Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 246: Ngoại truyện 11 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 246: Ngoại truyện 11

Chương 11: Nụ hôn nóng bỏng

Màn đêm vẫn luôn mang theo nó sự lãng mạn đa tình, nhất là khi người đàn ông
đã không cách nào kìm lòng mà đặt nụ hôn triền miên lên môi người phụ nữ.
Khoảnh khắc đó cảm giác như đất trời giao hòa làm một, vạn vật xung quanh
dường như cũng biến mất chỉ còn lại đôi nam nữ thâm tình.

Làn môi ấm áp của Kỳ Ưng Diêm bao trùm cái miệng nhỏ đầy kinh ngạc của Lưu Ly,
tinh tế thưởng thức hương vị ngọt ngào của đôi môi mềm mại. Anh ta đương nhiên
nhận ra nét kinh ngạc trong ánh mắt của cô, trong đôi mắt sâu thẳm cũng ánh
lên sự vui vẻ nhưng vẫn không muốn buông cô ra.

Làn môi của Lưu Ly thực vô cùng mềm mại, ngọt ngào như viên kẹo đường lại thơm
mát như viên thạch hoa quả khiến Kỳ Ưng Diêm kìm lòng không nổi, khẽ đưa lưỡi
liếm hôn bờ môi cô một cách điên cuồng. Trong lúc khiếp sợ, thân thể Lưu Ly
khẽ run nhẹ một cái, một cảm giác tê dại khó nói nên lời từ thẳm sâu trong
lòng nhanh chóng lan truyền khắp toàn thân. Cô muốn mở miệng nói lời cự tuyệt
nhưng lại không cách nào thoát được nụ hôn của Kỳ Ưng Diêm mà ngược lại càng
tạo điều kiện cho anh ta có cơ hội lấn tới.

Kỳ Ưng Diêm vốn là người cực kỳ thông minh và lão luyện tình trường, anh ta
đương nhiên biết rõ người thanh thuần như Lưu Ly căn bản không thể hiểu được
chuyện tình yêu nam nữ nên từ tận đáy lòng anh ta càng dâng lên một cảm giác
yêu thương trìu mến. Nụ hôn từ dịu dàng nhanh chóng chuyển thành triền miên,
như muốn chiếm hết sự ngọt ngào của cô. Nụ hôn của anh ta khiến Lưu Ly có thể
cảm nhận được sự dịu dàng khiến cô không có cách nào trốn khỏi. Phần lưỡi của
anh ta cũng cực kỳ linh hoạt, lúc mạnh mẽ, lúc nhẹ nhàng tốc độ được kiểm soát
cực kỳ tốt, hệt như một chú cá nhỏ không ngừng nhảy loạn lên trong khoang
miệng của Lưu Ly. Hô hấp của Kỳ Ưng Diêm cũng bắt đầu trở nên rối loạn, một
bàn tay to vươn ra giữ lấy phần gáy cô khiến cho phần lưỡi bá đạo của anh ta
càng xâm nhập điên cuồng triền miên hơn khiến hô hấp của Lưu Ly càng lúc càng
khó khăn.

“Uhm…” Thân thể Lưu Ly lại khẽ run lên khiến cô thực không biết vì sao mình
lại thành ra thế này. Trước kia cũng từng có người đàn ông khác làm vậy với cô
nhưng vừa chạm vào cô, Lưu Ly đã cảm thấy cực kỳ chán ghét mà đẩy anh ta ra.
Cô ghét loại đàn ông không biết phép tắc, thậm chí còn khiến người đó phải
nhận lấy sự trừng phạt thích đáng.

Nhưng…

Không biết vì sao mà thân thể cô càng lúc càng trở nên mềm mại như vậy, tựa
như sức lực toàn thân đã hoàn toàn tan biến, chỉ có thể dựa vào người đàn ông
trước mắt này mới có thể đứng thẳng được vậy. Nụ hôn của anh ta vừa dịu dàng
vừa bá đạo, đem hết thảy mọi cảm xúc của cô khống chế hoàn toàn. Không, cô
phải ghét anh ta mới đúng. Ít ra anh ta cũng không được vô phép như vậy. Dù
sao anh ta cũng chỉ là khách ở nơi này mà thôi.

