Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 225: Hồi 09 – Chương 21 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 225: Hồi 09 - Chương 21

Chương 21: Ngỡ đã một đời

Mặc dù đang là mùa đông nhưng gió cũng không quá lớn và tuyết cũng chỉ rơi
nhẹ. Những bông tuyết trắng xoá nhẹ nhàng bay trong gió như những cánh hoa lê
trắng muốt đầu xuân khiến khung cảnh bên ngoài phòng bệnh vô cùng mê hoặc lòng
người.

Vẫn tại bãi cỏ của bệnh viện, Louis Thương Nghiêu cuối cùng cũng nhìn thấy
thân hình mảnh mai của Lạc Tranh ở phía xa. Không còn ánh mặt trời ấm áp bao
phủ lên người nàng như lần trước mà lúc này Lạc Tranh chỉ mặc bộ quần áo bệnh
nhân đắm mình trong những bông tuyết bay bay theo gió. Còn có vài bông tuyết
nhẹ nhàng đậu lại trên mái tóc Lạc Tranh hệt một nụ hôn dịu dàng như muốn chúc
mừng nàng đã tỉnh lại.

Khoảnh khắc này, Louis Thương Nghiêu lại không dám tiến lại gần nàng bởi hắn
thực không dám tin vào mắt mình.

Lạc Tranh đã tỉnh lại!

Hơn nữa, nàng còn đứng cách hắn không bao xa…

Lạc Tranh lúc này đang quay lưng về phía hắn, bóng lưng mảnh khảnh của nàng
như hoà vào trong màn tuyết trắng mang theo một cảm giác vừa chân thực lại vừa
mộng ảo. Nàng giống như một tuyết tinh linh từ trên trời giáng xuống, thiên
địa vạn vật đều hoàn toàn an tĩnh, như chỉ có một mình nàng có sinh khí vậy.

Louis Thương Nghiêu có chút thận trọng bước về phía trước. Giờ khắc này, hắn
không dám hành động nóng vội bởi sợ chỉ một chút bất cẩn sẽ khiến Lạc Tranh sợ
hãi. Cho dù là trong giấc mơ, hắn mỗi đêm đều mơ thấy cùng một chuyện, đó là
Lạc Tranh cuối cùng cũng tỉnh lại và dịu dàng nép vào trong lòng hắn.

Mặc dù động tĩnh phía sau lưng rất nhỏ nhưng vẫn đánh động tới Lạc Tranh. Nàng
nhẹ nhàng quay đầu lại, đôi mắt trong veo chớp nhẹ, ánh lên tia dịu dàng như
hồ nước phẳng lặng mùa xuân, đôi môi hồng khẽ cong lên hiện rõ ý cười. Nàng
vẫn đứng ở đó lẳng lặng nhìn về phía người đàn ông đang bước tới bằng ánh mắt
vô cùng dịu dàng.

Dưới những bông tuyết bay bay, chiếc áo khoác màu sẫm mà Louis Thương Nghiêu
khoác trên người càng tôn lên thân hình cao lớn ưng nhã của hắn. Cả bãi cỏ
rộng lớn của bệnh viện chỉ có mình hắn và nàng. Bước chân của hắn vẫn có chút
dè dặt, nhưng ánh mắt ấm áp đầy thâm tình vẫn chăm chú hướng về phía nàng.

Không thể kìm nén thêm nữa, đôi môi xinh xắn của Lạc Tranh khẽ bật lên tên
hắn, “Thương Nghiêu…”

Một tiếng gọi khe khẽ đầy dịu dàng của Lạc Tranh đã thấm vào tận đáy lòng của
Louis Thương Nghiêu, kích khởi mọi cảm xúc kìm nén bao lâu nay trong lòng hắn.
Hắn rốt cục cũng hiểu được cảm xúc như có luồng điện xẹt qua vừa rồi chính là
dự cảm giữa hai người yêu nhau. Loại dự cảm này hắn chưa từng trải qua nên lúc
đó mới cảm thấy có chút xa lạ nhưng giờ hắn đã hiểu được một cách rõ ràng.

Mọi sự cố kỵ trong lòng đã được gỡ bỏ, Louis Thương Nghiêu sải bước tiến tới,
vươn tay ra ôm lấy người phụ nữ như mộng như ảo trước mặt vào trong ngực, ghì
chặt lấy nàng không chút buông lơi.

