Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 260: Ngoại truyện 19 phần 2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 260: Ngoại truyện 19 phần 2

Dù sao Liệt vẫn là người say, nhìn thấy quả đấm đang nhằm thẳng vào mặt mình
cũng có chút hốt hoảng. Men rượu đã làm cho cậu ta mất đi sự nhanh nhẹn cùng
cảnh giác thường ngày. Cuối cùng, tránh không kịp, bản thân lĩnh trọn quả đấm
của tên kia, cả người không trụ được nữa liền ngã vật xuống đất.

Ngay sau đó tên hình xăm kia lao nhanh về phía trước, vươn tay ra kéo Liệt
đứng lên, lại định tung ra một cú đấm mạnh như lúc trước, hung hăng nhằm thẳng
vào mặt Liệt một lần nữa. Nhưng Liệt thì vẫn đang ngà ngà say, tay chân vung
loạn xạ, chẳng may thế nào lại đỡ được quả đấm của hắn. Ngay sau đó muốn ra
tay phản kích, nhưng lại vì say rượu mà bị đối phương chớp mất thời cơ. Ngay
lập tức, tên hình xăm đó đem cả người Liệt quật xuống ngay tại chỗ.

“Ha ha, tên tiểu tử này cũng chẳng có gì lợi hại. Không hiểu sao Harry lại bị
đánh ra nông nỗi ấy.” Mấy tên lưu manh đều cười ha hả, hai tên bị đánh ngã tơi
tả lúc ban đầu cũng gia nhập đội ngũ mỉa mai. “Xem ra, chỉ cần một người trong
chúng ta là có thể đánh cho nó mất đường về quê mẹ luôn.”

Tên hình xăm nhìn chằm chằm vào Liệt đang nằm bất động trên mặt đất, tay chống
nạnh cười hỉ hả. “Tiểu tử thối, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Nhìn dáng vẻ của mày thì đâu có biết đánh nhau là gì. Như vậy đi, nếu mày dập
đầu cầu xin tha thứ thì bọn tao sẽ bỏ qua cho.”

Mấy phút sau Liệt mới lảo đảo đứng dậy, dùng sức lắc đầu cho tỉnh táo. Chỗ
khớp xương cánh tay cậu ta cũng đã bị tổn thương, còn cánh tay thì bắt đầu
nhức nhối. Liệt ngẩng đầu nhìn bọn chúng, giọng nói vẫn tràn ngập ý mỉa mai
như cũ. Khẽ cười lạnh, Liệt lại nhếch môi lạnh lùng…

“Các người cũng chỉ đánh được tới mức này thôi sao? Nhìn trông cũng trâu bò
lắm, mà ngay cả một con kiến bóp cũng không chết là sao?”

“Cái gì?” Vẻ mặt của mấy tên lưu manh lập tức xám lại. Tên hình xăm lại càng
giận tới phát điên, bước nhanh lên trước, một tay kéo lấy cổ áo Liệt đem cả
người cậu ta kéo lên, tay kia vung quả đấm về phía khuôn mặt tuấn tú của Liệt.

“Tiểu tử thối này, mày quả thực muốn chết hả?”

Quả đấm của tên xăm mình nhằm thẳng vào gương mặt tuấn tú của Liệt. Nhìn nắm
đấm bay tới, theo bản năng Liệt lập tức nghiêng đầu. Mặc dù đang say rượu nên
phản ứng kém đi rất nhiều nhưng so với người bình thường thì cậu ta vẫn còn
rất nhanh nhẹn. Ngay sau đó, một bàn tay Liệt chặn nắm đấm của hắn lại, bàn
tay kia khéo léo túm lấy thắt lưng của tên xăm mình, dùng sức nâng cả người
hắn lên, rồi ném mạnh về phía trước chỉ trong nháy mắt.

