Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 221: Hồi 09 – Chương 19 phần 1 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 221: Hồi 09 - Chương 19 phần 1

Chương 19: Sự thật hé mở

Hai ngày sau, Lạc Tranh được Louis Thương Nghiêu đón trở về biệt thự. Sở dĩ
hắn quyết định làm như vậy cũng là nhờ ý kiến của Liệt. Liệt cho rằng, nếu như
tâm lý một người thực sự có vấn đề thì cũng không nên trốn tránh hoàn cảnh, ít
nhất cũng nên để nàng ở trong một không gian bình thường, sau đó từ từ tiến
hành trị liệu. Liệt chính là ví dụ điển hình nhất. Vấn đề về tâm lý tuy nói là
lớn nhưng cũng có thể chỉ là chuyện nhỏ. Giống như cậu ta lúc trước, các bác
sỹ vây quanh suốt 4 năm dài cũng chẳng có chút phản ứng nào, nhưng Lạc Tranh
lại chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn đã khiến cậu ta bình phục trở lại. Đó
chính là minh chứng xác thực rằng tâm trí con người vẫn là mạnh mẽ nhất.

Bác sỹ Oswald và Lawrence cũng không có ý kiến gì về việc đó. Phương thức có
lợi nhất đối với người có bệnh về tâm lý thường không giống nhau, cũng không
có tiêu chuẩn thống nhất để xác định. Hơn nữa bọn họ cũng biết Louis Thương
Nghiêu đã sớm có sự chuẩn bị về mặt tinh thần. Chính là lúc khi tâm lý Lạc
Tranh bộc phát bệnh, hắn cần phải chăm sóc thật tốt cho nàng, chăm sóc tốt cho
con của bọn họ bởi vì Louis Thương Nghiêu đã nói rất rõ ràng với các bác sỹ
rằng cho dù thế nào cũng giữ lấy đứa bé này. Đây cũng là quyết định của cả hắn
và Lạc Tranh.

Trong hai ngày vừa rồi, đối với tất cả mọi người mà nói thì đều đã có quá
nhiều chuyện xảy ra. Đầu tiên là việc cảnh sát bắt tay vào điều tra việc Ôn
Húc Khiên mưu sát Deneuve. Một khi việc điều tra đã được khởi động, luật pháp
sẽ rất nhanh chóng chứng tỏ sức mạnh của mình. Qua quá trình điều tra, với
những chứng cứ được thu thập vô cùng xác thực, Ôn Húc Khiên rốt cục cũng phải
chịu sự trừng phạt của pháp luật. Sở dĩ hắn có thể thuận lợi chờ đến ngày phán
xử như vậy phải cảm ơn Louis Thương Nghiêu đã nương tay rất nhiều. Nếu như lúc
trước không có Tân lão ra mặt ngăn cản thì có lẽ Ôn Húc Khiên đã sớm về chầu
trời rồi. Hơn nữa, Louis Thương Nghiêu cũng biết rõ cho dù mình có buông tha
cho Ôn Húc Khiên thì người của vương thất Monaco cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Họ chỉ cần treo một số tiền thưởng lớn đương nhiên sẽ có người nói ra tất cả
chân tướng sự việc.

Mà trong gia tộc Louis hai ngày nay cũng trải qua một sự thay đổi đến nghiêng
trời lệch đất. Bởi lúc trước Louis Thương Nghiêu đã sớm có sự chuẩn bị kỹ
càng, đem tất cả các sản nghiệp thuộc lĩnh vực kinh doanh bên hắc đạo của tập
đoàn tiêu trừ hoàn toàn cho nên khi công tố viên trưởng tiến hành điều tra dĩ
nhiên sẽ tra ra mấy vị trưởng bối của gia tộc kia dính vào vụ buôn lậu vũ khí.
Hơn nữa còn có tư liệu về viên đạn đã được trình lên toà trước đó cùng chứng
cứ hết thảy được tra rõ ràng cho nên ngoại trừ Beauchery Louis, các vị trưởng
bối khác trong gia tộc đều bị cáo buộc với tội danh buôn bán vũ khí trái phép
và tiến hành các hoạt động phi pháp khác.

