Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 238: Ngoại truyện 07 phần 1 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 238: Ngoại truyện 07 phần 1

Chương 7: Người đàn ông xấu xa

Phần đầu của Lưu Ly liên tục bị bàn tay Kỳ Ưng Diêm ôm lấy, cho dù cô muốn
ngẩng lên cũng không có cách nào, chỉ đành dựa sát vào ngực anh ta.

Lồng ngực của Kỳ Ưng Diêm quả thực rất rắn chắc và ấm áp, lại vừa tắm xong nên
trên người anh ta còn vương mùi sữa tắm thoang thoảng khiến Lưu Ly có chút
không vui khẽ nhíu mày thầm nhủ, “Người đàn ông chết giẫm này, dám dùng sữa
tắm của cô sao?”

Nhưng…

Dường như từ lúc tắm xong, mùi hương đó càng trở nên dễ chịu hơn, đó là sự hoà
trộn bởi mùi hương nam tính đặc trưng cùng mùi hương dịu nhẹ của phụ nữ, tạo
nên một mùi hương khiến người ta có cảm giác thật ấm áp, lại khiến người ta
không đành lòng kháng cự.

Khuôn mặt Lưu Ly bắt đầu ửng hồng, chóp mũi thanh tú của cô cũng dán vào ngực
anh ta, cơ ngực rắn chắc của Kỳ Ưng Diêm cũng không hoàn toàn che lấp gương
mặt xinh đẹp của Lưu Ly. Một bàn tay anh ta khoá chặt quanh eo cô, đem cô vây
chặt trong phạm vi như hơi thở của mình. Thậm chí Lưu Ly còn có thể cảm nhận
được từng nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực của Kỳ Ưng Diêm không ngừng vang
lên.

Hơn thế nữa, Lưu Ly còn có thể cảm giác được ham muốn của anh ta đang bộc
phát, vật cứng rắn của đàn ông đang tỳ sát vào cơ thể mềm mại của cô khiến Lưu
Ly có chút mất tự nhiên, toàn thân khẽ giật nảy lên muốn lùi ra xa, duy trì
khoảng cách nhất định với anh ta.

“Đừng lộn xộn!” Từ trên đỉnh đầu, âm thanh trầm khàn mang theo ý cảnh cáo của
Kỳ Ưng Diêm cất lên, “Đầu của tôi choáng váng nhưng những bộ phận khác trên
người đều rất tỉnh táo, em đừng châm ngòi lửa cho nó.”

Nghe những lời này, Lưu Ly thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Nhưng cô cũng rất
ngoan ngoãn nằm im không cử động nữa, mặc cho cánh tay của Kỳ Ưng Diêm siết
lấy mình càng chặt hơn.

Đây là lần đầu tiên Lưu Ly tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy với một người
đàn ông. Thậm chí cô còn không biết gì về người đàn ông này mà lại có thể nằm
cùng anh ta trong một cái tư thế ám muội đến vậy. Anh ta bước vào cuộc sống
của cô quá đột ngột khiến cho cô không kịp trở tay, khiến cho cô không có cách
nào phản kháng. Chỉ cần cô vừa nhen nhóm một chút ý định tránh né, anh ta sẽ
luôn có những động thái cực kỳ bất ngờ. Người đàn ông này rốt cục là người thế
nào đây?


Dạ hội tại trường đại học…

Uyển chuyển trong những điệu nhạc du dương trong không gian rộng lớn của sàn
nhảy là những đôi nam nữ đang tràn ngập hứng khởi.

Liệt đang ôm cô sinh viên gốc Tây Ban Nha trong ngực nhưng ánh mắt thì lại
nhìn tới nhìn lui khắp khu vực sàn nhảy tựa như đang tìm kiếm cái gì đó. Cô
bạn gái của cậu ta đương nhiên mất hứng, liền dứt khoát vòng tay ôm lấy cổ
Liệt, nhiệt tình lên tiếng, “Liệt, anh làm gì thế, sao không có tâm trạng
khiêu vũ gì cả?”

Liệt không trả lời câu hỏi của cô ta, lại bị cánh tay hệt vòi bạch tuộc kia
quấn lấy cổ khiến cậu ta có chút khó thở, tức giận nương theo điệu nhảy xoay
người một cái thì vừa lúc nhìn thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau khiêu vũ ở
phía xa.

Người đàn ông kia đang cúi đầu thì thầm cái gì đó, còn cô gái thì cười tươi
như hoa khiến hai lúm đồng tiền xinh xinh bên má hiện lên cực kỳ mê hồn. Hai
người họ trông rất hoà hợp, ngay cả bước chân cũng như hoà thành một thể.

