Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 188: Hồi 08 – Chương 17 phần 2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 188: Hồi 08 - Chương 17 phần 2

Lạc Tranh nhìn tấm séc trước mặt, chỉ cần nàng gật đầu thì có thể tuỳ ý điền
lên đó số tiền nàng muốn. Đây quả thực là một sự hấp dẫn không hề nhỏ. Đưa tay
cầm lấy tấm séc, nàng không khỏi nở nụ cười yếu ớt, “Tiền bạc quả thực có sức
cám dỗ chết người”.

Beauchery Louis hài lòng nhếch môi cười. Xem ra, cô gái này cũng rất hiểu
chuyện. Nghe những lời cô ta vừa nói thì có vẻ cô ta sẽ đồng ý cầm số tiền này
rồi rời đi. Ông ta thừa hiểu rằng, nếu đem chuyện hôn ước mà nói với cháu trai
mình, chắc hẳn nó sẽ không bao giờ đổi ý. Nhưng bất luận phải làm thế nào, ông
ta cũng sẽ phải tìm cách giải quyết cho xong.

Lạc Tranh chăm chú nhìn ông lão đối diện, nụ cười trên môi nàng càng lúc càng
tươi tắn, hệt như cành hoa lê nở rộ vào mùa xuân nhẹ nhàng toả hương thơm mát,
“Vậy cháu nên điền bao nhiêu đây ?” Nàng cố bày ra vẻ khó xử nhìn ông lão,
giống như câu hỏi vừa rồi chỉ mang tính chất thăm dò hoặc như đang tự hỏi bản
thân vậy.

Beauchery cười khẽ, “Tuỳ ý Lạc luật sư. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ đáp ứng mọi
điều kiện của Lạc luật sư, chỉ cần cô chịu rời khỏi Thương Nghiêu là được. ”

Phụ nữ thời nay ai chẳng thực tế cơ chứ. Cô gái này ở lại bên cạnh cháu trai
ông ta đơn giản cũng chỉ vì tiền. Không phải ông ta không biết việc Lạc Tranh
cùng chung sống với Louis Thương Nghiêu bởi từ lúc hai người mới bắt đầu chung
sống, ông ta đã không thèm để ý tới, bởi nghĩ rằng Louis Thương Nghiêu chỉ
chơi đùa một chút mà thôi. Sau một thời gian, hắn nhất định sẽ cảm thấy nhàm
chán. Nhưng ông ta tuyệt đối không nghĩ tới, hắn dám vì người phụ nữ này mà từ
bỏ hôn ước. Điều đó khiến ông ta không thể xem thường người phụ nữ này được
nữa.

Về Lạc Tranh, ông ta cũng điều tra được một số chuyện. Hoàn cảnh xuất thân của
nàng cũng không có gì nổi bật. Không phải là con cái trong gia đình danh gia
vọng tộc, cũng không có chút liên hệ nào tới dòng dõi vương giả. Điều duy nhất
đáng để tự hào đó là sự nghiệp luật sư hoành tráng của nàng. Nhưng chỉ có từng
ấy mà muốn trở thành cháu dâu trưởng của dòng tộc Louis thì xem ra vẫn chưa
đủ.

Lạc Tranh sau khi nghe lời của ông lão, vẻ mặt không có chút ngạc nhiên hay
mừng rỡ mà chỉ bình thản lên tiếng, “Việc này quả thực hơi khó với cháu. Bởi
vì cháu chỉ mới biết về doanh thu của tập đoàn WORLD mà thôi. Xin hỏi, cả gia
tộc Louis trị giá bao nhiêu vậy ạ? ”

Cái gì?

Beauchery Louis nghe xong ánh mắt thoáng hiện vẻ sững sờ. Gã vệ sỹ đứng phía
sau cũng không ngờ tới người phụ nữ này lại dám cả gan nói chuyện thẳng thắn
như vậy, lập tức cất giọng lạnh lùng quát lên một tiếng.

