Cảm giác cô độc lạnh lẽo bao phủ toàn thân, ngón tay bất chợt nổi lên một hồi
run rẩy.
Đúng lúc này…
“Ring ring…” di động đặt trên sofa liên tục rung lên, phá vỡ không khí lạnh
lẽo đang bao lấy Lạc Tranh.
Giật mình bừng tỉnh, sững người hồi lâu mới có phản ứng, Lạc Tranh khẽ hít sâu
một hơi, đứng dậy đi đến bên ghế sofa, cầm điện thoại lên xem.
Có một tin nhắn thoại mới được gửi đến.
Đã muộn thế này, sao còn có người nhắn tin cho nàng? Nếu thật sự có việc khẩn
cấp, sao lại không trực tiếp gọi điện?
Vừa nghĩ, vừa mở mục tin nhắn, nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, Lạc
Tranh bất giác ngây người…
Sao lại là hắn?
Lông mày đen nhánh vô thức nhíu lại, ấn nút kích hoạt tin nhắn thoại…
Trong điện thoại truyền đến một giọng đàn ông trầm thấp, ở trong đêm tối, toát
lên vẻ ấm áp vô cùng.
“Cũng không có gì quan trọng. Chỉ là vừa gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại rất
muốn nghe giọng nói của em. Nhưng mà biết rõ giờ này em đã ngủ say, nên đành
lưu lại tin nhắn này. Nếu như em bị đánh thức hoặc sau khi nghe được lời nhắn
này, nhớ gọi điện cho tôi. Tôi 24h mỗi ngày đều sẽ mở máy chờ em…”
Là Thương Nghiêu!
Giọng hắn từ trong điện thoại truyền ra, vẫn êm tai như vậy, lại vô cùng ôn
nhu, phảng phất chút ấm áp khiến người nghe thoải mái, lại có cảm giác mơ
màng.
Giờ khắc này, Lạc Tranh vẫn áp điện thoại bên tai, tin nhắn đã kết thúc từ lâu
mà nàng cũng không có nhớ đặt máy xuống.
Không biết vì cái gì, lúc này nghe được giọng nói của hắn, nàng không có chút
bài xích nào, mà ngược lại, trong lòng lại dâng lên một hồi cảm kích. Giữa đêm
hôm khuya khoắt, tỉnh lại sau cơn ác mộng, thời điểm bản thân cảm thấy bất
lực, rét lạnh đến cực điểm, tiếng nói của hắn giống như thiên thần, bất giác
cho nàng một cảm giác trấn an khó tả.
Hắn cũng gặp ác mộng sao? Là cơn ác mộng thế nào? Có phải hắn hiện giờ cũng
giống nàng, giờ khắc này bất lực ngồi trên ghế sofa, ôm lấy nỗi bi thương cùng
thống khổ.
Có lẽ là đồng bệnh tương liên, hoặc là bị hoàn cảnh chi phối, tận đáy lòng Lạc
Tranh nổi lên một cảm giác rất mãnh liệt, nhìn vào màn hình điện thoại, ngón
tay thon dài nhìn đến tên “Thương Nghiêu” hiển thị trên đó, bỗng muốn ấn
xuống.
Trong lòng đột ngột nổi lên một hồi lạnh lẽo, ngón tay định ấn phím bỗng cứng
lại.
Nàng làm sao vậy? Bỗng dưng lại muốn gọi điện cho hắn, chỉ vì thanh âm của hắn
xuất hiện quá đúng lúc, khiến cho nàng tràn ngập cảm giác an toàn?
Nghĩ tới đây, Lạc Tranh không khỏi khó nhọc hít một hơi.
Sao nàng có thể có được cảm giác an toàn với hắn chứ? Điên rồi sao? Cho dù
muốn tìm cảm giác an toàn, cú điện thoại này phải là gọi cho Húc Khiên mới
đúng. Dường như muốn xác nhận lại ý nghĩ của mình, Lạc Tranh nhanh chóng ấn
xuống dãy số quen thuộc, đưa di động kề sát bên tai.
Nàng thực muốn nghe giọng nói của Húc Khiên, vì nàng nghĩ rằng, nếu như tin
nhắn vừa rồi là của hắn, cũng sẽ khiến mình vô cùng cảm động.
Điện thoại di động kêu một hồi lâu cũng không có người bắt máy. Chuông reo
liền mấy hồi, Lạc Tranh lặng lẽ tắt máy, đặt điện thoại xuống…
Nàng không có cơ hội xác nhận suy nghĩ của mình.
Khẽ chớp mắt, nhìn lại tin nhắn trên điện thoại, ngón tay bất giác giật giật,
sau một khắc, dứt khoát ấn nút xóa bỏ.
Cứ coi như một tin nhắn quấy phá lúc đêm khuya, không phải sao?
Nàng tình nguyện nghĩ như vậy…
Mặt trời dần lên cao, ánh dương mỗi ngày vẫn luôn rực rỡ.
