Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 224: Hồi 09 – Chương 20 phần 2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 224: Hồi 09 - Chương 20 phần 2

Oswald có chút khó nhọc khẽ liếm môi, “Louis tiên sinh, lúc trước tôi chưa có
nói với anh, người mắc chứng nhân cách phân liệt ẩn có chút giống với người
mắc chứng nhân cách phân liệt. Đó là trong quá trình tự điều chỉnh tâm lý của
bản thân hoặc tiếp nhận sự trợ giúp điều trị từ bên ngoài, bản thân người bệnh
phải trải qua sự đấu tranh nội tâm cực kỳ khốn khổ. Chúng ta đều biết sự lạc
quan của Lạc Tranh có được là do sự phân liệt nhân cách tạo nên. Nói cách
khác, trong cơ thể cô ấy tồn tại hai con người. Một người chính là bản thân cô
ấy, người còn lại chính là cô ấy lúc còn nhỏ. Theo kinh nghiệm đối với những
bệnh nhân rơi vào trường hợp này, để bảo vệ bản thân họ cùng nhân cách hiện
tại, họ phải tự đấu tranh với phần nhân cách còn lại trong con người mình. Chỉ
có thể tiêu trừ hoàn toàn nhân cách kia mới có thể khiến cô ấy hoàn toàn trở
lại bình thường. Nhưng quá trình tự tiêu trừ của nhân cách là một quá trình
cực kỳ tàn nhẫn và thống khổ. Nếu như không có khả năng chịu đựng cực lớn, thì
nhân cách hiện hữu của cô ấy sẽ có khả năng bị nhân cách hung tàn kia thay
thế, hoàn toàn biến đổi thành nhân cách đó. Chuyện này nói ra tuy rất khó hiểu
nhưng nói cho cùng thì đó chính là sự biến đổi tâm lý mà thôi.”

Louis Thương Nghiêu nghe xong lại rơi vào trạng thái trầm tư rất lâu. Hắn
không khó nhận ra vẻ nghiêm trọng trên gương mặt của bác sỹ Oswald. Nếu tình
hình của Lạc Tranh không nghiêm trọng, Oswald cũng không lâm vào tình trạng
khó xử thế này.

Một lúc lâu sau…

“Vậy tôi phải làm thế nào?” Hắn trầm giọng lên tiếng. Sự lo lắng trong ánh mắt
lúc trước đã chuyển thành sự kiên trì đầy mạnh mẽ.

“Chờ đợi!” Bác sỹ Oswald chỉ nói đúng hai chữ này. “Chúng ta chỉ có thể chờ
đợi Lạc Tranh tỉnh lại. Bệnh tâm lý không giống với bệnh trên thân thể, có thể
dùng thuốc để khống chế. Quá trình điều trị tâm lý không giống như điều trị
bệnh thông thường, nó phụ thuộc rất nhiều vào bản thân người bệnh. Tâm tình
con người vốn đã rất phức tạp cho nên không thể có sự phán đoán nào là tuyệt
đối.”

Mấy người trong phòng đều khẽ gật đầu. Bầu không khí lúc này lại càng trở nên
nghiêm trọng.

Thời gian này, Louis Thương Nghiêu gần như biến thành bảo mẫu của Lạc Tranh.
Hai tư giờ mỗi ngày hắn đều có mặt ở phòng bệnh, đảm nhiệm tất thảy công việc
chăm sóc của các hộ lý, kể cả việc lau người cho nàng. Tất cả mọi việc liên
quan đến Lạc Tranh đều do hắn tự tay làm lấy. Bởi Lạc Tranh cũng không cần
phải trị liệu đặc biệt gì cho nên chỉ cần y tá mỗi ngày ghé qua một lần để
kiểm tra tình hình của thai nhi mà thôi. Mà Louis Thương Nghiêu sau khi nhìn
thao tác của y tá hàng ngày rồi cũng tự mình học cách xem xét các số liệu kiểm
tra rồi từ đó làm thay luôn việc của mấy cô y tá. Việc làm của hắn khiến các y
tá trong bệnh viện cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ mà không hề hay biết rằng thực ra
Louis Thương Nghiêu cực kỳ ghét người khác chạm vào người Lạc Tranh, cho dù đó
là phụ nữ.

Thời gian cứ như vậy trôi đi, thấm thoát cũng đã một tuần lễ. Nếu là hôn mê
bất tỉnh thì thời gian một tuần lễ có thể coi là ngắn nhưng trường hợp mê man
như Lạc Tranh thì lại quá dài đủ để khiến người ta lo lắng. Nhưng bác sỹ
Lawrence đã cho biết tất thảy các chỉ số về mặt sức khoẻ của Lạc Tranh đều rất
bình thường, khả năng hấp thu dinh dưỡng của cơ thể nàng cũng khá tốt chứng tỏ
chức năng sinh lý cùng hô hấp của Lạc Tranh vẫn hoàn toàn ổn định.

