Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 262: Ngoại truyện 20 phần 2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 262: Ngoại truyện 20 phần 2

Còn đang nghĩ ngợi, cánh tay của Vi Như liền bị Liệt nắm lấy, cậu ta mở to đôi
mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập lo lắng của cô.

Tâm tình Vi Như lại dâng lên một hồi cuồng loạn, có chút mất tự nhiên nói,
“Vậy…còn vết thương trên người anh?”

“Không chết người được!” Liệt rốt cục cũng mở miệng, thanh âm có chút lãnh
đạm.

Vi Như cắn cắn môi, suy nghĩ hồi lâu mới khẽ lên tiếng, “Hay là anh cởi áo sơ
mi ra, để tôi kiểm tra vết thương một chút.”

Liệt đưa mắt nhìn Vi Như một hồi sau đó mới đem áo sơ mi trên người cởi ra.
Thân hình nam tính vạm vỡ đầy cân đối hoàn toàn hiện ra trước mắt Vi Như. Vóc
dáng quá tuyệt mỹ của Liệt khiến cô không khỏi đỏ bừng mặt, lại thấy vết máu ứ
trên vết thương sau lưng cậu ta liền cảm thấy một hồi đau đớn như xuyên thấu
tâm can. Cũng may, miệng vết thương cũng không mấy nghiêm trọng, xem ra thân
thể của Liệt thật sự cứng như thép.

“Tôi kêu cô chờ ở dưới ký túc xá, ai bảo cô chạy đến pub?” Liệt khẽ mở miệng,
thanh âm lộ rõ vẻ trách cứ.

Vi Như rất nhẫn nại đáp lời cậu ta, “Vì tôi sợ anh xảy ra chuyện.”

Liệt khẽ cất tiếng cười lạnh lùng, “Tôi gặp chuyện không may? Cô không đem
thêm phiền phức cho tôi đã là tốt lắm rồi. Tôi thực không biết cô chạy đến đó
là giúp tôi hay giúp bọn chúng nữa.”

Vi Như biết rõ Liệt vẫn còn tức giận vì chuyện cô ra tay ngăn cản cậu ta nên
suy nghĩ một chút, cô liền ngồi xuống trước mặt Liệt, cố gắng không nhìn vào
thân hình cậu ta mà nhìn thẳng vào đôi mắt Liệt.

“Liệt, nếu tôi không ngăn anh lại, mấy kẻ đó nhất định sẽ mất mạng. Tôi biết
rõ người của gia tộc Louis thế lực rất lớn, nhưng cũng không cần đem chuyện
này làm lớn thêm mà.”

“Cô không có đầu óc sao? Hành động lúc đó của cô rất có khả năng khiến bản
thân bị tổn thương đấy!” Thanh âm của Liệt đột ngột cất cao lên, ánh mắt nhìn
về phía Vi Như lại lần nữa loé lên ngọn lửa giận dữ.

Vừa nghĩ tới một màn vừa rồi, Liệt không khỏi toát mồ hôi lạnh. Người phụ nữ
ngu ngốc này sao có thể dùng cánh tay mình để bảo vệ loại người như vậy chứ?
Vạn nhất cậu ta không khống chế được mà đâm xuống thì sẽ ra sao?

Vi Như đương nhiên không biết được suy nghĩ của Liệt nên trong lòng liền cảm
thấy uỷ khuất, “Tôi chỉ muốn ngăn anh lại mà thôi, tôi không muốn anh có bất
kỳ chuyện gì?”

“Chuyện của tôi thì liên quan gì tới cô? Cho dù tôi có thật sự giết người đi
nữa cũng không đến lượt cô quan tâm.” Liệt càng nghe càng tức giận, những lời
lạnh lùng cũng bật ra khỏi miệng.

Trái tim Vi Như theo những lời của cậu ta không ngừng đau nhói. Cô cũng giận
dữ hét lên với cậu ta, “Nếu anh cảm thấy tôi và anh không có bất kỳ quan hệ gì
thì sao vừa rồi còn cứu tôi? Để cho tôi bị bọn họ bắt đi không phải sẽ tốt hơn
sao?”

Liệt vẫn nhìn chằm chằm Vi Như, một lúc lâu sau, cậu ta lãnh khốc cất tiếng,
“Tôi, thật hối hận vì đã cứu cô.”