Chết tiệt! Liệt thầm nguyền rủa một câu, khuôn mặt anh tuấn của cậu ta cũng
hiện rõ sự khó chịu.

“Anh sao vậy?” Cô bạn gái bị bộ dạng này của Liệt làm cho sợ hết hồn, nhưng
cũng chưa kịp nói thêm gì đã bị Liệt ôm lấy, xoay tròn nương theo điệu nhạc mà
dời sang khu sàn nhảy bên kia.

“Liệt, không ngờ anh nhảy tuyệt đến vậy.” Trên mặt cô gái kia hiện rõ sự sùng
bái cùng si mê, đem cả khuôn mặt vùi vào lồng ngực cậu ta.

Liệt cũng không chút để ý đến hành động của cô ta mà lập tức nhấn thêm một
bước khiến cô bạn gái bạch tuộc kia đâm sầm vào bên người Vi Như.

“A…” Hai tiếng kêu có chút hốt hoảng của hai cô lập tức vang lên. Vi Như
nghiêng đầu nhìn thấy nụ cười giả tạo trên môi Liệt thì tức giận đến nỗi cắn
chặt môi, khuôn mặt tươi cười cũng lập tức biến thành giận dữ…

“Louis Liệt, kiếp trước tôi có thù oán gì với anh sao mà ngay cả lúc khiêu vũ
cũng bị anh quấy rối?”

“Vậy chẳng phải chứng minh chúng ta rất có duyên hay sao?” Nụ cười của Liệt
càng thêm càn rỡ, đem cánh tay kéo cô bạn gái còn chưa hoàn hồn kia vào trong
ngực, quay người lại vừa vặn xoay lưng về phía Vi Như.

“Trước giờ tôi chưa từng thấy cô cười như vậy bao giờ. Thì ra cô còn có lúm
đồng tiền nữa…” Liệt lại tiếp tục cất tiếng nói đầy mờ ám.

“Đồ thần kinh!” Vi Như cũng không muốn nói nhiều với cậu ta nên lại quay về
phía Harry tiếp tục trò chuyện vui vẻ.

Khoé môi Liệt liền nổi lên nụ cười tà, đúng lúc này, nhạc cũng chuyển sang một
bản mới, ánh đèn trên sàn nhảy cũng theo tiếng nhạc chậm rãi trở nên càng thêm
nhu hoà khiến nụ cười của cậu ta càng thêm mê hoặc.

“Thật ngại quá, Harry, vũ điệu này vừa vặn phải đổi bạn nhảy.” Nói chưa dứt
lời, cậu ta đưa tay đẩy ngay cô bạn gái trong ngực ra phía Harry rồi kéo ngay
Vi Như về phía mình.

“Liệt…”

“Louis Liệt!”

Thái độ hoàn toàn bất đồng của hai cô gái lập tức xuất hiện đồng thời. Một
người thì trông rất uỷ khuất, một người thì giận dữ trừng mắt.

Harry đương nhiên cũng chưa kịp có phản ứng thì nhìn lại đã thấy cô bạn gái
trong ngực bị đổi thành người khác. Tuy rất khó chịu nhưng vì thể diện nên anh
ta chỉ im lặng, khẽ cười nhẹ mà thôi.

Liệt thì nở nụ cười xấu xa, nương theo điệu nhảy kéo Vi Như rời xa chỗ Harry.
Vi Như cũng không có cách nào phản kháng đành nương theo điệu nhảy của cậu ta
nhưng vẫn tức giận nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt với Liệt.

“Louis Liệt, anh muốn chết có phải không?”

“Hung dữ như vậy coi chừng không ai thèm lấy cô đó!” Liệt cười hì hì một tiếng
lộ rõ bộ dạng tà mị, cất tiếng trêu chọc Vi Như.

“Tôi có thể kết hôn hay không chẳng liên quan gì tới anh hết! Anh tự quan tâm
đến bản thân mình đi. Mỗi ngày đều đổi một cô bạn gái, coi chừng có ngày mắc
bệnh phong lưu khiến cả đời này anh cũng không thể gần phụ nữ được thì thảm
lắm đó.” Vi Như cũng không chút kiêng nể, hung dữ mắng Liệt.

