Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 198: Hồi 09 – Chương 06 phần 1 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 198: Hồi 09 - Chương 06 phần 1

Chương 6: Không nói nên lời

Trong khoảnh khắc, trời đất như tối sầm lại ngay trước mắt Lạc Tranh. Đương
nhiên đó chỉ là cảm nhận của riêng nàng. Mùi máu tanh như bao trùm bầu không
khí, càng ngày càng trở nên nồng nặc khiến hô hấp của Lạc Tranh bắt đầu trở
nên khó nhọc.

Đập ngay vào tầm mắt Lạc Tranh chính là một vũng máu lớn, dường như hơi ấm vẫn
còn lan tỏa trên nền đá cẩm thạch giống như một bàn tay vô hình đang muốn vươn
ra túm lấy cái gì đó.

Tâm tư đã sớm trở nên hỗn loạn, trong ánh mắt Lạc Tranh dường như cũng phản
chiếu một màu đỏ rực của máu. Nàng nhìn thấy công chúa Deneuve đang nằm dưới
đất, toàn thân dính bê bết máu, thân hình hoàn toàn bất động, mái tóc dài đẹp
đẽ cũng nhuốm toàn máu là máu. Gương mặt cô ấy phản chiếu qua vũng máu tươi
càng hiện rõ lên vẻ nhợt nhạt đến trắng bệch như tờ giấy.

Công chúa Deneuve nằm đó, mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích, giống như một
mỹ nhân đang nằm ngủ vậy. Nhưng không phải là cô ấy đang ngủ thiếp đi, mà là
đã… Chết!

Vào giờ phút này, Lạc Tranh chỉ cảm thấy trong đầu toàn những tiếng ong ong
khó tả. Thậm chí, nàng cũng không nghe được tiếng khóc của mọi người xung
quanh nữa. Trong hô hấp của nàng dường như tràn ngập mùi máu tanh, trước mắt
cũng toàn là máu…

Đầu của Lạc Tranh bắt đầu cảm thấy đau nhói. Tiếng cãi vã, tiếng khóc lóc,
tiếng cầu xin tha thứ cứ thế đan xen lẫn lộn với nhau, không ngừng vang lên
trong đầu nàng khiến cho nàng không biết đây là thực hay là mơ nữa?

Rất nhanh sau đó, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng còi xe của cảnh sát. Một
đám người mặc đồng phục cảnh sát nhanh chóng xông tới, ngay lập tức phong tỏa
hiện trường. Ai cần an ủi thì an ủi, ai cần thẩm tra thì lập tức đưa đi thẩm
tra.

Lạc Tranh vẫn đứng đó, ánh mắt trân trân nhìn vào thi thể của Deneuve rồi quay
sang nhìn các nhân viên cảnh sát đang khám xét từng ngóc ngách nhỏ nhất tại
hiện trường. Cho tới khi, có một bàn tay đàn ông nhẹ nhàng đặt lên vai nàng,
thần trí của Lạc Tranh mới được khôi phục lại đôi chút.

“Deneuve… cô ấy… bị làm sao vậy?” Lạc Tranh nhìn về phía người đàn ông đang
nắm tay mình, thấy ánh mắt cực kỳ đau buồn của hắn mới có thể yếu ớt cất tiếng
hỏi.

Sắc mặt của Louis Thương Nghiêu cũng rất khó coi, lông mày liên tục nhíu chặt
lại, “Phần cổ của cô ấy có dấu vết bị siết mạnh của dây thừng. Nhìn qua thì
chắc hẳn là bị người khác hãm hại, sau đó bị ném xuống từ tầng hai của biệt
thự.”

“Không…” Cả người Lạc Tranh lúc này cơ hồ mềm nhũn ra, nếu không có sự nâng đỡ
của Louis Thương Nghiêu, nàng nhất định đã ngã quỵ xuống sàn, thiếu chút nữa
tim cũng ngừng đập luôn rồi. Bên tai nàng dường như lại vang lên tiếng nói nhẹ
nhàng có chút ngập ngừng của Deneuve.

“Lạc luật sư, có cô yêu Thương Nghiêu như thế, cho dù tôi không ở đây cũng cảm
thấy yên tâm…”

“Tôi rất hy vọng có thể tiếp thêm sức mạnh cho tình yêu của hai người, nếu như
sức khỏe của tôi còn cho phép…”

“Lạc luật sư, cô yêu anh ấy sao? Yêu anh ấy thật sao?…”

“Tôi thật sự… rất yêu anh ấy…”

Nước mắt nhanh chóng đã thấm đẫm đôi mắt của Lạc Tranh. Nhưng hơn hết, nàng
cảm thấy vô cùng đau đớn và phẫn nộ. Bị người ta bóp cổ đến chết rồi sau đó bị
ném xuống lầu…

Rốt cuộc ai đã làm chuyện này? Tại sao lại nhẫn tâm ra tay với một cô gái mong
manh yếu đuối như thế? Cô ấy là một người hết sức lạc quan và yêu cuộc sống
như thế, kiên cường như thế…

Mặc dù biết rõ tình trạng của bản thân, nhưng Deneuve vẫn suy nghĩ hết sức
tích cực, vẫn luôn duy trì nụ cười rạng ngời trên môi. Rốt cuộc là ai, là ai
mà lại nhẫn tâm như vậy?