“Lưu Ly, sao em phải cố chống lại trái tim mình như vậy? Thử đón nhận anh
không phải sẽ tốt hơn sao?” Kỳ Ưng Diêm tựa hồ nhìn thấu tâm tư của cô nên khẽ
buông tha cho đôi môi của cô một chút, dịu dàng nói, “Anh yêu em, cho dù hiện
giờ em vẫn chưa yêu anh cũng không sao. Nhưng ít nhất cũng không cần phải cự
tuyệt anh quyết liệt như vậy, thử cảm nhận anh được không? Như vậy em mới biết
được anh có đáng để em yêu hay không?”

Nói xong, Kỳ Ưng Diêm khẽ kéo lấy cánh tay mảnh dẻ của Lưu Ly, dẫn dắt cô vòng
qua cổ mình. Trên gương mặt anh tuấn của Kỳ Ưng Diêm đều ngập tràn tình yêu
thương dành cho Lưu Ly. Rốt cuộc cũng biết được lý do khiến cô ghét luật sư
khiến anh ta quyết định không chờ đợi thêm nữa. Trước đây, anh ta đã suy nghĩ
tới rất nhiều nguyên nhân nhưng vì không xác định được rõ ràng nên Kỳ Ưng Diêm
mới không dám vọng động. Nhưng bắt đầu từ bây giờ, anh ta sẽ không đợi thêm
nữa, anh ta muốn cô biết rõ tiếp nhận một luật sư không phải chuyện gì xấu cả,
hơn nữa anh ta còn muốn cô thật lòng yêu thương một luật sư nữa.

Phụ nữ vốn là loài động vật rất dễ cảm động, Lưu Ly cũng không ngoại lệ. Cho
dù tâm địa của cô có sắt đá tới cỡ nào đi nữa và không rành chuyện tình yêu
nam nữ thì cô vẫn có thể nhận ra trong ánh mắt anh ta sự nghiêm túc cực độ.
Điều này lại càng làm cho cô thấy bất an cùng hoảng loạn. Loại ánh mắt thế này
cô chưa từng gặp qua bao giờ, nó không giống với ánh mắt của Joseph. Ánh mắt
của Joseph mỗi lần nhìn Lưu Ly đều khiến cô cảm nhận được rõ ràng mục đích của
anh ta. Nhưng Kỳ Ưng Diêm thì lại khác. Ánh mắt của anh ta lại vô cùng nghiêm
túc và kiên định, dường như mỗi câu nói đều tác động tới tận nơi sâu thẳm nhất
trong trái tim cô vậy.

“Tôi không thể…” Lưu Ly vô thức khẽ mấp máy môi, bộ dạng vô lực thực khiến
người ta thấy đau lòng.

“Không thể cái gì?” Kỳ Ưng Diêm nhẹ nhàng tỳ trán mình vào trán cô, dịu dàng
cất tiếng hỏi.

Mùi hương thơm ngát từ trên người Lưu Ly nhẹ nhàng toả ra, thấm vào từng hơi
thở của Kỳ Ưng Diêm khiến anh ta phải rất khó khăn để khống chế bản thân mình
không đi quá đà..

Lưu Ly rất kiên quyết đẩy anh ta ra nhưng lại bị thanh âm dịu dàng kia mê
hoặc. Hô hấp của cô dần có chút rối loạn, ngay cả ánh mắt cũng chuyển thành mờ
mịt, “Tôi….tôi không biết!”

“Cô ngốc này!” Kỳ Ưng Diêm cúi đầu cười khẽ. Bộ dáng vô lực của Lưu Ly thực
khiến anh ta cảm thấy đau lòng và càng muốn yêu thương cô nhiều hơn, “Em đã
không biết thì hết thảy mọi chuyện cứ giao cho anh được không?”

