Để lại bao nhiêu tình ái cho nhân gian, nghênh đón thế sự ngàn đổi vạn biến.
Bên người mình yêu thương làm những điều hạnh phúc, đừng hỏi là kiếp nạn hay
duyên số. Tình yêu, là đóa hoa dễ dàng tàn úa, còn em, là đóa hồng khiến người
ta vô lực nhất giữa cơn gió sớm mai.
Khi sự mê hoặc mới xuất hiện, nhịp đập trái tim bắt đầu âm thầm trỗi dậy. Thì
ra tình yêu cũng là một loại tội lỗi. Thế nhưng, sự trừng phạt sau khi trộm
trái cấm thì sao? Kẻ lạc lối từ lâu đã mê muội mà chẳng cách nào tự thoát
khỏi…
Mọi thứ trên đời đều bởi chữ duyên. Ngẫu nhiên gặp mặt, quay đầu nhìn lại, có
thể bên nhau trọn đời cũng bởi một ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc…
Paris, Pháp.
Sau 12h trưa, Paris có một vẻ yên tĩnh lạ thường. Có lẽ bởi là một quốc gia sở
hữu ngành công nghiệp xa xỉ phẩm, đặc biệt là ngành công nghiệp sản xuất nước
hoa nên trong không khí luôn bay bổng một hương thơm man mác. Đường phố Paris
không rộng, nhưng khá trật tự. Xe buýt giống như những chiếc hộp nhiều màu sắc
chạy trên đường, xe cá nhân cũng không sợ gặp cảnh chen chúc. Những người sống
trong nội thành Paris thay vì tự lái xe của mình, họ càng ưa thích việc đi tàu
điện ngầm hoặc các phương tiện giao thông công cộng khác.
Tập đoàn RM đã sớm sắp đặt người đón tiếp tại sân bay. Lúc Lạc Tranh tới
Paris, nàng liền nhìn thấy ngay cô thư ký tóc vàng xinh đẹp.
“Xin chào, Luật sư Lạc. Tôi tên Isabel, theo lệnh Thương Nghiêu tiên sinh tới
đây đón chị.” Mỹ nữ tóc vàng chủ động tiến lên bắt tay Lạc Tranh. Cũng bởi tôn
trọng nàng là người Trung Quốc nên hết thảy lễ nghi đón tiếp đều căn cứ theo
tập tục Trung Quốc. Ngay cả lời nói, Isabel cũng dùng tiếng Trung. Nhưng là
một thứ tiếng Trung khá chuẩn, không khó để nhận ra cô đã trải qua khoá huấn
luyện ngôn ngữ vô cùng nghiêm khắc.
“Xin chào, Isabel” Lạc Tranh thân thiện chìa tay ra. Nàng còn nhớ rõ đã gặp cô
gái tóc vàng này lúc cùng Húc Khiên đến tập đoàn RM lần đầu tiên. Isabel chắc
hẳn là thư ký giám đốc.
Chỉ là cái tên này khiến Lạc Tranh nghĩ tới một nữ minh tinh người Pháp,
Isabel Adjani. Nữ minh tinh này có cha là người Thổ Nhĩ Kỳ gốc Algeria, mẹ là
người Đức. Từng 4 lần dành được giải thưởng điện ảnh danh giá của Pháp – César
với các bộ phim Possession, L' Eté meurtrier, Camille Claudel, La Reine
Margot, đoạt giải trong liên hoan phim quốc tế Berlin và còn không ít lần được
đề cử giải Oscar.
Dường như đọc được suy nghĩ của Lạc Tranh, Isabel cười cười, “Tuy tôi cũng tên
là Isabel, nhưng so với nữ minh tinh xinh đẹp kia thực không sánh bằng.”
Lạc Tranh khẽ mỉm cười, trong lòng không khỏi than thầm. Nhân viên của Thương
Nghiêu quả thực mỗi người đều là tinh anh. Hành trình tới Paris lần này, xem
chừng sẽ là một chuyến đi khó quên.
“Luật sư Lạc, Thương Nghiêu tiên sinh có căn dặn tôi đưa chị về nghỉ trước.”