Nàng rốt cục cũng tỉnh lại sau giấc ngủ mê man hơn nửa tháng trời. Trong
khoảng thời gian đó, từng giờ từng khắc hắn đều tưởng tượng ra cảnh nàng sau
khi tỉnh lại sẽ thế nào. Không nghĩ tới giờ phút này lại giống như nàng vừa
mới ngủ một giấc từ tối hôm qua giờ tỉnh dậy rời giường vậy.

Dường như những sợi râu mới nhú trên cằm hắn cọ vào má khiến Lạc Tranh có chút
đau nhói. Nàng khẽ cười né đi gương mặt của hắn rồi ngẩng đầu lên, đưa bàn tay
nhỏ bé mịn màng với những đầu ngón tay thanh mảnh khẽ vuốt ve gương mặt hắn,
“Sáng nay anh không có cạo râu sao?”

Giọng nói quen thuộc, cảm giác quen thuộc lại lần nữa trở về khiến Louis
Thương Nghiêu có một cảm giác như đã trải qua cả một kiếp dài. Cổ họng hắn như
nghẹn lại, không nói lời nào vội đem áo khoác trên người cởi ra choàng lên
thân hình nhỏ nhắn của nàng, rồi lại lần nữa ôm chặt lấy nàng thật lâu không
hề buông tay..

Lạc Tranh thật sự bị bộ dạng này của hắn làm cho buồn cười. Vất vả lắm mới có
thể ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, nàng đưa bàn tay ra hứng lấy những bông
tuyết mềm mại đang nhẹ nhàng rơi xuống rồi nhìn nó dần tan ra.

“Thương Nghiêu, em nghe nói bông tuyết sáu cánh là bông tuyết đẹp nhất trên
đời. Hôm nay nhìn thấy mới biết thì ra bông tuyết thực sự có sáu cánh.” Thanh
âm của nàng vẫn dịu dàng như trước, nhìn ngắm bông tuyết trong lòng bàn tay
rồi dịu dàng nở nụ cười.

“Trong mắt anh, em còn đẹp hơn bông tuyết sáu cánh kia nhiều.” Louis Thương
Nghiêu đã không thể kìm lòng hơn nữa, khẽ cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ
hôn đắm đuối không rời.

Từng bông tuyết trắng xóa trong không gian rộng lớn đó hệt như bầu trời ngập
cánh hoa đào ngày nào, bao lấy thân hình đôi nam nữ ôm lấy nhau quyến luyến
không rời.


Ngồi trong phòng bệnh lúc này ngoại trừ Louis Thương Nghiêu còn có thêm một số
người như Lawrence, bác sỹ Oswald, thậm chí cả Beauchery Louis và Tân Thanh Hà
cũng có mặt. Bọn họ không ai nói câu nào, chỉ mở to đôi mắt nhìn Lạc Tranh
đang ngồi trên giường bệnh như nhìn ngắm thứ trân bảo quý giá nhất thế gian.

Trên mặt Louis Thương Nghiêu lúc này có chút lo lắng. Hắn sợ vẻ mặt của mọi
người lúc này sẽ khiến Lạc Tranh sợ hãi. Vừa rồi tỉnh lại, tinh thần của nàng
nhìn qua rất ổn, nhưng trong lòng nàng không biết đã có sự chuyển biến tốt hơn
hay là đã biến thành một người hoàn toàn khác đây? Hết thảy những suy nghĩ này
không chỉ quanh quẩn trong đầu Louis Thương Nghiêu mà cả những người ngồi đây
ai cũng muốn biết điều đó.

Lạc Tranh ngồi trên giường, vòng tay ôm lấy một cái gối vào trong ngực. Áo
khoác ngoài của Louis Thương Nghiêu đã được treo lên giá. Nàng vẫn mặc bộ quần
áo dành cho bệnh nhân như trước nhưng trên người đã sớm tràn ngập mùi hoắc
hương đặc trưng của riêng hắn. Lạc Tranh cũng không nói tiếng nào, lại thấy
mọi người dùng ánh mắt tò mò nhìn mình như vậy nên nàng cũng dứt khoát nhìn
lại họ bằng ánh mắt cũng tò mò như vậy.