Một phần ba tập đoàn WORLD dưới sự quản lý của Shawn cũng không may mắn thoát
được. Ông ta chẳng những biết luật phạm luật mà còn có hành vi che dấu cho
việc buôn lậu nhằm thu lợi bất chính. Cho nên Shanwn cũng bị triệu tập để thẩm
tra và chờ phán xử của toà. Về phần chánh thanh tra Sherman thì khỏi phải bàn
thêm. Vị trí mà ông ta ngồi bấy lâu nay cũng đã có không ít người nhòm ngó,
nay lại xảy ra chuyện lớn như vậy đương nhiên sẽ có người được lợi. Họ lập tức
tiếp nhận ngay vụ của Sherman và tích cực thu thập chứng cứ đầy xác thực để
tống ông ta vào tù.

Hết thảy mọi chuyện được bố trí cực kỳ tỉ mỉ bao lâu nay chỉ trong nháy mắt đã
hoàn toàn bị huỷ diệt tan tành. Các vị trưởng bối trong gia tộc Louis xem
chừng lần này sẽ được nghỉ ngơi khá lâu.

Nhất là Beauchery Louis, nhiều năm qua ông ta vẫn luôn dè chừng, không để bản
thân mình phạm phải sai lầm gì. Ông ta biết rõ mấy vị trưởng bối trong gia tộc
đối với việc Louis Thương Nghiêu khống chế mọi công việc kinh doanh của gia
tộc luôn tỏ ra bất mãn và không phục nhưng họ cũng không làm được gì. Mấy vị
trưởng bối đó lại không tin tưởng cho con cháu mình quản lý sản nghiệp nên đều
tự mình đảm nhận hết thảy, không ngừng tính toán mưu kế để dồn Louis Thương
Nghiêu vào đường cùng. Thật không ngờ, Louis Thương Nghiêu lại vì một người
phụ nữ mà đem tất cả sản nghiệp cùa gia tộc trở lại con đường chính một lần
nữa.

Trong vòng hai ngày đó, Louis Thương Nghiêu cũng không khoanh tay ngồi nhìn.
Hắn đã lập tức đem toàn bộ sản nghiệp của tập đoàn củng cố lại, kể cả một phần
ba tập đoàn của Shawn. Sau khi những người liên quan đều bị phạt tù, Louis
Thương Nghiêu lập tức bỏ tiền ra mua lại toàn bộ cổ phần của họ, kể từ đó hắn
cũng hoàn toàn nắm quyền kiểm soát tập đoàn WORLD, không phải cố kỵ bất kỳ thế
lực nào trong gia tộc nữa.

Mỗi ngày, Lạc Tranh đều bị Louis Thương Nghiêu ép ăn đủ phần dinh dưỡng dành
cho hai người. Mặc dù ăn xong nàng lại nôn ra hết thảy nhưng Louis Thương
Nghiêu vẫn không hề tỏ ra khó chịu mà vẫn cực kỳ nhẫn nại chăm sóc cho nàng.
Hắn thực sự đảm nhiệm rất tốt vị trí của người chồng đảm đang, chuẩn bị mọi
thứ cực kỳ chu toàn cho Lạc Tranh và cục cưng.

Khi Louis Thương Nghiêu đích thân đem ly nước trái cây tươi đặt vào tay Lạc
Tranh, chăm chú nhìn nàng uống một ngụm lớn thật ngon lành rồi mỉm cười khiến
Lạc Tranh có chút ngạc nhiên hỏi lại, “Anh không cần phải tới công ty sao?”

