Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 241: Ngoại truyện 08 phần 2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 241: Ngoại truyện 08 phần 2

Kỳ Ưng Diêm vẫn lẳng lặng đi phía sau Lưu Ly, thấy mỗi lần cô nhắc đến hoa vẻ
mặt lại sáng ngời lên khiến anh ta không kìm lòng được liền bước nhanh tới đi
song song với cô, thỉnh thoảng còn giúp cô kéo những cành hoa nghịch ngợm bám
vào gấu váy. Sự chăm sóc của Kỳ Ưng Diêm chu đáo hệt như những người yêu nhau
khiến bóng dáng hai người họ dưới ánh mặt trời càng thêm huyễn hoặc.

Lưu Ly thì không mấy chú ý đến hành động của Kỳ Ưng Diêm. Cô thích đề cập đến
những chuyện liên quan đến hoa cỏ mà Kỳ Ưng Diêm cũng không hề ngắt lời cô.
Ngược lại, anh ta còn cảm thấy rất hứng thú với những chuyện Lưu Ly nói, còn
thích nghe cả thanh âm của cô. Thanh âm của Lưu Ly có chút lạnh giống như nước
suối trên đỉnh núi cao, ngay cả khi cô cảm thấy vui vẻ giọng nói đó cũng toát
lên một vẻ dịu mát như thấm đẫm tâm hồn. Mặc dù Lưu Ly và Lạc Tranh là bạn
thân nhưng thanh âm của hai người cùng cách truyền đạt rất khác nhau về bản
chất.

Đối với bạn bè, thanh âm của Lạc Tranh rất dịu dàng, nhưng ở trên pháp đình
giọng nói trong trẻo của nàng lại biến thành cực kỳ lạnh lùng lộ rõ trí tuệ
sắc sảo cùng mạnh mẽ vô hạn. Nhưng Lưu Ly lại khác, cho dù ở hoàn cảnh nào đi
nữa thì thanh âm của cô vẫn khiến người nghe có một cảm giác bình lặng hệt như
dòng nước nhẹ nhàng lưu chuyển. Kỳ Ưng Diêm thậm chí còn từng hoài nghi người
phụ nữ này liệu có biết làm nũng hay không?

Lưu Ly lại đưa mắt nhìn Kỳ Ưng Diêm bởi dường như cô cũng phát hiện anh ta có
chút gì đó kỳ lạ khiến cô thực không hiểu vì sao anh ta lại nói một câu như
vậy. Thấy Lưu Ly nhìn mình chăm chú, Kỳ Ưng Diêm liền cười nhẹ, cất tiếng hỏi,
“Hoa Diên Vỹ trong tay em biểu trưng cho điều gì?”

“Hình như đàn ông đều không thích nghe mấy chuyện này!” Lưu Ly chậm rãi lên
tiếng.

“Không, tôi rất thích nghe. Hơn nữa, chỉ cần em nói một lần, tôi sẽ nhớ rất
kỹ.” Kỳ Ưng Diêm nhìn về phía Lưu Ly, nở nụ cười cực kỳ ưu nhã.

“Không thể nào! Tôi đã nói nhiều như vậy mà.” Lưu Ly dừng bước nhìn sững Kỳ
Ưng Diêm.

“Cho dù em có nói bao nhiêu đi nữa thì chỉ cần tôi nghe rồi sẽ nhớ rất kỹ.” Kỳ
Ưng Diêm có chút kiêu hãnh lên tiếng. Đây cũng là điều kiện tiên quyết của một
người làm luật sư như anh ta phải có.

Lưu Ly dường như cũng có chút do dự hoặc là bị nụ cười đầy tự tin trên môi Kỳ
Ưng Diêm áp chế. Đặc thù của nghề luật sư thế nào cô đương nhiên không chú ý
nhiều. Đắn đo một hồi Lưu Ly mới nhẹ nhàng tiếp tục, “Hoa Diên Vỹ là nguyên
liệu trong ngành công nghiệp chế tạo nước hoa vì thế nó cũng rất được ưu ái.
Hoa Diên Vỹ được xem như sứ giả mang đến những điềm lành, niềm hy vọng mới.

Kỳ Ưng Diêm khẽ gật đầu, chăm chú lắng nghe.