“Cô thật to gan, đừng có được voi đòi tiên!”

Beauchery Louis nhẹ nhàng nâng tay lên, ý ra lệnh cho tên vệ sỹ đó im lặng,
không cần phải quá xúc động. Còn ông ta thì nhìn Lạc Tranh chằm chằm, lại một
lần nữa dùng ánh mắt mà đánh giá nàng. Cho tới tận bây giờ, ông ấy mới có cảm
giác, người phụ nữ này không hề đơn giản.

“Lạc luật sư, ta biết Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, chắc hẳn cô cũng từng
nghe qua, đó là “Nhân tâm bất túc xà thôn tượng” (lòng tham không đáy). Cô
muốn nuốt trọn cả gia tộc Louis, chỉ sợ nó không hợp khẩu vị của cô mà thôi.

Lạc Tranh khẽ cười, dáng vẻ vẫn vô cùng bình thản rồi chậm rãi lên tiếng,
“Cháu vốn là một người tham lam cho nên có nhiều hơn thế cũng cố mà nuốt
xuống. Ông đừng quên cháu là luật sư, việc tính toán tỉ mỉ chi tiết mọi việc
chính là ưu điểm lớn nhất. Con người của Thương Nghiêu đáng giá bao nhiêu,
cháu là người nắm rõ nhất. Ông nghĩ rằng, chỉ vì một chút lợi ích trước mắt mà
cháu bỏ qua lợi ích lâu dài sao?”

Beauchery Louis khẽ nhíu mày, chăm chú nhìn Lạc Tranh. Những lời nói vừa rồi
khiến ông ta có chút khó hiểu. Cuối cùng, không kiềm chế được ông ta đành lên
tiếng hỏi, “Lạc luật sư, những lời vừa rồi của cô thực sự khiến tôi có chút
hoang mang. Cô chung sống với cháu trai tôi, rốt cuộc là vì tình yêu hay vì
tiền đây ? ”

Người phụ nữ này quả thực rất kỳ lạ. Nếu là một người khác, hoặc sẽ cầm tiền
rồi rời đi, hoặc sẽ chứng tỏ tình yêu của mình kiên định và chung thủy tới mức
nào, có chết cũng không rời, giống như mẹ của Thương Nghiêu vậy. Nhưng cái cô
Lạc luật sư này, không hề che dấu lòng dạ tham lam của mình, ngược lại làm cho
ông ta cảm thấy có chút khó giải quyết.

“Hai việc này không hề mâu thuẫn với nhau.” Lạc Tranh trước sau như một vẫn
duy trì nụ cười hết sức điềm tĩnh, thái độ không hề kiêu căng, cũng không chút
xu nịnh. “Yêu một người giàu có như thế, thì tương lai cháu sẽ không phải lo
lắng gì, không đúng sao?”

“Lạc luật sư, lần đầu tiên có một người phụ nữ ở trước mặt ta dám nói những
điều này. Cô không hề che dấu mục đích mà cô muốn đạt được. Xem ra, tờ séc này
vẫn chưa làm cô hài lòng?” Beauchery Louis cũng là người khôn ngoan, cho nên
để đối phó với một người thông minh như Lạc Tranh cần phải biết quan sát và
nắm bắt thời cơ.

“Nhưng, ta chỉ muốn nhắc nhở Lạc luật sư một việc. Hôn ước giữa gia tộc Louis
cùng vương thất Monaco là chuyện không thể tránh khỏi. Việc này thực ra cũng
có lý do của nó. Nếu như cô không muốn rời khỏi Thương Nghiêu, được thôi, chỉ
cần cô không làm việc gì ảnh hưởng tới hôn nhân của nó, ta hoàn toàn có thể
“mắt nhắm mắt mở” mà bỏ qua.”

“Ý của ông là, sẵn sàng dung túng cho cháu trai của mình chung sống với tình
nhân?”

