhún vai, cũng dùng thái độ thần bí cười hì hì trả lời, “Thật ngại
quá, con người em trước giờ vẫn luôn trọng sắc khinh bạn, anh biết mà.”
“Ha ha…” Mấy người bọn Louis Thương Nghiêu đều cất tiếng cười cực kỳ sảng
khoái mặc cho ánh mắt tò mò của mấy vị phu nhân đang không hiểu có chuyện gì
lại khiến bọn họ cười vui vẻ như vậy.
Trong thanh âm náo nhiệt của hôn lễ, tình yêu của họ cũng như những đoá hoa
đào nở rộ, thẫm đẫm cả bầu không khí…
Sân bay quốc tế
Nơi đại sảnh lớn người đến người đi vẫn nườm nượp. Dennis sau khi tham gia hôn
lễ của Kỳ Ưng Diêm cũng vội vàng bay tới một thành phố khác.
Đến sân bay hơi sớm nên chưa tới thời gian đăng ký, Dennis chậm rãi đi ra khỏi
phòng VIP, hai tay nắm lấy lan can, nhìn xuống dòng người nhộn nhịp ở tầng
dưới đến xuất thần.
Bạn bè đều đã kết hôn cả, anh ta đương nhiên cũng chân thành chúc phúc cho họ
nhưng lại không khỏi nhớ tới cái vỗ vai cùng câu nói của Thương Nghiêu,
“Dennis, cậu cũng nên tìm một người phụ nữ tốt để cô ấy quản cậu đi thôi.”
Nghĩ tới đây, trên môi Dennis không khỏi cong lên thành nụ cười. Thương Nghiêu
này đúng là thay đổi thật nhanh chóng. Trước giờ, hắn chẳng bao giờ nói ra
những lời kiểu như vậy. Ngẫm lại mới thấy chuyện tình yêu vẫn nên thuận theo
tự nhiên thì tốt hơn. Dennis vẫn luôn cho rằng mình thích Lạc Tranh nhưng thật
ra mối quan hệ giữa hai người họ giống tri kỷ nhiều hơn, có thể hiểu nhau mà
không cần phải nói ra. Tình yêu, rốt cuộc là thế nào, Dennis thật sự không
biết được.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lại thấy không còn mấy thời gian nữa nên Dennis xoay
người trở lại phòng VIP nhưng không ngờ lại được chứng kiến một màn thú vị.
Cách chỗ anh ta không xa xuất hiện một cô gái đầu đội mũ lưỡi trai. Cô ta có
mái tóc ngắn, mũ lưỡi trai đội sụp xuống mặt, thân hình khẽ dựa nghiêng dần về
phía một phụ nữ trung niên đang ngồi ngủ gật trên hàng ghế chờ. Đôi mắt to
tròn long lanh của cô ta cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó…
Một đạo ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi dao chợt lóe lên, chỉ thấy cô gái kia cực kỳ
tỉnh táo rạch túi hành lý của người phụ nữ trung niên, lấy từ bên trong ra một
vật gì đó. Từ góc của Dennis thì hoàn toàn không nhìn thấy rõ vật đó còn cô
gái kia thì rất thong thả bỏ đồ vào trong túi áo mình.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Dennis chính là…ăn trộm. Hơn nữa còn là
trộm chuyên nghiệp. Nhưng rất nhanh, ý nghĩ này lại bị Dennis hoàn toàn loại
bỏ bởi vì nếu cô gái kia thực sự là ăn trộm thì tại sao cô ta lại không trộm
tiền?
Còn đang nghĩ ngợi thì phía xa đã xuất hiện mấy cảnh sát mặc đồng phục đang
bước tới. Dennis khẽ dời tầm mắt về phía cô gái kia, lại thấy cô ta cũng đã
phát hiện sự có mặt của cảnh sát nên rất bình tĩnh đứng dậy, làm ra bộ dạng
của một lữ khách lảng dần đi.
Những chuyện nhỏ kiểu này Dennis chẳng mấy khi xen vào, hơn nữa anh ta cũng
không quen biết với người bị trộm. Nhưng khi Dennis đứng gần lối vào cửa kiểm
soát thì trong đại sảnh sân bay truyền tới một hồi còi báo động dồn dập. Anh
ta khẽ mỉm cười nhíu mày, vô thức lại nghĩ tới cô gái vừa rồi.
