Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 243: Ngoại truyện 09 phần 2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 243: Ngoại truyện 09 phần 2

“Này, anh làm cái gì thế?” Vi Như thấy hành động kỳ quái của cậu ta liền vội
vàng đuổi theo sau. Vừa tới cửa phòng tắm đã thấy Liệt bước ra tay cầm theo
quần áo của cô. Không đợi Vi Như kịp phản ứng, Liệt liền ném quần áo lên người
cô.

“Lập tức thay đồ cho tôi!” Liệt lớn tiếng ra lệnh, ngữ điệu có chút thô lỗ.

Vi Như hơi nhíu mày trừng mắt nhìn cậu ta, “Thiếu gia à, anh không đi ra tôi
làm sao thay đồ được đây?”

“Cô tưởng rằng vóc dáng mình quyến rũ lắm sao? Có cho tôi nhìn tôi cũng không
muốn nữa là.” Liệt giận dữ bỏ lại một câu rồi xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Nhìn theo bóng lưng cậu ta, Vi Như giận đến run người, “Tên đầu heo chết tiệt
này!”

Đi ra khỏi phòng ngủ, Liệt có chút vô lực ngồi xuống sofa. Vừa nghĩ tới việc
Harry đã tới nơi này cậu ta lại thấy tức điên lên. Nói không chừng lúc đó nha
đầu ngốc kia cũng mặc áo choàng tắm ra mở cửa. Nghĩ tới đây, Liệt lại cảm thấy
máu trong người như muốn sôi sục, một cảm giác hưng phấn chưa từng có nhanh
chóng xâm chiếm toàn thân. Liệt thực không dám bảo đảm mình sẽ làm ra những
chuyện gì nên mới phải vội vàng ra lệnh cho Vi Như đi thay đồ. Cảm giác này
khiến Liệt lại cảm thấy có chút nực cười. Cho đến tối qua, cậu ta vẫn chưa
từng coi Vi Như là một người phụ nữ.

Bực bội đứng dậy, Liệt không ngừng đi tới đi lui trong phòng khách.

Chẳng bao lâu sau, Vi Như đã thay đồ xong và đi ra. Khoác trên người bộ y phục
thoải mái ở nhà, Vi Như hồn nhiên ngồi xuống sofa rồi quay sang nhìn Liệt,
“Rốt cuộc anh tới đây là vì chuyện gì? Không phải anh thật sự muốn tắm suối
nước nóng đấy chứ?”

Liệt quay đầu nhìn lại nhìn Vi Như. Tuy lúc này cô đã hoàn toàn khôi phục lại
bộ dáng tự tại thường ngày, bộ quần áo đang mặc cũng cực kỳ kín đáo nhưng
không hiểu sao cậu ta vẫn cứ như nhìn thấy phần ngực hấp dẫn của cô nửa kín
nửa hở hiện ra trước mắt.

Thấy Liệt không nói lời nào mà chỉ nhìn mình không chớp mắt, Vi Như lại có
chút tò mò, “Anh không phải vì theo đuổi cô nào mà tới đây đấy chứ?”

Liệt vẫn nhìn chằm chằm Vi Như, một câu cũng không nói hệt như trước.

Vi Như thấy vậy cũng trừng mắt nhìn lại cậu ta. Hai người cứ vậy nhìn nhau
khiến bầu không khí dường như cũng có chút chuyển biến khác lạ.

Một lúc lâu sau, Liệt mới dời tầm mắt đi, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Vi
Như, “Cô lập tức đi theo tôi!”

Bị lời nói của Liệt làm cho hết hồn, mất một lúc Vi Như mới ngước lên nhìn cậu
ta, buồn cười lên tiếng, “Vì sao tôi phải đi cùng anh, hoạt động ngoại khoá
còn chưa kết thúc, tôi không muốn về trước.”

“Cô không muốn đi là vì hoạt động ngoại khoá còn dang dở hay là vì Harry?” Sắc
mặt Liệt lúc này cực kỳ khó coi.

Đối với sự chuyển biến trong ánh mắt cậu ta, Vi Như cũng không mấy quan tâm.
Người này vẫn luôn thay đổi như thời tiết, cô đã sớm nhìn thành quen. Không
muốn đôi co thêm với cậu ta, Vi Như dứt khoát trả lời, “Vì cả hai.”