“Bên cạnh một người đàn ông thành đạt, có nhiều phụ nữ xung quanh cũng là lẽ
thường tình. Cho dù Thương Nghiêu có chung sống với bao nhiêu tình nhân đi
nữa, ta cũng không hề quan tâm. Nhưng vợ thì chỉ có một. Tờ séc này của ta
luôn có hiệu lực, chỉ cần cô không có bất kỳ yêu cầu nào quá đáng, cố gắng
thuyết phục Thương Nghiêu tiếp tục thực hiện hôn ước giữa hai nhà. Cô có thể
là người tình bên cạnh nó.”

Beauchery Louis vẫn giữ giọng điệu thong thả nhưng cũng hết sức nghiêm túc.
“Lạc luật sư, những điều kiện này hoàn toàn phù hợp với nguyện vọng của cô. Vì
như thế, cô vừa có thể tiếp tục yêu thương nó, vừa có thể được đáp ứng yêu cầu
về vật chất. Chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện đó sao?”

Nụ cười trên môi Lạc Tranh chợt chuyển lạnh băng, giọng nói của nàng cũng trở
nên lạnh lẽo, “Cháu nghĩ rằng, đây cũng chính là những lời mà ông đã từng nói
với mẹ của Thương Nghiêu trước kia đúng không?”

Ánh mắt của Beauchery Louis thoáng lộ vẻ bối rối, khẽ hắng giọng rồi nói, “Xem
ra, những chuyện của Thương Nghiêu cô cũng biết không ít.”

Lạc Tranh lặng lẽ cười mà không nói gì.

“Vậy thì cô càng phải biết rõ rằng, ta phản đối cuộc hôn nhân sai lầm của cha
mẹ Thương Nghiêu như thế nào.” Beauchery Louis dường như cũng không muốn nhắc
đến quá khứ.

Lạc Tranh nhìn ông lão trước mặt, nhẹ nhàng lắc đầu, tận đáy lòng khẽ thở dài
một tiếng. “Ông là ông nội của Thương Nghiêu, là trưởng bối, có lẽ cháu không
nên chọc giận ông mới phải. Nhưng, cháu muốn nói với ông một điều, chính vì sự
phản đối đó mà ông đã mất đi một người con trai. Chẳng lẽ giờ đây, ông còn
muốn mất đi cả người cháu trai của mình nữa hay sao?”

“Nói bậy!” Beauchery Louis giận dữ đập tay lên bàn một cái nhưng rất nhanh sau
đó ánh mắt không mấy vui vẻ được thay thế bằng sự bình tĩnh như lúc ban đầu.

“Ta tôn trọng cô là luật sư nổi tiếng nên mới dùng những lời khách khí này nói
chuyện với cô. Cô đừng tưởng rằng ta đang cúi đầu cầu xin. Lại cả gan dám mang
tính mạng của Thương Nghiêu ra uy hiếp ta?”

“Người chính thức uy hiếp Thương Nghiêu không phải là cháu, mà chính là ông
nội của anh ấy!” Lạc Tranh bình thản đáp lại, “Cháu nghĩ ông một mực coi trọng
Thương Nghiêu bởi vì từ sau khi anh ấy tiếp quản tập đoàn, lợi nhuận mỗi năm
thu được đều đứng đầu trên thương trường. Ông có tới ba người cháu trai, nhưng
chỉ có Thương Nghiêu mới là người làm ông hài lòng nhất. Anh ấy có suy nghĩ và
cách làm riêng của mình, cũng giống như cha anh ấy trước kia. Ông đã chứng
kiến bị kịch xảy ra lần thứ nhất, chẳng lẽ lại muốn nó xảy ra lần thứ hai?”

“Cô nghĩ rằng Thương Nghiêu sẽ đối đầu với cả gia tộc vì một người phụ nữ sao
? ” Lửa giận trong đáy mắt của Beauchery Louis càng ngày càng mãnh liệt. “Cô
sai rồi! Thương Nghiêu là một đứa thông minh, có khả năng kinh doanh thiên
phú, nó làm sao có thể vì một người phụ nữ mà tự hủy tiền đồ của mình?”