Hai ngày nay, Lạc Tranh cũng có nghe được ít nhiều chuyện liên quan đến việc
xáo trộn nhân sự trong tập đoàn WORLD. Xảy ra những chuyện như vậy mà nàng lại
không hề thấy hắn tới công ty xử lý công việc mà ngày ngày đều ở nhà chăm sóc
nàng như vậy thực sự quá kỳ lạ.

Louis Thương Nghiêu đương nhiên nhìn ra sự nghi vấn trong ánh mắt nàng, hắn
chỉ vươn tay ra cười nhẹ rồi nói, “Qua đây cho anh ôm em đi!”

Lạc Tranh ngoan ngoãn bước tới, ngồi vào lòng hắn, quàng tay qua cổ rồi ngước
mắt nhìn vào gương mặt của Louis Thương Nghiêu.

Sự yên tĩnh lúc này thật khiến tâm tình Louis Thương Nghiêu có cảm giác cực kỳ
hưởng thụ. Nếu như có thể, hắn tình nguyện dùng tất cả mọi thứ để đánh đổi lấy
sự yên tĩnh thế này.

“Em yên tâm, có rất nhiều chuyện anh có thể xử lý tại phòng làm việc ở nhà là
được rồi. Không cần thiết phải tới công ty. Hiện giờ, em mới là đối tượng quan
trọng cần bảo vệ.” Louis Thương Nghiêu cúi đầu cười khẽ, đem khuôn mặt cương
nghị vùi sâu vào mái tóc nàng, hít thật sâu mùi hương thơm ngát thuộc về riêng
nàng.

“Khiến anh khẩn trương như vậy đâu chỉ có mình em, còn cả cục cưng nữa mà.”
Lạc Tranh bị hắn cọ vào má khiến nàng cảm thấy ngưa ngứa rồi bật cười khúc
khích. Cho tới bây giờ, nàng chưa từng có được cảm giác đầy đủ thế này, dường
như nàng và hắn đã hợp thành một thể không cách nào chia tách vậy.

“Cả hai anh đều khẩn trương như nhau!” Louis Thương Nghiêu nén lại sự lo lắng,
ôm chặt lấy nàng ghì vào trong ngực dịu dàng nói, “Tranh, bởi có em, anh mới
có thể cảm nhận được hạnh phúc. Cho nên tất cả mọi thứ đều không quan trọng
bằng em và con.”

Louis Thương Nghiêu biết rõ Lạc Tranh vẫn không chịu đối mặt với thực tế. Bởi
vì từ khi rời toà đến giờ, nàng vẫn không hề hỏi thăm chuyện của mẹ mình cũng
không hề nhắc đến chuyện của cha mình năm xưa. Ngay cả lúc ở trên toà đã xảy
ra chuyện gì nàng cũng không muốn nghĩ tới. Việc nàng có thể bình thản rút ra
khỏi luật giới cũng đủ khiến người ta kinh ngạc tột độ rồi. Còn những việc
liên quan đến năm nàng mười tám tuổi cùng thời thơ ấu đau buồn kia, Lạc Tranh
đều muốn chôn chặt tận đáy lòng mãi mãi.

Louis Thương Nghiêu thừa nhận mình là một người đàn ông ích kỷ. Hắn chỉ muốn
mỗi ngày nhìn nàng vui vẻ thế này bởi vì từ trong ánh mắt tràn ngập niềm vui
cùng hạnh phúc của nàng mà nói thì có lẽ cục cưng cũng được như vậy. Cho nên
những chuyện liên quan đến quá khứ đó Louis Thương Nghiêu cũng không muốn chủ
động nhắc tới, thậm chí hắn còn có chút ích kỷ nghĩ rằng nếu như có thể đem
những chuyện đó chôn dấu cả đời thì càng tốt.

Hai người họ cứ thế tiếp tục cuộc sống cực kỳ êm đềm. Vì Lạc Tranh đang có
thai nên nàng muốn gì Louis Thương Nghiêu đều chiều nàng hết thảy. Chỉ cần là
món Lạc Tranh muốn ăn, cho dù khó khăn đến thế nào hắn cũng sai người tìm mua
cho bằng được. Có thể thấy trong lòng hắn cực kỳ quan tâm và khẩn trương cho
sức khoẻ của nàng và cục cưng.