Chỉ nghe “rầm…” một tiếng, tên hình xăm kia té nhào ra đất, xem chừng lần ngã
này cũng không hề nhẹ chút nào. Tuy thân hình Liệt không cao lớn thô kệch như
bọn chúng nhưng phản xạ của cậu ta lại cực kỳ linh hoạt. Bị nâng lên rồi bị
ném đi như vậy đương nhiên tên xăm mình kia cũng bị bầm dập không ít, mặt hắn
đập xuống đất, máu tươi trào ra từ khoé miệng, còn có cả cái răng gẫy…

Liệt vẫn đứng tại chỗ, thân hình hơi lắc lư nở nụ cười khoái trá, ánh mắt sâu
thẳm loé lên đầy dữ tợn…

“Trước giờ tao ghét nhất bị kẻ khác chạm vào mặt mình. Cho nên tốt nhất hôm
nay mày nên phá huỷ mặt tao đi, nếu không tao sẽ làm vậy với mày.”

Gã xăm mình kia nhịn đau đứng dậy, vung tay lên…

“Tất cả xông lên cho tao!”

Ngoại trừ tên hình xăm, sáu tên còn lại bắt đầu xông lên phía trước, nhanh
chóng vây lấy Liệt khiến cậu ta bị vây kín bởi mấy tên lưu manh.

Ánh sáng nhấp nháy trên sàn nhảy lúc này như phản chiếu ánh mắt đã rực lên tựa
dã thú của Liệt.

“Lên!” Mấy tên lưu manh cùng đồng loạt vung tay.

Ngay lập tức, Liệt hơi cúi người tránh đi đòn tấn công của hai tên rồi xoay
người một cái, tiện đà nhấc chân lên, tung một cước vào tên đang định tấn công
cậu ta từ phía sau. Sau đó, Liệt lại bám vào vai của một tên vừa xông lên,
mượn hắn làm điểm tựa, cả người bay lên trên không, tung một cước thật mạnh
vào ngay đầu của một tên khác.

Những tiếng va chạm loảng xoảng không ngừng vang lên. Liệt lại xoay cổ tay,
túm lấy vai của tên côn đồ mà cậu ta vừa mượn làm điểm tựa rồi lẳng hắn bay ra
xa. Tên đó còn chưa kịp định thần đã bị ném bay ra ngoài, thân hình kềnh càng
va phải quầy bar, rơi xuống như một bao cát nhàu nhĩ. Mấy ly rượu treo phía
trên quầy cũng bởi bị va chạm mạnh mà rơi xuống đất vỡ tan tành.

Tuy những tên này là lưu manh chuyên nghiệp nhưng dù sao Liệt cũng đã học võ
từ nhỏ. Cậu ta chẳng những có thể dùng sức mình để ra đòn mà còn có thể sử
dụng một số tiểu xảo khiến đối phương không kịp trở tay. Cứ như vậy, mấy tên
lưu manh kia đều bị Liệt đánh cho tan tác, nằm la liệt trên đất, kêu gào thảm
thiết. Những cú đòn của Liệt bình thường vốn đã rất mạnh, nay lại có thêm chút
men rượu nên lực càng tăng gấp mấy lần.

Lúc Liệt vừa giải quyết xong mấy tên lưu manh bên này thì từ phía sau một
chiếc ghế đột ngột giáng thẳng về phía lưng cậu ta. Ghế trong pub quanh quầy
bar đều là loại ghế chân cao, được làm từ thép nguyên chất nên xem ra lần này
Liệt bị đánh cũng không nhẹ. Không ngờ lại bị đánh lén từ phía sau, lại đã
ngấm hơi men nên Liệt khó mà chống đỡ nổi một đòn như vậy, cậu ta kêu lên một
tiếng đau đớn rồi ngã sụp xuống.

