Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 22: Hồi 03- Chương 12 – Part 2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 22: Hồi 03- Chương 12 - Part 2

“Câu vừa rồi của em nếu như mang ý khẳng định, như vậy cho thấy em đã bắt đầu
hiểu tôi rồi. Còn nếu mang ý nghi ngờ tức là em đang muốn tìm hiểu về tôi. Cho
dù là ý gì, tôi cũng có thể nhận ra rằng, ở trong lòng em, tôi đã có vị trí
nhất định.” Thương Nghiêu đưa tay nhẹ nhàng chọn lấy một chiếc cà vạt, nở nụ
cười tà mị, hướng nàng nói, “Em sẽ không vì chuyện giúp tôi thắt cà vạt mà
lãng phí thời gian chứ?”

Lạc Tranh nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra. Đây là phương thức
mà giáo viên yoga của nàng đã dạy. Vốn là bài tập giúp điều hoà hô hấp để tạo
nên sự cân bằng cho cơ thể nhưng nàng lại phát hiện ra, chiêu này dùng để áp
chế lửa giận thực sự rất hữu ích.

Không nói một lời, cầm lấy cà vạt trong tay Thương Nghiêu, Lạc Tranh tức giận
đem cà vạt vòng qua cổ hắn. Do hắn khá cao lớn, nên ánh mắt tức giận của nàng
chỉ tập trung vào phần cổ của hắn. Không cần nghĩ cũng biết, giờ khắc này, ánh
mắt của hắn có mấy phần lấp lánh.

Nhìn hành động của nàng, nụ cười trên môi Thương Nghiêu càng nồng đậm, nhàn
nhã hưởng thụ cảm giác được nàng tự tay thắt cà vạt. Hai tay hắn lại vô cùng
tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Bất chợt phát hiện, người phụ nữ
đang đứng trước mặt hắn bất luận cảm xúc, vóc dáng, gương mặt, thậm chí là hơi
thở đều khiến hắn vô cùng thoải mái.

Lạc Tranh có thể cảm nhận được bàn tay hắn bắt đầu không yên, cũng không buồn
phản ứng lại, mặc kệ hắn tuỳ tiện khoá chặt eo nàng. Loại chuyện kiểu này nàng
đã sớm rút ra bài học, càng cự tuyệt lại càng có kết cục không tốt, nhất là
đối với người đàn ông bá đạo như hắn, không có phản ứng mới có thể khiến hắn
an phận mà dừng lại.

Hơi thở đàn ông váng vất tưởng chừng như thấm vào tận xương tuỷ khiến đầu ngón
tay Lạc Tranh có chút luống cuống. Nàng chỉ cảm thấy vòng tay của hắn càng lúc
càng siết chặt. Vội vàng thắt thật nhanh cà vạt, nhẹ giọng nói, “Xong rồi,
Thương Nghiêu tiên sinh”

Nhưng…

Vòng tay của hắn lại càng siết chặt hơn, hơi cúi xuống, kéo hai tay nàng đặt
trên vòm ngực rộng. Ngón tay của nàng cách một lớp y phục vẫn có thể cảm nhận
được da thịt cường tráng của hắn.

“Em đã nghe tin nhắn của tôi sao?” Giọng nói của hắn đầy vẻ dụ hoặc lại vô
cùng ấm áp…

Lạc Tranh tâm tư có chút rối loạn, đưa mắt nhìn hắn khẽ nói, “Thương Nghiêu
tiên sinh có nhắn tin cho tôi sao? Thật xin lỗi, điện thoại của tôi thường
xuyên tắt máy. Hơn nữa, tôi cũng đang vội. Nếu như Thương Nghiêu tiên sinh
không có chuyện gì khác, xin buông tay, tôi muốn trở về văn phòng.”

“Ai nói tôi không có chuyện gì?” Thương Nghiêu giận quá hóa cười, không có
buông nàng ra, ngược lại càng ôm chặt hơn, ôm lấy đầu nàng áp vào lồng ngực
hắn.