Isabel tiến lên phía trước dẫn đường, vừa đi vừa nói.
“Nghỉ ngơi?” Lạc Tranh khó hiểu, “Không phải chúng ta tới công ty luôn sao?”
Isabel nhẹ nhàng cười, “Không đâu. Thương Nghiêu tiên sinh đã căn dặn, sau khi
đón được Luật sư Lạc thì đưa về khách sạn nghỉ ngơi trước. Ngài ấy muốn Luật
sư Lạc có được tinh thần thật thoải mái.” Nói xong câu đó, khoé môi Isabel nổi
lên một vẻ ám muội cùng ý tứ sâu xa, “Luật sư Lạc, tôi làm việc dưới quyền
Thương Nghiêu tiên sinh nhiều năm, cũng chưa từng thấy ngài ấy dụng tâm đối
đãi với ai như vậy.”
Câu nói này khiến Lạc Tranh hơi sững sờ.
“Luật sư Lạc không tin sao? Giám đốc chúng tôi được rất nhiều cô gái yêu thầm,
nhưng người khiến ngài ấy dụng tâm an bài tất thảy chỉ có mình Luật sư Lạc mà
thôi.” Isabel khẽ nhún vai.
Lạc Tranh đột nhiên dừng bước.
Isabel thấy nàng dừng lại, nghi ngờ quay đầu nhìn, “Luật sư Lạc?”
“Tôi muốn tới RM, chúng ta về thẳng công ty.” Lạc Tranh kiên quyết nói.
Isabel không ngờ tới nàng sẽ nói như vậy, ngẩn người, “Nhưng mà Luật sư Lạc
vừa mới xuống máy bay…”
“Tôi không mệt, sau khi về tới công ty, phiền cô đem hết tài liệu pháp vụ của
tập đoàn năm ngoái cho tôi.” Lạc Tranh nói xong, ngồi vào xe, nhắm mắt dưỡng
thần.
Đến Paris vào lúc ngày kết hôn đã gần kề, Lạc Tranh thực không muốn lãng phí
bất kỳ giây phút nào. Hơn nữa, Thương Nghiêu quả thực không phải người dễ đối
phó, hôm nay hắn cư xử ngọt ngào như vậy, ngày mai nhất định bắt nàng lấy thứ
khác báo đáp.
Những ngày sắp tới, tạm không nói đến công việc pháp vụ bình thường ở công ty,
chỉ riêng đối phó Thương Nghiêu, nàng cũng sẽ tốn hao không ít tinh lực.
Chỉ mong hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi qua đi.
Isabel lại dùng một ánh mắt tựa như thấy quái vật để nhìn Lạc Tranh. Thực sự
trước giờ chưa từng thấy một ai làm việc điên cuồng như nàng. Nếu đổi lại là
người khác, nhất định sẽ muốn trở về ngủ một giấc thật thoải mái, còn nàng thì
lại chạy tới công ty xem tài liệu. Xem ra người Trung Quốc so với người Pháp,
đam mê công việc hơn rất nhiều.
Nghĩ tới đây, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng theo lên xe, hướng lái xe nói, “Về công
ty.”
Chiếc xe theo ánh nắng nhạt buổi chiều nhẹ lướt trên đường…
Tập đoàn RM kinh doanh trong lĩnh vực xa xỉ phẩm nên cả toà nhà cũng tràn ngập
vẻ xa hoa. Nước Pháp vốn nổi danh với ngành thời trang cùng sản xuất nước hoa
mà tập đoàn RM lại có riêng một đội ngũ tinh chế vô cùng tài năng, bởi vậy rất
nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường trở thành tập đoàn hàng đầu trong giới.
Lạc Tranh lúc đến tập đoàn RM mới biết, sự đãi ngộ dành cho nàng tương đương
với trợ lý hành chính đặc biệt của giám đốc. Nhưng là, theo lời Isabel, nàng
còn có đặc quyền được sử dụng thang máy riêng của giám đốc để đi lên phòng làm
việc của mình, đặc quyền này thì ngay cả trợ lý hành chính đặc biệt cũng không
có.