Những ngón tay mảnh khảnh của Vi Như siết chặt lại khiến đầu móng tay đâm sâu
vào lòng bàn tay đau nhói. Nỗi đau đớn cũng từ đó lan tràn vào tận sâu trong
lòng. Cô nhìn Liệt, trong mắt dần dâng lên màn lệ. Khẽ chớp mắt, cúi đầu xuống
tránh đi tầm mắt của cậu ta, đôi môi đỏ mọng của cô cũng trở nên run rẩy. Mấy
giây sau, Vi Như lại nhìn về phía Liệt, màn lệ trong mắt càng lúc càng dâng
tràn bờ mi, hệt như cánh hoa yếu ớt bị mưa gió vùi dập nhưng từng lời của cô
lại cực kỳ kiên định…

“Tôi không hối hận vì hành vi đêm nay của mình bởi vì…tôi thích anh. Thích một
người thì không thể nhìn người đó phạm sai lầm. Tôi lo cho anh như lo cho
chính bản thân mình. Dù chuyện này có xảy ra lần nữa, tôi cũng sẽ làm như
vậy.”

Việc thổ lộ bất ngờ của Vi Như khiến Liệt giật mình sửng sốt, ánh mắt nhìn về
phía cô cũng lộ rõ vẻ nghi hoặc.

Vi Như khẽ liếm môi, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí rồi lại lần nữa nhìn
Liệt…

“Anh không hề nghe nhầm. Tôi thật sự thích anh, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy
anh tôi đã thích anh rồi.” Nói đến đây, nước mắt của Vi Như đã chảy xuống
nhưng cô vẫn cười nói như trước, “Lúc đó tôi nghĩ, sao trên đời này lại có
người đàn ông hoàn mỹ như vậy. Tôi vốn cho rằng người như thế chỉ có trong
truyện tranh mà thôi, không ngờ anh lại chân thật đứng trước mặt tôi đến thế.”

Liệt vẫn lẳng lặng nhìn Vi Như.

“Tôi biết mình rất ngu ngốc cho nên chưa từng dám trực tiếp bày tỏ tình cảm
của mình. Tôi chỉ là vịt con xấu xí, so với những cô gái bên cạnh anh thì tôi
rất tầm thường. Nhưng mà chuyện tôi thích anh chẳng có cách nào ngăn được cả.
Tôi vốn cho rằng mình sẽ vẫn là một người huynh đệ tốt với anh, nhưng tối nay
tôi mới biết, tôi sợ mất anh đến nhường nào. Tôi thật sự rất sợ…” Đôi mắt của
Vi Như đã hoàn toàn nhoà lệ, cực kỳ rung động lòng người nhưng Vi Như liền lập
tức đưa tay gạt nước mắt…

“Nhưng mà anh không cần phải cảm thấy có bất kỳ gánh nặng nào. Cũng như anh
yêu sư phụ tôi vậy. Thích một người chẳng phải là chuyện riêng của bản thân
sao? Tôi không cưỡng cầu anh đáp lại bất cứ điều gì. Tôi thích anh là chuyện
của tôi, không liên quan đến anh.”

Liệt nhìn dáng vẻ đau lòng rơi lệ của Vi Như, vô thức nhíu mày, thẳm sâu trong
lòng lại dâng lên một chút không đành. Khẽ chớp mắt tránh nhìn vào gương mặt
Vi Như, một lúc sau Liệt lạnh lùng nói, “Cô nói hết rồi phải không? Vậy trở về
trường đi!”

Liệt lạnh lùng lên tiếng đuổi khách, dường như cậu ta không có chút cảm động
nào trước những lời thổ lộ của Vi Như.

Trong lòng Vi Như không khỏi âm thầm cười khổ một tiếng, nước mắt vẫn tuôn
rơi, “Anh nhất định phải thế này sao? Là anh nói, quan hệ giữa tôi và anh vĩnh
viễn sẽ không thay đổi, tôi chưa từng nghĩ sẽ đem chuyện này nói ra nên anh
không cần…”

“Tôi nhắc lại lần cuối cùng, lập tức rời khỏi đây. Còn nữa, sau này đừng đến
biệt thự của tôi nữa.” Liệt vẫn không hề nhìn Vi Như, thanh âm cất lên lạnh
lẽo tựa như mới bước qua hầm băng.

Ngón tay của Vi Như cũng run lên, “Liệt…”

“Lập tức đi ngay cho tôi!” Dường như Liệt đang cố đè nén cái gì đó, giọng nói
nghiêm khắc đến cực độ và lạnh lẽo tựa băng giá, “Không đi, cô sẽ hối hận!”

Vi Như không hiểu sao Liệt lại nói như vậy nhưng quả thực cô đã bị những lời
của cậu ta làm tổn thương. Lặng người nhìn Liệt, nước mắt lại rớt xuống từng
giọt, từng giọt lớn.

“Sao, cô không tin lời tôi phải không? Cô cũng biết, tôi từ trước tới giờ đều
không phải người tốt.” Liệt rốt cục cũng nhìn về phía Vi Như, lại bị những
giọt nước mắt trên gương mặt cô làm cho tâm tình chấn động, một cảm giác đau
nhói cũng dâng lên trong lòng.