Một câu nói này khiến Liệt tức giận đến thiếu chút nữa đầu cũng bốc khói. Cậu
ta dứt khoát ngồi xuống sofa, đưa tay kéo Vi Như đang quay lưng về phía mình
lại đối diện với cậu ta…

“Cô sẽ không thích tên đó thật chứ?”

Vi Như cũng không trực tiếp trả lời mà lại hỏi ngược lại, “Tôi phát hiện anh
luôn có thành kiến với Harry, đúng chứ?”

“Tôi đúng là rất ghét hắn!” Vẻ mặt Liệt hiện rõ sự phiền chán.

“Anh ghét người ta cũng cần phải có lý do chứ?” Vi Như đẩy bàn tay to của Liệt
ra, bực mình lên tiếng.

“Ghét một người thì cần gì lý do chứ!”

“Anh đang cố tình gây sự phải không?”

“Nha đầu đáng chết, cô nói ai cố tình gây sự?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Anh vượt đường xa như vậy đến tận đây chính là lời
giải thích xác thực nhất cho tật xấu thích can thiệp vào tự do của người khác
của anh.”

“Nếu không phải tôi sợ cô bị gã đàn ông khác khi dễ thì cô tưởng tôi thích tới
nơi này lắm sao? Thời gian này tôi còn có thể làm được vô khối chuyện ấy chứ!”

“Anh nói dễ nghe thật! Tôi không bị anh khi dễ coi như là cám ơn trời đất rồi.
Anh cho rằng người đàn ông nào cũng giống như anh, thích làm ngựa đực giống cả
ngày lẫn đêm sao? Anh chỉ biết dùng thứ suy nghĩ xấu xa của mình để áp đặt lên
người khác. Anh tới đây thế này mới khiến tôi cảm thấy thiếu sinh khí đó. Sao
anh không dành thời gian ấy chuyện phong lưu của mình đi.”

“Tôi nói tôi thích mấy chuyện phong lưu lúc nào? Vi Như, cô nói chuyện cũng
quá lắm rồi đấy!”

“Nếu tôi nói chuyện quá đáng thì những gì anh làm xứng đáng gọi là mấy chuyện
của đồ thần kinh. Tôi không muốn ầm ĩ với anh nữa, tôi không muốn tâm trạng
vui vẻ dùng bữa tối cũng bị anh phá hỏng.” Vi Như tức giận hét lên sau đó đứng
dậy tính bỏ đi.

Liệt cũng lập tức đứng dậy ngăn cô lại…

“Cô còn muốn cùng tên đó ăn tối? Cô nói cho tôi biết, có phải cô đã nhận lời
làm bạn gái hắn rồi không? Vừa rồi cô cũng chưa trả lời tôi, có phải cô cũng
thích hắn?”

“Đúng vậy, tôi thích Harry, không những thế tôi đã đồng ý làm bạn gái anh ấy.
Bởi anh ấy cũng thích tôi nên tôi đương nhiên muốn cùng người đàn ông mình
thích cùng ăn tối. Louis Liệt, nếu anh có hứng thú có thể đi cùng. Trong câu
lạc bộ còn có rất nhiều mỹ nữ, đủ cho anh tối nay đấy!” Vi Như cũng không chút
do dự mà lập tức thừa nhận.

Louis Liệt trừng mắt nhìn chằm chằm Vi Như, trong ánh mắt cậu ta loé lên sự
lạnh lùng hệt chim ưng săn mồi khiến người ta có cảm giác rùng mình ớn lạnh.
Rất lâu sau đó cậu ta cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng có thể nhận ra
những lời của Vi Như khiến cậu ta rất không vui.

Vi Như khẽ hít sâu một hơi, cũng không nói thêm gì nữa…

Một lúc lâu sau…

“Nếu không phải vì nể mặt Lạc Tranh, cô tưởng rằng tôi thích quản chuyện của
cô sao?” Liệt đột nhiên cất tiếng cười lạnh rồi chậm rãi lên tiếng.

“Vậy tức là tôi phải cảm ơn anh rồi. Được một thiếu gia cao cao tại thượng như
anh chiếu cố, tôi thật sự rất lấy làm vinh hạnh.” Vi Như cũng lạnh lùng đáp
lại, “Tôi biết anh thích sư phụ của tôi, nhưng không cần anh phải quan tâm đến
tôi. Harry đối với tôi rất tốt, anh ấy cũng là người cực kỳ dịu dàng lịch sự
chứ không giống ai đó, một chút phong độ cũng không có!”