Bất quá, Lạc Tranh hiểu rất rõ, nàng tình nguyện cùng các nhân viên khác chen
chúc trong thang máy, cũng không muốn cùng cái tên hỗn đản kia đi chung.
Thiết kế trong phòng làm việc của nàng sử dụng màu trắng tinh khiết làm chủ
đạo, phối hợp cùng sự khúc xạ ánh sáng mặt trời qua cửa sổ sát đất, chiếu lên
thảm thực vật xanh lục trong phòng, nhìn vào vô cùng thoải mái. Hơn nữa phòng
làm việc nằm tại vị trí cao nhất với tầm nhìn rộng rãi, thực là môi trường làm
việc vô cùng lý tưởng.
“Luật sư Lạc thấy hài lòng chứ?” Isabel cười nhìn nàng.
Lạc Tranh gật đầu, đôi mắt đẹp lấp lánh, khoé môi hơi cong lên khó nén được ý
tán tưởng đối với sự bài trí trong phòng.
“Giám đốc thật là hiểu rõ sở thích của Luật sư Lạc.” Isabel đột nhiên nói.
Lạc Tranh đang khẽ vuốt nhẹ mấy lá cây xanh biếc liền dừng lại, nghiêng đầu
nhìn Isabel, lại nhìn xung quanh phòng làm việc một hồi, khẽ nói, “Căn phòng
này…”
“Căn phòng này do giám đốc đích thân thiết kế, sau đó tìm người tới sửa sang
lại.” Isabel nhẹ nhàng cười, lên tiếng.
Lạc Tranh sững sờ, ngay sau đó, trong nội tâm nổi lên một hồi khó hiểu, “Thời
gian ngắn như vậy liền sửa xong sao? Hiệu suất công việc thực là quá nhanh đi.
Không phải Thương Nghiêu tiên sinh cũng vừa trở về thôi sao?”
“Thời gian không hề ngắn, từ khi Luật sư Lạc rời Paris lần trước, giám đốc
liền sai người bắt đầu sửa sang lại căn phòng này rồi.”
“Cái gì?” Lạc Tranh hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Nói như vậy, việc hợp tác cùng văn phòng luật hắn đã có quyết định từ lâu?
Nghĩ tới đây, Lạc Tranh không khỏi cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh. Mặc dù
thời tiết vẫn còn oi bức mà nàng lại cảm thấy toàn thân lạnh băng…
Người đàn ông này rốt cuộc lòng dạ thâm sâu đến cỡ nào? Thì ra, tất cả mọi
chuyện đều nằm trong sự sắp xếp của hắn. Cho nên hắn mới có thể không hề kiêng
kỵ gì mà trêu đùa nàng, hấp dẫn nàng, thậm chí, ngay trước mặt Húc Khiên bỡn
cợt nàng. Bởi vì hắn biết rõ, cho dù có làm ra chuyện gì, văn phòng luật cuối
cùng vẫn là muốn cùng hắn hợp tác.
“Luật sư Lạc làm sao vậy?” kỳ quái nhìn xem phản ứng của nàng.
“Không có gì…” Lạc Tranh khẽ xoa xoa thái dương, chỉ cảm thấy đầu hơi choáng
váng, nhẹ giọng hỏi, “Giám đốc còn chưa tới sao?”
“Đúng vậy, còn chưa tới.”
“Phòng làm việc của giám đốc ở nơi nào?”
“A, phòng làm việc của giám đốc ở cùng tầng với Luật sư Lạc.” Isabel vừa nói
vừa đi đến gần bức tường phía trước, khẽ ấn xuống.
Điều khiến Lạc Tranh khiếp sợ chính là, bức tường thuỷ tinh mờ trước mặt nàng
trong nháy mắt biến thành trong suốt, có thể nhìn rõ ràng phòng làm việc ở đối
diện không sót một thứ gì.
“Chuyện…này…” Lần đầu tiên Lạc Tranh sợ đến mức níu lưỡi.
“Phía đối diện chính là phòng làm việc của giám đốc, chỉ cách văn phòng của
Luật sư Lạc một bức tường thuỷ tinh này.” Isabel vui vẻ giải thích với nàng.