Vi Như bị những lời vô tình của Liệt làm cho thương tích đầy mình. Cô rốt cục
cũng hiểu ngày này cuối cùng đã tới. Cho tới giờ, cô luôn dè dặt bảo vệ mối
quan hệ giữa hai người họ, sợ cái ngày này xảy ra. Kết quả là, theo những lời
thổ lộ của cô, mối quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn đi vào tuyệt lộ.

“Anh yên tâm, tôi sẽ đi ngay. Từ nay về sau, tôi sẽ không xuất hiện trong cuộc
sống của anh nữa, cũng không bước vào biệt thự của anh nửa bước.”

Thanh âm của Vi Như đã trở nên nghẹn ngào, thậm chí thân thể cũng trở nên run
rẩy.

“Nhưng trước khi tôi đi, tôi hy vọng anh có thể quý trọng bản thân mình. Sau
khi rời khỏi đây, tôi và anh từ nay sẽ coi như không quen biết. Tôi thích anh
là chuyện của riêng tôi, tôi chưa từng hối hận vì hôm nay đã thổ lộ điều đó.
Dù sau này nhớ lại tôi cũng sẽ không hối hận, cho dù anh có nhìn tôi như người
xa lạ tôi cũng sẽ không hối hận. Anh bảo trọng!”

Nói xong câu đó, Vi Như nhìn Liệt một hồi rồi xoay người rời đi.

Khoảnh khắc xoay người lại, lệ đã rơi đầy trên khuôn mặt Vi Như.

Bàn tay Liệt vẫn liên tục siết lại thành nắm đấm.

Bước chân của Vi Như rất nặng nề, đi tới cửa phòng, cô đưa tay nắm lấy tay nắm
cửa nhưng đột nhiên có một sức mạnh khổng lồ đem cả người cô kéo lại, sau đó
lưng Vi Như bị áp chặt vào cánh cửa.

Vi Như sợ hãi mở lớn hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn ánh mắt đã
phát sinh sự biến hoá đang nhìn chằm chằm mình, hai bàn tay to giống như hai
gọng kìm bóp chặt lấy bả vai của cô.

“Hự…” Vi Như chỉ cảm thấy vai mình như sắp bị bóp nát vụn. Cô đã nói gì sai
hay sao?

“Tôi đã để em đi, vì sao em còn phải nói nhiều như vậy?” Vẻ mặt Liệt lúc này
hiện rõ sự phức tạp rất khác thường, đáy mắt không ngừng loé lên những tia
sáng kỳ lạ, lại vô cùng khó đoán định.

Vi Như cảm thấy hai vai đều tê dại, sau lưng cũng bị đập mạnh khiến toàn thân
đau đớn. Cô nhíu chặt hàng lông mày cố nhịn đau, hàng nước mắt vẫn còn hoen
trên gò má, “Anh thả tôi ra, tôi sẽ đi ngay. Sau này tuyệt đối sẽ không xuất
hiện trong tầm mắt của anh hay cuộc sống của anh nữa.”

Thanh âm của Vi Như lúc này đã trở nên vô lực.

Cánh môi Liệt cơ hồ đã mím lại hết mức, ánh mắt cũng lộ rõ sự phẫn nộ chưa
từng có. Khoá chặt lấy thân hình cùng khuôn mặt rưng rưng nước mắt của Vi Như,
một lúc lâu sau, Liệt cắn răng nói từng câu từng chữ…

“Đã quá muộn, tôi không có ý định thả em đi nữa!”

Vi Như bỗng dưng hoảng hồn mở lớn hai mắt, còn chưa hiểu lời của Liệt đã bị bế
bổng lên rồi bị ném xuống giường.

“Uhm…” Vi Như chỉ cảm thấy dạ dày như cuộn lại, còn chưa kịp mở miệng nói lời
nào, Liệt đã cúi người xuống, đem cô áp chặt xuống dưới thân.

“Liệt…” Vi Như chỉ cảm thấy nửa thân trần của Liệt quá mức nóng bỏng khiến
mặt cô không ngừng đỏ ửng lên, càng không biết cậu ta muốn thế nào. Vừa thốt
ra tên của Liệt, đôi môi đỏ mỏng đã bị cậu ta cúi xuống chiếm giữ.

Hai mắt Vi Như lúc này mở lớn vì kinh hoàng, lại bị hơi thở nóng hổi của Liệt
làm cho bối rối. Cô chỉ cảm thấy Liệt cực kỳ bá đạo, mạnh mẽ cậy mở cánh môi
mình, đưa lưỡi tiến quân thần tốc, gặm cắn cánh môi cô rồi cùng đầu lưỡi cô
triền miên giao hoà.

