Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 228: Ngoại truyện 01 phần 2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 228: Ngoại truyện 01 phần 2

Louis Thương Nghiêu nghe thấy những lời hờn dỗi của Lạc Tranh, nụ cười trên
môi lại càng sâu hơn, cũng không chút ngại ngần việc Lưu Ly đang ở ngay đó mà
kìm lòng không được cúi xuống đặt lên môi Lạc Tranh một nụ hôn say đắm khiến
nàng đỏ bừng cả mặt.Lưu Ly thật không chịu nổi hai người họ, khẽ trừng mắt lên
nói, “Hai người có thể đừng lúc nào cũng khoe khoang sự hạnh phúc ra như vậy
không? Không sợ dạy hư tiểu Louis sao?” Tiểu Louis mở to đôi mắt đen thẳm, bộ
dạng đầy vẻ hiếu kỳ nghe người lớn nói chuyện, dường như có thể hiểu được
chuyện đang diễn ra nên bàn tay nhỏ xíu cũng không ngừng múa loạn lên. “Đưa
cục cưng ình nào!” Cả ngày nay Lạc Tranh còn chưa được ôm con tới ba phút, nay
lại thấy bộ dạng cục cưng đáng yêu như vậy không kìm lòng được lại muốn ôm
lấy. Lưu Ly lại càng giữ chặt tiểu Louis vào lòng hơn, “Hôm nay là hôn lễ của
hai người, lại còn kéo dài suốt hai ngày nữa thì làm gì có thời gian rảnh để
chăm sóc tiểu Louis chứ. Cứ để mình giúp…” Nói đến đây, Lưu Ly khẽ liếc Lạc
Tranh một cái, “Trong lòng cậu lúc nào cũng chỉ có con trai, coi chừng người
đàn ông phía sau đang ăn dấm đó!” Lạc Tranh nghe vậy lại càng thêm ngượng
ngùng, trừng mắt nhìn Lưu Ly rồi mới khẽ lên tiếng, “Cậu lại nói bậy gì thế?”
“Lưu Ly nói không sai chút nào! Anh đúng là đang phát ghen lên đây.” Louis
Thương Nghiêu cũng không chút e ngại mọi người xung quanh mà vòng tay ôm ngay
Lạc Tranh vào trong ngực, mỉm cười nhíu mày nói, “Tiểu tử kia đã giành mất quá
nhiều tâm tư cùng sự chăm sóc của em rồi. Ba ngày này, không cho em dính lấy
con như vậy nữa.” Lạc Tranh nghe vậy khẽ đưa tay đập nhẹ vào ngực hắn một cái,
“Là con của anh mà anh còn so bì vậy sao?” Tiểu Louis đang dựa vào ngực Lưu Ly
dường như cũng cảm nhận được mọi người đang nói về mình nên lại bắt đầu kêu ya
ya loạn lên. Louis Thương Nghiêu có chút bất đắc dĩ nhìn con trai mình. Có
trời biết, từ khi sinh con, tâm tư của Lạc Tranh dường như chẳng mấy khi đặt
vào hắn, cho dù cục cưng không ở bên cạnh, nàng cũng sẽ luôn nhớ nó, không đặt
hoàn toàn tâm trí vào hắn như trước. Thật lòng mà nói đúng là hắn đang ghen
với con trai mình. Nếu biết sẽ thế này thì ngày đó hắn sẽ không làm trò quỷ
với bao cao su, như vậy cục cưng cũng không chào đời sớm thế này. Như vậy hắn
vẫn có thể hưởng thụ thế giới hai người thêm một thời gian nữa. “Lưu Ly, cậu
còn chưa kết hôn, cả đêm ôm một đứa trẻ như vậy sao được chứ! Đưa con ình đi!”
