Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 233: Ngoại truyện 04 phần 1 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 233: Ngoại truyện 04 phần 1

Chương 4: Oan gia hay duyên nợ?

Liệt cũng không vội vàng đẩy Meili ra mà chỉ nhàn nhã khoanh hai tay trước
ngực, nhếch môi nở nụ cười nhẹ mang theo sự hút hồn còn hơn cả phụ nữ. Trên
khuôn mặt anh tuấn của cậu ta lộ rõ vẻ tà mị cùng kiên quyết, “Tôi không bao
giờ chạm vào cùng một người phụ nữ hai lần. Tôi cũng không thích tranh giành
phụ nữ với người đàn ông khác.”

Đây là tác phong trước giờ của Liệt. Bất luận là bốn năm trước hay bốn năm
sau, đối với chuyện quan hệ nam nữ, cậu ta chỉ theo đuổi cảm giác kích thích
cực độ mà thôi. Mỗi một người phụ nữ mới sẽ đem đến cho cậu ta một cảm giác
hoàn toàn mới, cho nên cậu ta tuyệt đối không cho phép cảm giác đó bị phá bỏ.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cậu ta không bao giờ chạm vào một người phụ nữ
nào đến lần thứ hai.

Trên gương mặt Meili hiện rõ vẻ hoảng sợ cùng hối hận. Cô ta vội vàng kéo tay
Liệt rồi lên tiếng, “Liệt, anh hiểu lầm rồi. Em vốn không hề thích Peter, chỉ
là anh ta tự mình đa tình mà thôi. Liệt, chẳng phải tối qua chúng ta vẫn rất
vui vẻ đó sao?”

Liệt khẽ nhún vai rồi đáp lại, “Cô thích Peter hay không, không liên quan gì
tới tôi. Cả trường này đều biết Louis Liệt tôi trước nay không bao giờ phát
sinh quan hệ đến lần thứ hai với cùng một người phụ nữ. Cô cho rằng mình là
người rất đặc biệt sao?” Nói dứt lời, Liệt liền giật tay mình ra khỏi bàn tay
của Meili rồi sải bước rời khỏi quán cà phê.

“Liệt…” Meili vừa gọi vừa vội vàng chạy theo. Mặc dù đuổi không kịp Liệt nhưng
cô ta vẫn kiên trì theo tới cùng.

Liệt cũng bất đắc dĩ phải dừng lại chờ Meili tới gần. Hàng lông mày rậm của
cậu ta khẽ chau lại, ánh mắt quét nhanh bốn phía một vòng…

“Liệt, em thật sự không muốn chia tay với anh. Em…”

“A…chó cưng dễ thương đã tới rồi, qua đây nào!” Liệt cũng chẳng buồn nghe
Meili nói gì mà chỉ khẽ huýt sáo rồi vẫy tay với một cô gái cách đó không xa.

Cô gái đang ôm con chó nhỏ trong ngực nhìn về phía Liệt đang bị một cô gái níu
kéo ở phía xa, không khỏi bất đắc dĩ trợn mắt lên một chút, sau đó đem con chó
nhỏ trong ngực đặt xuống đất. Con chó nhỏ cực kỳ hưng phấn hướng phía Liệt
chạy tới, còn vòng qua vòng lại quanh chân cậu ta liên hồi.

“Con đáng yêu của ta, từ sáng tới giờ không được gặp, thực nhớ con muốn chết
mà.” Liệt dùng một tay ôm lấy KITY giơ lên cao, sau đó lại ôm vào trong ngực
hôn nhẹ một cái. KITY cũng cực kỳ cao hứng dụi đầu vào ngực Liệt kêu ư ư mấy
tiếng. Hôm nay, KITY mặc một bộ váy rất dễ thương, bên tai còn đeo thêm một
chiếc nơ bướm cực đẹp.

Cô gái cách đó không xa cũng đã bước tới, đứng cạnh Liệt nhưng vẫn không hề mở
miệng nói chuyện.

“Liệt…” Meili cảm thấy như bị bỏ rơi liền cất tiếng gọi đầy uỷ khuất…

Cuối cùng Liệt cũng nhìn về phía Meili nhưng cánh tay lại khoác lên vai cô gái
bên cạnh. Cậu ta khẽ nở nụ cười tà rồi lên tiếng, “Thật ngại quá, tôi phải
cùng người bạn tốt của mình đưa KITY đi tắm rồi. Những gì cần nói tôi đã nói
cả rồi. Tạm biệt!” Nói xong, Liệt ôm cô gái kia bỏ đi.