Lưu Ly lại đưa tay chỉ một cánh đồng hoa màu hồng phấn ở phía xa, “Đó là hoa
Tường Vy, chúng cũng thuộc họ hoa hồng. Cánh đồng hoa đó đang trong quá trình
lai tạo nhưng vẫn chưa đạt được kết quả như ý. Tuy nhiên, những bông hoa Tường
Vy kiều diễm này lại mang đậm chất thơ. Ý nghĩa của nó là sự yêu thương lãng
mạn.”

“Phía bên kia là hoa Nguyệt Quế, loại hoa đó cũng là nguyên liệu được sử dụng
trong ngành công nghiệp chế tạo nước hoa. Tuy nhiên loại hương liệu này có
chút độc hại, nếu sử dụng với lượng quá lớn sẽ khiến sức khoẻ bị đe doạ. Hoa
Nguyệt Quế là loài hoa rất có mị lực nhưng lá của nó cũng được dùng làm gia vị
trong một số món ăn. Cho nên ý nghĩa của hoa Nguyệt Quế là sự mê hoặc.”

“Còn cánh đồng hoa đằng kia?” Kỳ Ưng Diêm chỉ về hướng đông hỏi khẽ.

“Đó là hoa Đình Lịch, là loài hoa biểu tượng cho những người có tinh thần tử
vì đạo. Thánh Shalagesha khi phải chịu sự tra tấn vẫn khích lệ bạn đồng hành
của mình cho tới khi tuẫn tiết. Vì thế ý nghĩa của loài hoa này là sự dũng
cảm.”

Kỳ Ưng Diêm hiểu ra liền khẽ gật đầu. Nhìn đến một thảm hoa ở phía xa tít, anh
ta lại lên tiếng, “Loài hoa đó hình như tôi có biết, là Phụng Vĩ Thảo.”

“Anh có biết ngôn ngữ của loài hoa đó thế nào không?” Lưu Ly khẽ cất tiếng
hỏi, lại thấy Kỳ Ưng Diêm lắc đầu liền cất tiếng giải thích, “Rất lâu trước
kia, Phụng Vĩ Thảo đã được xem là biểu tượng của sự dụ hoặc. Nói cách khác,
chỉ cần đem rễ cây của nó đun lấy nước cho người mình yêu uống thì có thể hoàn
toàn nắm bắt được trái tim của đối phương. Phụng Vĩ Thảo là loại cây mang theo
sự đam mê cuồng nhiệt nên ý nghĩa của nó là sự nhiệt tình.”

Phía dưới chân núi đằng kia là hoa Phong Tín Tử. Loài hoa này cũng được nhắc
tới trong Kinh thánh. Loài hoa này có khởi nguồn từ khu vực Trung Đông, tuy
sinh trưởng trên vùng sa mạc hoang vu nhưng nó vẫn mạnh mẽ nở rộ khiến những
người lữ hành mệt mỏi cảm thấy cực kỳ ấm áp và thoải mái. Vì thế ý nghĩa của
nó là sự nghỉ ngơi.”

“Bên cạnh đó là hoa Thục Quỳ.” Lưu Ly có vẻ thấm mệt vì đi bộ khá lâu nên tìm
tới một băng ghế dài nhẹ nhàng ngồi xuống, “Năm 415 dương lịch, người ta đã
phát hiện ra di hài của thánh Sitafanua. Sau khi chúa Jesus bị đóng đinh trên
cây thập giá, ông ấy cũng bị ném đá cho tới chết. Trong giấc mơ, ông đã báo
mộng cho các giám mục vì vậy họ mới tìm ra hài cốt của ông. Do đó, cây Thục
Quỳ mang ý nghĩa biểu trưng cho điềm báo.”

Đối với các loài hoa, Lưu Ly hoàn toàn nắm rõ mọi thông tin một cách chi tiết.
Sau khi tỉ mỉ kể cho Kỳ Ưng Diêm về nguồn gốc của từng loại hoa cỏ, nhìn bộ
dạng háo hức lắng nghe của anh ta, Lưu Ly đem tất cả 55 loài hoa đang được
trồng tại thị trấn giới thiệu xong xuôi liền nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm cất
tiếng hỏi, “Giờ anh nhớ được bao nhiêu loại?”