“Đã như vậy thì sao ông phải lo lắng như thế?” Lạc Tranh đứng dậy, hướng về
phía Beauchery Louis rồi nhẹ nhàng cúi chào. “Nếu hôm nay khiến ông không được
vui, cháu thực sự xin lỗi. Cháu nghĩ quyết định của mình như thế nào cũng
không quan trọng, cái chính nằm ở Thương Nghiêu.

Trên đời này chỉ có một người khiến cháu có thể từ bỏ, đó chính là Thương
Nghiêu. Nếu như chính miệng anh ấy nói cho cháu biết, anh ấy không hề yêu
cháu, muốn cháu rời đi thì cháu cũng không hối hận mà tự nguyện từ bỏ anh ấy.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Lời nói vừa dứt, Lạc Tranh khẽ thở dài, cầm lấy túi xách, xoay người rời đi.

Tờ séc cũng theo làn gió nhẹ bay xuống đất…

Bàn tay của Beauchery Louis siết chặt lấy đầu gậy, không khó nhìn ra ông ta
đang đè nén lửa giận trong lòng.

Gã vệ sỹ bên cạnh bước lên, thấp giọng hỏi, “Ngài xem, có cần chúng tôi…”

Gã vệ sỹ còn chưa nói hết câu đã bị Beauchery Louis giơ tay ra chặn lại. Ông
ta nhìn theo bóng Lạc Tranh đã khuất dạng, dường như suy nghĩ điều gì đó rồi
mới chậm rãi lên tiếng, “Không vội, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn một
chút. Dù sao, ta cũng không muốn bi kịch tái diễn.”

“Ý của ngài là…”

“Phái người mật thiết theo dõi Lạc Tranh nhưng cẩn thận đừng để Thương Nghiêu
phát hiện ra.” Beauchery Louis lập tức ra lệnh. Ông ta rất hiểu Thương Nghiêu.
Từ nhỏ tới lớn, hắn luôn là người sống nội tâm, chắc hẳn, đã sớm cử rất nhiều
người bên cạnh Lạc Tranh âm thầm bảo vệ rồi.

“Vâng!” Vệ sỹ lập tức tuân lệnh.

Đêm xuống, cả thành phố đã lên đèn.

Suốt dọc đường, Louis Thương Nghiêu đều nắm chặt lấy tay của Lạc Tranh, ngay
cả lúc vào đến biệt thự cũng không chịu buông. Lạc Tranh cũng cực kỳ ngoan
ngoãn, không hề phản kháng cũng không hỏi bất kỳ điều gì. Trong thâm tâm nàng
biết rõ, đây chính là biểu hiện của tâm trạng lo lắng của hắn.

Bước vào đại sảnh, Liệt đang ngồi trên sofa chơi đùa với con chó nhỏ vô cùng
hào hứng. Nhìn thấy hai người quay về, lại thấy mười ngón tay đan xen một chút
không rời, không khỏi kêu lên một tiếng.

“Ối, hai người có thể đừng tỏ ra quá tình cảm như thế được không?”

Con chó nhỏ thấy thế liền chạy tới, không ngừng vẫy đuôi tíu tít chào mừng hai
chủ nhân trở về. Nó càng lớn càng trở nên xinh đẹp, lại được sự chăm sóc chu
đáo của Liệt nên đôi mắt nhỏ cũng trở nên cực kỳ long lanh.

Lạc Tranh muốn cúi người ôm nó vào lòng, nhưng lại bị Louis Thương Nghiêu nắm
chặt lấy tay, dáng vẻ vô cùng bá đạo khiến người khác cảm thấy buồn cười.

“Không có lấy một phút yên tĩnh, em còn muốn ở nơi này của anh tới bao giờ
hả?”