“Louis Liệt, anh thật quá đáng!” Meili nhìn theo bóng lưng cậu ta, giận dữ hét
lên.


Sau khi mọi nguy cơ đã hoàn toàn được hoá giải, cô gái mới hất tay Liệt ra,
không vui nhíu mày, “Liệt thiếu gia, anh có thể đừng lần nào cũng lấy tôi làm
bia đỡ đạn như vậy hay không? Giờ tôi đã trở thành mục tiêu công kích của nữ
sinh toàn trường rồi.”

Liệt khẽ cất tiếng cười cực kỳ thoải mái rồi đi đến chiếc ghế dưới tán cây
ngồi xuống, ôm KITY đặt vào trong lòng rồi lười biếng ngẩng đầu nhìn cô gái,
“Cô sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?”

“Đồ thần kinh!” Cô gái trừng mắt liếc cậu ta một cái rồi xoay người rời đi.

“Này…” Liệt thấy vậy liền vội vàng đứng dậy, vươn cánh tay dài ra ngăn cản
hướng đi của cô gái rồi nghiêng đầu nở nụ cười tà mị, “Vi Như, giận thật sao?”

Vi Như miễn cưỡng nhìn cậu ta rồi khẽ lên tiếng, “Liệt thiếu gia, anh có thể
tìm một cô gái phù hợp rồi nói chuyện yêu đương nghiêm túc đi được không? Tuần
này tôi đã bị anh lôi ra làm bia đỡ đạn những bốn lần rồi. Ba ngày còn lại thì
anh tới phòng tập thể thao, bằng không thời gian của tôi cũng bị anh cướp mất
hết. Xin anh đó, tôi thật sự rất bận.”

Tới trường này để học nốt mấy học kỳ còn bỏ dở ở trường luật là sự lựa chọn
sai lầm nhất đời của Vi Như. Còn có biết bao trường tốt cô không chọn, lại đi
chọn nơi này. Lúc mới đến đây, cứ tưởng mọi chuyện sẽ sóng êm gió lặng, không
ngờ tới có một ngày, cô nghe thấy bên hồ nước trong trường vọng tới tiếng khóc
của một cô gái. Vừa đi tới đó thì Vi Như nhìn ngay thấy bóng dáng của Louis
Liệt. Cậu ta lại đang bỏ rơi cô bạn gái mới quen. Thấy Vi Như xuất hiện, cậu
ta cũng không nói lời nào, lập tức túm lấy cô làm bia đỡ đạn. Kết quả, cơn ác
mộng của Vi Như lại bắt đầu. Mỗi lần cô đi trong sân trường là lại nghe thấy
những lời xì xào về mình không ngừng vang lên. Nghĩ tới cũng thấy lạ. Ngôi
trường này lớn như vậy, thế mà không biết tại sao mỗi lần Louis Liệt bỏ rơi
phụ nữ đều bị cô bắt gặp. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi có mấy tháng này,
Vi Như thực cảm thấy mệt muốn chết bởi không nhớ nổi Louis Liệt rốt cuộc đã bỏ
rơi bao nhiêu cô gái và lôi cô ra làm bia đỡ đạn bao nhiêu lần.

Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc các cô bạn gái của Liệt sẽ phát triển
sang tận các trường đại học khác. Đến lúc đó, chẳng phải Vi Như cô sẽ càng thê
thảm hơn sao?

Thấy sắc mặt Vi Như chuyển lạnh, Liệt vội vàng nở nụ cười cầu hoà rồi lên
tiếng nịnh nọt, thậm chí còn ôm chầm lấy cô dịu dàng lên tiếng, “Vi Như, tôi
biết cô là người tốt nhất trên đời. Đừng quên hai chúng ta là huynh đệ tốt,
tôi có khó khăn đương nhiên cô phải ra tay giúp đỡ rồi. Ngược lại nếu cô có
khó khăn, tôi cũng sẽ không chút do dự mà giúp cô vậy.”

“Nói thì dễ nghe lắm!” Vi Như nhìn cậu ta bằng ánh mắt có chút khinh thường
tựa như gương mặt anh tuấn kia trong mắt cô chẳng có chút đáng kể hay uy hiếp
nào.

“Anh mới thực sự là tai nạn của mấy cô sinh viên kia đó. Louis Liệt, tới khi
nào anh mới có thể bớt phóng túng một chút đi. Anh cũng đâu còn là trẻ con
nữa, chả lẽ một chút đạo đức tối thiểu anh cũng không có sao?”