Kẻ đánh lén chính là tên xăm mình kia. Hắn ném chiếc ghế trong tay sang một
bên, bước lên túm lấy Liệt vẫn còn đang chệnh choạng đứng dậy, thẳng tay đấm
một quyền vào mặt cậu ta…

“Mày đánh đấm có vẻ khá nhỉ? Thế để hôm nay, tao sẽ ày nếm thử cảm giác bị
đánh là như thế nào!” Vừa nói hắn vừa vung tay đấm vào mặt và người Liệt khiến
khoé môi cậu ta cũng bắt đầu rỉ máu…


Dưới sân ký túc xá, Vi Như cứ đi đi lại lại không ngừng. Đêm đã về khuya, cô
liền nhìn đồng hồ đeo tay, tại sao thời gian lại trôi chậm như vậy?

Vi Như liền cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số dài quen thuộc nhưng
mãi cũng không có ai bắt máy. Trong thâm tâm cô bắt đầu nổi lên sự bất an cùng
lo lắng khi nghĩ đến âm thanh huyên náo khi nghe qua điện thoại của Liệt cùng
giọng điệu say khướt của cậu ta. Không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Đang mải nghĩ ngợi, bỗng có mấy nữ sinh trở về muộn đang bước vào con đường
nhỏ bên dưới ký túc. Xem ra các cô bạn này đang bàn luận chuyện gì rất rôm rả,
cũng không để ý tới Vi Như đang lo lắng mà đi tới đi lui.

“Mình nghe nói Harry đã tới tìm đầu gấu đấy.”

“Mình cũng có nghe nói. Không biết lần này Liệt sẽ như thế nào đây? Chúng ta
có nên báo cảnh sát hay không?”

“Ngốc ạ, cậu có tận mắt chứng kiến không? Ngộ nhỡ Liệt chỉ là tới pub uống
rượu giải sầu thôi thì sao? Tới lúc cậu gọi cảnh sát tới đó thì chuyện gì sẽ
xảy ra đây?”

“Nhưng mình rất lo lắng cho Liệt.”

“Ai mà không lo lắng chứ. Nhưng mình đoán Liệt tới pub chỉ là muốn giải khuây
một chút thôi. Mà làm sao Harry lại quen với côn đồ được chứ?”

“Haiz, chuyện này không nói trước được. Hôm đó thực sự Harry bị Liệt đánh cho
vô cùng thảm hại. Nhưng mình nghe nói, trong thời gian anh ta đi luyện nhu đạo
cũng biết một số đầu gấu. Thật sự mình rất lo.”

“Nói đi nói lại thì mọi chuyện cũng đều do cái cô Vi Như kia hết. Nếu không
phải vì cô ta thì sao Liệt lại tìm đánh Harry chứ? Anh ấy đâu có thù oán gì
với Harry đâu.”

“Đúng vậy. Cái cô Vi Như kia thật là đáng ghét. Thật sự không biết cô ta tốt ở
điểm nào mà khiến cho Liệt có thể vì cô ta mà đánh nhau như vậy.”

Sau khi mấy cô bạn học đã đi vào phòng ngủ một lúc lâu, ở bên ngoài, khuôn mặt
Vi Như đã sớm trắng bệch ra từ bao giờ. Nghĩ tới những câu Liệt nói hôm đó,
lại nghĩ tới giọng điệu say khướt của cậu ta trong điện thoại, tâm tư Vi Như
thực sự bị chấn động. Phải tới pub thôi. Đúng rồi, tại sao cô lại không nghĩ
ra điều này chứ?

Không lãng phí thời gian hơn nữa, Vi Như liều mạng chạy vội ra phía cổng
trường…


Bên trong pub, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.

Bảy tên lưu manh đều đứng thành hình vòng tròn, hiển nhiên Liệt đang ở thế hạ
phong. Dù sao cậu ta đã uống tới say mèm, cho dù sức lực có lớn tới mức nào đi
chăng nữa thì phản ứng cùng sức lực cũng không thể nhanh nhẹn và chuẩn xác như
lúc bình thường còn tỉnh táo được. Một đánh bảy, cho dù không say rượu thì cậu
ta cũng khó mà lạc quan vào lúc này được.