“Thương Nghiêu, là ai? Rốt cuộc là ai chứ?” Giọng nói nghẹn ngào của Lạc Tranh
vang lên.

Bàn tay Louis Thương Nghiêu đã siết lại thành nắm đấm. Sự phẫn nộ khiến ánh
mắt hắn trở nên sắc lẹm như lưỡi kiếm. Toàn thân hắn toát lên vẻ âm u, lãnh
đạm tới mức ghê người. Hắn gằn từng câu từng chữ…

“Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho những người này!”

Mặc dù toàn thân Lạc Tranh đã sớm mềm nhũn ra nhưng vẫn không hề lơi là cảnh
giác. Nàng đột ngột nhìn về phía Louis Thương Nghiêu… “Có phải anh biết chuyện
gì đó đúng không?”

Louis Thương Nghiêu không hề nói gì, đôi môi mỏng khẽ mím chặt lại để lộ sắc
mặt xanh mét đến doạ người.

Đang lúc Lạc Tranh cảm nhận được một cách sâu sắc rằng chuyện này không hề đơn
giản thì có vài nhân viên cảnh sát bước tới, một viên cảnh sát trong số đó
bước lên trước, dừng lại trước mặt Louis Thương Nghiêu, giơ ra chiếc thẻ sáng
loáng.

“Louis Thương Nghiêu tiên sinh, tôi trực thuộc tổ chức cảnh sát hình sự quốc
tế, chánh tranh tra Sherman. Chúng tôi nghi ngờ anh đã giết công chúa Monaco
vì anh là người cuối cùng tiếp xúc với công chúa đêm qua. Do đó, mời anh theo
chúng tôi về cục cảnh sát quốc tế để hợp tác điều tra!” Ngay sau đó, ông ta
lập tức vung tay lên, vài nhân viên cảnh sát phía sau liền bước tới, lôi ra
một bộ còng tay sáng loáng.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, nhất là cha mẹ của công
chúa Deneuve, bọn họ không thể tin nổi vào những gì đang xảy ra trước mắt.
Ngay sau đó, ánh mắt của cha Deneuve liền ánh lên sự phẫn nộ cùng tức giận tột
độ.

Lạc Tranh choáng váng đến nỗi đứng đờ ra đó nhưng rất nhanh liền khôi phục lại
phản ứng, bước lên ngăn cản việc áp giải Louis Thương Nghiêu đi. Khi nhân viên
cảnh sát đang chuẩn bị còng tay hắn thì lập tức bị nàng chặn lại…

“Khoan đã, trước tiên các ông hãy đưa bằng chứng ra, nếu không thì không được
đưa anh ấy đi đâu hết!”

“Tranh…” Louis Thương Nghiêu cúi đầu lên tiếng, dường như muốn ngăn cản nàng
nhúng tay vào chuyện này.

Sherman nở nụ cười đầy vẻ trào phúng, “Thực xin lỗi, chúng tôi cũng chỉ làm
việc theo trình tự mà thôi. Đưa anh ta đi!”

“Vâng!” Mấy nhân viên cảnh sát lập tức tiến lên, gạt tay Lạc Tranh ra rồi còng
tay Louis Thương Nghiêu lại.

“Thương Nghiêu…” Lạc Tranh vô cùng kinh hãi, những người khác chứng kiến cảnh
tượng này cũng không khỏi hãi hùng.

Louis Thương Nghiêu tỏ ý bảo nàng hãy an tâm, không phải lo lắng gì cả. Hắn
không có ý phản kháng nhân viên cảnh sát thi hành nhiệm vụ cũng không giải
thích bất cứ điều gì, chấp nhận để họ áp giải lên xe cảnh sát.

Sau khi kiểm tra hiện trường một cách tỉ mỉ cùng rõ ràng, pháp chứng và pháp y
cũng lần lượt rời đi. Chỉ còn vài nhân viên cảnh sát ở lại để bảo vệ hiện
trường.

Cha mẹ Deneuve đã nghe được rõ ràng những lời của vị thanh tra kia. Sắc mặt
đau thương đã sớm bị thay thế bởi sự phẫn nộ cùng tức giận. Nhất là mẹ của
Deneuve, chính là vị vương phi cao quý, trên mặt bà không khỏi nổi lên vẻ phẫn
uất cùng tuyệt vọng khi mất đi con gái. Bà bước lên phía trước, đứng trước mặt
Lạc Tranh, ngay sau đó…

“Bốp!” Bà giơ tay lên, hung hăng tát mạnh một cái vào mặt của Lạc Tranh. Ngay
lập tức, một dòng máu tươi bên khóe môi nàng chậm rãi chảy xuống.

Lạc Tranh cảm nhận rõ được sự đau đớn, giống như nỗi đau trong lòng nàng vậy.