Lạc Tranh cố ý dùng một lý do cực kỳ êm tai rồi bước lên tính ôm lấy tiểu
Louis. Kết quả không được như nàng mong muốn bởi Lưu Ly đã ôm tiểu Louis khẽ
né đi. Cô còn bật cười lên tiếng, “Tiểu Tranh, đừng giành với mình. Cậu không
biết là mình đang tạo điều kiện cho cậu hưởng thụ thế giới riêng của hai người
hay sao?” Lạc Tranh vừa muốn lên tiếng thì Louis Thương Nghiêu đã ngắt lời,
“Bà xã, Lưu Ly nói rất có lý. Em đừng quá lo cho con nữa.” “Nhưng mà…” Lạc
Tranh thật sự rất muốn ôm cục cưng một lát… Lưu Ly đứng bên cạnh còn đang cười
rất vui vẻ thì chợt thấy tiếng cười khanh khách của tiểu Louis vang lên, liền
đó là giọng nói của Tân Thanh Hà cũng vọng tới… “Mấy đứa không cần phải lo
lắng cho nhau như vậy. Ba ngày này, cứ để mẹ chăm sóc cho cháu nội bảo bối là
được rồi!” Nói xong bà liền ôm tiểu Louis đi mất dạng. “Mẹ…” Lạc Tranh tuyệt
vọng gọi với theo… Louis Thương Nghiêu thì lại cất tiếng cười cực kỳ vui vẻ,
lại thêm tiếng cười đùa của Tân Thanh Hà và tiểu Louis từ xa vọng lại khiến
tâm trạng hắn càng thêm thoải mái. Vẻ mặt Lưu Ly cũng thoáng hiện lên chút
thất vọng, “Thế là chẳng ai được ôm cục cưng rồi!” “Ông xã…” Gương mặt Lạc
Tranh lúc này trông cực kỳ đáng thương, nhìn mẹ Louis Thương Nghiêu ôm cục
cưng đi khắp nơi trên tàu. Xem ra bà rất thích khoe đứa cháu nội xinh đẹp này
với tất cả mọi người. “Để con tiếp xúc với mọi người từ nhỏ như vậy cũng là
chuyện tốt. Em yên tâm, mẹ cũng là người rất tâm lý.” Louis Thương Nghiêu ôm
lấy vai nàng dịu dàng nói. Lạc Tranh vẫn có chút ủy khuất dụi đầu vào vòm ngực
hắn. Lưu Ly thực sự không thể nhìn thêm cảnh hai người họ âu yếm như vậy nữa,
khẽ lắc đầu rồi đi ra ngoài. * Khi Dennis xử lý xong hết công việc của mình
và tới được du thuyền thì đã bỏ lỡ buổi hôn lễ nên bị Louis Thương Nghiêu và
Lạc Tranh phạt uống khá nhiều rượu. Anh ta cũng biết mình đáng bị phạt nên
cũng cạn hết ly này tới ly khác. Lúc Louis Thương Nghiêu cùng Lạc Tranh tha
cho anh ta thì Dennis đã sắp đứng không vững. Tuy Dennis cũng không uống nhiều
tới mức không biết gì nhưng tác dụng của những loại rượu hảo hạng này thực
không tầm thường. Lúc định tới chỗ sofa ngồi nghỉ thì Dennis vô tình va phải
một người rồi một giọng phụ nữ trong trẻo khẽ kêu lên. Dennis ngẩng lên nhìn
người phụ nữ với gương mặt xinh đẹp đang kinh hãi nhìn mình. Mà rượu vang đỏ
trong ly của cô cũng sóng sánh hất lên áo anh ta. “Cô là bạn thân của Lạc
Tranh…Lưu Ly?” Dennis khẽ đưa tay vỗ trán một cái rồi lại nhìn người phụ nữ
trước mặt đang bối rối cất tiếng xin lỗi. Lưu Ly cũng đã từng gặp mặt Dennis.