Khi Vi Như tìm được đúng pub thì liền lập tức xông vào. Đập vào mắt cô là cảnh
mấy tên lưu manh đang hung hăng ném Liệt ra khỏi sàn nhảy. Cả người cậu ta đập
mạnh vào hàng ghế rồi rớt xuống đất nhưng Liệt vẫn cố gượng dậy mặc dù cả
người đã liêu xiêu.

“Liệt…” Vi Như bị hù dọa tới mức trái tim suýt nữa bay ra ngoài. Ngay sau đó
là cảm giác tột cùng đau xót dâng khắp toàn thân. Cô không hề nghĩ ngợi, thậm
chí cũng không thèm quan tâm tới ánh mắt hoảng sợ của những người xung quanh,
lập tức chạy tới chỗ Liệt.

Đến trước mặt cậu ta, Vi Như mới nhìn thấy khóe miệng cùng cánh tay Liệt đã
chảy rất nhiều máu.

Liệt có chút hốt hoảng khi nhìn thấy khuôn mặt hết sức quen thuộc. Nhìn thấy
dáng vẻ lo lắng của Vi Như, bàn tay mềm mại đang khẽ vuốt ve trên khuôn mặt
cậu ta khiến men say trong mắt Liệt dường như cũng vơi đi phân nửa…

“Vi Như…” Sao cô ấy lại tới đây chứ?

Mà mấy tên lưu manh kia cũng đang nhìn Vi Như với ánh mắt ngỡ ngàng. Tên hình
xăm cũng bị thương không ít, hắn khẽ quệt vết máu ở khoé miệng, cười lạnh,
“Lại một cô bé nữa. Dáng người khá đẹp, cũng không đến nỗi tệ lắm.”

Những tên lưu manh khác cũng cất tiếng cười phụ hoạ nhưng vì những vết thương
trên người đang không ngừng đau nhức nên chúng cũng không dám cười to.

“Các người là ai? Tại sao lại đánh người giữa nơi công cộng thế này? Những
người có mặt ở đây sẽ trở thành nhân chứng chứng minh cho hành vi độc ác của
mấy người. Tôi sẽ tố cáo các người tội cố ý đánh người gây thương tích!”

“Vi Như…” Liệt có thể cảm nhận được ánh mắt gian tà của tên lưu manh kia nhìn
Vi Như, lập tức kéo mạnh cô sang một bên, “Cô đi khỏi đây ngay!”

“Không…” Vi Như đau lòng nhìn Liệt, lại nhìn tới những vết thương trên người
cậu ta, giận dữ nói như hét, “Anh không có việc gì hay sao mà tới đây uống
rượu?”

Liệt bị tiếng hét lớn của Vi Như làm cho tỉnh táo phần nào. Khẽ nheo mắt nhìn
cô, cậu ta đúng là đang lâm vào tình trạng dở khóc dở cười mà.

Mấy tên lưu manh kia đều quay sang nhìn chằm chằm Vi Như, tên hình xăm còn
tiến lên, vươn tay kéo cô về phía mình. Bàn tay thô lỗ của hắn còn bắt đầu
vuốt ve khuôn mặt cô…

“Ha ha, tự nhiên lại có “của lạ” dẫn xác tới. Tiểu tử thối, là bạn gái của mày
hả?” Tên hình xăm nhìn về phía Liệt, toét miệng cười lớn nhưng vì vết thương
trên mặt vẫn còn đau nên gương mặt hắn khẽ nhăn lại, “Tối nay, dù nam hay nữ
thì “bổn thiếu gia” cũng sẽ xơi tuốt. Tiểu tử thối, đã từng hầu hạ đàn ông
chưa? Đêm nay, hãy cùng con bé này hầu hạ tao cho tốt vào.”