Liệt có chút uể oải khẽ duỗi chân duỗi tay, sau đó mới lên tiếng trả lời hắn,
“Anh à, anh sai rồi, cái gì mà gọi là nơi này của anh? Nếu như em nhớ không
nhầm, ngôi biệt thự này đã chuyển thành danh nghĩa của Lạc Tranh. Ngay cả anh
cũng chỉ là khách mà thôi.”

Louis Thương Nghiêu khẽ hừ lạnh một tiếng rồi quay ra nhìn đồng hồ. “Tên tiểu
tử hỗn xược này, hôm nay có vẻ như em tan làm rất sớm, gần đây rất nhàn rỗi có
phải không?”

“Em chưa bao giờ có thói quen làm thêm giờ.” Liệt khẽ cười hì hì một tiếng.
Sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh Lạc Tranh, trên khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ
nịnh nọt…

“Lạc Tranh, nếu như một ngày tôi không có gì cả, chị có thể nuôi tôi không?”

Lạc Tranh không nhịn được liền bật cười. Louis Thương Nghiêu nghe xong, ngược
lại có chút không vui khẽ nhíu mày.

“Em đang nói cái gì vậy hả? Đường dường là đấng nam nhi sao lại không có ý chí
như thế?”

Liệt không hề để ý tới lời nói của Louis Thương Nghiêu, ngược lại càng dính
lấy Lạc Tranh chặt hơn. “Lạc Tranh, chị vẫn chưa có trả lời tôi.”

“Đương nhiên, nếu Liệt thiếu gia của chúng ta một ngày không có gì cả, tôi sẽ
tình nguyện nuôi cậu cả đời.” Lạc Tranh trả lời một cách đầy hứng khởi.

Liệt cười ha ha một cách thoải mái. Sau đó nhìn về phía Louis Thương Nghiêu.
“Anh à, anh nghe rõ chưa? Trên đời này, Lạc Tranh vẫn là người đối xử với em
tốt nhất. Ngay cả anh cũng chưa từng nói với em những lời này.”

“Nếu em thực sự có ngày đó, anh sẽ đánh cho em tỉnh ra. Sau đó đem em ném ra
ngoài xã hội để rèn luyện lại từ đầu!” Lời nói của Louis Thương Nghiêu cũng
không hề khách khí.

Liệt ranh ma lè lưỡi một cái, sau đó tới gần Lạc Tranh, hạ thấp giọng. “Lạc
Tranh, chị nhớ kỹ đấy. Về sau nhất định đừng có sinh con trai, nếu không chắc
chắn nó sẽ rất bị coi thường. Đối với em trai của mình mà còn tàn ác như thế,
không biết với con trai của mình thì sẽ thế nào đây?”

Lạc Tranh nghe xong, lập tức đỏ mặt vì xấu hổ.

Louis Thương Nghiêu thấy thế, thô lỗ lớn tiếng. “Sao hôm nay em lại nhiều lời
thế?”

“OK, em sẽ đi ngay được chưa?” Liệt giơ cao hai tay, đi đến bên cạnh ghế sofa
lại xoay người lại. “A, em quên nói cho hai người biết. Hôm nay em đã nhận
được thông báo nhập học. Vì thế sẽ nhanh chóng rời khỏi đây thôi, mấy ngày nữa
sẽ không làm phiền tới hai người.”

“Thông báo nhập học?” Lạc Tranh cùng Louis Thương Nghiêu đều hết sức kinh
ngạc. “Liệt, thông báo nhập học gì?” Louis Thương Nghiêu không nhịn liền lên
tiếng hỏi.

Liệt khẽ nhún vai một cái rồi mới chậm rãi giải thích.

“Trường trước kia của anh chính là mục tiêu của em! Haiz, vượt qua được kỳ thi
đó quả thực không dễ dàng. Em muốn đi theo con đường mà anh đã hướng cho em,
tiếp tục học ngành kinh doanh tại trường đại học. Như vậy mới không lãng phí
những ngày tháng thanh xuân tuổi trẻ, không phí hoài năng lực của em.”