Một lúc lâu sau…

“Được rồi! Tôi biết mọi người ở đây đều có chuyện muốn hỏi nhưng Lạc Tranh vừa
tỉnh lại, có rất nhiều chuyện cô ấy phải từ từ thích ứng.” Louis Thương Nghiêu
kìm lòng không được liền cất tiếng. Khung cảnh trước mặt khiến hắn thấy có
chút kỳ quái bởi mọi người cứ nhìn nhau như nhìn quái nhân vậy.

Lawrence liếc Louis Thương Nghiêu một cái rồi lên tiếng, “Xem cậu đau lòng vì
bà xã của mình kìa! Mọi người chỉ mới nhìn cô ấy có chút mà…”

Không đợi Louis Thương Nghiêu lên tiếng trả lời, Lạc Tranh đã cất lời trước…

“Được rồi, tôi biết rõ tất cả mọi người đều có chuyện muốn hỏi, nhưng xin hãy
nể tình tôi vẫn còn ngồi trên giường bệnh mà hỏi ngắn gọn một chút, được chứ?”

Giọng nói của nàng lại khôi phục vẻ bình thản như trước, chỉ là trên môi có
chút ý cười nhẹ mà thôi.

Louis Thương Nghiêu thì lại nhìn không ra là nàng đã khôi phục lại bình thường
hay lại dùng cách trốn tránh như trước để gạt hắn. Mặc dù hắn đã chuẩn bị tinh
thần để đối mặt với mọi chuyện nhưng cho dù vậy thì trong lòng vẫn cảm thấy
thống khổ. Ai nói cứ phải nhất định đối mặt với mọi chuyện đây?

Rốt cuộc, Lawrence là người đầu tiên trút bỏ nghi vấn trong lòng…

“Lạc Tranh, cô có biết mình đã ngủ mê man suốt nửa tháng rồi không?”

Lạc Tranh hơi nhíu hàng lông mày thanh tú, trong mắt thoáng hiện chút ngạc
nhiên rồi nhẹ nhàng mỉm cười, “Không phải thế chứ? Tôi chỉ cảm thấy mệt muốn
chết, giống như là ngủ không đủ giấc vậy…” Nói đến đây, nàng lại nhìn về phía
Louis Thương Nghiêu mỉm cười, “Tôi biết rõ, Thương Nghiêu vẫn luôn ở đây chăm
sóc mình, tôi cũng rất muốn nói chuyện cùng anh ấy nhưng hai mắt dường như
không cách nào mở ra vậy.”

Louis Thương Nghiêu than nhẹ một tiếng, ngồi xuống cạnh giường rồi ôm nàng vào
lòng.

Khuôn mặt Lạc Tranh khẽ đỏ ửng lên nhưng cũng không đẩy hắn ra mà dựa đầu vào
ngực hắn.

Beauchery Louis không kìm lòng được thêm nữa vội vàng lên tiếng, “Lạc Tranh à,
bây giờ cháu cảm thấy trong người thế nào? Có chỗ nào thấy khó chịu hay
không?”

Lạc Tranh nhẹ nhàng lắc đầu, “Cháu…cháu rất khỏe. Ít nhất hiện giờ cảm thấy
tinh thần rất thoải mái.” Nàng ngập ngừng nhìn Beauchery Louis, vẻ mặt có chút
mất tự nhiên. Tuy rằng nàng đã biết chuyện về thân thế của mình nhưng sự thay
đổi thái độ đột ngột của ông thế này khiến nàng khó có thể thích ứng ngay
được.

Tân Thanh Hà cũng nhìn ra sự dè dặt trong mắt Lạc Tranh liền cười nhẹ một
tiếng, trong mắt bà tràn ngập sự quan tâm đầy chân thành, “Con muốn ăn gì
không, mẹ sẽ đích thân làm cho con.”

“Bác gái, cám ơn bác. Hiện giờ cháu chưa thấy đói.” Lạc Tranh nhẹ nhàng trả
lời.

“Bé ngốc, sao còn gọi là bác gái chứ?” Tân Thanh Hà bật cười lên tiếng.

Lạc Tranh bất giác sững người vì kinh ngạc, hồi lâu vẫn không quen với việc
xưng hô theo cách mới.

“Từ từ rồi sẽ quen mà!” Louis Thương Nghiêu cúi đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt
cực kỳ âu yếm. Tạ ơn trời vì nàng vẫn nhớ rõ hắn.