Bầu không khí ngọt ngào một buổi chiều kia đột ngột bị tiếng chuông cửa vang
lên quấy nhiễu. Louis Thương Nghiêu mỉm cười đứng dậy ra mở cửa mà Lạc Tranh
cũng đi theo sát hắn không rời. Kể từ khi rời bệnh viện, nàng tựa hồ luôn dính
lấy Thương Nghiêu như một đứa trẻ vậy.

Cửa chính của phòng khách được chậm rãi mở ra, khuôn mặt đang tươi cười của
Louis Thương Nghiêu cũng khẽ ngưng lại. Người tới thăm không phải ai khác mà
chính là ông nội hắn – Beauchery Louis.

Sự xuất hiện của Beauchery Louis làm cho bầu không khí vốn tràn ngập hương vị
hạnh phúc cùng ấm áp trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.

Đây là lần đầu tiên Beauchery Louis tới nơi mà Lạc Tranh và Louis Thương
Nghiêu cùng chung sống. Sau khi bước vào trong, Lạc Tranh định đi chuẩn bị trà
và bánh thì giọng nói có chút lạnh lùng của Beauchery Louis khẽ vang lên,
“Không cần phiền phức như vậy. Ta chỉ nói mấy câu thôi, nói xong sẽ đi ngay.
Hai người ngồi xuống trước đi.”

Trong mắt Lạc Tranh lúc này thoáng hiện lên chút bất an cùng dè dặt. Louis
Thương Nghiêu thấy vậy liền kéo nàng ôm vào lòng, cùng ngồi xuống ghế đối diện
với Beauchery Louis.

“Ông nội, ông đến đây là vì chuyện gì?”

Beauchery Louis nhìn hai người họ bằng ánh mắt có chút xét nét một hồi rồi mới
lên tiếng, “Thương Nghiêu, tuy việc liên hôn vừa rồi giữa gia tộc ta và vương
thất Monaco đã thất bại nhưng anh cũng phải tính đến vấn đề hợp tác về mặt
năng lượng của gia tộc. Nếu như bên họ không hứa hẹn về việc hợp tác thì cũng
đành, nhưng hiện giờ cái chết của công chúa Deneuve cũng khiến cho họ bị tổn
thương không nhỏ.”

Louis Thương Nghiêu có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói đó liền lạnh lùng cất
lời, “Ông nội, ông muốn nói gì?”

Beauchery Louis cũng không muốn vòng vo thêm nữa liền nói thẳng, “Ta biết rõ
anh đã thử nói chuyện lại với bên vương thất Monaco về vấn đề hợp tác khai
thác năng lượng và sáng sớm nay ta cũng đã nói chuyện điện thoại với bên họ.”

“Vậy sau đó?” Louis Thương Nghiêu đương nhiên hiểu Beauchery Louis tới đây
nhất định là có ý đồ.

“Thương Nghiêu, vương thất Monaco không phải chỉ có một vị công chúa. Anh nên
biết còn rất nhiều vị công chúa có hảo cảm với mình, hơn nữa vương thất Monaco
vẫn muốn giữ lời hứa lúc trước…”

“Ông nội, thật xin lỗi. Cháu nghĩ ông biết rất rõ rằng cháu đã kết hôn. Hơn
nữa…” Louis Thương Nghiêu không đợi ông ta nói xong liền ngắt lời. Hắn lại
nhìn đến gương mặt có chút tái nhợt của Lạc Tranh đang nép vào ngực mình rồi
nói tiếp, “Vợ của cháu đã mang thai, hiện giờ cháu chẳng những có trách nhiệm
của người chồng mà còn gánh vác trách nhiệm làm cha nữa. Muốn cháu vì lợi ích
từ bỏ vợ con là điều không thể được.”