Một đám cảnh sát dường như đang tra án gì đó, thậm chí còn hướng về phía cửa
kiểm soát đi tới, yêu cầu nhân viên an ninh sân bay tạm dừng kiểm tra. Nhân
viên an ninh sân bay cũng phải lập tức tuân theo vì họ cũng đã nhanh chóng
nhận được thông báo từ cấp trên.
Không khí trong sảnh lớn thoáng cái đã biến thành cực kỳ khẩn trương. Rất
nhiều hành khách bắt đầu tỏ thái độ tức giận đứng cả dậy. Dennis thì cũng
không cảm thấy phiền lắm bởi trước giờ anh ta chẳng mấy khi bị làm phiền hay
bay cùng chuyến bay với nhiều người thế này. Nếu không vì địa điểm tổ chức hôn
lễ của Kỳ Ưng Diêm không thích ứng áy bay riêng hạ cánh thì Dennis cũng chẳng
đời nào sử dụng dịch vụ của hãng hàng không này cả.
Đang mải nghĩ, Dennis cảm thấy phía trước ngực mình có gì đó là lạ. Cúi đầu
nhìn lại mới phát hiện cô gái vừa rồi đang đứng ngay trước mặt anh ta. Bởi cứ
mải suy tư những chuyện khác nên Dennis đã không chú ý tới vị khách nhỏ nhắn
xinh xắn này.
Cô gái khẽ quay đầu nhìn thoáng qua phía cảnh sát, thấy bọn họ bắt đầu kiểm
tra giấy tờ tùy thân của hành khách thì nét mặt cô gái kia thoáng hiện lên
chút thận trọng. Thấy Dennis nhìn chằm chằm vào mình thì cô gái kia hơi ngẩn
người ra bởi không ngờ lại có người nhìn thẳng mình như vậy.
Cảnh sát rất nhanh sẽ tới chỗ họ đang đứng. Dennis thấy nắm tay cô gái khẽ
siết lại, ánh mắt bắt đầu nhìn quanh khắp sảnh như thể muốn tìm đường chạy
trốn. Cảnh tượng này thực khiến Dennis cảm thấy có chút kỳ lạ cùng hào hứng.
Ngay sau đó, một cảnh sát cũng hướng phía họ đi tới. Dennis lập tức kéo tay cô
gái, đem mũ lưỡi trai của cô ta bỏ xuống rồi ôm cô vào trong ngực mình.
Cô gái kia kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, vừa muốn giãy giụa lại nghe thấy tiếng
nói trầm trầm vang lên…
“Không muốn bị bắt thì ngoan ngoãn một chút…”
Cô gái kia cũng cực kỳ phối hợp.
Rất nhanh chóng, viên cảnh sát đã đi tới, kiểm tra hết thảy giấy tờ của những
khách đứng sau Dennis rồi nhìn thấy anh ta liền mừng rỡ kêu lên, “Dennis tiên
sinh, không ngờ lại gặp ngài ở đây.”
“Tôi cũng bay chuyến bay này, không ngờ lại gặp các anh đang thi hành nhiệm vụ
ở đây.” Dennis cũng từng có qua lại mấy lần với người cảnh sát này nên cũng
nhận ra anh ta.
“Thật ngại quá, chuyện ở đây chúng tôi cũng không có cách nào. Vị này là…”
Viên cảnh sát nhìn vào cô gái đang vùi mặt trong ngực Dennis, ngạc nhiên hỏi.
“À, cô ấy là bạn gái tôi. Hiện cô ấy cảm thấy không khỏe lắm. Hy vọng lát nữa
lên máy bay sẽ khá hơn chút.” Dennis bình thản đáp lại.
“Thì ra là vậy! Không làm trễ nải hai vị nữa.” Viên cảnh sát nói xong liền mỉm
cười định rời đi.
“Đây là căn cước của tôi…”
“Ồ, Dennis tiên sinh là người danh vọng như vậy, tôi đâu dám nghi ngờ chứ.
Ngài quả thực hay đùa quá.” Viên cảnh sát kia vội vàng ngăn cản việc Dennis
lấy giấy tờ tùy thân ra, khách sáo nói vài câu rồi lập tức rời đi.