Khi Lạc Tranh bước vào văn phòng, tất cả đồng nghiệp đón nàng với khuôn mặt
tươi cười, có người thậm chí còn chạy tới nói: “Chúc mừng Lạc luật sư, chúc
mừng…”
“Lạc luật sư, hôn lễ đã định ngày chưa? Đến lúc đó, nhất định mọi người sẽ đến
tham dự.
“Đúng vậy, đúng vậy. Hai người rốt cục cũng quyết định kết hôn, trai tài gái
sắc thật xứng đôi.”
Mọi người rối rít chúc mừng khiến Lạc Tranh hơi bất ngờ, quay đầu lại, thấy Ôn
Húc Khiên dịu dàng cười bước lên phía trước, trước mặt tất cả đồng nghiệp, nhẹ
nhàng nắm tay nàng.
“Chào em, Tranh Tranh.”
Hành động này khiến toàn thể đồng nghiệp vô cùng hâm mộ, không chỉ có vậy,
chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay Lạc Tranh cũng đủ khiến họ kinh ngạc.
“Húc Khiên, sao mọi người lại biết?” Lạc Tranh khẽ hỏi.
Ôn Húc Khiên vui vẻ cười lớn, “Biết nói sao nhỉ? Chúng ta kết hôn, một chuyện
tốt như vậy, sao phải giấu giếm chứ.”
“Anh nói nhỏ một chút.” Lạc Tranh gò má ửng hồng, đập nhẹ tay hắn, “Đang giờ
làm việc, anh là sếp còn như vậy, không phải sẽ khiến mọi người học theo sao?
Không để ý tới anh nữa, em đi làm việc.” Dứt lời, xoay người bước vào phòng.
Phía sau, Ôn Húc Khiên nói với theo.
“Tranh Tranh, hôn lễ cứ để cho anh lo liệu, không cần phải lo lắng.”
Lạc Tranh xấu hổ đển mức chỉ muốn độn thổ.
Diêu Vũ đã chờ trong phòng làm việc của nàng từ lúc nào, thấy Lạc Tranh bước
vào, lịch sự lên tiếng, “Xin chào, Lạc luật sư!”
Gương mặt Lạc Tranh vẫn còn nét ngượng ngùng, vội khôi phục vẻ bình tĩnh
thường ngày, nhìn thoáng qua Diêu Vũ, hơi cau mày, “Cô sao thế, tối qua không
ngủ được à?”
Sắc mặt Diêu Vũ thoáng có nét tiều tụy. Mặc dù hai người họ chưa có mấy dịp
tiếp xúc, nhưng Lạc Tranh cũng hiểu rõ Diêu Vũ có yêu cầu khá cao đối với việc
giữ gìn hình tượng bản thân. Nhưng hôm nay, chẳng những không hề trang điểm mà
ánh mắt cũng không dấu được vẻ mệt mỏi.
Nghe thấy Lạc Tranh hỏi, Diêu Vũ khẽ vuốt gò má, hơi bối rối nói, “A, có lẽ
tối qua ngủ muộn quá!
Lạc Tranh ngước mắt nhìn một cái, khẽ hỏi, “Không sao chứ? Nếu như công việc
quá mệt mỏi, tôi có thể để cô về nghỉ một ngày.”
“Không cần đâu, cám ơn Lạc luật sư.” Diêu Vũ vội vàng nói.
Lạc Tranh gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi. Nàng trước giờ đối với cuộc sống
riêng tư của người khác không có hứng thú tìm hiểu, cũng chưa từng chủ động
truy vấn. Nếu như đối phương không muốn nói chỉ có thể chứng tỏ tình cảm giữa
hai bên chưa tới mức sâu sắc.
“Lạc luật sư, sáng sớm nay Thương tiên sinh có gọi đến.” Diêu Vũ báo cáo.
“Anh ta nói gì?” Lạc Tranh cũng không ngẩng đầu lên, cầm lấy một tập hồ sơ cẩn
thận mở ra, nhẹ giọng hỏi.
“Bởi vì chị còn chưa tới, Thương tiên sinh cũng không nói rõ nguyên nhân,
nhưng tỏ ý muốn chị gọi lại.”
Lạc Tranh lật qua lật lại hồ sơ, ngón tay khẽ dừng lại một chút, lại ngẩng
đầu, đáy mắt an tĩnh như nước, “Được, tôi biết rồi. Còn chuyện gì không?”
“Không có, Lạc luật sư, tôi ra ngoài làm việc. Diêu Vũ nói xong, xoay người
tính rời khỏi phòng.
“Nhớ kỹ, anh ta thích người khác gọi mình là Thương Nghiêu tiên sinh, còn nữa,
anh ta không phải họ Thương!” Sau lưng, Lạc Tranh nhẹ nhàng lên tiếng, “Nhớ kỹ
sở thích của khách hàng cũng là một phần công việc của trợ lý!”
Diêu Vũ dừng bước, đưa lưng về phía Lạc Tranh, gương mặt có chút co rúm, trong
mắt hiện lên tia không mấy vui vẻ, nhưng vẫn là lịch sự đáp lời, “Vâng, Lạc
luật sư, sau này tôi sẽ chú ý.”
“Được rồi, cô ra ngoài làm việc đi.”