Trên du thuyền này, chẳng có ai là không biết đến anh ta cả. Nhìn thoáng qua
chỗ áo bị rượu làm ướt nhẹp, Lưu Ly có chút ái ngại lên tiếng, “Thật xin lỗi,
đã làm bẩn y phục của anh rồi.” Dennis cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo mình,
sau đó vẫn cực kỳ bình thản nở nụ cười nhẹ, “Không sao đâu. Người phải nói xin
lỗi là tôi mới đúng. Lưu Ly tiểu thư không sao chứ?” Lưu Ly khẽ lắc đầu, rồi
đưa tay chỉ vào vết rượu đổ, “Anh mặc như vậy sẽ rất khó chịu. Hay là anh qua
phòng dành cho khánh thay đồ chút đi. Tôi sẽ kêu người phục vụ đem đồ đi giặt
khô.” Dennis vẫn luôn là người rất chú trọng đến vẻ bề ngoài nên lập tức gật
đầu. Vừa định bước về phòng thì bước chân anh ta có chút lảo đảo nên Lưu Ly
đành phải bước lên đỡ lấy anh ta. Dù trong lòng không khỏi thầm thở dài nhưng
Lưu Ly cũng đành đỡ Dennis về phòng. Dennis đưa tay lục túi áo rồi lấy ra chìa
khóa phòng. Lưu Ly thấy số phòng là 1502, thật trùng hợp là lại nằm đối diện
ngay phòng của cô. Cho nên cô liền đỡ anh ta vào thang máy. Cánh cửa thang máy
chậm rãi khép lại. Hai người họ đều không hề hay biết ở cách đó không xa có
một đôi mắt đang lẳng lặng dõi theo nãy giờ.
Các phòng dành cho khách trên
du thuyền được thiết kế không khác nhau là mấy, đều dựa trên tiêu chuẩn phòng
hoàng gia để sắp đặt. Không gian bên trong phòng cũng rất rộng rãi và thoải
mái với ô cửa rất lớn có thể nhìn ngắm mặt biển mênh mông mê người phía bên
ngoài. Lưu Ly lúc này cũng chẳng có tâm trạng để thưởng thức phong cảnh. Đỡ
Dennis về phòng xong, lúc anh ta vào phòng vệ sinh thay đồ, cô đang định gọi
người phục vụ tới đem quần áo bẩn đi thì thấy bên ngoài cửa truyền tới tiếng
đập cửa khá thô lỗ. Tiếng đập cửa mạnh đến nỗi khiến Lưu Ly có chút hoảng sợ.
Vừa bước tới đưa tay mở cửa thì cô lại suýt đụng vào người đàn ông đang đứng
bên ngoài. Không khó để nhận ra người đàn ông bên ngoài cửa đang cực kỳ giận
dữ, nét mặt anh ta cứ như thể vừa bắt tại trận một đôi nam nữ đang yêu đương
vụng trộm vậy. “Anh…” Lưu Ly thật không ngờ anh ta sẽ xuất hiện tại nơi này
vào lúc thế này. Trong lúc nhất thời cô cũng không kịp có phản ứng gì. Mãi lâu
sau mới giật thót mình rồi dưới ánh mắt soi mói của anh ta, Lưu Ly khẽ đưa tay
gõ cửa phòng vệ sinh. “Dennis tiên sinh, hình như có người tìm anh!” Lưu Ly
cũng chỉ có thể nói vậy mà thôi. Nói cho cùng thì giữa cô và người đàn ông vừa
xuất hiện tuy rằng đã gặp mặt không ít lần trong năm qua nhưng mà căn bản cô
chưa từng chủ động nói lời nào với anh ta cả. Ánh mắt Kỳ Ưng Diêm vốn đang
tràn ngập sự giận dữ lại bởi vì hành động của Lưu Ly mà lóe lên chút kinh
ngạc. Anh ta thật không ngờ là Lưu Ly lại nghĩ rằng anh ta tới đây tìm Dennis.