Liệt không hề thấy tức giận mà còn bật cười, lại có chút hứng thú nhìn Vi Như,
đợi cô mắng xong liền nhếch môi, “Quả không hổ là đại luật sư tương lai, miệng
lưỡi sắc bén như vậy khiến tôi sợ cô sau này không lấy được chồng lại đổ thừa
cho tôi rồi dựa vào tôi cả đời. Còn nữa, cô quan tâm đến sức khoẻ của tôi sao?
Yên tâm đi, thể trạng của tôi rất tốt, về phần nỗi lo lắng của cô thì cứ yên
tâm, bởi vì…” Liệt lại nở nụ cười xấu xa, cúi đầu ghé vào bên tai Vi Như thì
thầm, “Mỗi lần tôi đều dùng đồ bảo vệ mà.”

Lời nói trắng trợn của Liệt khiến Vi Như Như lập tức đỏ bừng mặt, lại nhìn
thấy nụ cười đáng ghét trên môi cậu ta liền tức giận lên tiếng, “Loại người ăn
chơi trác táng như anh thật đáng ghê tởm!”

“Cô nói tôi sao?” Liệt liền thu cánh tay lại, thoáng cái đã ghì sát Vi Như
lại, “Tôi muốn xem cô chán ghét tôi tới cỡ nào!”

“Thả tôi ra! Ôm chặt vậy làm gì?” Vi Như cảm thấy thân thể mạnh mẽ của cậu ta
áp sát lại không khỏi cảm thấy hoảng loạn.

Liệt vẫn thong thả nở nụ cười, chẳng những không buông Vi Như ra mà ngược lại
còn ôm cô chặt hơn, dùng thân hình cao lớn của mình phác hoạ từng đường nét
trên thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, “Phải ôm chặt như vậy mới có thể cảm
nhận được từng đường cong trên người cô. Vi Như, thật không ngờ vóc dáng của
cô lại tuyệt đến vậy…”

“Anh..” Vi Như thật muốn giáng vào khuôn mặt tươi cười của cậu ta một cái bạt
tai.

Liệt thấy vậy lại càng cất tiếng cười vui vẻ, tầm mắt xấu xa nhìn chăm chú vào
phần ngực của Vi Như rồi khẽ thì thào, “Yên tâm, tôi chỉ có hứng thú với mấy
cô ngực lớn thôi. Một con thỏ trắng nhỏ như cô, tôi nghĩ…” Liệt nhún nhún vai
rồi tiếp tục, “Tôi trước giờ không có thói quen ăn chay!”

Vi Như sững người mất một lúc rồi mới có lại phản ứng, đẩy Liệt ra rồi đưa tay
che ngực mình lại, trong đôi mắt cô tràn ngập lửa giận, “Louis Liệt, anh thật
hạ lưu!”

Trong lòng Vi Như không khỏi dâng lên một hồi uỷ khuất, ai nói cô là con thỏ
trắng nhỏ chứ? Đúng là cô không thể so với cô gái gốc Tây Ban Nha mà anh ta đi
cùng đêm nay nhưng cô cũng đâu có nhỏ như lời anh ta vừa nói. Tên đàn ông chết
tiệt này, rõ ràng là đang xúc phạm cô mà!

Liệt khoanh tay trước ngực có chút hứng thú nhìn bộ dạng đang xù lên hệt con
nhím của Vi Như, “Sao thế? Chả lẽ tôi nhìn lầm sao? Nếu không phải vậy, đêm
nay theo tôi về nhà để tôi xem cô được mấy phần!”

Vốn chỉ là một câu nói đùa nhưng lại khiến toàn thân Vi Như khẽ run lên. Cô
nhìn Liệt hồi lâu cũng không nói gì.

Mà Liệt nói xong câu đó cũng cực kỳ hối hận. Thật đúng là vạ miệng mà! Tuy
rằng vẫn thường xuyên nói giỡn với Vi Như nhưng những lời đùa giỡn kiểu hạ lưu
thế này chưa từng có bao giờ. Ánh mắt Vi Như nhìn cậu ta lúc này hệt như những
lưỡi dao nhỏ bén nhọn phóng tới khiến tâm tình Liệt cảm thấy rất khó chịu. Suy
nghĩ một chút, Liệt có chút lúng túng hắng giọng một tiếng rồi mở miệng, “Cái
đó…tôi không phải là có ý đó. Thật xin lỗi!”

Vi Như giận dữ trừng mắt nhìn Liệt một cái, không vui lên tiếng, “Nói giỡn
cũng chỉ có mức độ mà thôi. Bộ dạng này của anh thật khiến người ta chán
ghét.” Nói xong, cô liền quay người bỏ đi.