Giọng điệu của hắn làm Vi Như cảm thấy cực kỳ tức giận. Hơn nữa, giọng nói của
hắn còn hàm chứa ý mỉa mai Liệt. Không nghĩ ngợi nhiều, Vi Như lập tức tung
chân lên đá một cú thật mạnh vào giữa đũng quần của tên xăm mình kia. Không
ngờ Vi Như lại phản kháng dữ dội như vậy, mà cú đòn của cô lại vô cùng “hiểm
ác” nên hắn ta đau đớn quỳ rạp xuống đất, mồ hôi cũng rịn khắp trán.

“Ông nghĩ có thể dễ dàng xơi cả hai chúng tôi sao? Hãy thử soi cái khuôn mặt
mình trong gương xem nó ra cái hình dạng gì? Lại còn cố ý đánh Liệt nữa!” Dáng
vẻ hùng hổ của Vi Như lúc này đúng kiểu “ngựa non háu đá” hay “điếc không sợ
súng.” Cô còn hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Tên hình xăm vừa đau vừa tức đến mức muốn giết người ngay lập tức. Hắn giận dữ
gầm lên, “Bắt con ranh lắm mồm này lại cho tao, cả tên tiểu tử thối kia nữa,
nhốt hết vào trong xe.”

Một tên lực lưỡng trong số đó không nói năng gì, liền hướng phía Vi Như giơ
tay ra giống như chim ưng bắt con gà con, túm lấy cô giữ chặt. Vi Như lớn
tiếng hét to, cả tay lẫn chân đều không ngừng quẫy đạp loạn xạ. Đáng tiếc cô
cũng chỉ là phận nữ nhi liễu yếu đào tơ nên sức lực mà cô vung ra so với tên
lực lưỡng kia cũng không thấm vào đâu.

“Buông cô ấy ra!” Lúc này, giọng nói lạnh lùng, đanh thép của Liệt vang lên.
Cậu ta lại gượng đứng lên một lần nữa, khuôn mặt đã tràn ngập vẻ âm lãnh.

Tên hình xăm kia cũng phải vất vả lắm mới “hoàn hồn” sau pha đau đớn lúc nãy,
hung dữ nhìn chằm chằm vào Liệt. “Mày lại muốn chứng tỏ bản lĩnh à? Ngay cả
sức lực bảo vệ bản thân còn không có, còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

“Tao nói lại một lần nữa, buông cô ấy ra!” Liệt bước từng bước về phía trước,
thuận tay nhặt chiếc túi xách của Vi Như rơi ở dưới đất lên, cầm trên tay rồi
đem quấn quanh mu bàn tay của mình. Vào lúc này, đôi mắt cậu ta đã khôi phục
lại sự tỉnh táo, ánh mắt tựa như thanh đao sắc bén quét qua thân thể của mấy
tên lực lưỡng kia. Hơi thở của Liệt dường như cũng toát ra sự giận dữ, ngón
tay khẽ duỗi ra, lau lau khóe miệng đang chảy máu.

Tên lực lưỡng đang áp giải Vi Như ở cách Liệt không xa. Hắn dễ dàng nhận ra
ánh mắt cùng vẻ mặt của Liệt đã thay đổi. So với dáng vẻ hùng hổ vừa rồi thì
giờ đây hắn có chút sợ hãi. Lúc này, hắn nhìn rõ ánh mắt của Liệt đang đằng
đằng sát khí.

Vô thức, hắn khẽ lùi về sau một bước, bàn tay vẫn gắt gao giữ lấy Vi Như.

Tên hình xăm cũng đứng dậy, nhìn Liệt chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Tiểu tử thối, tao muốn xem xem mày làm thế nào để giành lại cô ta từ tay
chúng tao? Nếu mày không có bản lĩnh đó, đừng trách chúng tao vô tình.”