Kỳ Ưng Diêm cười ha ha một tiếng, đưa tay chỉ vào đầu mình, “Tất cả đều nhớ
hết!”

“Sao có thể như vậy?” Lưu Ly thực sự không tin nổi, “Tôi đã nói ý nghĩa của 55
loài hoa đó.”

Kỳ Ưng Diêm gật đầu, khẽ nở nụ cười cực kỳ bình tĩnh và tự tin.

“Loại hoa này thì sao?” Lưu Ly liền tuỳ ý cầm lấy mấy cành hoa đưa ra, không
ngờ Kỳ Ưng Diêm đều trả lời đúng hết thảy, chẳng những thế còn đem các điển cố
mà Lưu Ly vừa kể, các câu chuyện thần thoại đều nói ra không chút sai lệch.

Lưu Ly kinh ngạc nhìn anh ta như thể nhìn thấy một thiên tài tuyệt thế vậy.

Đến khi Kỳ Ưng Diêm đem tất cả ngôn ngữ biểu tượng của 55 loài hoa nói lại rõ
ràng, Lưu Ly bất giác vô thức lên tiếng, “Trời ạ, não của anh làm bằng cái gì
vậy?”

“Trên thực tế, trí nhớ của con người có thể sử dụng các biện pháp khoa học để
giúp tăng cường. Chỉ cần sử dụng đúng phương pháp thì dù là thông tin phức tạp
cỡ nào cũng có thể ghi nhớ được.” Kỳ Ưng Diêm cười nhẹ đem bàn tay nhỏ bé của
Lưu Ly đặt vào lòng bàn tay mình. Mà Lưu Ly chỉ mải hâm mộ trí nhớ của anh ta
nên không chút để ý tới hành động mờ ám kia.

“Thật sự quá thần kỳ!” Lưu Ly khẽ cất tiếng tán thưởng.

“Mỗi luật sư đề có phương thức riêng của mình để giúp tăng cường trí nhớ. Về
điểm này, Lạc Tranh là người rõ ràng nhất. Công việc của luật sư đòi hỏi họ
phải tự tăng cường trí nhớ của mình để có thể chứa được càng nhiều thông tin
trọng yếu càng tốt.” Kỳ Ưng Diêm thấy Lưu Ly không chút phản kháng, cảm giác
kiêu hãnh trong lòng lại tăng thêm vài phần.

Ánh mắt vốn tràn ngập sự hâm mộ với Kỳ Ưng Diêm nhưng khi nghe anh ta nói xong
mấy lời này, sắc mặt Lưu Ly có chút biến đổi, lại thấy anh ta đem tay mình nắm
lấy, cô liền khẽ nhíu mày rút nhanh tay về, hờ hững lên tiếng, “Đối với trí
nhớ của luật sư, tôi không có hứng thú tìm hiểu.” Nói xong, Lưu Ly liền đứng
dậy bỏ đi.

Kỳ Ưng Diêm hận không thể cắn nát lưỡi mình cho rồi. Nói gì không nói, lại đi
nói mấy chuyện điên khùng như vậy. Bầu không khí ngọt ngào vừa mới chớm nở đã
bị một câu nói của anh ta phá hỏng hoàn toàn.


Hai người họ một trước một sau trở lại căn biệt thự màu trắng. Lưu Ly vừa bước
vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của thức ăn. Còn đang do dự thì Kỳ Ưng
Diêm đã cười bước tới, bất chấp sự phản đối của Lưu Ly kéo lấy tay cô, “Đói
bụng không? Tôi đã chuẩn bị bữa trưa rất ngon rồi!”

“Anh nấu ăn?” Lưu Ly kinh ngạc nhìn anh ta sau đó có chút ngờ vực bước vào
phòng ăn.

Kỳ Ưng Diêm quả thực không nói quá. Bữa trưa này thực sự rất phong phú, tất cả
đều là món Trung Quốc, không hề có thứ nước sốt cà chua đã khiến Lưu Ly phát
ngán. Có thể nói là các món trên bàn đều đủ cả sắc, hương, vị, thậm chí còn có
cả rượu vang đang sóng sánh trong ly.

“Những thứ này đều là anh làm sao?” Lưu Ly nhìn bàn ăn đầy hấp dẫn khẽ lên
tiếng.