Nghe xong mấy lời của Vi Như, trong đôi mắt sâu thẳm của Liệt lại xẹt qua chút
ý đùa cợt, khóe môi cũng nhếch lên đầy quỷ dị.

“Cô cho rằng gã đó thật lòng thích cô sao? Trong lòng hắn nghĩ gì, tôi chỉ cần
liếc mắt cũng đã nhận ra rồi.”

Vi Như vẫn bình thản khoanh tay trước ngực, cười lạnh nhìn Liệt, “Anh không đi
làm thám tử thật sự là điều đáng tiếc đó.”

“Cô nghĩ rằng tôi đang nói bừa đúng không?” Liệt khẽ tiến sát lại phía Vi Như,
nở nụ cười tà, “Cùng là đàn ông như nhau, tâm tư của gã đó thế nào, tôi là
người hiểu rõ ràng nhất. Cô cho rằng hắn thật sự thích mình sao? Thật nực
cười! Còn có vô khối cô xinh đẹp hơn cô nhiều. Hắn chẳng qua cảm thấy con gái
châu Á có chút tư vị khác lạ nên muốn thử cảm giác mới mẻ mà thôi. Chỉ có đồ
ngốc như cô mới suy nghĩ đơn thuần, muốn cùng hắn nói chuyện yêu đương.”

Vi Như bị Liệt nói đến đỏ bừng cả mặt, cơn giận lại xông lên đầu khiến cô thở
hổn hển một hồi, sau đó lập tức đứng bật dậy, cũng không nói lời nào, dùng hết
sức đẩy Liệt về phía cửa…

“Anh đi mau cho tôi! Sao anh nói chuyện lại đáng ghét như vậy, chẳng có được
lời nào êm tai. Tôi thật sự hoài nghi liệu có phải đời trước của hai nhà chúng
ta có thâm thù đại hận gì không đây? Thời gian thảnh thơi thế này chẳng mấy
khi có được lại bị anh phá hỏng hết. Anh cho rằng người đàn ông nào cũng như
mình sao? Tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một phút nào nữa!”

Vi Như có chút kích động, cơ hồ đã đem hết sức lực toàn thân đẩy Liệt đi.
Nhưng vừa tới gần cửa, bàn tay cô liền bị một sức mạnh khổng lồ túm lấy, liền
đó vị trí của hai người bị đổi lại, bàn tay to của Liệt túm lấy hai cổ tay cô,
bóp chặt đến nỗi cô không có cách nào giãy dụa.

“Anh định làm gì? Thả tôi ra!”

Louis Liệt nhếch môi cười tà, khẽ buông lỏng cổ tay Vi Như ra một chút rồi lôi
cô vào phòng ngủ, sau đó đem tất cả hành lý của cô thu dọn lại bằng một tay
rồi xách lấy túi đồ, tay kia vẫn bóp lấy hai cổ tay Vi Như, sau đó kéo cô ra
khỏi phòng.

“Này…anh muốn đưa tôi đi đâu?” Vi Như thấy hành động của Liệt càng lúc càng
khó đoán định vội vàng kêu lên.

“Im miệng!” Liệt tức giận trừng mắt nhìn cô một cái rồi tiếp tục lôi cô ra
khỏi câu lạc bộ.

… … … …

Rầm…Cửa xe bên ghế lái phụ bị Liệt đóng sầm lại sau khi cưỡng chế ấn Vi Như
ngồi vào trong. Hành lý của cô cũng bị cậu ta bỏ vào cốp rồi nhanh chóng khóa
tất cả cửa lại.

Vi Như cảm thấy như đang mơ một giấc mơ không có thực. Bị Liệt kéo lên xe rồi
cho đến khi cậu ta đóng sầm cửa lại cô mới khôi phục được chút phản ứng, “Này,
rốt cuộc anh định làm gì?”

“Đưa cô trở về trường!” Liệt hờ hững trả lời, ánh mắt cũng không hề có vẻ bỡn
cợt thường thấy mà ngược lại cực kỳ nghiêm túc.

“Cái gì?” Vi Như tức giận đến nỗi thiếu chút nữa toàn thân cũng co rút lại.
“Louis Liệt, anh có thể tôn trọng cảm nhận của người khác một chút hay không?
Anh đã được sự đồng ý của tôi chưa?”