Nụ hôn của Liệt dường như mang theo cả sự giận dữ, lại có gì đó như muốn trừng
phạt khiến Vi Như cực kỳ đau đớn, đáy mắt lại dâng lên màn lệ. Đúng lúc này,
cô lại cảm thấy nụ hôn của Liệt nhẹ nhàng hơn, bắt đầu mút lấy cánh môi cô.

Làn môi mềm mại khiến Liệt không cách nào khống chế bản thân mình. Cậu ta cũng
cảm nhận được thân thể Vi Như khẽ run lên nên càng động lòng. Làn môi mềm mại
đã hoàn toàn bị cậu ta quấn lấy khiến nụ hôn của Liệt cũng dần trở nên dịu
dàng hơn, hệt như ngày hôm đó tại phòng đọc sách khiến cho cậu ta lưu luyến
không rời.

Vi Như thiếu chút nữa lại chảy nước mắt. Cô không phản kháng lại, chỉ nhẹ
nhàng nhắm mắt lại, cảm thụ hơi thở của Liệt không ngừng phả lên gương mặt
mình. Trái tim Vi Như không ngừng đập loạn lên. Cô vốn không có kinh nghiệm
trong những tình huống thế này nên chỉ có thể mặc cho Liệt dẫn dắt mình, gò má
càng lúc càng phiếm hồng, thân thể cũng nóng lên. Vi Như có thể cảm nhận được
da thịt trên người Liệt cũng càng lúc càng nóng, hệt như gương mặt cô lúc này
vậy.

“Liệt….” Một lúc lâu sau, Liệt mới khẽ buông Vi Như ra, môi vẫn còn dán chặt
vào trán cô, lưu luyến lướt trên chóp mũi cô hệt như bươm bướm nhẹ nhàng bay
lượn trên những cánh hoa khiến Vi Như có chút kinh ngạc cùng sợ hãi, ánh mắt
cũng hiện rõ sự dè dặt khi nhìn cậu ta.

“Chết tiệt! Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đó!” Liệt khẽ gầm lên bên tai cô. Vi
Như có thể nghe thấy thanh âm của Liệt đã trở nên thô cát, không hề giống với
trước kia, còn ánh mắt cậu ta cũng hệt như hôm ở phòng đọc sách… Không, so với
hôm đó còn u ám hơn nhiều!

Vi Như đã quên mất lời cảnh cáo của Liệt, kinh ngạc nhìn cậu ta rất lâu mà
không dời đi ánh mắt. Vốn là một cô gái rất đơn thuần nên Vi Như không hề hay
biết vẻ mặt đầy bất lực của phụ nữ không những không làm đàn ông mất đi hứng
thú mà ngược lại sự sợ hãi cùng yếu ớt đó càng khiến đàn ông thấy hưng phấn
hơn. Hơn nữa, hai thân thể kề sát nhau không ngừng ma sát đã khơi lên những
ham muốm mạnh mẽ bị đè nén bấy lâu trong cơ thể Liệt.

Đây là lý do khiến Liệt lạnh lùng quát lên muốn cô rời đi sao? Kỳ thật đêm nay
lúc uống rượu giải sầu, trong đầu Liệt toàn là hình ảnh Vi Như, men rượu cồn
trong người cậu ta không ngừng quấy phá khiến Liệt còn điên cuồng khát vọng
chiếm được Vi Như, thậm chí còn mất đi lý trí gọi điện cho cô. Thật ra mục
đích của cậu ta lúc đó rất đơn giản, chính là muốn kéo cô trở lại, chiếm hữu
cô hoàn toàn.

Sau một trận đánh nhau tơi bời, Liệt mới thoáng khôi phục lại chút lý trí. Cậu
ta thừa nhận mình thực sự điên rồi, có thể trong tư tưởng dâm loạn một cô gái
tốt như vậy. Cậu ta không muốn tổn thương cô, ít nhất khi cậu ta còn chưa xác
định rõ râm tư của mình thì sẽ không làm như vậy. Nhưng mà, cô lại to gan
hướng cậu ta thổ lộ tâm tình, những lời của cô hoàn toàn xuyên thấu lòng cậu
ta, nhất là bộ dạng mỉm cười rơi lệ của cô đã sớm khiến lý trí của Liệt hoàn
toàn tan rã.

Liệt nhìn Vi Như rất lâu, sau đó mới cất lời tuyên cáo, “Vi Như, anh đã cảnh
cáo em, đáng tiếc, đã quá muộn. Đừng trách anh!”

Đầu óc Vi Như vẫn có chút mơ hồ, đến khi nghe thấy những lời cuối cùng của
Liệt rốt cục cũng hiểu cậu ta sẽ làm gì với mình. Còn chưa kịp cất tiếng kêu
sợ hãi hay thẹn thùng, toàn thân Vi Như đã bị thân hình cao lớn nóng bỏng của
Liệt áp chặt xuống…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.