Trời ạ, cô vốn chậm hiểu như vậy hay đang cố tình đây? Dennis rất nhanh chóng
đi từ phòng vệ sinh ra, bởi vì anh ta không mang theo y phục dự phòng, hơn nữa
đầu vẫn đang đau nhức, lại tưởng rằng Lưu Ly đã đi rồi nên anh ta chỉ mặc mỗi
quần tây mà đi ra ngoài. Áo khoác cùng sơ mi được Dennis vắt trên cánh tay, cả
khuôn ngực vạm vỡ hoàn toàn lộ ra. Trong nháy mắt nhìn thấy Lưu Ly vẫn còn ở
trong phòng, anh ta không khỏi sững sờ, gương mặt đang bình thường cũng trở
nên cực kỳ lúng túng. Lưu Ly cũng không ngờ sẽ thấy một màn thế này nên mặt
mũi cũng đỏ ửng lên, vội vàng quay mặt đi và cũng không kém phần bối rối. Vẫn
đứng ở ngoài cửa, Kỳ Ưng Diêm không nhìn thấy tình huống phát sinh trong
phòng, nhưng cũng không đợi được mời đã sải bước tiến vào. Tình hình của hai
người họ hoàn toàn hiện rõ trong mắt anh ta khiến Kỳ Ưng Diêm gầm lên thiếu
điều vang dội cả du thuyền. “Dennis, anh định làm gì?” Chết tiệt! Anh ta đã
sớm biết đàn ông đều không đáng tin mà! Cả Lưu Ly và Dennis đều bị tiếng gầm
đầy giận dữ của Kỳ Ưng Diêm làm cho hết hồn, nhất là Dennis. Anh ta không hiểu
sao Kỳ Ưng Diêm lại đột ngột đến phòng mình, Khẽ kéo lấy áo choàng tắm mặc
vào, lại thấy có chút chóng mặt nên ngồi xuống sofa xong, Dennis chậm rãi cất
tiếng, “Kỳ Ưng Diêm, mặc dù anh là luật sư nhưng cũng không nên quản nhiều
chuyện như vậy chứ?” Lưu Ly nhìn thoáng qua Kỳ Ưng Diêm, lúc này mới chợt bừng
tỉnh. Thì ra anh ta chính là luật sư Kỳ Ưng Diêm. Tên và người quả thật không
giống nhau chút nào. Chỉ là cái tên này Lưu Ly đã nghe thấy rất nhiều lần,
cũng biết trận đánh cuối cùng của Lạc Tranh trên tòa là đối đầu với anh ta.
Nhưng bởi Lưu Ly vốn không có thiện cảm với luật sư nên đương nhiên cũng không
để tâm chú ý nhiều. Kỳ Ưng Diêm thấy Lưu Ly nhìn mình không chớp mắt nên ánh
mắt anh ta cũng dịu lại đôi chút, khõe miệng khẽ cong lên rồi lại nhíu mày,
“Anh đưa cô ấy đến đây làm gì?” Dennis nghe vậy cũng không lập tức giải thích
hoặc có lẽ là anh ta vẫn đang đau đầu nên lười giải thích nhiều, chỉ ngẩng đầu
lên nhìn Lưu Ly, trong ánh mắt thoáng có chút khó hiểu, “Sao Lưu Ly tiểu thư
còn chưa rời khỏi đây?” Lưu Ly khẽ than nhẹ một tiếng rồi trả lời, “Tôi vốn
muốn gọi người phục vụ đến đem đồ của anh đi, không ngờ vừa ra cửa đã thấy anh
ta xông tới. Tôi còn tưởng anh ta tới tìm anh….” Câu nói dang dở của Lưu Ly
cũng bị bỏ lửng bởi cô nhận ra Kỳ Ưng Diêm không phải là tới tìm Dennis. Mà
mặt Kỳ Ưng Diêm đã chuyển thành xanh tái. Dennis thì khẽ cười nhìn Lưu Ly,
“Tôi không sao, chỉ là y phục bị đổ chút rượu. Tôi sẽ xử lý ốn thỏa thôi.” Lưu
Ly cũng nhẹ nhàng gật đầu. Cô vốn không phải mẫu người thích can thiệp vào
chuyện người khác. Thấy anh ta không có việc gì nên cô cũng không nói thêm lời
nào liền lập tức rời đi, chỉ còn lại Kỳ Ưng Diêm vẫn đứng đó trợn mắt nhìn
Dennis. “Anh thích cô ấy?” Dennis dựa lưng vào sofa nhìn Kỳ Ưng Diêm đang tức
giận đến nghẹn lời, dứt khoát hỏi thẳng. “Phải, tôi thích cô ấy cho nên anh
đừng nên có ý gì với cô ấy hết.” Kỳ Ưng Diêm cũng dứt khoát ngồi xuống đối
diện với Dennis, giọng điệu cũng không còn tức giận như trước nữa. Dennis
thoải mái nằm dài lên sofa, có chút bất đắc dĩ cất tiếng, “Sao anh và Thương
Nghiêu cứ coi tôi là tình địch thế nhỉ? Chẳng lẽ trông tôi nguy hiểm đến vậy
sao?” “Dáng vẻ của anh rất đứng đắn, chỉ là hành vi luôn vượt quá giới hạn.”