Lưu Ly có chút không hiểu mấy lời của Kỳ Ưng Diêm, khẽ ngước lên nhìn anh ta.
Trong đôi mắt cô lúc này vẫn mang theo sự mờ mịt hệt một chú nai nhỏ bị lạc
mất phương hướng…

“Kỳ tiên sinh…”

“Suỵt…” Thanh âm trầm ấm mang theo sự mê hoặc cực độ của Kỳ Ưng Diêm lại vang
lên, “Anh thích nghe em gọi anh là Ưng Diêm hơn.”

Bất giác nhìn vào đôi mắt anh ta, Lưu Ly cảm thấy tâm tình của mình càng lúc
càng loạn, hệt như lúc cô vùi trong ngực anh ta vậy. Cô rất muốn cự tuyệt
nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại khẽ run lên, thanh âm có chút dịu dàng, có chút
sợ hãi khiến ngay cả bản thân cô cũng không ngờ tới…

“Ưng Diêm…” Thanh âm này vô thức bật ra khỏi miệng Lưu Ly khiến cô giật mình
sửng sốt, gò má thoáng hiện lên nét đỏ ửng rồi nhanh chóng lan tràn trên gương
mặt trắng trẻo.

Sao cô có thể nghe lời anh ta như vậy?

Kỳ Ưng Diêm hài lòng cong môi cười, ánh mắt lại càng thêm dịu dàng âu yếm,
“Anh thực sự thích nghe em gọi tên anh như vậy.”

Lưu Ly cũng không biết tại sao mình lại ngẩng đầu nhìn anh ta, đối diện với
ánh mắt cực kỳ chăm chú của Kỳ Ưng Diêm lại khiến Lưu Ly có chút mất tự nhiên,
vội vàng cúi đầu né tránh tầm mắt đó.

Bên tai cô vang lên tiếng cười nhẹ khiến toàn thân Lưu Ly cũng khẽ rung động.
Bàn tay nóng rực của Kỳ Ưng Diêm lại nâng lên, đưa ngón tay nhẹ nhàng lướt
trên bờ môi cô. Dưới nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi của Kỳ Ưng Diêm, làn môi Lưu
Ly dường như lại thêm phần đỏ thắm hệt những cánh hoa hồng lóng lánh. Lần này
Kỳ Ưng Diêm cũng không chờ đợi Lưu Ly đáp lại nữa mà cúi xuống đặt lên môi cô
một nụ hôn cuồng dã. Lúc này anh ta có chút vội vàng và thô lỗ cạy mở cánh môi
cô, đưa đầu lưỡi linh hoạt tiến công thần tốc, công chiếm hết hương vị ngọt
ngào cùng từng chút hương thơm ngát trong khoang miệng xinh xắn.

Nếu như nụ hôn lúc trước dịu dàng hệt như dòng nước hiền hoà thì nụ hôn lần
này lại mạnh mẽ như cơn lốc lớn, khiến cho Lưu Ly có chút khiếp sợ không chịu
nổi, Hai chân cô vừa mềm nhũn ra lại bị Kỳ Ưng Diêm trực tiếp bế bổng lên
khiến cô có cảm giác như mình đang chìm vào giữa đại dương bao la, chỉ có thể
vòng tay ôm lấy cổ anh ta mới khiến bản thân không chìm trong làn nước. Lưu Ly
cảm thấy như trời đất khẽ rung chuyển, hô hấp của cô cũng bị hơi thở đàn ông
mạnh mẽ lấp đầy, rồi một cảm giác mềm mại chậm rãi xuất hiện phía sau lưng cô.