Thai nhi vẫn phát triển rất tốt, đây cũng là điểm khiến mọi người cảm thấy vui
mừng, nhất là bác sỹ Oswald. Trước đây, ông vốn lo rằng sau khi Lạc Tranh biết
rõ chân tướng sự việc sẽ dẫn đến tình trạng tinh thần suy sụp mà ảnh hưởng đến
cục cưng trong bụng. Nhưng tình trạng mê man hiện giờ của nàng thật ra cũng là
có lợi với thai nhi lúc này. Tuy nhiên ông vẫn không quên nhắc nhở Louis
Thương Nghiêu, nếu như Lạc Tranh tỉnh lại, tâm lý nàng sẽ biến đổi thế nào vẫn
là điều chưa thể đoán biết được, sự thay đổi đó có hại tới cục cưng trong bụng
nàng không cũng là chuyện không cách nào đoán định.

Đối mặt với những chuyện như vậy, Louis Thương Nghiêu vẫn luôn tỏ ra bình
thản. Có lẽ hắn đã sớm hình thành thói quen đối diện với thực tế khắc nghiệt
rồi. Mọi chuyện hắn làm hiện giờ đều nhằm mục đích không để tình hình trở nên
xấu hơn mà thôi. Huống hồ trong lòng hắn vẫn luôn tin tưởng, tin tưởng Lạc
Tranh tuyệt đối sẽ không để cho bản thân nàng suy sụp như vậy. Bọn họ chỉ
thiếu một chút nữa, một chút xíu nữa là sẽ được hạnh phúc rồi…

Mỗi một ngày, hắn đều rất kiên nhẫn lau người cho nàng với đôi mắt tràn ngập
tình yêu thương. Chăm sóc nàng mỗi ngày dường như đã thành niềm vui của hắn.
Nhìn ngắm gương mặt say ngủ của nàng, gò má nhợt nhạt lúc trước giờ đã có sắc
hồng cũng như đôi môi mịn màng của nàng dần trở nên đỏ mọng thực khiến tâm
tình hắn như dịu lại.

Khi Louis Thương Nghiêu rảnh rỗi sẽ ngồi nhìn nàng chăm chú đến mê mẩn tâm
thần. Đôi môi mỏng của hắn cũng vô thức hiện lên ý cười dịu dàng xoá tan không
khí nặng nề của bệnh viện. Dưới ánh nắng mặt trời dịu nhẹ chiếu qua cửa sổ,
bóng dáng hắn ngồi bên giường bệnh của nàng hệt như vị chiến thần dũng mãnh
trong thần thoại Hy Lạp, đôi mắt sáng ngời cùng gương mặt cương nghị của hắn
cũng sáng lên còn hơn cả ánh mặt trời bên ngoài.

Trên giường bệnh, Lạc Tranh nằm yên tĩnh tựa như một nữ thần say ngủ dưới ánh
nắng ấm áp nhẹ nhàng chiếu rọi. Gương mặt nàng lúc này cũng không còn vẻ cứng
cỏi thường ngày mà trở nên dịu dàng đầy quyến rũ. Nhìn nàng lúc này, Louis
Thương Nghiêu lại nhớ đến bài hát nàng đã hát cho hắn nghe. Mặc dù hắn không
thông thạo ca từ của tiếng Trung cho lắm và những lời hát kia cũng không phải
quá quen thuộc nhưng mỗi lời hát của nàng đều khiến tâm tình hắn rung động
không ngừng…

Em cũng sẽ không đau buồn

Anh đừng xem thường em

Có chuyện gì không thể vượt qua, cùng lắm thì cất tiếng hát

Dù là bài hát đầy bi thương với lời ca nghẹn ngào

Cũng tốt hơn anh rất nhiều.

Em sẽ không đau buồn đâu, anh đừng xem thường em

Có chuyện gì không thể vượt qua, cùng lắm thì uống vài ly

Uống đến khi bước chân trên đường đã trở nên lảo đảo

Cũng vẫn mạnh mẽ hơn anh rất nhiều

Em vẫn sẽ rất vui vẻ…

Từng lời hát như hiện lên rõ ràng trong tâm trí của Louis Thương Nghiêu khiến
hắn không kìm lòng được mà nở nụ cười nhẹ. Hàng lông mày cương nghị tràn ngập
nhu tình, hắn đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, trong đầu thoáng
hiện lên những hình ảnh quen thuộc của cuộc sống mỗi ngày có nàng lúc trước.

Cuộc sống của nàng so với ai khác cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Bởi nàng luôn lạc
quan cho rằng hết thảy mọi chuyện đều không có gì đáng ngại, không có gì không
thể chịu đựng được. Về điểm này, nàng quả thực mạnh mẽ hơn hắn.

So với những người phụ nữ khác, nàng càng kiên cường hơn rất nhiều. Khi đối
mặt với sự bạc bẽo của Ôn Húc Khiên, nàng vẫn có thể kiên quyết đề nghị ly
hôn…

Nàng kiên cường hơn hắn cho nên khi biết được tất cả những gì hắn làm đều là
vì Liệt và Vũ, nàng chẳng những không trở nên cuồng loạn như những phụ nữ khác
mà ngược lại, lại dùng tình cảm chân thành cùng sự kiên trì để thức tỉnh Liệt…

Rượu mà nàng uống thật sự hơn rất nhiều người cho nên lúc ở Macau mới có thể
khiến người của Trúc Liên bang giơ ngón tay cái tỏ ý thán phục…

So với bất kỳ người nào khác, nàng đều luôn duy trì sự vui vẻ cho bản thân, dù
tại thời điểm bi thương nhất vẫn cất cao tiếng hát…

Cho nên một người phụ nữ như nàng sao có thể dễ dàng cho phép bản thân mình
tiếp tục yếu đuối như vậy đây?