“Cô còn có thể ngồi đối diện với cái tên người Mỹ đó mà ăn tối sao? Thật buồn
cười! Không chừng tối nay chính cô lại trở thành đồ ăn của hắn cũng nên. Tóm
lại đêm nay cô phải theo tôi về trường. Đừng có nói mấy lời vô nghĩa đó nữa!”

“Ai thừa hơi đi nói mấy chuyện vô nghĩa với anh? Anh sao lại vô lý như vậy?
Chuyện của tôi thì có liên quan gì tới anh?” Vi Như quả thực đã bị Liệt bức
cho sắp phát điên. Đây cũng là lần đầu tiên cô nhận ra Liệt là người khó đoán
như vậy.

Liệt chỉ lườm Vi Như một cái, cũng không nói lời nào nữa.

“Dừng xe!” Vi Như hướng phía cậu ta hét lên.

Nhưng làm vậy cũng vô ích. Liệt căn bản không để ý đến mấy lời của cô, thậm
chí còn tăng tốc xe hệt như đang trên đường đua vậy. Tất cả cửa xe đều đã bị
khóa lại, cậu ta căn bản không sợ cô sẽ nhảy khỏi xe. Mà có cho, cô cũng không
dám bởi trước giờ Vi Như vốn là người rất coi trọng tính mạng.

Xe vẫn thẳng đường lao về phía trước mà Vi Như thì vẫn một mực bám chặt lấy
tay nắm cửa xe. Tốc độ này thực sự quá dọa người, mà sắc mặt của Liệt cũng
đáng sợ không kém.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vi Như quyết định không nên chọc vào cậu ta lúc này. Dè dặt
một hồi, cô liền lấy di động trong túi xách ra tính gọi…

“Cô muốn gọi cho ai?” Giọng nói âm u của Liệt liền cất lên…

Trừng mắt liếc cậu ta một cái, Vi Như mới trả lời, “Gọi cho Harry, ít nhất
cũng phải báo cho anh ấy một tiếng.”

“Không được gọi!” Liệt đột nhiên nổi khùng vươn tay cướp lấy di động của cô.

“Anh thật quá đáng! Nếu không thấy tôi, không chừng anh ấy sẽ báo cảnh sát thì
sao?” Vi Như cảm thấy thái độ của Liệt lúc này thật quá vô lý nhưng nghĩ mãi
không ra lý do vì sao cậu ta đột nhiên biến thành như vậy.

“Đó là chuyện của hắn, không liên can gì tới cô.” Giọng nói của Liệt lại càng
lạnh lùng hơn.

“Không nói với anh nữa, mau trả di động lại cho tôi.”

Chỉ dùng một tay điều khiển vô lăng, tay kia cầm điện thoại của Liệt liền giơ
cao lên khiến Vi Như căn bản không cách nào với tới.

“Louis Liệt, anh đừng có quá đáng!” Vi Như tức đến nỗi hai hàm răng cũng va
vào nhau lộp cộp.

Trong mắt Liệt thoáng hiện một tia trào phúng, sau đó ấn nút hạ kính cửa xe,
ngay trước mắt Vi Như đem di dộng của cô ném bay ra ngoài, sau đó kính xe cũng
nhanh chóng được đóng lại.

Vi Như trừng lớn đôi mắt chỉ vào cậu ta, “Louis Liệt…”

“Anh….anh…” Vi Như lắp bắp một hồi cũng không nói nổi một câu có nghĩa. Ngay
trước mặt cô mà anh ta dám ném điện thoại đi như vậy. Rốt cuộc anh ta là cường
đạo hay thổ phỉ đây?

“Cô ngoan ngoãn ngồi yên đó cho tôi. Lúc tôi đang tức giận cũng không dám bảo
đảm sẽ làm ra chuyện gì tốt đẹp đâu. Không chừng nghĩ quẩn còn tông xe vào mấy
cái cây ven đường cũng nên.” Giọng nói âm u của Liệt khẽ vang lên, khóe miệng
cũng cong lên mang theo chút ý đùa bỡn, “Cô phải tin tưởng tôi tuyệt đối thì
tôi mới có thể đảm bảo chính mình bình an vô sự được. Đó cũng là điều kiện
tiên quyết để không biến cô thành người thực vật.”