Liệt nghe vậy cũng không hề tức giận mà còn bật cười. Khẽ nhìn Vi Như một lượt
từ đầu tới chân, cậu ta khịt mũi một cái rồi lên tiếng, “Này, tiểu nha đầu,
đừng quên cô mới có hai mươi tuổi thôi đấy. Đừng có lấy bộ dạng như bô lão đó
để giáo huấn tôi. Dù gì tôi cũng là trưởng bối của cô đó.”

“Ây da, anh đã biến thành trưởng bối của tôi từ khi nào vậy? Chẳng phải vừa
nãy anh còn là huynh đệ của tôi sao?” Vi Như khẽ cất tiếng cười lạnh, “Nếu anh
đã là trưởng bối của tôi, vậy sau này chuyện của trưởng bối tôi cũng không dám
dính vào. Ngài tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đi, trưởng bối!”

Nói xong, Vi Như liền hất tay Liệt ra rồi xoay người rời đi…

“Vi Như…Vi Như…” Liệt vội vàng bước nhanh lên trước dùng thân hình cao lớn của
mình chắn trước mặt cô, “Là tôi nói sai rồi! Cho tôi xin lỗi được không?”

“Chỉ cần sau này anh đừng có làm phiền tôi như vậy thì được rồi. Tôi không có
thời gian chơi mấy trò điên khùng với anh. Tránh ra đi!” Vi Như cũng không
muốn lôi thôi với cậu ta nên nói xong liền đẩy Liệt qua một bên.

“Ây da, thân thể tôn quý của tôi sao cô có thể nói đẩy là đẩy luôn như vậy?”
Liệt hướng theo phía bóng lưng Vi Như, không vui nói với theo.

“Thân phận tôn quý của anh thực khiến tôi sợ muốn chết…” Vi Như quay đầu lại
khẽ đùa một câu..

“Cô vội vã như vậy rốt cuộc là muốn đi đâu?” Liệt không nhịn được liền cất
tiếng hỏi.

Vi Như khẽ khịt mũi một cái rồi cười nhẹ, “Liệt thiếu gia, xem ra đúng là tinh
lực của anh đều đặt hết cả lên mấy cô đó rồi. Tối nay có dạ hội, tôi đương
nhiên là muốn đi chuẩn bị rồi.”

“Cô muốn tham dự dạ hội? Có ai mời cô sao?” Liệt cất tiếng cười đầy tà ý.

Vi Như cũng đáp lại cậu ta bằng một nụ cười lạnh lùng, “Để anh phải thất vọng
rồi. Tôi đã nhận lời mời cùng Harry tham dự dạ hội rồi.”

“Harry?” Liệt dường như không được vui khi nghe nhắc đến cái tên này. Hàng
lông mày của cậu ta khẽ nhíu lại, hai bàn tay cũng siết chặt thành nắm đấm,
“Đừng nói với tôi rằng anh ta đang theo đuổi cô đấy? Anh ta không hợp với cô
đâu.”

“Hợp hay không hợp thì cũng phải thử mới biết được. Nhưng tôi thực sự thích
Harry bởi phong độ lịch lãm và vẻ nam tính của anh ấy.”

“Phong độ lịch lãm?” Liệt khịt mũi rồi cười khì một tiếng, “Lịch lãm đến mấy
cũng không thể bằng người Pháp được. Chi bằng đêm nay cô làm bạn nhảy của tôi
đi. Đừng tự làm mất mặt mình như vậy.”

“Anh nghĩ mình là người lịch lãm lắm phải không?” Vi Như có chút buồn cười
nhìn cậu ta một lượt từ đầu tới chân, “Gặp được anh tôi mới biết cái gì gọi là
tự đại, cái gì gọi là cuồng vọng. Anh cũng muốn tham dự dạ hội sao? Muốn tìm
bạn nhảy thì tới chỗ mấy cô bạn gái của anh ấy. Bổn cô nương đây đã nhận lời
mời của người ta rồi, không rảnh bồi tiếp anh.”

“Vi Như…nha đầu kiêu ngạo kia…” Liệt hướng theo phía bóng lưng của Vi Như,
giận dữ gầm lên trong cuống họng.


Thị trấn Flora

Cánh đồng hoa ngút ngàn…

Sáng sớm, từng cơn gió nhẹ thổi qua rừng hoa đào, đưa mùi hương dịu nhẹ của nó
tới từng góc nhỏ của căn biệt thự. Khi Kỳ Ưng Diêm khó nhọc bước xuống khỏi
giường đã thấy bóng dáng của Lưu Ly thấp thoáng trong rừng hoa đào phía trước.