Lạc Tranh cũng nhìn hắn mỉm cười. Tình cảm của hắn, cho dù không nói ra nàng
vẫn có thể cảm nhận được.

Vẫn lặng lẽ quan sát Lạc Tranh nãy giờ, bác sỹ Oswald rốt cục cũng lên tiếng,
“Lạc Tranh, cô còn nhớ tình hình trước lúc mình ngủ mê man thế nào không?”

Lời nói của ông vừa dứt, sắc mặt của mọi người trong phòng đều biến đổi, nhất
là Louis Thương Nghiêu. Sự lo lắng mơ hồ trong lòng hắn lúc này đã hiện rõ
trên nét mặt có chút nghiêm trọng. Đây đúng là vấn đề cực kỳ quan trọng mà mọi
người lại không hỏi đến, chỉ có Oswald tỉnh táo đặt câu hỏi đúng trọng tâm mà
thôi.

Đối mặt với câu hỏi này, Lạc Tranh cũng không còn cơ hội trốn tránh nữa. Vấn
đề tâm lý của nàng thông qua câu trả lời cũng sẽ khiến mọi người có được đáp
án chính thức.

Giờ khắc này, Louis Thương Nghiêu lại có cảm giác muốn né tránh. Ít nhất, hắn
thấy cứ như thế này cũng rất tốt rồi.

Nụ cười trên môi Lạc Tranh dần ngưng lại, mà Louis Thương Nghiêu cũng nhạy cảm
nhận ra điều này. Cánh tay hắn khẽ siết chặt lấy thân hình nhỏ bé trong lòng,
có chút không đành lòng trầm giọng khuyên nhủ, “Tranh, nếu không nhớ ra thì
cũng đừng cố.”

Louis Thương Nghiêu đã suy nghĩ rất thấu đáo rồi. Chỉ cần Lạc Tranh vui vẻ thì
không nhất thiết phải nhớ lại tất cả mọi chuyện. Có nhiều khi, lãng quên cũng
là điều hạnh phúc.

Ánh mắt Lạc Tranh thoáng chút chấn động, nhìn Louis Thương Nghiêu một hồi,
cánh môi nàng khẽ cong lên rồi một lúc lâu sau nhẹ nhàng chớp mắt, “Vấn đề
hiện giờ là em có thể đối mặt với mọi chuyện hay trốn tránh nó, đúng không?”

Louis Thương Nghiêu nghe mà sững sờ…

Lạc Tranh hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Oswald…

“Bác sỹ Oswald, tôi nhớ được mọi chuyện, cũng nhớ rõ tình hình trước lúc mình
ngủ mê man. Tôi biết ý ông muốn hỏi gì, cũng biết rõ mọi người đang lo lắng
điều gì. Thật ra từ năm tôi mười tám tuổi cho đến trước lúc ngủ mê man, tôi
đều đang tự lừa gạt bản thân, tự nói chuyện với mẹ mình. Thậm chí tôi còn tự
huyễn hoặc rằng mẹ mình đang an dưỡng tại viện dưỡng lão.”

Nói đến đây, Lạc Tranh khẽ ngừng lời, sắc mặt có chút mệt mỏi, “Nhưng trên
thực tế, mẹ tôi không có ở viện dưỡng lão, tôi cũng không hề nhận được điện
thoại của mẹ. Hết thảy mọi chuyện đều do tôi tự tưởng tượng ra để tìm kiếm sự
an ủi cho bản thân mình.”

Oswald và mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ có ánh mắt của Louis Thương Nghiêu
là hoàn toàn thay đổi. Nét lo lắng trong mắt hắn vừa rồi giờ đã chuyển thành
vui mừng tột độ. Sự vui mừng này cũng nhanh chóng lan tràn từ ánh mắt đến
gương mặt hắn. Nếu như có thể, hắn thật sự muốn ôm nàng lên xoay vài vòng…

Lạc Tranh cũng không chú ý tới vẻ mặt của mọi người xung quanh mà chỉ đắm chìm
trong thế giới của mình rồi than nhẹ một tiếng…

“Tôi nghĩ mọi người cũng đã biết rõ chân tướng sự việc cả rồi. Năm tôi mười
tám tuổi, cha mẹ tôi đều đã qua đời, chỉ là tôi không chịu chấp nhận sự thật
này mà thôi.”