Liệt lạnh lùng cười một tiếng, trước đó đúng là cậu ta say không biết gì nhưng
bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo. Vừa rồi, sau khi lăn qua lăn lại một hồi, áo sơ
mi trên người cậu ta đã sớm bị máu cùng mồ hôi làm ướt. Vào giờ khắc này, ánh
mắt của Liệt như ma quỷ, bước nhanh về phía trước. Ngay sau đó, cậu ta liền
dùng túi xách của Vi Như như một thứ vũ khí, hướng phía tên lực lưỡng đang kéo
lấy Vi Như vung mạnh tay một phát, tránh phía khuôn mặt của Vi Như, chính xác
đập vào mặt của tên lực lưỡng kia.

Tên lực lưỡng đó không ngờ Liệt lại ra tay mạnh như vậy, cất tiếng kêu la thảm
thiết rồi liền buông tay ra. Vi Như chỉ cảm thấy như có một lực rất mạnh kéo
phăng cơ thể mình đi, liêu xiêu ngã vào đúng ngực của Liệt. Rồi sau đó, vòng
eo nhỏ nhắn của cô bị Liệt ôm ấy nhưng lập tức bị đẩy ra xa…

“Đứng yên ở đó đợi tôi, không được phép lộn xộn nữa!” Sau khi ra lệnh với Vi
Như, Liệt bắt đầu hướng về đám người kia mà phản công. Giờ đây, chiếc túi xách
của Vi Như trong tay cậu ta trở thành thứ vũ khí đắc lực nhất. Hơn nữa, túi
xách của cô có khoá kim loại nên càng làm gia tăng lực công kích.

Mấy tên lưu manh thấy dáng vẻ uể oải vừa rồi của Liệt đã lập tức thay đổi nên
nhanh chóng tiến lên vây lấy cậu ta. Nhưng đáng tiếc, cú đánh của tên ra đòn
trước tiên bị Liệt nhanh nhẹn tránh đi, sau đó xoay tay đấm mạnh một cú rồi
lấy người của tên đó làm bàn đạp, tung ra mấy cước đốn hạ những tên vừa xông
tới.

Cùng lúc, Liệt cũng nghiêng người cầm túi xách của Vi Như nện thẳng xuống cánh
tay tên xăm mình, rồi đùi, ngực hắn. Sau đó, cậu ta túm lấy cổ áo hắn kéo tới,
dùng sức đập mạnh đầu hắn xuống quầy bar đánh “rầm” một tiếng khiến kính trên
mặt quầy vỡ loảng xoảng, trên những mảnh thuỷ tinh vụn còn dính đầy vết máu…

Buông tay ra, tên hình xăm kia đã đau tới mức nằm rũ xuống đất, rốt cục cũng
không gượng dậy nổi nữa.

Đây là lần đầu tiên Vi Như nhìn thấy Liệt ra tay đánh người. Cho tới giờ cô
đều cho rằng, đàn ông đánh nhau để chứng tỏ sự ngang ngược phách lối của bản
thân chứ không nghĩ rằng nó lại đặc sắc giống những pha hành động trên phim
ảnh như vậy. Chỉ cùng lắm là dùng mấy chai rượu mà đập lên người đối phương.
Thật không ngờ!

Trời ơi! Nhìn dáng vẻ của Liệt lúc ra đòn quả thực rất đẹp trai. Ánh mắt của
cậu ta cực kỳ nghiêm túc, không giống với dáng vẻ “cà lơ phất phơ” cùng thờ ơ
như mọi ngày. Thậm chí, cậu ta còn không sợ có tới bảy tên lực lưỡng cùng vây
lấy mình liền một lúc như vậy, thân thủ hết sức nhanh nhẹn, tuyệt đối là đã
qua huấn luyện nếu không thì sao có thể ra đòn nhanh nhẹn cùng quyết đoán như
thế chứ?