“Vi Như…” Liệt tiến lên kéo lấy cánh tay cô, cúi đầu nhìn Vi Như, “Tôi đã xin
lỗi rồi mà, vẫn còn giận sao?”

Vi Như cũng không buồn để ý tới cậu ta.

Liệt khẽ thở dài một tiếng, cố gắng làm cho bầu không khí nhẹ nhàng đi chút
ít. Đưa tay vỗ nhẹ bả vai Vi Như rồi cất tiếng, “Cô sẽ không để bụng như vậy
chứ? Dù sao chúng ta cũng là anh em tốt!”

Vi Như ngẩng đầu trừng mắt nhìn Liệt, “Tôi không có thời gian rảnh rỗi để ở
đây tức giận với anh. Buông tay ra, Harry còn đang đợi tôi!”

“Cô sẽ không thích cái tên ngốc kia đấy chứ?” Liệt khẽ chớp mắt cất tiếng hỏi
đầy tò mò.

“Tên ngốc?” Vi Như khẽ cười lạnh, “Anh ấy là người lịch sự nho nhã, anh đừng
tưởng ai cũng lưu manh giống mình!”

“Được, được. Cô muốn mắng thế nào cũng được, chỉ cần đừng giận nữa là được
rồi!” Liệt khẽ lên tiếng xoa dịu.

Vi Như đẩy bàn tay Liệt ra, nhìn một lượt rồi bất ngờ lên tiếng, “Không phải
anh lại muốn tôi giúp anh thu thập tàn cuộc đấy chứ? Ăn nói nhún nhường như
vậy không giống anh chút nào!”

Liệt cong môi cười, “Đúng là anh em tốt. Chỉ có cô là hiểu tôi nhất.”

“Anh thật quá nực cười! Tôi vừa nói gì anh đã quên rồi sao?” Vi Như lạnh lùng
nhìn cô nàng gốc Tây Ban Nha kia, “Tôi không có khả năng giúp anh thu dọn
chiến trường đâu. Anh tìm người khác đi.”

“Đừng tuyệt tình như vậy.” Liệt vươn tay lôi Vi Như trở lại, “Yên tâm đi, lần
này tôi sẽ không đem cô làm bia đỡ đạn đâu.”

“Anh định làm gì?” Vi Như ngạc nhiên hỏi.

Liệt cười khẽ, lấy từ trong túi áo ra một cái chìa khoá rồi nhét vào tay Vi
Như.

“Sao lại đưa chìa khoá này cho tôi?”

“Là chìa khoá nhà tôi!” Liệt khẽ nhíu mày, “Cô cũng biết hiện giờ tôi ở cùng
KITY, mà buổi sáng tôi không có cách nào cho nó ăn đúng bữa cả nên rất bất
tiện. Phiền cô ghé qua chiếu cố nó một chút, ít nhất cũng cho nó ăn sáng giúp
tôi.”

Vi Như nhìn cái chìa khoá trong tay rồi lại kinh hãi nhìn Liệt, giơ tay chỉ
chỉ anh ta, “Trời ạ, anh còn có chút tình nào không vậy? Vì muốn cùng mấy cô
gái lêu lổng bên ngoài mà không chăm sóc cho KITY. Lúc trước, chính anh kiên
quyết muốn ôm KITY đi, giờ lại dám ngược đãi nó.”

“Đâu có, chỉ là buổi sáng không có thời gian quan tâm nó mà thôi. Tôi biết cô
có thói quen chạy bộ buổi sáng, dù sao cũng phải đi qua con đường nhà tôi, vậy
giúp tôi chăm sóc nó chút đi.” Liệt nở nụ cười cực kỳ lương thiện.

Vi Như bất đắc dĩ lắc đầu. Cô có thể mặc kệ anh ta nhưng không thể cam lòng bỏ
mặc KITY. Tên đàn ông khốn khiếp này hàng đêm cùng phụ nữ lêu lổng bên ngoài,
để mặt KITY đáng thương như vậy. Nếu không phải cô đang sống trong ký túc xá,
nhất định sẽ đem KITY về chăm sóc.

Thấy Vi Như không cự tuyệt nữa, nụ cười của Liệt càng thêm mê người, “Quyết
định như vậy đi. Tóm lại cô hãy chăm sóc tốt cho KITY.”

Vi Như có chút phẫn nộ nhìn nụ cười của Liệt. Nếu không phải vì con chó nhỏ dễ
thương kia, cô nhất định sẽ đấm cho anh ta một trận.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.