“Anh…” Vi Như thực hận không thể xé nát cái miệng quạ đen của cậu ta…

Liệt thấy Vi Như im lặng không nói gì nữa cũng hài lòng cong môi cười, khẽ
điều chỉnh chân ga để xe trở lại trạng thái bình thường lao đi trên đường.


Hy Lạp, thị trấn Flora.

Đêm xuống, dưới ánh trăng và bầu trời sao lấp lánh, khung cảnh yên tĩnh không
chút ô nhiễm của thị trấn thực giống như thiên đường.

Khi Lưu Ly mang theo mùi hương hoa đào dính dấp trên y phục trở lại phòng thì
bị ánh mắt của Kỳ Ưng Diêm làm cho hết hồn. Anh ta hiển nhiên là đã tắm xong,
còn mặc đồ ngủ khá thoải mái nằm trên giường của cô.

Giật mình sững người hồi lâu, Lưu Ly mới ngập ngừng hỏi, “Sao anh vẫn còn ở
trong phòng tôi?”

Kỳ Ưng Diêm khẽ đưa tay ôm đầu rồi nói, “Nếu tôi nói tôi thích mùi hương của
em trong căn phòng này thì sao? Căn phòng và giường bên kia quá nhỏ, đầu của
tôi vốn đã choáng váng, lỡ như hô hấp có vấn đề thì phải làm sao?”

Lưu Ly nhìn khuôn mặt của Kỳ Ưng Diêm một hồi không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Người đàn ông này là nước sao, yếu ớt đến vậy? Không hiểu tại sao, cô luôn có
cảm giác rằng mình đang bị anh ta lừa gạt.

“Nếu cảm thấy tình hình không ổn như vậy, ngày mai tôi đưa anh tới bác sỹ.”

“Được, em cũng nói là ngày mai rồi đó. Vậy đêm nay tôi muốn ôm em chìm vào
giấc ngủ như tối qua vậy.” Kỳ Ưng Diêm cũng cực kỳ lớn mật, trực tiếp đề nghị,
khóe môi cũng toát lên ý cười vui vẻ lan tràn tới tận ánh mắt.

“Cái gì?” Lưu Ly bị mấy lời của anh ta dọa cho sợ hết hồn vô thức cất cao
giọng.

“Không được rồi! Đầu tôi bị tiếng hét của em làm cho đau quá!” Kỳ Ưng Diêm lập
tức đưa tay ôm đầu, nằm vật ra giường, bộ dạng trông không khác gì người hấp
hối.

Lưu Ly giật mình nhìn sững Kỳ Ưng Diêm một lúc mới có lại phản ứng, bước tới
gần anh ta hơn rồi thanh âm trong trẻo như dòng suối mát lành trên đỉnh núi
vang lên không một chút cảm xúc…

“Kỳ tiên sinh, anh đừng quá đáng!” Cho tới giờ, Lưu Ly chưa từng chủ động nói
những lời thế này với đàn ông bao giờ. Trước đây cô luôn giữ thái độ tôn trọng
mọi người nhưng lúc này Lưu Ly thực sự nghi ngờ người đàn ông này có động cơ
xấu.

Kỳ Ưng Diêm vẫn lấy tay ôm đầu, cũng không lên tiếng phản bác mà chỉ nhìn cô
rồi vô lực cất tiếng, “Người đáng thương phải là tôi mới đúng. Vốn muốn tới
nơi này để nghỉ ngơi cho thoải mái, thả lỏng tâm trạng không ngờ lại bị trọng
thương thành ra thế này. Vết thương ở đầu có thể nói là nhỏ, cũng có thể nói
là lớn. Cho dù vào viện cũng phải theo dõi vài ngày mới an tâm được.”

Lưu Ly âm thầm hít sâu một hơi. Lúc này cô chỉ có thể tin là đầu anh ta thực
sự đau mà thôi. Suy nghĩ một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện lên chút lúng
túng, cuối cùng Lưu Ly cũng có chút bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh giường, “Tôi sẽ
ở lại đây, anh nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Khóe môi Kỳ Ưng Diêm khẽ cong lên để lộ nụ cười hài lòng nhưng vẫn kín đáo che
dấu ngầm ý xấu xa trong đó. Thấy Lưu Ly thỏa hiệp như vậy nhưng lại thấy cô
ngồi cứng đờ ra đó, anh ta liền thuận thế vươn tay ra kéo cô ôm vào lòng.