“Đêm qua tôi gặp ác mộng, khi tỉnh lại thật sự rất muốn nghe giọng nói của
em…”

Lạc Tranh áp tai trên ngực hắn, tiếng nói trầm thấp cùng với tiếng tim đập
trầm ổn trong lồng ngực cơ hồ chấn động bên tai nàng. Không thể không thừa
nhận, lời nói của hắn khiến tâm tư nàng nảy sinh một hồi cuồng loạn.

“Anh…là cơn ác mộng thế nào?” Nàng không khỏi nhớ tới sự vô lực của mình đêm
qua. Tuy nói ác mộng không thể thành thực nhưng cảm giác cô độc sau khi thanh
tỉnh từ trong cơn ác mộng tột cùng là thế nào nàng hiểu rất rõ.

Giọng trầm thấp của hắn khẽ vang lên, “Tôi mơ thấy, người tôi quan tâm nhất bỏ
tôi mà đi…”

Lạc Tranh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn hắn có chút ngờ vực. Thứ nhất, nàng không
nghĩ tới hắn sẽ kể với nàng. Thứ hai, không ngờ hắn cũng có lúc tỏ ra yếu đuối
như vậy.

Ánh mắt Thương Nghiêu chợt lóe lên tia thâm thúy vô cùng phức tạp, khiến nàng
tin tưởng hắn không hề nói dối.

Người khiến hắn quan tâm nhất rốt cuộc là người như thế nào?

Là đàn ông hay phụ nữ?

Là trẻ con hay trưởng bối của hắn?

Bạn bè hay người yêu?

Nghĩ tới đây, thẳm sâu tận đáy lòng nàng nổi lên một hồi chua xót, rất không
thoải mái…

Liền đó, chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng bị hắn giữ lấy, đầu hơi cúi xuống chăm
chú nhìn nàng không hề chớp mắt, giọng nói ấm áp vang lên như rót mật bên
tai…

“Tranh, thật ra tối qua em có nhận được tin nhắn của tôi, đúng không? Hơn nữa,
tối qua em cũng không ngủ được…”

Lạc Tranh tâm tư chợt run rẩy. Hắn làm sao mà biết được? Sao hắn có thể biết
rõ nhất cử nhất động của nàng như vậy?

Không được, không được. Hôm nay nàng quá bị động rồi. Từ khi bước vào căn
phòng này, nàng liên tục có cảm giác bị hắn dẫn dắt. Kéo bàn tay to lớn của
hắn khỏi eo, thoát khỏi sự bao vây, nàng nhẹ nhàng lên tiếng, “Khiến Thương
Nghiêu tiên sinh thất vọng rồi, tối hôm qua tôi ngủ rất ngon.”

“A?” Thương Nghiêu nghe xong, lông mày hơi nhíu lại tựa như cười, khôi phục
lại bộ dáng tà mị, lười biếng ngồi xuống ghế sofa. Ánh mặt trời xuyên qua rèm
cửa chiếu lên thân hình cao lớn của hắn, vô cùng ưu nhã.

“Xem ra là tôi tự mình đa tình.” Hắn cười càng rạng rỡ hơn, đôi mắt thâm thuý
như chim ưng nhìn vào ngón tay đeo nhẫn của nàng, “Hoặc là Luật sư Lạc gần đây
có chuyện vui, nên đến nằm mộng cũng là giấc mộng đẹp.”

Lạc Tranh vô thức nắm tay lại, da thịt mềm mại bị cạnh của viên kim cương trên
chiếc nhẫn ép phải, có chút đau đớn…

Hắn rõ ràng đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay nàng. Hơn nữa, Húc Khiên luôn coi
hắn là bạn tốt, chuyện kết hôn quan trọng như vậy, nhất định đã thông báo cho
hắn rồi.”

Nàng cắn cắn môi, khẽ nói, “Chuyện tốt đẹp như vậy chẳng ai có thể từ chối
cả.”

Đáy mắt Thương Nghiêu dường như nổi lên ý cười…

“Cũng đúng, người luôn thích đương đầu với thử thách như em, sao có thể chịu
được một cuộc sống tẻ nhạt.” Hắn điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhìn nàng, hờ
hững nói, “Đêm nay tôi sẽ trở về Pháp, em trở về chuẩn bị một chút đi.”