Nghe Liệt diễn giải một hồi, hai người mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nói
thẳng ra là cậu ta muốn học nâng cao.

Louis Thương Nghiêu cầm tay Lạc Tranh cùng ngồi lên sofa. Chăm chú nhìn Liệt,
suy nghĩ một chút rồi gật đầu. “Suy nghĩ của em rất đúng đắn. Như vậy đi, anh
sẽ liên lạc với các giáo sư từng dạy anh trước kia, em tới đó học sẽ có chút
thuận tiện hơn…”

“Không cần!” Liệt vội vàng ngắt lời của Louis Thương Nghiêu. “Anh à, em không
muốn mình được quan tâm chú ý nhiều quá đâu. Cũng vì không muốn được chú ý,
nên tới chỉ lúc tham dự kỳ thi em mới viết tên đầy đủ của mình mà thôi. Em chỉ
muốn yên tĩnh mà học thêm trong mấy năm tới. ”

Louis Thương Nghiêu là người hiểu biết, đương nhiên cũng không ép buộc Liệt
làm gì. Nhưng suy nghĩ một lát, liền hỏi. “Nhưng em học cái gì ở ngôi trường
đó? Chẳng phải em vẫn không thích kinh doanh hay sao?”

“Ai bảo là em không thích?” Lúc Liệt nói ra những lời này, trên khuôn mặt anh
tuấn thoáng hiện lên vẻ lúng túng, mất tự nhiên. Sau đó vung tay một cái. “Ây
da, tóm lại là em biết rõ mình đang làm cái gì mà.”

Lạc Tranh cười kéo tay Louis Thương Nghiêu ý bảo hắn không cần lại phải nhúng
tay vào chuyện này làm gì.

Louis Thương Nghiêu suy nghĩ một chút, không nói thêm gì, từ trong túi áo lôi
ra một tờ séc, cầm bút sẵn sàng viết số lên đó. “Em cần bao nhiêu tiền học phí
cùng tiền sinh hoạt? À đúng rồi, còn tiền để em tiêu vặt nữa…”

“Anh… ” Liệt có chút buồn cười ngăn cản hành động của Louis Thương Nghiêu,
không để hắn kịp viết số tiền lên tờ séc đó. “Em đã nộp học phí xong xuôi rồi.
Còn những chi phí khác anh cũng không cần phải lo, em tự lo được.”

“Em tự lo? Một khoản tiền lớn như thế mà em có thể tự lo sao?” Louis Thương
Nghiêu có chút nghi hoặc nhìn Liệt, ngay sau đó ánh mắt có chút căng thẳng.
“Em đã đi gặp ông đúng không?”

“Không có chuyện đó.” Liệt vội vàng xua tay tỏ ý phản đối. “Kể từ khi xảy ra
chuyện của Vũ, ông vốn không muốn nhìn thấy mặt của em nữa, em sao có thể đi
gặp ông chứ?

Anh à, anh quên rồi sao? Trước kia lúc tham gia giải đua xe em đã giành được
một khoản tiền thưởng rất lớn mà. Em biết là anh thương em. Nhưng anh yên tâm
đi, em ở bên ngoài sẽ không phải chịu khổ đâu.”

Louis Thương Nghiêu sau khi nghe xong, nặng nề thở dài, một lúc lâu sau mới
gật đầu. “Được, nếu có chuyện gì cần anh giúp, nhất định phải gọi cho anh!”

Liệt gật đầu.

Sau khi tắm rửa xong, Lạc Tranh có chút uể oải nằm trên giường. Một lát sau,
Louis Thương Nghiêu cũng từ phòng tắm đi ra. Nửa thân dưới của hắn chỉ cuốn
một chiếc khăn tắm để lộ ra cơ bắp săn chắc cùng những đường cong sáng láng
tới mê người, dưới ánh đèn ấm áp của căn phòng càng toát lên vẻ cuốn hút mãnh
liệt. Hắn cũng nằm lên giường, kéo Lạc Tranh lại gần, ôm trọn vào lòng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.