Trái tim của Lưu Ly không khỏi đập loạn lên nương theo thân hình đàn ông mạnh
mẽ kia đang áp xuống. Không cho cô chút thời gian suy nghĩ vẩn vơ, bàn tay kia
của Kỳ Ưng Diêm nhẹ nhàng vuốt ve phần cổ mỹ lệ tựa thiên nga, cảm nhận làn da
mịn màng trắng trẻo khiến anh ta lưu luyến không muốn rời xa…

Phần xương quai xanh hoàn mỹ của Lưu Ly khiến cho bàn tay của Kỳ Ưng Diêm
không cách nào rời đi được. Thân thể xinh đẹp mỹ lệ dưới thân anh ta đang
không ngừng run rẩy, phần ngực cũng phập phồng kịch liệt khiến anh ta càng
muốn điên cuồng khám phá. Làn môi của Kỳ Ưng Diêm tỉ mỉ hôn lên gương mặt xinh
đẹp của Lưu Ly, hôn lên cằm, lên cổ cô rồi lưu luyến hôn lên phần xương quai
xanh tuyệt mỹ. Một lát sau, làn môi nóng bỏng của anh ta lại dời đến phần ngực
đang phập phồng kia, cách lớp vật liệu may mặc mỏng manh, chuẩn xác ngậm lấy
nụ anh đào mềm mại nơi đó…

“A….” Hành động bất ngờ của Kỳ Ưng Diêm khiến Lưu Ly sợ hãi kêu lên. Cảm giác
tê dại mãnh liệt hệt như dòng điện cực mạnh nhanh chóng đánh thẳng vào đại
não, khiến Lưu Ly có cảm giác chết lặng chỉ trong nháy mắt. Thân thể mềm mại
vô thức cong lên, mười đầu ngón tay vô lực lùa vào trong mái tóc Kỳ Ưng Diêm
như muốn chống đỡ làn môi cuồng dã của anh ta đang không ngừng làm loạn trên
ngực cô và khơi lên những cảm giác khó nói nên lời.

Chưa từng có người đàn ông nào dám đối đãi với cô như vậy mà cô cũng tuyệt đối
không cho đàn ông cơ hội khinh bạc bản thân mình như vậy. Trong nội tâm Lưu Ly
không ngừng vang lên tiếng kêu gào thức tỉnh, lý trí cũng không ngừng ra lệnh
cho hai tay cô phải đẩy anh ta ra nhưng làn môi nóng bỏng của Kỳ Ưng Diêm kia
vẫn không ngừng triền miên trên người cô, kích khởi những cảm giác xa lạ như
dòng nước xiết quấn lấy thân thể nhỏ bé. Cảm giác này thực sự rất kỳ quái,
cũng khiến cho cô cảm thấy cực kỳ vô lực, không cách nào đẩy nổi anh ta ra,
chỉ có thể để mặc cho Kỳ Ưng Diêm làm càn trên người mình.

“Lưu Ly….” Kỳ Ưng Diêm khẽ ngẩng đầu lên, tiếng thở dốc cùng hô hấp của anh ta
càng lúc càng nặng nề, bàn tay cũng mang theo một luồng nhiệt năng cực lớn,
thậm chí trong mắt anh ta cũng bắt đầu phát ra ngọn lửa si mê cuồng dại.

“Ạnh muốn em..” Giọng nói đã trở nên thô cát của Kỳ Ưng Diêm mang theo một sự
kiên định cực độ, giống như một lời thông báo nhưng cũng giống như một loại
mệnh lệnh vô hình.

Trái tim của Lưu Ly theo những lời cuồng dã của Kỳ Ưng Diêm thiếu chút nữa
cũng nhảy lên tận cổ. Sự phản kháng một cách vô thức cũng trỗi dậy, cô cuống
cuồng lắc đầu một cách vô lực, thực sự cảm thấy sợ người đàn ông trước mặt
này.

Giờ khắc này, cô mới tỉnh táo lại đôi chút, nhận định được sự nguy hiểm trong
từng lời nói cũng như hành động của anh ta, mà ngay cả ánh mắt của Kỳ Ưng Diêm
cũng thập phần đáng sợ. Mặc dù Lưu Ly không biết chuyện tình yêu nam nữ đến
tột cùng là như thế nào nhưng một cảm giác sợ hãi không biết từ đâu nhanh
chóng xông tới bao trùm tâm tư cô.