Kỳ Ưng Diêm trừng mắt liếc anh ta. Dennis nhịn không được bật cười thành
tiếng, “Nếu bàn về hành vi, tôi thấy đại luật sư như anh cũng chẳng kém gì tôi
đâu!” “Không nói nhảm với anh nữa!” Kỳ Ưng Diêm đứng dậy tính rời đi. “Ưng
Diêm…” Dennis ở phía sau gọi với theo Kỳ Ưng Diêm, “Nhưng tôi không đảm bảo
người ta không thích tôi đâu nhé!” Kỳ Ưng Diêm quay đầu lại cất tiếng cười đầy
vẻ chế nhạo, “Bộ dạng anh chẳng những quá ngây thơ mà ý nghĩ cũng vậy.” Nói
xong, anh ta lập tức rời đi. Dennis cũng không hề tức giận mà chỉ cong môi
cười… ** Trên du thuyền cũng có rất nhiều khu vực vui chơi giải trí, thậm trí
còn mời tới cả những ca sỹ và ban nhạc nổi tiếng chơi những bản tình ca ngọt
ngào khiến không khí buổi đêm càng thêm phần lãng mạn đa tình. Bởi nhiệt độ
của Tahiti quanh năm đều là mùa xuân nên lúc trở về phòng nghỉ Lưu Ly cũng chỉ
thay một bộ váy dài màu tím nhạt bằng lụa mỏng phối hợp với làn da trắng muốt
lại càng tôn lên vẻ dịu dàng của cô. Chỉ là sắc mặt của Lưu Ly trước sau vẫn
rất lãnh đạm hệt như phong cách thường ngày của cô nên rất nhiều đàn ông mặc
dù cảm thấy cô rất xinh đẹp nhưng lại không dám chủ động tiến tới làm quen.
Lưu Ly cùng Lạc Tranh là hai mỹ nhân với phong cách hoàn toàn khác nhau. Gương
mặt Lạc Tranh mang theo vẻ đẹp thánh thiện của thiên sứ cùng vẻ cám dỗ của ma
quỷ, tỏa ra sức mê hoặc cùng quyến rũ khiến đàn ông không thể cưỡng lại, mặc
dù biết rõ nàng đóa hoa anh túc độc nhưng không cách nào ngăn bản thân không
đến gần nàng. Nhưng Lưu Ly thì không giống như vậy. Mặc dù cô cũng rất xinh
đẹp nhưng vẻ đẹp của Lưu Ly lại có chút gì đó mờ ảo như sương khói khiến người
ta chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn bởi sợ lại gần sẽ khiến nó tan biến. Mặc dù
khu giải trí bên cạnh đang thu hút sự chú ý của rất nhiều người nhưng phía bên
này Lưu Ly vẫn lặng lẽ ngồi bên quầy bar thưởng thức một ly cocktail màu tím
nhạt. Dịch rượu sóng sánh ánh lên làn da trắng trẻo của Lưu Ly càng khiến cô
toát lên vẻ quyến rũ khó tả. Người pha chế tại quầy bar vừa pha chế rượu vừa
lén ngắm cô, thỉnh thoảng còn đem ra những loại cocktail mới nhất để Lưu Ly
thưởng thức. “Cảm ơn!” Lưu Ly khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển
qua khu vực náo nhiệt bên cạnh, cười nhẹ một tiếng. Mỗi người đều có cuộc sống
của mình. Cuộc sống của cô cũng vậy. Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ quay lại Hy Lạp,
đến một nơi có khung cảnh thật thanh tĩnh, thong thả tản bộ hoặc tới bờ biển
Aegean đi dạo trên bờ cát với bàn chân trần, ở đó đến quá trưa nhìn mấy cụ già
nhàn nhã phơi hải sản hay dân địa phương dẫn chó dạo chơi ven bờ biển. Cuộc
sống bình thản như vậy thật sự cũng là một cái đích để hướng tới. Khi Kỳ Ưng
Diêm rời khỏi thang máy đi về phía quầy bar liền thấy một cô gái mặc bộ váy
dài màu tím nhạt đang ngồi ở đó. Ánh mắt cô dường như đang nhìn về nơi xa xăm
nào đó, trên môi còn khẽ cong lên thành nụ cười để lộ lúm đồng tiền khiến anh