“Tranh, em nhớ được tất cả mọi chuyện sao?” Louis Thương Nghiêu vội cất tiếng
hỏi. Trong mắt hắn lúc này, ngoài niềm vui sướng tột độ vẫn còn chút lo lắng.

Ánh mắt của bác sỹ Oswald thì lại sáng lên, ông có một dự cảm mãnh liệt rằng
tình huống của Lạc Tranh không có xấu như trong tưởng tượng của mọi người mà
đáng lạc quan hơn rất nhiều.

Đôi mắt Lạc Tranh lúc này cũng đã khôi phục lại thần thái tỉnh táo cùng trí
tuệ, vừa dịu dàng vừa mê đắm. Nàng cười nhẹ một tiếng rồi cất lời, “Lúc trí
nhớ của em hỗn loạn, còn làm một chút chuyện không hay, đúng không?”

“Tranh…”

“Em còn nhớ chuyện đã tức điên lên thiếu chút nữa bóp chết Sally, cũng thiếu
chút nữa giết luôn Ôn Húc Khiên. À, đúng rồi! Hai người đó bây giờ ra sao?”
Lạc Tranh nhớ tới hai người này liền đột ngột hỏi lại.

Louis Thương Nghiêu mỉm cười khẽ nhíu mày, “Ôn Húc Khiên bị kết án tù nhiều
năm nhưng vào tù chưa được một tuần lễ đã bất ngờ bỏ mạng. Sally thì bị người
của vương thất Monaco đưa về nước, xem ra cũng sẽ không tránh khỏi sự trừng
phạt.”

“Ôn Húc Khiên chết rồi?” Lạc Tranh bị tin tức này làm cho sững sờ và có chút
khiếp sợ. Cho dù hắn là người nàng rất hận nhưng cũng không hy vọng hắn phải
mất mạng như vậy. Chẳng lẽ vương thất Monaco…

“Tranh, hiện giờ điều quan trọng nhất không phải ai khác mà chính là bản thân
em.” Giọng nói của Louis Thương Nghiêu có chút bất mãn khi thấy nàng vẫn còn
quan tâm đến tình hình của Ôn Húc Khiên.

“Đúng vậy, Lạc Tranh, cô cũng biết chúng tôi lo lắng cho tình hình của cô đến
thế nào. Cho nên hiện giờ đừng quan tâm đến chuyện gì khác.” Oswald vội lên
tiếng.

Lạc Tranh khẽ ngước mắt nhìn mọi người xung quanh. Trên gương mặt họ đều hiện
rõ sự lo lắng với các cung bậc khác nhau. Bàn tay nhỏ bé của nàng vô thức đặt
trên bụng rồi nhẹ nhàng lên tiếng, “Cho tới giờ, tôi đều biết rất rõ ràng mọi
chuyện. Chỉ là cảm thấy như bản thân mình đang ở nơi lưng chừng núi, không có
cách nào để leo lên. Thật may là có cục cưng trong bụng đã giúp tôi. Hôm nay
tỉnh lại cũng là nhờ cục cưng đá tôi…”

Lawrence có chút nghi hoặc nhìn nàng, “Lạc Tranh, đứa bé còn chưa thành hình…”

“Tôi biết, nhưng có lẽ đó là sự cảm ứng tâm linh. Lúc ở trên tòa, nếu không
phải nhờ cục cưng trong bụng làm huyên náo tôi cũng sẽ không có phản ứng lớn
như vậy. Nếu không nhờ có cục cưng thì tôi cũng không thể chống đỡ đến tận
phút cuối cùng.” Lạc Tranh khẽ cất lời từ tận đáy lòng.

Oswald cùng mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Lawrence dọa cho anh ta thiếu
chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng lên tiếng trấn an, “Đúng vậy, những lời này
của Lạc Tranh là hoàn toàn bình thường, mọi người không cần phải ngạc nhiên.
Mẫu tử vốn có sự tương thông về tâm linh như kiểu thần giao cách cảm vậy.”

Lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm..

Louis Thương Nghiêu khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh, sắc mặt hắn có
chút nghiêm trọng nhìn nàng, “Em còn nhớ năm mười tám tuổi đã xảy ra chuyện gì
không?”