Beauchery Louis dường như đã sớm ngờ tới hắn sẽ nói như vậy nên sắc mặt ông ta
cũng không hề biến đổi chút nào mà chỉ nhẹ nhàng nói, “Thật đúng là cha nào
con nấy mà!”

Nói xong, ông ta đưa mắt nhìn Louis Thương Nghiêu rồi nói tiếp, “Thương
Nghiêu, đừng quên hiện giờ ta là trưởng bối lớn nhất ở gia tộc Louis. Số cổ
phần ta nắm giữ ở tập đoàn WORLD cũng không ít. Tuy anh đã thu mua cổ phần của
mấy vị trưởng bối khác trong gia tộc nhưng chỉ cần ta còn sống một ngày thì
quyết không để cho huyết thống của gia tộc Louis bị bình dân hóa. Nói như vậy
có nghĩa là ta cũng không quan tâm đến vấn đề hợp tác năng lượng với vương
thất Monaco nữa. Có thể hợp tác là chuyện tốt, bằng không vẫn còn có rất nhiều
quốc gia khác đang sẵn sàng hợp tác với chúng ta. Nhưng ta vẫn kiên trì muốn
anh rời khỏi Lạc Tranh không chỉ bởi vì thân phận của cô ấy mà còn có cả vấn
đề tinh thần của cô ấy nữa.”

Một câu của Beauchery Louis nói thẳng ngay vào vấn đề của Lạc Tranh càng khiến
cho sắc mặt nàng thêm tái nhợt. Lúc này nàng hệt như một đứa trẻ vô lực vùi
vào trong ngực Louis Thương Nghiêu. Kể từ khi trở về biệt thự, nàng trở nên
khác hẳn lúc trước. Tuy bề ngoài dáng vẻ của nàng không có gì thay đổi nhưng
tính tình lại như một đứa trẻ vậy.

“Ông nội!” Louis Thương Nghiêu đưa tay che kín hai tai Lạc Tranh lại như người
cha che chở cho đứa con gái nhỏ. Hàng lông mày của hắn khẽ nhíu lại, “Những
vấn đề mà ông quan tâm cháu đều không để ý. Ông đừng quên mẹ của cháu cũng là
một người xuất thân bình thường. Vậy chẳng lẽ trong mắt ông cháu cũng là một
đứa trẻ bình dân?”

“Anh sai rồi, Thương Nghiêu!” Âm lượng giọng nói của Beauchery Louis khẽ tăng
lên đôi chút, “Mẹ của anh mặc dù không phải xuất thân danh môn nhưng Tân gia
trong xã hội cũng có địa vị nhất định. Tạm không nói đến cha của Tân Thanh Hà
là một công tố viên trưởng đầy danh tiếng mà nói riêng Tân lão đó cũng là
người có danh vọng trong luật giới. Cho dù có bỏ qua địa vị của ông ấy thì ta
cũng rất nể trọng Tân lão. Nhưng Lạc Tranh chỉ là con của một gia đình bình
dân. Ta còn nghe giới truyền thông loan tin không khí phiên xử hôm đó cực kỳ
sôi sục, thậm chí còn có người nghi ngờ Lạc Tranh giết cha mình. Một người
nguy hiểm như vậy sao ta có thể thừa nhận cô ấy là cháu dâu của gia tộc Louis
chứ?”

“Lạc Tranh, cô ấy không giết người!” Louis Thương Nghiêu nghiêm giọng khẳng
định.

Beauchery Louis nghe vậy trầm mặc hồi lâu rồi lại nhìn thấy hai tay Louis
Thương Nghiêu vẫn bịt chặt bên tai Lạc Tranh liền ra hiệu muốn cùng nàng nói
chuyện. Louis Thương Nghiêu chần chừ một chút rồi cũng buông tay ra. Ánh mắt
Lạc Tranh lúc này tràn ngập vẻ hoảng sợ nhìn chăm chú về phía Louis Thương
Nghiêu.