Hơi thở nóng hổi đột ngột bao trùm hô hấp khiến Lưu Ly sợ hết hồn, còn chưa
kịp hét lên đã thấy cả người lại bị anh ta ôm ghì vào trong lồng ngực vạm vỡ,
tư thế chẳng khác tối qua một chút nào…

“Anh…”

“Tôi nói rồi, chỉ có ôm em mới khiến cảm giác choáng váng của tôi vơi đi một
chút.” Kỳ Ưng Diêm cố kìm chế nụ cười xấu xa, cúi đầu thì thầm bên tai Lưu Ly.

Mùi hương nam tính dễ chịu nhanh chóng lấp đầy hô hấp của Lưu Ly rồi thấm vào
khắp lục phủ ngũ tạng của cô. Dường như hơi thở đó có sinh mạng của riêng nó,
lan tràn khắp nơi khiến cô không có cách nào tránh né. Khuôn mặt lộ rõ sự mất
tự nhiên, gò má cũng đỏ ửng lên khi áp vào lồng ngực ấm áp nóng bỏng của Kỳ
Ưng Diêm, Lưu Ly an tĩnh lắng nghe từng tiếng tim đập trầm ổn của anh ta vang
lên đều đều, nhẹ nhàng len lỏi vào tận đáy lòng cô như một con rắn nhỏ…

Lúc này, Lưu Ly cũng đã có chút kinh nghiệm, không dám vọng động hay lộn xộn
gì nữa. Cô có cảm giác người đàn ông này cực kỳ nguy hiểm tuy vẻ bề ngoài của
anh ta trông rất hiền hòa, lại có chút bất cần đời và biếng nhác. Nhưng sự
nguy hiểm vô hình kia dường như vẫn quanh quẩn trong không khí, không ngừng
nhắc nhở Lưu Ly phải cảnh giác.

Khẽ nuốt nước miếng, cố gắng để ổn định tâm trạng bình thản lại, dường như Lưu
Ly còn nghe thấy tiếng tim mình và tim của Kỳ Ưng Diêm đã hòa vào làm một.

Kỳ Ưng Diêm vẫn giữ nguyên tư thế, khẽ tỳ cằm lên đầu cô, nhắm hai mắt lại,
lẳng lặng hít lấy hơi thở thơm ngát hệt một đóa hoa lan thanh khiết trong u
cốc khiến tâm tình anh ta cực kỳ an ổn.

Khóe môi khẽ cong lên đầy tà mị, cánh tay Kỳ Ưng Diêm cũng vô thức siết lại
thêm một chút.

Động tác của anh ta lại khiến Lưu Ly sợ hết hồn. Toàn thân cô trong nháy mắt
trở nên cứng ngắc hệt như một chú chim nhỏ bị động một lần nên lúc nào cũng
cảm thấy hoảng sợ.

Tiếng cười trầm khàn từ yết hầu của Kỳ Ưng Diêm bật ra phía trên đỉnh đầu cô,
giống như một chuỗi rung động nhẹ nhàng khuếch tán, từng chút từng chút lan
khắp thân thể nhỏ nhắn.

“Đừng động, tôi sẽ không “ăn” em đâu, ít ra là lúc này.” Giọng nói trầm thấp
của Kỳ Ưng Diêm vang lên mang theo một chút ngạo ý như thể đang bỡn cợt sự
khẩn trương quá mức của Lưu Ly.

Khẽ cắn cắn làn môi, hít sâu một hơi, thân thể cứng ngắc của Lưu Ly cũng chậm
rãi buông lỏng…

Đèn trên tường cũng dần yếu đi, chỉ còn lại thứ ánh sáng ấm áp dịu nhẹ hệt như
ánh sáng nơi chân trời mang lại cho người ta cảm giác cực kỳ thoải mái.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, hô hấp của cô gái trong ngực cũng dần trở
nên đều đặn nhưng Kỳ Ưng Diêm thì vẫn không hề ngủ. Cúi đầu nhìn ngắm khuôn
mặt nhỏ nhắn sáng như vầng trăng trên trời, Kỳ Ưng Diêm không khỏi nở nụ cười
khổ. Con người đúng là loại động vật thích tự ngược đãi bản thân mà. Ôm mỹ
nhân trong ngực thế này, đêm nay nhất định anh ta sẽ không có cách nào chợp
mắt.