Lạc Tranh thực sự không hiểu lời của hắn, “Tôi cần chuẩn bị cái gì?”

“Đương nhiên là cùng tôi về Pháp!” Thương Nghiêu chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt
thể hiện rõ ràng đây là chuyện hiển nhiên, không cần phải bàn cãi, “Em là luật
sư đại diện của tập đoàn tôi, chẳng lẽ lại nghĩ sẽ ở Hongkong xử lý pháp vụ
của RM?”

Lạc Tranh chỉ cảm thấy buồn cười, “Thương Nghiêu tiên sinh, cách thức làm việc
của văn phòng chúng tôi, ngài không cần phải bận tâm. Nếu ngay cả việc xử lý
chút khoảng cách này cũng không làm tốt, làm sao mỗi năm văn phòng có thể nhận
được nhiều hợp đồng như vậy.”

Hắn đùa kiểu gì thế, muốn nàng cùng đi Pháp? Cho dù thực sự muốn nàng tới Pháp
một chuyến, cũng không thể là thời điểm này.

“Tập đoàn RM không giống như các công ty nhỏ, chuyện em cần xử lý thực sự rất
nhiều. Qua Pháp một thời gian, cho dù đối với hoạt động của công ty hay là cá
nhân tôi, em đều có cơ hội hiểu rõ ràng hơn.” Thương Nghiêu thong thả nói.

“Đối với việc của tập đoàn RM, tôi tự nhiên sẽ lựa chọn phương pháp thích hợp
cùng thời điểm thích hợp để tìm hiểu rõ ràng. Nhưng riêng đối với Thương
Nghiêu tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không có hứng thú muốn tìm hiểu.” Lạc
Tranh chăm chú nhìn hắn, dùng giọng điệu bình thản nhất lên tiếng.

“Không, em sai rồi.” Thương Nghiêu cười lắc đầu, “Người em cần hiểu rõ nhất
chính là tôi. Trước hết phải hiểu tôi, mới có thể hiểu rõ tôi điều hành công
ty như thế nào. Biết rõ sở thích của tôi, em mới có thể tận lực cống hiến cho
tập đoàn RM. Nói một cách khác, tôi là ông chủ của em, em căn bản không có
quyền cự tuyệt.”

Lạc Tranh nghe xong, không hề cảm thấy hoảng sợ, nhẹ nhàng nhắc nhở hắn,
“Thương Nghiêu tiên sinh, xin ngài nhớ kỹ, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp
tác. Nếu như ngài đề xuất yêu cầu quá mức phi lý, hợp đồng giữa hai bên hoàn
toàn có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào.”

“Nói như vậy, tức là yêu cầu của tôi đối với em rất vô lý?” Thương Nghiêu
giọng điệu có vẻ hứng thú.

Lạc Tranh lạnh lùng cười khẽ, “Tôi nghĩ việc Thương Nghiêu tiên sinh cần quan
tâm lúc này là chuẩn bị quà mừng cho hôn lễ của Húc Khiên như thế nào. Là bạn
tốt, cũng không thể quên quà tặng mới đúng chứ?”

“Em yên tâm, tôi nhất định sẽ dành tặng một món quà bất ngờ nhất cho hôn lễ
của em. Nhưng trước ngày cử hành hôn lễ, theo tôi về Pháp xử lý công việc vẫn
nằm trong chức trách của em.” Thương Nghiêu chậm rãi nói: “Đương nhiên, em
cũng có thể đơn phương hủy bỏ hợp đồng, nhưng hậu quả sẽ nằm ngoài sức tưởng
tượng.”

“Thương Nghiêu tiên sinh đang uy hiếp tôi sao?” Lạc Tranh lạnh lùng nhìn hắn,
“Chẳng lẽ ngài đã quên, tôi là luật sư, điều khoản bồi thường khi vi phạm hợp
đồng, tôi là người rõ ràng nhất.”

“Bản hợp đồng đó sao?” Thương Nghiêu bộ dáng nhàn nhã tự đắc ngồi vắt chân
nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy tự tin.

“Mọi điều khoản đã thỏa thuận trên hợp đồng đều có hiệu lực pháp lý. Về điểm
này, Húc Khiên rõ ràng hơn em nhiều.”