“Lạc luật sư!” Beauchery Louis khẽ lên tiếng. Ông ta cũng đã nghe nói ít nhiều
về tình hình của nàng nên càng không muốn Louis Thương Nghiêu gánh lấy trách
nhiệm này. Căn bệnh của nàng chẳng biết đến lúc nào có thể chữa khỏi, ông ta
không muốn cháu mình bị liên lụy cả đời.

Lạc Tranh đưa mắt nhìn về phía ông ta chờ nghe nói tiếp.

“Lần này cô có thể giúp gia tộc Louis thoát khỏi án kiện khiến ta thật sự rất
cảm kích. Nếu như không có cô một mực kiên trì thì Thương Nghiêu cũng không
thoát tội được. Theo lý mà nói thì ta không nên nói mấy lời tuyệt tình thế này
nhưng mà…” Bộ dạng của ông ta lúc này nhìn vào trông rất hiền lành, nụ cười
cũng thường trực trên môi nhưng giọng điệu lại cực kỳ kiên định, “Ta hy vọng
cô có thể rời khỏi Thương Nghiêu. Hơn nữa sau khi sinh ra đứa bé thì hãy đưa
nó trả về cho gia tộc Louis. Tuy đứa bé đó mang huyết thống bình dân nhưng dù
sao cũng là con của Thương Nghiêu, ta…”

“Ông nội!” Sắc mặt của Louis Thương Nghiêu đã thay đổi đến xạm đen lại, giọng
điệu của hắn cũng lạnh băng, “Ông nhất định phải khiến bi kịch của cha mẹ cháu
tái diễn hay sao? Còn muốn dùng lại cách cũ đem tiền để mua đứa trẻ?”

“Thương Nghiêu, ta không có hỏi ý kiến của anh.” Giọng điệu của Beauchery
Louis vẫn hờ hững như vậy, lại lần nữa nhìn về phía Lạc Tranh lên tiếng, “Lạc
luật sư, cô mang thai con của Thương Nghiêu như vậy chắc hẳn cũng đã nghĩ tới
có ngày ta sẽ tới tìm cô.”

Cánh môi Lạc Tranh có chút run rẩy, nếu so với bộ dạng tỉnh táo trước kia của
nàng thì Lạc Tranh lúc này trông cực kỳ hoảng loạn. Bàn tay nhỏ bé của nàng
khẽ đặt lên bụng, lắc đầu nói, “Tôi sẽ không rời khỏi Thương Nghiêu, cũng
không giao đứa bé cho ông!” Đây cũng là sự kiên trì xuất phát từ tận đáy lòng
nàng.

Louis Thương Nghiêu nhìn về phía Lạc Tranh bằng ánh mặt cực kỳ dịu dàng, lại
kéo nàng ôm thật chặt vào trong lòng.

Lạc Tranh cũng không hề nhìn về Beauchery Louis ở phía đối diện mà chỉ dựa đầu
vào ngực Thương Nghiêu giống như người chết đuối vớ được bè gỗ vậy. Bộ dạng
yếu ớt của nàng càng khiến ý muốn bảo vệ của Louis Thương Nghiêu thêm mãnh
liệt.

“Ông nội, hãy vứt bỏ quan niệm thế tục đó đi. Gia tộc Louis giờ cũng chỉ là
một danh hiệu mà thôi, huyết thống vương thất cao quý gì đó đã sớm không còn
nữa rồi, ông còn kiên trì vì cái gì nữa. Hiện giờ cũng đâu phải chế độ quân
chủ lập hiến, chẳng lẽ chỉ vì muốn giữ vững cái huyết thống cao quý đầy hư vô
đáng buồn cười đó mà phải vứt bỏ tự do và người mình yêu thương thì cháu không
làm được. Nếu như ông thật sự muốn cháu và Lạc Tranh phải lặp lại bi kịch của
cha mẹ cháu một lần nữa thì chẳng lẽ ông lại định ôm lấy con của cháu mà cô
độc cả đời hay sao?”