Câu hỏi này của hắn thực sự rất lớn mật. Sở dĩ hắn dám hỏi như vậy cũng bởi
cảm thấy tình hình của nàng đã rất khá.

Trong mắt Lạc Tranh cũng nổi lên nét bi thương, nhưng ít nhất vẻ mặt nàng hiện
giờ cũng đã khiến mọi người an tâm hơn rất nhiều. Ít nhất việc Lạc Tranh dũng
cảm đối mặt với mọi chuyện vẫn luôn tốt hơn nhiều so với việc trầm lặng trốn
tránh.

“Năm mười tám tuổi, em đã tự bóp méo rất nhiều sự thật. Để tạo ình cảm giác an
toàn, em đã hư cấu ra rất nhiều chuyện trong khi sự tình vốn không phải như
vậy…”

Lạc Tranh chậm rãi lên tiếng, giọng nói yếu ớt khiến người nghe không khỏi cảm
thấy đau lòng. Mà mọi người cũng theo lời kể của nàng như có thể thấy rõ tình
hình năm nàng mười tám tuổi hiện ra trước mắt…

Từ nhỏ đến lớn, Lạc Tranh luôn sống trong một gia đình tràn ngập hành vi bạo
lực bởi cha nàng rất hay uống rượu. Mỗi lần uống, ông đều say khướt tạo thành
một hình ảnh khủng khiếp không thể xóa nhòa trong tâm trí Lạc Tranh…

Cuộc sống như vậy cứ tiếp diễn cho đến khi Lạc Tranh sáu tuổi thì có một người
đàn ông thần bí xuất hiện. Ông ta rất quan tâm tới mẹ con nàng, nhất là đối
với Lạc Tranh. Sự xuất hiện của ông dường như đem lại ánh sáng cho cuộc sống
mệt mỏi của mẹ con nàng. Người đàn ông đó thường đem rất nhiều đồ ăn ngon đến
cho Lạc Tranh, thậm chí còn mua cho nàng những món đồ chơi tốt nhất. Nàng vẫn
còn nhớ có một lần ông đến mang cho nàng một con gấu bông phiên bản hạn chế số
lượng và một con búp bê rất đẹp.

Nhưng tiệc vui chóng tàn bởi chuyện đó rất nhanh chóng truyền đến tai cha của
Lạc Tranh. Sau khi biết chuyện, Lạc Nguyên càng giận lây sang Fanny, cho rằng
người đàn ông kia có tình ý với bà. Vì thế xung đột giữa cha mẹ Lạc Tranh diễn
ra càng lúc càng căng thẳng. Người đàn ông thần bí kia khi biết Fanny gặp
chuyện khó xử cũng rất không vui, từng muốn ra mặt can thiệp nhưng đều bị
Fanny ngăn lại. Ông cũng không tiện nhúng tay vào chuyện giữa hai vợ chồng họ
cho nên suốt một thời gian dài sau đó ông không xuất hiện nữa.

Cứ như vậy, từng ngày cứ lặng lẽ trôi qua cho đến năm Lạc Tranh mười tám tuổi
thì chuyện đau lòng kia đã xảy ra.

Nói đến đây, Lạc Tranh khẽ run lên. Trí nhớ của nàng lúc này đã cực kỳ rõ ràng
nên trong đầu, từng lời mắng chửi cùng đánh đấm của Lạc Nguyên hiện ra lại
khiến nàng đau đến tê tâm liệt phế.

Louis Thương Nghiêu ôm chặt lấy nàng, dùng lồng ngực vạm vỡ của mình để xoa
dịu sự bất an trong lòng Lạc Tranh.

“Em còn muốn kể tiếp không?” Hắn cất tiếng hỏi, trong mắt tràn ngập vẻ ân cần.

Lạc Tranh khẽ gật đầu. Những giọt mồ hôi li ti trên trán cũng được hắn nhẹ
nhàng lau đi, rồi nàng hít sâu một hơi, tiếp tục kể lại mọi chuyện…

Cho dù sống trong một gia đình đầy bạo lực và căng thẳng như vậy nhưng Lạc
Tranh càng lớn vẫn càng xinh đẹp khiến áp lực tinh thần của Lạc Nguyên càng
lúc càng lớn. Mặc dù Fanny đã từng sinh con nhưng nhìn bà vẫn vô cùng quyến rũ
khiến cho Lạc Nguyên càng thêm bất an. Càng ngày ông ta uống càng nhiều, mỗi
lần say rượu về nhà đều lôi Fanny ra giày vò, thậm chí có lúc còn đánh Lạc
Tranh.