“Lạc luật sư, ta vốn tôn trọng cô vì cô là người thông minh, là người có hiểu
biết. Không ngờ rằng mọi sự phó thác của ta đều bị cô đem ra coi như trò đùa.
Cô rất mong muốn được chứng kiến cảnh tượng này đúng không? Nếu như cô sớm rút
lui khỏi mối quan hệ này thì con gái của ta sẽ không phải chết thê thảm như
vậy.

Cô có biết tình trạng sức khỏe của Deneuve hai ngày nay có chuyển biến rất tốt
không? Ngay cả bác sỹ cũng bảo đó là một kỳ tích. Cô đúng là một người phụ nữ
độc ác. Chỉ vì muốn thỏa mãn lợi ích cá nhân mà cô đã hại chết con gái của
ta.”

“Vương phi…”

“Ta nói cho cô biết, ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Mà cả Louis Thương
Nghiêu cũng vậy. Ta sẽ khiến cho hắn phải ngồi tù, khiến cho hắn cả đời này
cũng không thể thoát khỏi nơi đó. Cả quãng đời còn lại của hắn sẽ phải ngồi
trong tù, vì con gái ta mà chuộc tội!” Thái độ cùng giọng điệu của vương phi
tràn ngập sự cương quyết đến lạnh lùng.

Cảm giác mất mát cùng sự đau lòng khiến bà không thèm quan tâm tới hình tượng
vương phi của mình nữa. Cái mà bà muốn làm nhất lúc này, đó chính là đòi lại
sự công bằng cho người con gái bất hạnh của mình.

“Thương Nghiêu không có làm chuyện đó. Chuyện này tôi cũng nhất định điều tra
cho rõ ràng.” Lạc Tranh cố nén cảm giác bi phẫn trong lòng, bình tĩnh lên
tiếng.

Ánh mắt của vương phi dường như muốn giết người, bà không còn tâm trí nào mà
nghe Lạc Tranh nói nữa. Thái độ của bà vẫn hết sức kiên định, kiên định như
những gì đã nói với nàng. Bà, quyết sẽ không dừng tay!

Nhiệt độ trong không khí dần dần trở nên lạnh lẽo. Nơi mà Deneuve vừa nằm
trước đó giờ chỉ còn lại vết máu. Người quản gia đã khóc tới mức cạn kiệt sức
lực. Còn Lạc Tranh, cuối cùng cũng không chịu đựng thêm được nữa, toàn thân
mệt mỏi ngã ngồi xuống ghế sofa.

Thương Nghiêu đã bị đưa đi. Trước khi đi hắn cũng không có giải thích gì, cũng
không hề phản kháng. Nàng lại nghĩ tới lời của hắn trước khi rời đi, trong
lòng càng cảm thấy thấp thỏm không yên.

Hắn, nhất định biết chuyện gì đó!

Mọi chuyện vốn dĩ rất tốt đẹp chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn tan vỡ. Sự tình
phát sinh quá đột ngột, đột ngột tới mức chân tay Lạc Tranh cũng bắt đầu trở
nên luống cuống. Sau khi từ hiện trường vụ án về, nàng cứ thế ngồi trên ghế
sofa, nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao chỉ trong một thời gian ngắn lại xảy ra
nhiều chuyện đến như vậy.

Mà chuyện này có liên quan như thế nào tới Louis Thương Nghiêu đây? Lạc Tranh
càng nghĩ thì tâm tư càng trở nên hỗn loạn. Vào giờ phút này nàng mới nhận ra
rằng, khoảnh khắc mà hắn xảy ra chuyện cũng chính là lúc nàng cảm thấy mọi thứ
dường như cũng sụp đổ.

Đây là cảm giác mà Lạc Tranh chưa từng trải qua bao giờ. Nàng cảm thấy như bức
tường vững chắc chống đỡ sau lưng mình đột nhiên sụp xuống vậy. Tất cả những
gì đẹp đẽ, tất cả mọi hy vọng đều hoàn toàn biến mất. Niềm hạnh phúc vừa mới
nhen nhóm cũng tựa hồ tan biến như khi vừa tỉnh lại sau một giấc mộng đẹp.

Bàn tay nàng vô thức siết chặt lại thành nắm đấm, hy vọng như vậy có thể khiến
bản thân bị đau mà tỉnh lại, thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này. Nhưng đáng
tiếc, mọi chuyện đã xảy ra và không cách nào vãn hồi được nữa rồi.

Không thể nào!

Lạc Tranh lập tức đứng phắt dậy, nàng không thể cứ ngồi yên ở đây mà chờ chết
được, không thể nhìn Louis Thương Nghiêu gặp chuyện không may mà không làm gì.
Nàng muốn gặp hắn, gặp ngay lập tức!

Nghĩ tới đây, Lạc Tranh cũng không chút chần chừ mà lập tức cầm lấy túi xách,
cũng không buồn quan tâm tới chuyện trời đã rất khuya, lái xe một mạch thẳng
hướng cục cảnh sát mà lao tới.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.