ta hít thở có chút khó khăn. Trong lúc nhất thời bị dáng vẻ này của Lưu Ly mê
hoặc khiến Kỳ Ưng Diêm quên cả việc bước tiếp. Một lúc lâu sau thấy Lưu Ly
nhấp một ngụm rượu từ ly cocktail, anh ta mới có lại phản ứng. Xem ra cố gắng
suốt một năm qua của anh ta coi như uổng phí. Vừa rồi nhìn ánh mắt của Lưu Ly,
Kỳ Ưng Diêm có thể biết được trong lòng cô không có mình. Ánh mắt xa lạ kia
thật khiến trái tim anh ta băng giá. Phía bên này, Lưu Ly lẳng lặng đắm mình
trong thế giới riêng, cho đến khi bên tai vang lên một thanh âm mạnh mẽ của
đàn ông… “Pha cho vị tiểu thư đây một ly Purple Love giúp tôi! Cảm ơn!” Đang
mải nhìn lén Lưu Ly, người pha chế tại quầy bar không ngờ lại có người bất ngờ
tiến tới khiến anh ta sững sờ, mãi sau đó mới có phản ứng vội vàng gật đầu rồi
đi pha chế cocktail. Thành phần chủ yếu của Purple Love là rượu vang lâu năm
của vùng Provence được chuyển tới theo đường hàng không, lại thêm mùi hoa oải
hương hoà với vị ngọt ngào của chút siro cùng vị dịu nhẹ của rượu champagne
khiến khi uống vào có một cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, hơn nữa mùi dịu nhẹ
của hoa oải hương còn lưu lại thật lâu trong khoang miệng cho nên nó mới có
cái tên này. Bất thình lình bị thanh âm trầm trầm kia làm cho hết hồn, Lưu Ly
vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy người đàn ông kia ngồi xuống bên cạnh mình nhưng
cô cũng không nói thêm lời nào. Người pha chế rất nhanh chóng đặt ly cocktail
như yêu cầu tới trước mặt Kỳ Ưng Diêm. Anh ta khẽ cong môi tỏ ý hài lòng rồi
đưa ly rượu tới cho Lưu Ly. “Nếm thử một chút đi, thứ này rất hợp với em.” Có
lẽ đây chính là duyên phận. Khi anh ta lần đầu tiên nghe từ miệng Lạc Tranh
cái tên Lưu Ly, trong lòng anh ta đã có chút kích động. Khi nhìn thấy tận mắt
nhà điều chế hương liệu được ca tụng này, nhìn cô hệt như một tiên nữ trên
trời, sự kích động trong lòng đã chuyển thành một thứ tình cảm mãnh liệt. Loại
cảm giác này đối với Kỳ Ưng Diêm mà nói cũng không xa lạ gì. Anh ta biết rõ
mình thích Lưu Ly, thậm chí còn chưa tiếp xúc đã bắt đầu yêu cô rồi. Duyên
phận thực sự rất kỳ lạ, tình yêu cũng vậy. Nói đến là đến, một chút dấu hiệu
cũng không có. Giờ khắc này, ánh mắt Kỳ Ưng Diêm nhìn Lưu Ly mang theo sự nóng
bỏng đến cực độ cũng hệt như tâm tình của anh ta lúc này bởi Kỳ Ưng Diêm không
cách nào che dấu tình cảm của mình. Nhưng bộ dạng này của anh ta chỉ càng làm
cho Lưu Ly thêm sợ mà thôi. Khẽ chau mày cầm lấy ly rượu, cô chỉ nhẹ nhàng nói
lời cảm ơn. Kỳ Ưng Diêm thấy Lưu Ly tiếp nhận lời mời của mình, đáy mắt cũng
ánh lên sự vui mừng. Vừa muốn mở miệng để kéo gần khoảng cách với cô hơn thì
anh ta lại nghe thấy Lưu Ly lên tiếng nói với người pha chế ở quầy bar, “Phiền
anh pha cho vị tiên sinh đây một ly “Băng Tâm”! Cảm ơn!” Kỳ Ưng Diêm nghe mà
sững sờ, “Băng Tâm cái gì chứ?” Người pha chế cũng chưa từng nghe tới loại
cocktail này, bối rối đưa tay gãi gãi đầu rồi nhìn về phía Lưu Ly, “Xin hỏi