Kỳ Ưng Diêm đắc ý gật đầu, “Em thấy sao? Cũng không đến nỗi nào phải không? Có
muốn ngồi xuống nếm thử chút tài nghệ của tôi không?” Những thứ này đều là do
Louis Thương Nghiêu bày cho Kỳ Ưng Diêm. Theo như lời hắn nói, thực ra phụ nữ
và đàn ông đều giống nhau, có thể thông qua dạ dày của họ để nắm lấy trái tim
họ. Hơn nữa, Louis Thương Nghiêu còn rất phô trương khi nói lúc trước hắn đã
dùng cách này để theo đuổi Lạc Tranh.

Lưu Ly nhìn những món trên bàn một hồi, ánh mắt liền hiện lên một tia khác lạ
rồi khẽ cất tiếng hỏi, “Những nguyên liệu này trong nhà của tôi vốn không có.”

“Là tôi sáng sớm nay lái xe đến siêu thị mua về.” Kỳ Ưng Diêm cười khẽ.

“Đây là chủ ý của anh hay là chủ ý của người khác?” Lưu Ly nhìn về phía Kỳ Ưng
Diêm, ánh mắt có chút hờ hững.

Kỳ Ưng Diêm nhất thời cứng họng…

“Trước khi anh muốn làm những chuyện gây ngạc nhiên thì nên hỏi qua Tiểu Tranh
một chút. Bởi vì chỉ có cô ấy mới biết…” Thanh âm của Lưu Ly nhẹ nhàng cất
lên, từng lời đều cực kỳ rõ ràng, “…tôi trước giờ thích những món thanh đạm,
không ăn những món cay nóng, không uống rượu có nồng độ cồn vượt quá mức cho
phép của rượu vang.”

“A…” Kỳ Ưng Diêm hoàn toàn trợn tròn mắt…

Lưu Ly căn bản cũng không để ý đến bộ dạng trợn mắt há hốc miệng của Kỳ Ưng
Diêm. Một bàn với đầy các món cao lương mỹ vị kia dường như không khiến cô cảm
động mấy mà ngược lại còn khiến gương mặt Lưu Ly lộ rõ vẻ nghi hoặc…

“Anh nói những thứ này đều mua về từ siêu thị nhưng theo tôi biết thì siêu thị
gần đây nhất cũng phải mất tới nửa giờ lái xe. Sao anh có thể trong thời gian
ngắn như vậy vừa chọn mua nguyên liệu lại vừa nấu được những món ăn này.”

Kỳ Ưng Diêm vô thức đưa tay vuốt vuốt mi tâm. Bộ dáng này của Lưu Ly khiến anh
ta thực không rõ suy nghĩ trong lòng cô lúc này ra sao, cô đang tán thưởng hay
oán giận anh ta. Suy nghĩ này khiến trong lòng Kỳ Ưng Diêm không khỏi nổi lên
chút cảm giác thất bại nhưng đồng thời cũng có chút ít kiêu ngạo.

“Làm những món này cũng không tốn quá nhiều thời gian, đương nhiên nếu làm cho
người mình yêu ăn thì lại càng có động lực.” Kỳ Ưng Diêm cực kỳ lớn mật thẳng
thắn lên tiếng.

Lưu Ly nhìn vẻ mặt có chút quái lạ của Kỳ Ưng Diêm. Khi nghe những lời này, vẻ
mặt cô không hề có chút ngượng ngùng nào mà ngược lại, hàng lông mày thanh tú
hơi nhíu lại, cúi đầu khẽ hỏi, “Tôi thực không hiểu tại sao anh lại thích
tôi?”

“Thích một người đâu cần có lý do, Lưu Ly…” Kỳ Ưng Diêm đi đến trước mặt Lưu
Ly, đặt tay lên hai vai cô, khiến cô nhìn thẳng vào mắt anh ta. Vẻ mặt Kỳ Ưng
Diêm cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc, từng lời nói cũng vô cùng rõ ràng, “Suốt
một thời gian dài vừa qua, thật ra anh đều muốn nói với em một câu. Nói rằng,
anh không chỉ thích em mà ngay lần đầu tiên thấy em, anh đã yêu em rồi.”