Năm đó, Lạc Tranh đậu vào đại học Yale. Một chuyện vốn vui vẻ như vậy nhưng
đối với một gia đình không khá giả cho lắm thì lại là một gánh nặng không nhỏ.
Nhưng Lạc Tranh là người rất có chủ kiến. Hơn nữa gia đình thế này đã khiến
nàng mệt mỏi quá rồi. Cho dù ra ngoài đi làm nàng cũng không muốn về nhà nhìn
người cha mỗi ngày đều say khướt. Nàng hy vọng có thể kiếm được tiền để đưa mẹ
tới một nơi thật xa sống cuộc sống bình an.

Từ bé, Lạc Tranh đã rất thông minh, chỉ số IQ cũng rất cao, đặc biệt trí nhớ
của nàng tốt đến hiếm thấy và cũng rất nhạy cảm với mọi chuyện xung quanh. Có
lẽ do ảnh hưởng của Fanny nên từ nhỏ nàng đã muốn trở thành luật sư hay cảnh
sát. Đối với nàng mà nói chỉ có hai nghề nghiệp này mới giúp nàng bảo vệ tốt
mẹ mình.

Lạc Tranh cũng biết rõ cha mình không hài lòng với việc nàng học lên đại học
qua những lời qua lại giữa cha mẹ. Thậm chí nàng còn nghe được cha mình muốn
lấy gì đó của mẹ mà mẹ nhất định không chịu đưa cho.

Cho đến một đêm nọ, Lạc Nguyên uống rất nhiều rượu rồi loạng choạng trở về
nhà. Lạc Tranh còn nhớ rõ đó là một đêm tối đen mù mịt đến dọa người. Tất cả
những vì sao trên trời đều bị che khuất bởi màn đêm u ám. Lạc Nguyên vừa trở
về đã bắt đầu nổi điên, vừa đánh vừa mắng mẹ, còn đòi bà đem đồ giao ra để đi
cầm, nếu không sẽ đánh chết bà.

Lạc Tranh vừa mới tiến lên khuyên can, không ngờ bị cha mình thô bạo đẩy sang
một bên khiến đầu nàng đập mạnh vào cạnh bàn. Nàng chỉ cảm thấy nơi đầu dội
lên từng cơn đau nhói rồi một chất lỏng âm ấm chảy xuống, mùi máu tươi nhanh
chóng lấp đầu hơi thở của nàng. Nàng còn nghe thấy tiếng mẹ mình kêu lên rồi
kéo nàng ôm vào trong ngực, ánh mắt bà lúc đó vẫn tràn ngập sự kinh hoàng…

Rồi sau đó, Lạc Tranh còn nghe thấy tiếng cha mắng mỏ, nói sinh ra nàng là sai
lầm, còn nói, “Tại sao phải sinh ra mày? Chết đi! Các người chết hết đi! Ta
giết chết các người…”

Đầu óc đã có chút hỗn loạn của Lạc Tranh còn mơ hồ nhìn thấy cha mình điên
cuồng lao vào trong bếp, sau đó cầm lấy một con dao lớn chém về phía lưng mẹ,
nhát thứ nhất, thứ hai, rồi thứ ba…

Lạc Tranh muốn gọi mẹ nhưng lại không cách nào thốt nên lời, muốn che ẹ nhưng
lại không thể nhúc nhích. Nàng chỉ cảm thấy cả người mẹ toàn là máu, máu nhuộm
đỏ cả những bông hoa bách hợp mà nàng vừa mua về ẹ, nhuộm đỏ cả con búp bê
cùng gấu bông đang nằm trên sàn nhà. Nàng nhìn thấy mẹ khó nhọc nhét thứ gì đó
vào con gấu bông, sau đó tuyệt vọng nhìn nàng như muốn bảo nàng phải giữ gìn
con gấu bông đó thật cẩn thận. Tiếp đó, bà hoàn toàn bất động.