Lạc Tranh cảm giác như ngừng thở, trên đầu truyền đến một trận đau nhức càng
dữ dội. Chỉ cách có một bức tường thuỷ tinh sao?
“Đây cũng là ý của giám đốc các vị?”
“Đúng vậy, phải nói giám đốc của chúng ta có ý tưởng vô cùng táo bạo, đem bức
tường giữa hai phòng làm việc hoàn toàn phá bỏ, chỉ dựng lên bức vách thuỷ
tinh này. Luật sư Lạc, đây cũng chính là tâm ý của giám đốc.” Isabel thái độ
vô cùng vui vẻ, tươi cười lộ rõ lúm đồng tiền.
Kiểu thiết kế thật quái đản!
“Đây là chuyện xâm phạm quyền tự do cá nhân.” Lạc Tranh đuôi lông mày hơi cau
lại thể hiện rõ sự không vui. Đó là phòng làm việc của nàng, thế mà hắn lại
ngang nhiên thiết kế thông sang phòng làm việc cùng phòng nghỉ của hắn, rõ
ràng là muốn giám sát nhất cử nhất động của nàng.
“Luật sư Lạc hiểu lầm rồi.” Isabel nhận ra nàng không vui, vội vàng giải
thích: “Ý tưởng thiết kế đầy sáng tạo của giám đốc cũng là suy nghĩ cho Luật
sư Lạc mà thôi. Luật sư Lạc không biết chứ, phòng làm việc của giám đốc không
phải ai cũng có thể bước vào. Vậy mà giám đốc lại có thể không e ngại để Luật
sư Lạc nhìn rõ khung cảnh bên trong phòng làm việc của mình, có thể thấy rõ sự
tín nhiệm cùng coi trọng cỡ nào đây.”
Lạc Tranh khó khăn nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy toàn thân không có một chút
thoải mái, lại nghĩ tới sau này mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc, bị cặp mắt
tà mị của hắn nhìn chằm chằm… cảm giác an toàn cùng riêng tư hoàn toàn mất
sạch.
Lạc Tranh nhìn chốt cửa trong tay Isabel, trong lòng còn có một chút hi vọng
hỏi, “Cái chốt này chỉ có trong phòng tôi phải không?
Isabel cười cười, giọng nói dịu dàng cất lên hoàn toàn đánh tan hy vọng duy
nhất của Lạc Tranh.
“Không phải. Chốt trong văn phòng Luật sư Lạc là chốt phụ, còn phòng giám đốc
mới là chốt chính, chốt chính có thể hoàn toàn khống chế chốt phụ.”
“Chốt chính có thể khống chế chốt phụ…” Lạc Tranh không khỏi toát mồ hôi
lạnh. Nói vậy cũng có nghĩa là hắn có thể tuỳ thích mà nhìn nàng bất cứ lúc
nào.
“Cái đó… Giúp tôi đặt thêm ở bức tường kính một cái cửa chớp, cảm ơn.” Lạc
Tranh thái độ vô cùng kiên quyết nói.
“A…?” Isabel ngây ngẩn cả người, “Làm vậy sẽ khiến giám đốc không hài lòng…”
“Toàn bộ hậu quả do tôi chịu, nơi này là phòng làm việc của tôi, từ giờ trở
đi, thiết kế nơi này ra sao hoàn toàn do tôi quyết định.” Lạc Tranh thái độ
trở nên cứng rắn vô cùng.
Isabel nhìn nàng một cái, gật gật đầu, đi ra ngoài sai người chuẩn bị.
Isabel thực sự nghĩ không ra, vì sao Luật sư Lạc lại hết lần này tới lần khác
cự tuyệt lòng tốt của giám đốc.
Hiệu suất công việc của Isabel quả thực rất cao, chẳng mấy chốc đã lắp xong
cửa chớp theo yêu cầu của Lạc Tranh. Lúc này, nàng mới cảm thấy có chút an
tâm.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, một ngày làm việc bận rộn tại tập đoàn RM rốt
cuộc cũng kết thúc. Bên ngoài cửa sổ, vầng mặt trời phía tây dần dần hạ xuống
mang theo những tia nắng cuối ngày.