Lạc Tranh bất giác sững người, “Húc Khiên và anh còn có thỏa thuận khác sao?”

Bởi vì ngày ký hợp đồng nàng không có tham dự, đương nhiên không rõ rốt cục đã
có chuyện gì phát sinh.

Thương Nghiêu nghe vậy lông mày khẽ nhếch lên, thái độ vương giả dường như đã
sớm dự liệu được hết thảy, nở nụ cười của kẻ chiếm được thế thượng phong.

“Là do Húc Khiên quá sốt sắng với vụ hợp tác này. Tôi chỉ thuận miệng nói,
“Nếu văn phòng luật vi phạm hợp đồng thì sẽ xử lý thế nào?”. Húc Khiên lập tức
tuyên bố, “Nếu như văn phòng luật vi phạm hợp đồng, tiền đền bù thiệt hại sẽ
gấp 100 lần giá trị đã ký kết. Hơn nữa, thái độ của cậu ta vô cùng nghiêm túc,
còn lập ra văn bản hẳn hoi, khiến tôi không cách nào từ chối. Thương Nghiêu
nhẹ nhàng nói, vẻ hờ hững đủ đánh tan sự tỉnh táo trên khuôn mặt Lạc Tranh.

Lạc Tranh chợt cảm thấy tim mình lạnh buốt…

Tiền bồi thường gấp 100 lần giá trị hợp đồng…

Thương Nghiêu đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, đem khuôn mặt nhỏ nhắn
của nàng xoay về phía hắn, nở nụ cười xấu xa vô cùng tà mị, ngay cả ánh mắt
cũng toát lên vẻ cuồng ngạo không hề che dấu.

“Tranh…” giọng nói vô cùng dịu dàng của hắn cất lên, mang theo chút ám muội

“Em cũng biết năng lực tài chính của văn phòng luật thế nào. Trả tiền bồi
thường gấp 100 lần cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ tài sản của Húc Khiên sẽ
mất sạch. Em lại sắp kết hôn với hắn, chẳng lẽ muốn lấy một ông chồng nghèo
kiết xác hay sao?”

Ánh mắt Lạc Tranh nhìn hắn thoáng có chút do dự…

“Đêm nay, máy bay riêng của tôi sẽ chờ ở khách sạn. Đương nhiên, em có thể lựa
chọn không đi cùng tôi. Nhưng mà, nếu ngày mai lúc tôi đến công ty không nhìn
thấy bóng dáng em, tôi sẽ coi như em tự ý hủy bỏ hợp đồng. Hắn rõ ràng nhìn ra
sự do dự trong mắt nàng, cười cười, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, đặt lên
vầng trán mịn màng của nàng một nụ hôn.

“Tôi chờ em!”

Cục diện bất ngờ đảo chiều khiến tâm trạng vốn bình tĩnh của Lạc Tranh bỗng
chốc bị đập tan tành…


Nhà của cha mẹ Húc Khiên ở Hongkong nằm trong khu Vịnh Nước Cạn, cảnh sắc tươi
đẹp, là khu vực cao cấp nổi tiếng ở đặc khu hành chính này. Những ngôi nhà nơi
đây được thiết kế vô cùng xa hoa, thế dựa núi hướng biển với những quán cà phê
vỉa hè lãng mạn, nhà hàng cao cấp, bờ cát dài trắng mịn, đường mòn yên tĩnh
ven biển tạo thành đặc trưng riêng, tráng lệ tột bậc.

Cha của Ôn Húc Khiên, Ôn Triết là quan chức cao cấp trong chính phủ Hongkong.
Mẹ, Đường Diệu Liên là bác sỹ khoa ngoại thần kinh hàng đầu. Nhưng hiện giờ,
cặp vợ chồng họ đều đã nghỉ hưu, hưởng thụ cuộc sống thanh nhàn.