Cứ như vậy, cảnh sát không thu hoạch được gì liền lần lượt rút lui, hết thảy
mọi thứ lại khôi phục lại yên bình như trước.
“Cảm ơn anh!” Cô gái kia qua được cửa kiểm tra nhưng dường như cũng sợ sẽ lại
phát sinh biến cố nên khẽ nói lời cảm ơn rồi cũng lập tức đi mất.
Dennis chỉ cười nhẹ, cũng không nói thêm lời nào.
… … … …
Khoang hạng nhất…
Khi Dennis ngồi xuống ghế, vô thức quay đầu nhìn lại cô gái đang cười tươi như
hoa ngồi bên cạnh. So với bộ dạng có chút bụi bặm lúc trước thì giờ đây anh ta
đã hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của cô. Có thể nói ngũ quan trên
khuôn mặt cô gái này cực kỳ cân đối, lại rất mỹ lệ đến rung động lòng người.
Bất giác Dennis lại nhớ đến Liệt. Nếu vẻ đẹp của Liệt khiến cho đàn ông phải
ghen ghét, phụ nữ phải cuồng loạn thì cô gái trước mặt anh ta chính là người
khiến phụ nữ phải phát ghen còn đàn ông thì điên cuồng mà lao vào…
“Hi! Chúng ta lại gặp nhau, thật trùng hợp!” Lần này, cô gái chủ động chìa tay
ra bắt tay Dennis.
Dennis có chút thắc mắc nhìn cô ta, “Rốt cục cô là người thế nào vậy?”
“Tôi a…” Cô gái kia có chút lười biếng khẽ kéo dài thanh âm, nhẹ nhàng cười
một tiếng, “Chính là người được anh cứu hoặc là bạn gái mà anh vừa nhận lúc
nãy.”
Dennis cũng không nhịn được mà bật cười.
“Bất kể là thế nào, tôi cũng rất cảm ơn anh. Tôi biết anh đó. Anh chính là
Dennis, thần bài danh tiếng lẫy lừng.” Cô gái kia cũng rất thẳng thắn lên
tiếng.
Dennis chợt nhíu mày, hướng phía cô gái chìa tay ra…
“Tôi là Dennis, rất hân hạnh quen biết cô.”
Cô gái cười khẽ rồi đưa tay bắt lấy bàn tay Dennis, “Xem ra tôi đoán đúng rồi!
Tôi tên là Lãnh Tang Thanh, một người vô danh thôi.”
“Lãnh Tang Thanh?” Dennis cảm giác cái tên này nghe rất quen nhưng đã nghe ở
đâu thì anh ta không tài nào nhớ ra. Cho nên, Dennis chỉ mỉm cười hỏi lại,
“Chỉ có mình cô hay sao?”
“Tại sao không hỏi tôi vì sao lại trộm đồ?” Lãnh Tang Thanh cong môi cười dịu
dàng, nhìn thẳng Dennis.
“Chuyến bay này kéo dài những 8h đồng hồ, tôi tin cô sẽ nói cho tôi biết.”
Dennis thực sự cảm thấy cô gái này rất thông minh chứ không phải người “vô
danh tiểu tốt” như cô vừa tự nhận lúc nãy.
Lãnh Tanh Thanh mím môi cười nhẹ, “Cũng đúng, con người tôi trước nay thích
chu du bên ngoài, anh đã nói đây là một chuyến bay dài, vậy hãy chúc cho chúng
ta có một chuyến bay vui vẻ.”
“Được!” Dennis cũng mỉm cười đáp lại.
Máy bay, xuyên qua tầng mây, bay đến một khung trời mới…
Mùa này, dường như là mùa của yêu thương. Rất nhiều câu chuyện cảm động đã
được ghi lại, có hạnh phúc, có ưu thương, có đau khổ nhưng khi hết thảy mọi
chuyện đều qua đi, còn đọng lại cũng chỉ có hạnh phúc. Nhưng mà, thử hỏi lại
chính bản thân bạn xem bạn có cảm thấy hạnh phúc hay không? Dù chỉ thoảng qua
trong một cái chớp mắt cũng được coi là hạnh phúc. Đã từng yêu cũng chính là
một loại hạnh phúc vậy.
~ Hết ~