Cho đến khi Lạc Tranh điên cuồng hét lên, Lạc Nguyên mới có lại phản ứng, nhìn
xem người phụ nữ đang nằm trong vũng máu chính là vợ của mình, ông ta mới trợn
trừng mắt, tay chân mềm nhũn ra khiến con dao trong tay rơi xuống sàn nhà nghe
rầm một tiếng.

Một tiếng động này cũng làm kinh động đến Lạc Tranh. Nàng ngước nhìn về phía
cha mình bằng ánh mắt lạnh như băng, ánh mắt của nàng lúc này cũng sắc lạnh
hệt con dao vô tình đang nằm trên sàn. Máu từ vết thương trên đầu nàng vẫn
tiếp tục chảy, mà Lạc Tranh cũng không còn khóc nổi nữa hoặc là nước mắt nàng
chảy xuống đã hoà vào làm một với máu trên đầu đang chảy ra không ngừng.

Bị ánh mắt của Lạc Tranh nhìn chằm chằm khiến Lạc Nguyên cảm thấy toàn thân ớn
lạnh cho đến khi giọng nói lạnh băng của Lạc Tranh vang lên, “Ông đã giết mẹ
tôi! Ông là kẻ giết người! Tôi sẽ không tha thứ! Cả đời này sẽ không tha thứ
cho ông!”

Thanh âm của nàng toát lên vẻ xa lạ cùng lạnh lẽo đến cực điểm, mà ngay cả ánh
mắt nàng cũng loé lên đầy hận thù.

Đầu óc của Lạc Nguyên đã sớm trống rỗng. Nhìn khung cảnh hỗn độn trước mắt,
ông ta rốt cục cũng không chịu nổi nữa, hét lên một tiếng rồi chạy đến phía
cửa sổ phòng ngủ chính, không chút do dự nhảy xuống.

Lạc Tranh từ từ đứng dậy đi đến trước cửa sổ nhìn khung cảnh tối đen phía
dưới. Ở dưới đó là thi thể cha nàng, từng mảng lớn, mảng lớn máu đỏ tươi không
ngừng nhuộm đỏ ánh mắt nàng.

Lạc Tranh không khóc mà chỉ cất tiếng cười lạnh lùng hệt một sát thủ tàn khốc
vô tình.

Nàng một lần nữa trở lại bên mẹ, chậm rãi đem con dao trên sàn chém từng nhát
từng nhát vào con búp bê, chẳng bao lâu con búp bê đã bị chém cho tơi tả, trở
nên cực kỳ thê thảm…

Rồi sau đó nàng lại đem búp bê dấu đi. Sau đó khi người đàn ông thần bí kia
tới nơi, nhìn thấy khung cảnh kinh hoàng này thì cũng sững sờ đến ngây ngẩn cả
người.

Cảnh sát rất nhanh chóng có mặt, lại không muốn đánh động đến hàng xóm xung
quanh nên hiện trường được phong toả và thu dọn rất nhanh. Lúc ở trong bệnh
viện, người đàn ông thần bí kia lại tới đưa Lạc Tranh cùng Fanny đang hấp hối
sang Mỹ. Ở đó, Lạc Tranh cùng mẹ được chăm sóc và trị liệu với điều kiện tốt
nhất. Nhưng bởi vết thương quá nặng nên chẳng bao lâu sau Fanny đã qua đời.

“Nhiều năm như vậy, em liên tục sống trong ảo tưởng, ảo tưởng rằng mẹ vẫn
thường xuyên nói chuyện với em. Thậm chí, em còn ôm điện thoại mà kể với bà
những chuyện vừa xảy ra với mình. Cứ như vậy, em đã tự lừa dối bản thân mình
nhiều năm liền cho đến khi Ôn Húc Khiên ở trên toà nói ra tất cả. Những lời
của anh ta giống như cây gậy lớn đánh thẳng vào đầu em. Em vẫn không dám đối
mặt, không biết phải làm thế nào để đối mặt, thậm chí còn cho rằng anh ta đang
lừa gạt mình mà thôi. Sau đó, em mới biết được hết thảy mọi chuyện đều là sự
thật.” Thanh âm của Lạc Tranh lúc này đã trở nên nghẹn ngào, thậm chí còn có
chút mệt mỏi rồi nàng khẽ dựa đầu vào ngực Louis Thương Nghiêu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.