Ngoài bất động sản tại Vịnh Nước Cạn, vợ chồng Ôn Triết còn có một biệt thự
trên núi Thái Bình, nằm tại vị trí vô cùng đắc địa. Nhưng hai vợ chồng họ chỉ
coi đó như nơi nghỉ dưỡng, thỉnh thoảng lưu lại vài ngày, phần lớn thời gian
còn lại đều thích ở tại căn nhà cũ, bởi quanh đó có hàng xóm lâu năm và bạn bè
quyến thuộc. Ôn Húc Khiên cũng chưa từng cưỡng bách họ chuyển chỗ ở.

Biệt thự của Ôn Húc Khiên ở Hongkong lại nằm ở lưng chừng núi, bởi vậy rất ít
khi về thăm cha mẹ. Lại thêm công việc bận rộn nên mỗi khi hắn trở về, đôi vợ
chồng già vô cùng vui mừng.

Không khí bên bàn ăn thực vui vẻ và ấm cũng. Trong nhà cũng không có người
giúp việc bởi Đường Diệu Liên xuất thân trong một gia đình bình thường, mọi
việc đều quen tự mình làm. Mặc dù khi còn trẻ là bác sỹ ngoại khoa thần kinh
vô cùng bận rộn, nhưng mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều đích thân quản lý, đối
với chồng con cũng chăm sóc vô cùng chu đáo. Có thể nói, bà là người phụ nữ
thành công trong cả sự nghiệp và cuộc sống riêng tư.

“ Tranh Tranh à, cái người khách hàng kia thực sự khó đối phó lắm sao? Lúc này
còn muốn con sang Pháp?” Đường Diệu Liên gắp một miếng thịt bò thả vào bát Lạc
Tranh, đau lòng nhìn nàng, “Xem con kìa, mới ít ngày không gặp đã gầy như vậy
rồi.”

Bữa tối nay Đường Diệu Liên đích thân xuống bếp, Ôn Triết cũng vui vẻ ở bên
cạnh giúp một tay. Nghe Húc Khiên nói sẽ đưa Lạc Tranh về, hai vợ chồng vô
cùng mừng rỡ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon mà nàng thích.

“Cảm ơn bác gái.” Lạc Tranh rất thích gặp gỡ hai vị trưởng bối bởi mỗi lần
nhìn thấy họ, nàng có thể cảm nhận được sự ấm áp mà mình hằng mong ước khi còn
nhỏ.

“Thực ra cháu cũng không muốn đi, nhưng mà chuyện lần này thực sự có chỗ khó
giải quyết.” Nói xong, nàng vô thức nhìn thoáng qua Ôn Húc Khiên ngồi bên
cạnh, trong lòng khe khẽ thở dài.

“Chẳng lẽ anh ta không biết con sắp kết hôn sao? Hôn lễ cũng gần sát rồi, con
còn vất vả như vậy, sao có thể chịu nổi.” Đường Diệu Liên bất đắc dĩ lắc đầu,
bởi trong mắt bà, đã sớm coi cô bé này là con dâu mình.

“Ai da, bà xã, đây là công việc của Tranh Tranh mà. Không phải bọn trẻ đã nói
việc này vốn quyết định từ trước hôn lễ rồi sao? Đối tác có yêu cầu như vậy
cũng rất bình thường, họ cũng lo lắng sợ hôn lễ của bọn trẻ sẽ ảnh hưởng đến
công việc chứ.” Ôn Triết khoát tay nói đầy vẻ trầm tĩnh, so với Đường Diệu
Liên càng thêm mấy phần suy tính chu toàn.

“Nhưng cũng không cần gấp như vậy chứ?” Đường Diệu Liên có điểm không đồng ý,
nhìn Ôn Triết nói, “Xem chừng ông không muốn sớm bế cháu thì phải?”

“Muốn chứ, tôi đương nhiên muốn. Vậy đi, từ nay trở đi, bà nói cái gì thì làm
cái đó, tôi sẽ không nói lời nào chọc giận bà nữa.” Ôn Triết tình tình vô cùng
nhẫn nại cùng yêu chiều vợ, lên tiếng giảng hòa.

“Vậy còn tạm được.” Đường Diệu Liên vui vẻ cười, nhìn về phía Ôn Húc Khiên,
“Con à, Tranh Tranh lần này một mình đi Pháp, mẹ thật sự không yên tâm. Chi
bằng, con đi cùng con bé đi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.