loại cocktail đó pha chế thế nào ạ!” Lưu Ly nhìn thoáng qua những chai rượu
đang đặt trên giá đằng sau, chỉ ba loại rượu trong số đó rồi nói, “Ba loại này
pha chế theo tỷ lệ 2:1:2 rồi thêm vào chút bạc hà tươi là được. Người pha chế
khẽ gật đầu không nói thêm lời nào rồi lẳng lặng theo lời Lưu Ly mà làm. Rất
nhanh sau đó một ly cocktail màu sắc thanh nhã hiện ra trước mắt mọi người với
mùi hương thơm mát. “Pha rất khá!” Lưu Ly cầm ly cocktail lên ngắm một chút
rồi đưa tới trước mặt Kỳ Ưng Diêm, “Mời anh!” Thẳm sâu trong đáy mắt Kỳ Ưng
Diêm ánh lên một chút ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy một người
phụ nữ đáp lễ lại thế này. Bình thường những phụ nữ đã bước chân vào quán bar
đều muốn có càng nhiều đàn ông vây quanh càng tốt. Khẽ nhấp một ngụm trong ly
rượu Lưu Ly đưa, Kỳ Ưng Diêm cảm thấy cực kỳ sảng khoái, hơn nữa cảm thấy đầu
óc cũng rất sáng suốt. Đàn ông thường không thích uống cocktail, anh ta cũng
không ngoại lệ. Những người đàn ông thích mạo hiểm như anh ta trước giờ chỉ ưa
rượu mạnh. Nhưng đêm nay, ly cocktail này thực sự là một trải nghiệm rất thú
vị. “Rất tuyệt! Xem ra em rất am hiểu việc pha chế cocktail.” Kỳ Ưng Diêm bất
giác mở miệng nói câu này rồi lại cảm thấy có chút quái lạ. Đây dường như
không phải tác phong thường ngày của anh ta. Lưu Ly nhìn Kỳ Ưng Diêm một cái,
cũng không nói gì chỉ lẳng lặng đưa ly Purple Love lên môi. “Nghe nói loại
cocktail Purple Love này được pha chế từ loại rượu rất nổi danh của vùng
Provence. Hơn nữa mùi hoa oải hương rất có tác dụng an thần. Hôm nay em mệt
mỏi như vậy, uống ly này thật sự rất thích hợp.” Kỳ Ưng Diêm thừa dịp lấn tới,
thân hình cao lớn cũng hơi nghiêng về phía Lưu Ly khiến khoảng cách giữa hai
người gần thêm một chút… Anh ta vốn muốn dùng chiêu này để kéo gần tình cảm
giữa hai người họ, chẳng ngờ… “Uống ly này không phải vì muốn nghỉ ngơi mà là
muốn nâng cao tinh thần.” Lưu Ly khẽ hừ lạnh rồi hạ ly cocktail xuống, đẩy ra
xa, hàng lông mi dài cong vút khẽ nhướng lên, ánh mắt cũng không có chút tình
cảm nào khiến Kỳ Ưng Diêm nhìn không ra rốt cuộc là cô đang vui hay buồn. Ánh
mắt của Lưu Ly rất bình thản nhưng lại không hề giống sự bình thản của Lạc
Tranh. Bởi sự bình thản của Lạc Tranh là sự kiên định cùng mạnh mẽ. Còn Lưu
Ly, đối mặt với một người không quen biết lại có thể biểu đạt cảm giác của
mình như vậy cho thấy nội tâm của cô cũng cực kỳ an tĩnh. “Chẳng lẽ anh không
biết một chút tinh dầu hoa oải hương có thể khiến người ta ngủ ngon nhưng nếu
thêm quá chút nữa sẽ khiến tinh thần con người cực kỳ phấn chấn và tỉnh táo
sao?” Ly Purple Love này, ngay cái tên của nó đã nói lên hàm lượng tinh dầu
oải hương có trong đó rồi.” Lưu Ly hờ hững nói xong rồi lại bình thản uống một
chút nước mát. Kỳ Ưng Diêm thật sự bị làm cho lúng túng. Ở trước mặt phụ nữ từ
xưa tới nay, anh ta luôn rất thuận lợi, thậm chí có rất nhiều phụ nữ đều dùng
ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh ta nhưng người phụ nữ này chẳng những không đón
nhận tình cảm của anh ta mà còn dùng kiến thức chuyên môn để lên tiếng dạy dỗ
lại. Thế này thì mặt mũi anh ta biết để đâu đây? Một hồi lâu sau Kỳ Ưng Diêm
khẽ hắng giọng rồi cười nhẹ, “Chắc hẳn ly Băng Tâm của tôi cũng rất có ý
nghĩa?” Lưu Ly cũng không hề nhìn anh ta mà vẫn dùng giọng điệu cực bình thản
để trả lời… “Ly Băng Tâm này do ba loại rượu điều chế mà thành. Loại thứ nhất
có hương cam tạo cảm giác tươi mới, loại thứ hai có vị chanh giúp nâng cao
tinh thần, còn thứ ba là vị hoa cúc.” Hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút,
Lưu Ly lại tiếp tục nói, “Ở Ai Cập, người ta luôn cho rằng hoa cúc là đoá hoa
thần thánh, thường đặt nó trong các điện thờ để dâng tặng thần mặt trời. Vị
hoa cúc trong ly cocktail này cũng giống như trà hoa cúc, có vị thanh mát lại
thêm màu lam nhạt rất đẹp mắt với công hiệu khiến tinh thần thư thái và giúp
người ta trấn tĩnh lại vậy. Cuối cùng ly cocktail của anh còn được thêm tinh
chất bạc hà nữa. Tôi nghĩ đàn ông các anh đều biết những loại rượu cực phẩm
của phương Tây khi có thêm vị này đều có tác dụng giúp trí não tỉnh táo rất
nhiều. Kỳ Ưng Diêm nghe mà sững sờ hồi lâu, mãi sau anh ta mới cất lời tán
thưởng, “Rất ít phụ nữ hiểu biết về rượu như em.” “Tôi không hiểu về rượu, vừa
rồi chỉ là dùng những kiến thức về hoa cỏ để nói mà thôi.” Đối với sự tán
thưởng của Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly cũng không chút cảm kích mà chỉ dùng ánh mắt có
chút kỳ quái nhìn anh ta, giọng điệu cũng rất hờ hững rồi bình thản tiếp lời,
“Đây là công việc của tôi, tôi biết rõ chúng cũng là chuyện rất đỗi bình
thường.” Kỳ Ưng Diêm dường như cũng hiểu được ý tứ trong lời nói lạnh lùng của
Lưu Ly nên nụ cười trên môi anh ta càng trở nên mất tự nhiên. Gặp người phụ nữ
thế này, mấy lời đường mật xem ra không có tác dụng rồi! “Dù sao tôi cũng cảm
ơn em vì đã tỉ mỉ chọn cho tôi loại cocktail này.” Suy tính hồi lâu, nụ cười
trên môi Kỳ Ưng Diêm lại nhếch lên. Nào ngờ Lưu Ly lại nhẹ nhàng lắc đầu…
“Sở dĩ tôi chọn loại này cho anh là vì tôi thấy trong ánh mắt anh có chút phấn
khích nên muốn giúp anh trấn tĩnh lại một chút mà thôi.” Một câu nói đơn giản
này lại hệt như một tia sét đánh thẳng xuống đầu Kỳ Ưng Diêm. Nụ cười trên môi
anh ta như đông cứng lại, nhìn Lưu Ly bằng ánh mắt như nhìn người ngoài hành
tinh. Mà bộ dạng lúc nói chuyện của cô cũng cực kỳ nghiêm túc, không giống
đang đùa giỡn chút nào. “Còn nữa, không nên đến gần phụ nữ như vậy. Không phải
người phụ nữ nào cũng sẽ thích thú uống Purple Love của anh, huống chi anh còn
chưa biết gì về tôi, thậm chí có khi tên tôi anh còn không biết.” Lưu Ly nói
xong liền quay người rời khỏi quầy bar. Kỳ Ưng Diêm trợn tròn đôi mắt nhìn
bóng Lưu Ly khuất dần. Trời ạ, cô có thể bỏ mặc anh ta một mình ở đây? Hơn nữa
ai bảo anh ta không biết tên cô chứ? Ông trời à!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.