“Yêu tôi?” Lưu Ly nghe xong lại có chút giật mình, cũng không lập tức đẩy Kỳ
Ưng Diêm ra mà tò mò hỏi tiếp, “Anh không hiểu chút gì về tôi sao có thể yêu
tôi được?”

“Yêu một người cũng cần phải có lý do sao?” Kỳ Ưng Diêm khẽ cười nhẹ, gương
mặt anh tuấn hiện lên tình ý không chút giấu diếm.

“Chẳng lẽ lại không cần?” Lưu Ly hỏi ngược lại.

Kỳ Ưng Diêm khẽ lắc đầu, “Có thể yêu một người cũng chính là duyên phận. Cũng
như em và anh, chỉ cần có duyên thì việc yêu nhau cũng là chuyện rất bình
thường. Tình yêu vốn rất đơn giản, không cần phải suy nghĩ quá phức tạp như
vậy.”

“Trong mắt tôi, cái mà anh gọi là duyên phận kia đều do một tay anh tạo ra,
trước đó chúng ta cũng không có bất kỳ quan hệ gì. Tuy tôi đối với tình yêu
không có kinh nghiệm, nhưng tôi biết tình yêu phải được sự tình nguyện của cả
hai bên. Đối với tôi mà nói, anh chỉ là bạn của Tiểu Tranh mà thôi.” Lưu Ly
khẽ lên tiếng phủ nhận, thanh âm của cô tuy rất nhẹ nhưng lại cực kỳ thẳng
thắn và có chút tàn nhẫn.

Sắc mặt Kỳ Ưng Diêm lập tức biến đổi bởi anh ta không ngờ Lưu Ly sẽ cự tuyệt
trực tiếp và dứt khoát như vậy. Anh ta lớn đến thế này cũng chưa từng trải qua
tình huống như vậy bao giờ. Khẽ liếm môi, giọng nói của Kỳ Ưng Diêm đã có chút
lúng túng…

“Chẳng lẽ em không có chút cảm giác nào với anh sao?”

“Anh nên nhớ tôi rất ghét luật sư!” Lưu Ly tuy cảm thấy câu hỏi của anh ta rất
kỳ quái nhưng vẫn trả lời.

“Yêu một người và chuyện người đó làm công việc gì chẳng có chút liên quan nào
với nhau cả. Nhưng nếu em đã ghét luật sư đến vậy thì anh hoàn toàn có thể từ
bỏ công việc đó.” Kỳ Ưng Diêm nghiêm túc lên tiếng, bộ dạng không giống như
đang đùa cợt chút nào.

Lưu Ly rốt cuộc cũng đẩy hai bàn tay Kỳ Ưng Diêm ra khỏi vai mình, lại dùng
ánh mắt khó hiểu nhìn anh ta, “Anh làm luật sư hay không là chuyện của anh,
chẳng liên quan gì tới tôi cả. Tôi ghét luật sư cũng là chuyện của tôi, cũng
không liên quan gì đến anh hết. Tôi thật không hiểu tại sao anh cứ thích đem
hai chuyện này nhập vào làm một.”

“Lưu Ly…”

“Được rồi! Tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm. Nếu anh đã vất vả chuẩn bị đồ
ăn như vậy thì cũng đừng lãng phí nó.” Lưu Ly nhẹ nhàng ngắt lời Kỳ Ưng Diêm,
chỉ mấy món ăn trên bàn, “Nhưng hãy nhớ sau khi ăn xong nhất định phải dọn bàn
ăn đó.” Nói xong, cô liền xoay người rời đi.

“Lưu Ly, đừng như vậy.” Kỳ Ưng Diêm lập tức bước nhanh tới chặn đường, “Tất cả
những gì anh vừa nói đều rất nghiêm túc.”

“Tôi cũng rất nghiêm túc!” Lưu Ly ngước mắt nhìn anh ta, đột nhiên như nhớ ra
điều gì đó liền lên tiếng, “Anh vừa rồi có thể lái xe đi siêu thị mua đồ chứng
tỏ anh đã không còn choáng đầu nữa. Vậy cũng nên rời khỏi đây được rồi.”

Trong lòng Kỳ Ưng Diêm không khỏi dâng lên một hồi ảo não. Thật đúng như câu
nói “Trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc.” Nghĩ tới đây, anh ta liền xoay
người ngồi lại xuống ghế, bộ dạng cũng trở nên cực kỳ uể oải.