Trong ấn tượng của anh ta, dường như Lưu Ly rất yêu màu trắng cùng màu tím bởi
vì quần áo cô mặc phần lớn đều là hai màu sắc này. Hôm nay, cô cũng mặc một
chiếc váy dài màu trắng, mái tóc đen dài được buộc lại gọn gàng. Cô đang quay
lưng về phía anh ta, cũng không biết là đang bận rộn cái gì nữa. Loại cảm giác
trong lòng Kỳ Ưng Diêm lúc này thực sự rất kỳ lạ. Cô gái đứng cách anh ta
không xa kia đang cực kỳ an tĩnh, hệt như một bức hoạ thiếu nữ đang đắm mình
vào không gian ngập tràn cánh hoa đào bay múa.

Không có một người nào, không có một phụ nữ nào có thể khiến Kỳ Ưng Diêm trở
nên mất hồn như vậy. Ánh mắt anh ta lúc này mang theo sự si mê điên cuồng chăm
chú dán vào hình bóng Lưu Ly ở phía xa.

Cảm giác có chút bất thường ở phía sau, Lưu Ly khẽ đứng thẳng dậy rồi xoay
người lại. Từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến ngàn vạn cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi
rụng, nương theo cơn gió dịu dàng đáp xuống xung quanh cô, tạo thành một khung
cảnh cực kỳ đẹp mắt.

Kỳ Ưng Diêm thực sự lại một lần nữa cảm thấy hít thở không thông. Cảnh tượng
thế này, có mấy ai trên đời có dịp chứng kiến đây?

Thấy người đàn ông cách đó không xa đứng đờ ra đó nhìn chằm chằm vào mình, ánh
mắt Lưu Ly đầu tiên là thoáng hiện lên một chút nghi hoặc, sau đó liền quay
đầu lại, tiếp tục hái những bông hoa phù hợp trên cây, sau đó nhẹ nhàng đặt
vào giỏ hoa trên tay, thanh âm dịu dàng của cô cũng khẽ vang lên…

“Thể chất của Kỳ tiên sinh quả nhiên rất tốt, chỉ sau một đêm đã có thể hồi
phục như vậy cũng thật hiếm thấy.”

Lúc này Kỳ Ưng Diêm mới khôi phục lại được chút phản ứng, thu lại ánh mắt đầy
si mê của mình rồi bước lại gần phía Lưu Ly. Anh ta khẽ duỗi chân duỗi tay một
chút rồi lười biếng dựa vào một gốc cây khô gần đó, “Trên mặt, trên người tôi
vẫn còn rất nhiều chỗ đang sưng tấy.”

“Tôi đã đưa cho anh bình tinh dầu có tác dụng tiêu sưng rồi.” Lưu Ly cũng rất
bình thản lên tiếng, dường như không muốn lãng phí thêm thời gian nói về đề
tài này.

Kỳ Ưng Diêm vừa cất tiếng cười nhẹ thì lại động đến khóe miệng đang sưng khiến
anh ta đau nhói kêu khẽ một tiếng. Mà Lưu Ly nghe thấy vậy, quay đầu lại nhìn
anh ta nhưng cũng không nói gì.

“Tinh dầu đó tôi đã dùng rồi, trên mặt thì còn được, nhưng trên người…” Nói
tới đây, anh ta cố ý ngừng lại không tiếp tục nữa…

“Yên tâm đi, tinh dầu đó đều có nguồn gốc tự nhiên, sẽ không có bất kỳ tổn
thương nào với cơ thể của anh đâu.” Lưu Ly hiểu lầm ý tứ của anh ta nên khẽ
cất tiếng giải thích.

“Ý của tôi không phải như vậy!” Kỳ Ưng Diêm đi tới bên cạnh giúp Lưu Ly hái
hoa đào rồi khẽ cất tiếng, “Ý của tôi là, những chỗ bị ong chích trên người,
tôi không có cách nào tự bôi thuốc cả.”

Bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn của Lưu Ly vừa đưa ra chuẩn bị hái một bông hoa
liền sững lại, vô tình chạm phải bàn tay Kỳ Ưng Diêm. Dưới sự khúc xạ của ánh
mặt trời, làn da của Lưu Ly tạo thành sắc màu tương phản với bàn tay to của Kỳ
Ưng Diêm.

Kỳ Ưng Diêm chỉ cảm thấy nơi lòng bàn tay dâng lên một cảm giác mát lạnh giống
như là hơi lạnh đầu mùa xuân trên đỉnh Thiên Sơn vậy. Cảm giác dễ chịu này
cũng theo không khí trong lành buổi sớm len lỏi vào tận sâu thẳm trong lòng
anh ta.

Kỳ Ưng Diêm vốn cho rằng Lưu Ly có thể hiểu được ý tứ của mình.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.