“Thương Nghiêu, sao anh lại không chịu hiểu tâm tư của ta chứ? Ta không thể
ngồi nhìn gia tộc Louis đời sau không bằng đời trước được…”

“Ông nội…”

“Ông Beauchery, ông đã sai rồi. Thân phận của Lạc Tranh tuyệt đối không hề tầm
thường chút nào. Nếu như ông cứ kiên quyết chia rẽ hai người họ thì bi kịch
này không chỉ đơn thuần kéo dài một đời này đâu.”

Khi Louis Thương Nghiêu còn đang tranh luận với ông nội mình thì một giọng đàn
ông rất quen tai vang lên từ phía cửa chính. Hơi lạnh của mùa đông cũng theo
cánh cửa mở ra cùng với người đàn ông vừa xuất hiện mà ào vào phòng khách. Vạt
áo khoác của anh ta nhẹ nhàng lay động theo làn gió nhưng ánh mắt thì cực kỳ
kiên định.

Ba người trong phòng đồng loạt quay lại nhìn…

Thì ra là Dennis!

Thậm chí phía sau anh ta còn có…Tân Thanh Hà.

“Mẹ, hai người…” Ánh mắt Louis Thương Nghiêu lộ rõ vẻ nghi hoặc nhìn về phía
cửa.

Dennis cùng Tân Thanh Hà bước vào trong rồi đóng cửa lại cẩn thận. Hàn khí từ
bên ngoài cũng rất nhanh chóng bị không khí ấm áp trong phòng xua đi.

“Tôi cùng bác gái tới đây là vì không muốn nhìn thấy bi kịch của lịch sử lại
tái diễn nặng nề thêm nữa.” Dennis ngồi xuống rồi nói lên những lời đầy bất
ngờ.

Bi kịch của lịch sử? Chẳng những Beauchery Louis ngẩn người mà cả Louis Thương
Nghiêu cũng cảm thấy khó hiểu, còn Lạc Tranh thì ngước đôi mắt có chút mơ hồ
nhìn Dennis.

Dennis hít sâu một hơi rồi lấy từ trong túi ra một con gấu bông. Đây là những
món đồ mà cha của anh ta đã trao lại. Hiện giờ, cha của Dennis cũng đã qua đời
sau khi dặn dò và giao phó lại hết thảy mọi chuyện.

“Lạc Tranh, em còn nhớ món đồ chơi này không?” Anh ta nhìn về phía Lạc Tranh
nhẹ giọng hỏi.

Ánh mắt Louis Thương Nghiêu thoáng hiện lên một chút kinh hãi bởi hắn đột
nhiên nhớ lại Lạc Tranh đã từng nói về chuyện hồi nhỏ nàng có phải từng có một
gấu bông hay không. Hắn vẫn còn nhớ đây chính là con gấu bông ở căn nhà cũ mà
hắn muốn tìm nhưng không thấy. Không hiểu sao món đồ chơi này giờ lại ở trong
tay Dennis.

Lạc Tranh nhìn chằm chằm vào con gấu bông hồi lâu. Ánh mắt nàng lúc đầu vốn có
chút nghi hoặc rồi dần dần có sự biến đổi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn,
ngón tay cầm lấy món đồ chơi cũng nhẹ nhàng run rẩy.

“Tôi nhớ, tôi từng có một con gấu bông thế này!”

“Em còn nhớ là ai đã tặng cho em không?” Thanh âm của Dennis cực kỳ nhẹ nhàng
như thể sợ làm cho nàng hoảng sợ vậy.

Vẻ mặt Lạc Tranh hiện rõ vẻ suy tư, nàng suy nghĩ rất lâu, lông mày cũng nhíu
chặt lại rồi mãi sau đó liền lắc lắc đầu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.