So với tâm trạng rối bời của Kỳ Ưng Diêm, ngược lại Lưu Ly ngủ rất ngon. Cô
vốn là người rất chú trọng đến thói quen sinh hoạt nên chẳng bao lâu đã chìm
vào giấc mộng đẹp. Đây là thói quen đã hình thành nhiều năm nay của cô, mặc dù
thói quen này có chút không hợp với tiết tấu của cuộc sống hiện đại đang càng
ngày càng mất cân bằng. Nhưng điều cô thích chính là như vậy.

Màn đêm yên tĩnh đến say lòng người khiến hai tai Kỳ Ưng Diêm càng thêm bén
nhạy. Khi anh ta vừa ôm siết lấy Lưu Ly thêm một chút thì một thanh âm xột
xoạt từ xa vọng lại, thanh âm này khá nhẹ, nhưng nghe kỹ có thể cảm nhận đó là
tiếng giày da rón rén bước trên sàn nhà.

Có người!

Sự cảnh giác của trong lòng Kỳ Ưng Diêm lập tức được đẩy lên mức cao nhất. Còn
chưa kịp ngồi dậy, cô gái đang vùi trong ngực anh ta cũng đã tỉnh, đôi mắt
trong trẻo giờ cũng ánh lên tia cảnh giác, ngẩng đầu nhìn Kỳ Ưng Diêm, thấy
ánh mắt anh ta cũng phát sinh biến hoá liền khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng…

“Có người!”

Kỳ Ưng Diêm gật gật đầu, nhẹ nhàng đứng dậy không một tiếng động rồi lẻn tới
trước cửa phòng. Lưu Ly vừa định dậy theo thì bị anh ta dùng ánh mắt ngăn lại.

Hít sâu một hơi, Lưu Ly cũng không lập tức bước xuống giường nhưng ánh mắt lại
hiện lên chút phức tạp. Dường như cô muốn nói gì đó với Kỳ Ưng Diêm nhưng lại
ngập ngừng rồi quyết định im lặng.

Thanh âm xột xoạt dần di chuyển từ lầu một lên tới lầu hai. Bàn tay nhỏ bé của
Lưu Ly vô thức nắm lại, mà Kỳ Ưng Diêm thì đã chuẩn bị sẵn sàng để lựa thời cơ
thích hợp lao ra cho kẻ đột nhập một đòn thích đáng.

Tiếng bước chân của kẻ đột nhập tới gần phòng ngủ liền ngưng bặt…

Phía bên trong, Kỳ Ưng Diêm có chút sững sờ, cẩn thận lắng nghe tiếng bước
chân kia nhưng kẻ đột nhập đó lại đi tới căn phòng ngay sát vách căn phòng của
họ. Quay đầu nhìn lại, Kỳ Ưng Diêm thấy sắc mặt Lưu Ly dường như có chút tái
nhợt, hô hấp cũng trở nên khó nhọc hơn trước. Cô đưa một tay chặn lên ngực như
một cách để ổn định tâm trạng khẩn trương của mình…

Kỳ Ưng Diêm đặt tay lên nắm cửa, vừa muốn xoay…

“Đừng ra đó!” Thanh âm của Lưu Ly khẽ thì thầm ở mức thấp nhất, rồi nhìn về
phía Kỳ Ưng Diêm với ánh mắt đầy lo lắng.

Vẻ mặt khác thường của Lưu Ly khiến Kỳ Ưng Diêm có chút sững sờ. Tình hình
chuyển biến chỉ trong chớp mắt khiến ọi thứ đảo lộn hết thảy. Từ căn phòng bên
cạnh, tiếng xột xoạt càng lúc càng lớn, dường như tên trộm đang lục lọi gì đó.
Kỳ Ưng Diêm vẫn chăm chú nhìn Lưu Ly mà ánh mắt của cô thì càng lúc càng kỳ
quái.

Không thể nhẫn nhịn thêm nữa, Kỳ Ưng Diêm liền mở cửa xông ra ngoài. Liền đó
vang lên tiếng loảng xoảng khi kẻ trộm tháo chạy va phải vật gì đó.

“Kỳ tiên sinh…” Lưu Ly đột ngột chạy vụt ra, hướng theo phía bóng lưng của Kỳ
Ưng Diêm kêu lớn, “…không cần phải đuổi theo nữa…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.