Lưu Ly có chút kỳ quái nhìn anh ta, “Anh lại sao rồi?”

“Chóng mặt…” Kỳ Ưng Diêm đưa tay ôm lấy đầu. Lần này đúng là Lưu Ly đã khiến
anh ta thực sự cảm thấy quá nhức đầu, còn có cả cảm giác vô lực nữa.

“Chóng mặt? Vừa rồi không phải anh vẫn tốt lắm sao?” Lưu Ly nghi ngờ hỏi lại.
Lúc này, cô không cách nào để tin những lời của Kỳ Ưng Diêm là thật.

Kỳ Ưng Diêm than nhẹ một tiếng, “Có lẽ em vĩnh viễn không hiểu được cảm giác
bị cự tuyệt khó chịu đến thế nào, đặc biệt với những người đang bệnh. Vì hy
vọng khiến em vui nên anh mới bất chấp việc đầu vẫn còn choáng váng mà vẫn lái
xe đi mua nguyên liệu về nấu ăn, kết quả chẳng những em không chút cảm kích
còn ngược lại trách anh như vậy. Lưu Ly, không phải anh muốn ép buộc em phải
tiếp nhận anh. Cho dù là bạn bè đi nữa thì em cũng nên cho anh một cơ hội.
Ngay cả khi em ghét luật sư thì ít ra cũng nên cho anh cơ hội để giải thích,
không cần ngay từ đầu đã giáng cho anh một đòn chí mạng như vậy. Từ trước tới
giờ, anh đều thật lòng với em.”

Kỳ Ưng Diêm bắt đầu phát huy khả năng biện luận của mình để làm lý lẽ chiếm
lấy tình của của Lưu Ly.

Hàng lông mày đen nhánh của Lưu Ly khẽ chau lại, nhìn anh ta một lúc lâu mới
khẽ lên tiếng, “Tôi cũng nói thật cho anh biết, chưa từng có người đàn ông nào
chủ động làm những việc này vì tôi cho nên phản ứng của tôi như vậy cũng là
rất bình thường. Tôi vốn là người ăn chay. Hơn nữa tôi cũng không có ý đuổi
anh đi, chỉ là anh ở lại nơi này sẽ rất không thoải mái thôi.”

“Không thoải mái? Ai nói anh cảm thấy không thoải mái?” Kỳ Ưng Diêm thấy giọng
nói của Lưu Ly nhẹ nhàng hơn cũng bạo gan kéo tay cô, để cô ngồi xuống cạnh
mình, “Như vậy đi, em thấy thỉnh thoảng anh vẫn choáng như vậy chi bằng em
ngồi đây cùng anh ăn trưa được không, nếu không lỡ anh ngất xỉu thì em cũng
không biết.”

Lưu Ly nghiêng đầu nhìn anh ta, có chút nghi hoặc hỏi lại, “Anh thật sự váng
đầu?”

“Thật!” Vẻ mặt Kỳ Ưng Diêm cho thấy anh ta không hề nói đùa.

Lưu Ly suy nghĩ một chút rồi khẽ than nhẹ một tiếng, “Tôi ngồi đây cùng anh,
anh mau ăn đi.”

Trong lòng Kỳ Ưng Diêm không khỏi cười thầm một chút bởi âm mưu của anh ta đã
thực hiện. Cảm giác này khiến anh ta thấy mặt mũi mình cũng được gỡ gạc đôi
chút. Nhìn Lưu Ly một hồi, anh ta khẽ nói tiếp, “Hay em ăn cùng anh đi, anh
cũng có làm mấy món ăn nhẹ mà.”

Lưu Ly nhìn anh ta vẫn không nói gì.

Kỳ Ưng Diêm thấy vậy liền gục đầu vào vai Lưu Ly dọa cho cô kinh hãi kêu thành
tiếng. Anh ta ngước mắt nhìn cô, “Anh thích mùi hương thơm ngát trên người em,
mùi hương này khiến anh cảm thấy bớt choáng váng hơn.”

“Nhưng như vậy làm sao anh có thể ăn được?” Lưu Ly chậm rãi tiếp lời, “Tôi sẽ
không xúc cơm cho anh đâu.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.