Ánh mắt đầy thâm tình của Louis Thương Nghiêu vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, một
lúc lâu sau hắn khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đặt trong lòng bàn tay
mình, cảm nhận thấy bàn tay nàng có chút lạnh, hắn lại dùng nụ hôn của mình để
sưởi ấm cho nàng…

“Tranh, tiểu yêu tinh ham ngủ này. Giáng sinh cũng sắp tới rồi, chẳng lẽ em
còn muốn ngủ như vậy hay sao?” Giọng nói trầm thấp của Louis Thương Nghiêu
vang lên không có chút ý trách cứ nào trong đó mà tràn đầy sự yêu thương. Có
thể chăm sóc nàng như vậy là điều mà hắn vẫn luôn muốn làm.

Nụ cười dịu dàng ngưng đọng trong ánh mắt hắn, thật lâu vẫn không hề tan đi…

Giáng sinh đã tới rất gần, mà ngoài trời, tựa hồ tuyết cũng sắp rơi…


Bước sang tháng 12, những cơn mưa đặc trưng của Paris đã bị thay thế bởi những
bông tuyết lất phất. Do ảnh hưởng của vị trí địa lý nên thời gian này trong
năm tuyết thường rơi rất nhiều, đặc biệt là khi lễ Giáng sinh sắp đến.

Một ngày kia, tuy trận tuyết đầu mùa không quá lớn nhưng từng bông tuyết trắng
xoá lại rơi khá mau. Bãi cỏ bệnh viện chẳng mấy chốc đã bị bao trùm bởi màu
trắng tinh khiết của những bông tuyết trắng khiến khung cảnh lại càng thêm
tĩnh lặng.

Mùa đông vốn là mùa để lưu trữ năng lượng. Có như vậy khi mùa xuân đến vạn vật
mới có thể sinh sôi. Tất cả mọi chuyện đều không thể tránh khỏi sự an bài của
tự nhiên này.

Louis Thương Nghiêu chậm rãi cầm đồ ăn bổ dưỡng hướng về phía phòng bệnh tư
bước tới. Gần đây, có thể nói hắn đã thành một chuyên gia dinh dưỡng nghiệp
dư. Sự kiên nhẫn cùng chu đáo của hắn khi chăm sóc Lạc Tranh thực khiến
Lawrence phải mở rộng tầm mắt. Lawrence thật không ngờ tới người bạn đã kết
giao bao năm nay lại có thể chăm sóc một người phụ nữ như vậy bởi anh ta biết
rõ trước đây Louis Thương Nghiêu chán ghét phụ nữ tới nhường nào.

Mà Louis Thương Nghiêu dường như cũng đã quen với ánh mắt đầy kinh ngạc của
Lawrence. Đôi mắt hắn thoáng hiện lên ý cười rồi đưa tay tính đẩy cửa phòng
bệnh ra. Khoảnh khắc khi chạm vào tay nắm cửa, một cảm giác khó có thể nói
thành lời như một dòng điện xẹt qua toàn thân hắn, Không biết tại sao, tim của
Louis Thương Nghiêu bắt đầu đập liên hồi, thậm chí bắt đầu trở nên loạn nhịp
giống như có dự cảm về một chuyện bất ngờ vừa phát sinh.

Louis Thương Nghiêu thật không cách nào lý giải cảm giác này. Đây là loại cảm
giác lo lắng có chút quen thuộc mà hắn đã từng trải qua, còn thêm một chút
kích động đầy mãnh liệt…

Bàn tay to của hắn đem cửa phòng bệnh đẩy mạnh ra, sải bước tiến vào bên
trong. Từng bông tuyết bên ngoài cửa sổ vẫn nhẹ nhàng rơi xuống như những
chiếc lông ngỗng trắng xoá. Nhưng nơi thu hút tầm mắt của hắn – giường bệnh
của Lạc Tranh lại hoàn toàn trống rỗng.

Trái tim Louis Thương Nghiêu không khỏi thắt lại. Vứt vội phần đồ ăn bổ dưỡng
xuống, hắn vơ lấy áo khoác trên sofa xông ngay ra ngoài, suýt chút nữa đã xô
ngã cả Lawrence vừa bước tới.

“Có chuyện gì vậy?” Lawrence thấy ánh mắt hắn có chút kỳ lạ lập tức gọi với
theo hướng bóng lưng hắn.

“Không thấy Lạc Tranh đâu cả!” Khúc quanh của hành lang bệnh viện chỉ còn vọng
lại thanh âm của Louis Thương Nghiêu.

“Sao lại không thấy?” Lawrence sững người há hốc miệng lẩm bẩm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.