Lưu Ly thực không biết Kỳ Ưng Diêm sẽ làm gì với mình, cũng không biết tiếp
theo sẽ xảy ra những chuyện gì nữa. Nhưng giờ khắc này, anh ta thực giống như
dã thú, ánh mắt nguy hiểm cùng tiếng thở dốc kia có thể cho cô biết sự nguy
hiểm không cách nào đoán định đang đến rất gần.

Thân thể nhỏ xinh của Lưu Ly bắt đầu khẽ run lên một cách mất tự chủ, bên tai
không ngừng vang lên câu nói vừa nãy của Kỳ Ưng Diêm. Cô cũng không dám nhìn
thẳng vào anh ta dù biết anh ta vẫn đang nhìn mình chăm chú.

Anh ta muốn cô! Lưu Ly thực sự không biết Kỳ Ưng Diêm muốn mình là thế nào
nữa. Cái quá trình đó, thân thể của cô có phải sẽ bị tổn thương hay không?
Nghĩ tới đây, thân thể nhỏ nhắn của Lưu Ly khẽ co lại, lùi về phía sau một
chút. Đối với cô mà nói, Kỳ Ưng Diêm kia vẫn chỉ là một người xa lạ, không
phải sao? Cô vẫn không hiểu biết gì về anh ta, không biết anh ta thích cái gì,
cũng không hiểu rõ gia cảnh anh ta thế nào, thậm chí không biết lúc bình
thường anh ta hay làm những gì. Tóm lại, mọi thứ đều khiến cô cực kỳ sợ hãi.

Sự sợ hãi của Lưu Ly cơ hồ viết rõ ràng trên gương mặt xinh đẹp khiến khoé môi
Kỳ Ưng Diêm không khỏi cong lên lộ rõ nụ cười nhẹ. Bàn tay to của anh ta lại
lần nữa vươn ra, áp vào một bên má của cô, mang theo nguồn nhiệt nóng hổi cùng
hơi thở đầy nam tính giao hoà cùng mùi hương thanh nhã.

“Em sợ sao?” Giọng nói của Kỳ Ưng Diêm lúc này cực kỳ dịu dàng, dường như anh
ta đang tận lực đè nén cảm xúc của bản thân mình.

Lưu Ly không chút do dự gật đầu, ánh mắt cũng cực kỳ hoảng loạn.

Khẽ cúi đầu, tiếng cười trầm khàn từ trên môi Kỳ Ưng Diêm bật ra cuối cùng
cũng hoá giải phần nào nỗi sợ hãi trong lòng Lưu Ly. Thực lòng mà nói, sự sợ
hãi của cô không phải do cô cảm thấy chán ghét anh ta mà đơn thuần chỉ là nỗi
sợ hãi bình thường của một cô gái chưa từng trải qua tình huống thế này. Nếu
đổi lại là cô gái khác rơi vào hoàn cảnh của Lưu Ly lúc này cũng sẽ có tâm lý
như vậy.

Đem Lưu Ly ôm chặt lấy, Kỳ Ưng Diêm cười khẽ, xoay người lại rồi ghì cô vào
trong ngực, khẽ hít một hơi thật sâu như muốn đem khát vọng của bản thân hoàn
toàn áp xuống.

Lưu Ly còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Anh ta thực sự buông tha cho cô sao?
Hay là anh ta vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ đó? Trong lòng Lưu Ly vẫn mang theo sự
thấp thỏm bởi vì cô thực không biết người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ
điều gì, chỉ cảm thấy thân thể bị anh ta ôm chặt quá mức khiến cô vô thức muốn
tránh thoát.

“Đừng động, cưng! Để cho anh ôm em như vậy đi. Em có biết anh rất muốn, rất
muốn em tới nhường nào hay không?” Kỳ Ưng Diêm cúi đầu nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ
nhắn của Lưu Ly, lại thấy ánh mắt hoảng loạn của cô khi nghe xong mấy lời đó
liền bật cười. “Nhưng hôm nay, anh không muốn doạ cho em sợ. Em hiện giờ vẫn
chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt cho nên hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối
cùng anh tha cho em.”