Mấy tên lực lưỡng kia không cách nào tiếp cận được Liệt để ra đòn nên chỉ có
thể hằm hè thủ thế. Tuy dáng vẻ của Liệt trong mắt Vi Như lúc này thật sự rất
anh tuấn nhưng đồng thời cô cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nỗi lo lắng này bắt
nguồn từ việc cô phát hiện ra trong ánh mắt của Liệt, sát khí càng lúc càng
mạnh, ánh mắt cũng dữ tợn hệt như đang rình rập con mồi.

Đầu óc của Vi Như bất giác trở nên trống rỗng, ngây người nhìn Liệt ra tay
càng lúc càng độc ác hơn.

Lại một tên lực lưỡng khác hướng phía Liệt mà lao tới. Liệt quay đầu nhìn hắn,
trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia âm lãnh. Cậu ta không hề có ý né tránh,
ngược lại cũng tung một quả đấm về phía hắn khiến hai người ở thế “tay đọ
tay.”

“A…” Tiếng kêu thảm thiết của tên lực lưỡng kia vang lên. Bởi vì quả đấm của
Liệt rất mạnh khiến nắm đấm của hắn bị dội ngược lại khiến cả người chấn động.
Ngay sau đó Liệt liền tăng thêm lực bẻ gập cánh tay của hắn lại khiến hắn đau
tới mức không còn sức mà kháng cự nữa.

Vi Như bị hù dọa tới mức phải che miệng lại không thốt nên lời. Trời ơi, tại
sao cậu ta lại ra tay tàn ác như thế chứ?

“A…” Lại một tiếng hét thảm thiết nữa vang lên. Một tên lực lưỡng khác đã bị
Liệt đánh tới mức gãy chân khiến hắn đau đớn, không nhịn được nữa mà ôm lấy
chân kêu la.

“Liệt!” Vi Như sợ hãi tới mức hai chân mềm nhũn ra, quỵ xuống sàn.

Liệt cũng không quay đầu nhìn Vi Như. Ánh mắt của cậu ta hoàn toàn đã bị nhuộm
đỏ bởi máu tanh. Trong đầu của Liệt không ngừng hiện lên dáng vẻ của Vũ. Liệt
nhớ tới những lần cùng Vũ đi theo anh trai luyện tập rồi lại nghĩ tới khuôn
mặt Vũ tái nhợt nằm ở nhà xác.

Liệt dùng sức nắm chặt bàn tay lại. Lúc này, bảy tên lực lưỡng đều trong trạng
thái vô cùng thê thảm. Hô hấp trở nên dồn dập, ánh mắt ớn lạnh của Liệt khiến
người ta nhìn thấy lập tức sợ hãi. Ánh mắt đáng sợ của Liệt quét về phía tên
hình xăm, sau đó sải bước tiến về phía hắn ta…

“Chúng tôi xin nhận thua, là lỗi của chúng tôi… Hãy tha cho chúng tôi…” Tên
hình xăm cũng nhìn thấy trong mắt Liệt toàn là sát khí, sợ hãi đến mức thân
người không ngừng lùi về phía sau. Trên đầu của hắn ta bê bết máu, cảnh tượng
cực kỳ kinh khủng.

Liệt dường như không nghe thấy gì, tiến lên túm lấy hắn kéo lại gần rồi lấy
quai đeo túi xách của Vi Như quấn lấy cổ hắn, hung hăng siết mạnh…

“Ặc…thả….thả tôi ta…” Tên hình xăm kia chỉ cảm thấy càng lúc càng khó thở,
chân tay cũng giãy dụa một cách vô lực, mắt hắn cũng bắt đầu trợn ngược lên…

Vi Như chỉ cảm thấy máu trong người như đang chảy ngược…

Ánh mắt lạnh lẽo của Liệt vẫn nhìn chằm chằm vào tên xăm mình trước mặt. Liền
đó, cậu ta với lấy chai rượu không xa đó rồi đập mạnh xuống đất một phát. Chai
rượu vỡ tung toé, những mảnh thuỷ tinh sắc nhọn dưới ánh đèn càng loé lên
những ánh sáng lạnh lẽo….

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.