Lạc Tranh từ lúc ngồi vào phòng làm việc, ngoại trừ lúc ra ngoài lấy một tách
cà phê, thời gian còn lại đều chăm chú xem tài liệu pháp vụ của tập đoàn RM
mấy năm gần đây. Thân làm cố vấn pháp luật cho tập đoàn, nàng thực muốn có thể
trong thời gian ngắn nhất nắm rõ tình hình hoạt động của nó, bao gồm từ dây
chuyền sản xuất, doanh thu những năm gần đây, thông tin pháp lý, ngay cả tình
hình nhân viên cũng phải nắm được một cách rõ ràng. Có như vậy, mới có thể
nâng cao hiệu quả làm việc của mình.
Khi tách cà phê đã hoàn toàn lạnh ngắt, một tiếng gõ cửa chợt vang lên.
“Mời vào!” Lạc Tranh không ngẩng đầu, nói.
Âm thanh của giày cao gót nhè nhẹ vang lên, là Isabel tiến vào mang theo mùi
nước hoa vô cùng quyến rũ.
Lạc Tranh bị mùi nước hoa hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn, thấy Isabel đã thay đi bộ
trang phục công sở ban ngày. Giờ phút này, Isabel ăn mặc vô cùng gợi cảm.
“Luật sư Lạc, trước lúc tôi tan sở nhận được điện thoại của giám đốc. Ngài ấy
đã đặt bàn lúc 9h, muốn cùng Luật sư Lạc dùng bữa tối.” Isabel nói xong, bàn
tay mang theo mùi nước hoa dễ chịu đặt một tấm thẻ trước mặt Lạc Tranh, khẽ
cười.
Lạc Tranh dùng ánh mắt mỉm cười đáp lại, liếc nhìn tấm thẻ trên bàn. Nơi hẹn
là một nhà hàng nổi tiếng chỉ dành riêng cho hội viên.
“Tôi đã chuyển lời nhắn của giám đốc rồi, Luật sư Lạc, tôi tan sở trước.”
Isabel khẽ vuốt lại tóc, so với vẻ xinh đẹp ban ngày, buổi tối này lại càng
thêm phần hấp dẫn.
Lạc Tranh cười gật gật đầu. Nàng biết rõ, những người trẻ tuổi tại Paris này
rất thích đến câu lạc bộ đêm.
Mùi nước hoa dần tản mát, Lạc Tranh mở một tập tài liệu khác, lại lơ đãng nhìn
thoáng qua tấm thẻ trên mặt bàn, suy nghĩ một chút, cầm lấy ném thẳng vào
thùng rác rồi tiếp tục mở tài liệu ra xem.
Không biết lại qua bao lâu, đang lúc Lạc Tranh hoàn toàn vùi đầu vào đống tài
liệu, cửa phòng làm việc bỗng bật mở, có người đang bước vào.
Đã sớm quên mất thời gian, Lạc Tranh cũng không ngẩng đầu nhìn, chỉ khẽ hỏi.
“Isabel, không phải cô đã tan sở rồi sao? Đã đi rồi sao còn trở lại?”
Hồi lâu không thấy tiếng trả lời, Lạc Tranh đang cảm thấy kỳ quái liền thấy
một đôi bàn tay đặt lên vai nàng, dùng lực vừa phải nhẹ nhàng xoa bóp đầu vai,
tạo cảm giác vô cùng thoải mái.
Bàn tay đó dường như hiểu rất rõ cảm giác của nàng, mỗi lần ấn xuống đều rất
có chừng mực, khiến cho hai vai đang mỏi nhừ của Lạc Tranh nhanh chóng thả
lỏng….thả lỏng đến mức có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lạc Tranh có chút mơ hồ, nhắm mắt lại cơ hồ sắp chìm vào giấc mộng. Nhưng là…
Lạc Tranh bỗng chốc giật nảy người, mở to hai mắt, mãnh liệt xoay người lại…
Thương Nghiêu nở nụ cười vô cùng quyến rũ nhìn nàng, ánh mắt tà mị quen thuộc
cùng ánh mắt nàng giao nhau, dường như có một tia rung động cùng mị hoặc giống
như dòng nước ấm áp nhẹ nhàng len lỏi vào tận đáy lòng…