Đôi mắt của Lưu Ly lúc này dường như bị làn sương mờ bao phủ, cô có chút không
hiểu hàm nghĩa trong những lời nói của anh ta. Đằng sau nụ cười kia còn có âm
mưu gì? Cô chỉ cảm thấy ánh mắt anh ta quá nóng bỏng, cũng quá cuồng dã như
thể mang theo luồng điện cao áp khiến cho cả trái tim cô tê dại.

Khẽ chớp nhẹ đôi mắt, Lưu Ly chỉ cảm thấy khắp toàn thân như phải bỏng. Tất cả
những nơi bị Kỳ Ưng Diêm hôn qua giờ đều lưu lại dấu ấn đỏ rực như bị bàn ủi
chạm qua. Ngay cả nụ hồng kiều diễm trên bầu ngực cô bị anh ta ngậm lấy cũng
nóng rực lên như muốn thiêu đốt cơ thể. Tại sao anh ta có thể không chút lễ
phép, lại dám làm càn như vậy?

Nhưng…

Ngay bản thân Lưu Ly cũng không biết phải làm thế nào nữa. Tâm tư của cô dường
như đang bắt đầu thoả hiệp một điều gì đó….

Kỳ Ưng Diêm khẽ nở nụ cười mê người, đem người phụ nữ trong ngực ôm thật chặt.
Dù biết rằng sẽ lại có một đêm mất ngủ nhưng ít ra từ trên gương mặt Lưu Ly,
anh ta cũng có thể thấy được bóng dáng của niềm hy vọng. Được vậy cũng là tốt
rồi!


Kể từ lúc Liệt cưỡng chế đem Vi Như từ câu lạc bộ về trường, hai người họ bắt
đầu giận dỗi không nói với nhau lời nào, nhất là Vi Như. Mỗi ngày cô đều đến
biệt thự của Liệt từ lúc sáng sớm, chuẩn bị tốt đồ ăn cho KITY xong liền lập
tức rời đi. Trong trường, nếu có tình cờ đụng với Liệt, cô cũng lập tức xoay
người bỏ đi. Bởi hành động của cậu ta khiến Vi Như không kịp nhắn lại lời nào
với Harry cho nên Harry cũng không cách nào hiểu được hành động của cô, do đó
thái độ của anh ta cũng lạnh lùng hẳn đi.

Vi Như thực sự rất buồn bực, nhiều lần muốn tìm Harry để giải thích mọi chuyện
nhưng anh ta đều dùng hết lý do này tới lý do khác để từ chối gặp mặt. Hết
thảy đều do cái tên Trình Giảo Kim chết tiệt kia phá đám mà.

Hôm nay, khi vừa hết giờ học, Vi Như vừa bước vào toilet liền nghe thấy mấy cô
sinh viên cùng trường đang nhỏ giọng bàn tán gì đó. Đứng trước gương sửa sang
lại đầu tóc một chút, vừa muốn đi ra thì Vi Như nghe thấy một cô trong số họ
lên tiếng, “Không biết gần đây Liệt xảy ra chuyện gì nhỉ? Hình như anh ấy cũng
không có hẹn hò với cô gái nào cả.”

“Không phải cậu đang nghĩ anh ấy có vấn đề đấy chứ? Không thể nào? Anh ấy còn
trẻ như vậy mà!” Một cô khác che miệng cười nói

“Mình đâu có nói thế! Liệt là người rất tuyệt vời! Các cậu cũng biết rõ điều
đó hệt như mình vậy. Nhưng cũng phải nói, mặc dù mình có rất nhiều bạn trai,
nhưng trong số họ, không có một người nào có thể được như Liệt. Mình chính là
nói lúc ở trên giường đó. Chỉ cần cùng cô nào phát sinh quan hệ một lần, Liệt
đều lạnh lùng bỏ mặc không thèm đoái hoài đến nữa. Thật khiến người ta đau
lòng mà!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.