Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 187: Hồi 08 – Chương 17 phần 1 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 187: Hồi 08 - Chương 17 phần 1

Chương 17: Tình huống bất ngờ

Vào giờ nghỉ trưa, đúng lúc Vi Như vừa bí mật báo cáo tình hình cho Louis
Thương Nghiêu xong, đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên liền gặp ngay khuôn
mặt của Liệt đang dí sát lại. Thiếu chút nữa thì một nụ hôn “để đời” đã xảy ra
rồi. Vi Như bị dọa tới mức suýt mở miệng hét lớn, nhưng ngay lập tức đã bị
Liệt che miệng lại.

“Cô làm gì mà cứ như nhìn thấy sắc lang thế?” Liệt có chút uể oải lên tiếng.

Vi Như không nghĩ ngợi nhiều, hung hăng cắn vào tay Liệt một cái. Bị tấn công
bất ngờ, cậu ta liền kêu lên đau đớn, còn Vi Như lại lập tức trở về vị trí của
mình như không có chuyện gì xảy ra, giọng nói có chút châm chọc cất lên.

“Liệt thiếu gia, có phải anh quá rảnh rỗi, nhàm chán tới mức không có việc gì
làm nên hôm nay lại tới đây kiểm tra sự chăm chỉ của tôi không?”

Sau khi Liệt biết rõ Vi Như là người giám sát ngầm và chăm sóc cho Lạc Tranh,
cậu ta luôn tới làm phiền cô, nhưng cũng chỉ đơn giản là để hỏi thăm tình hình
mà thôi.

Thấy Vi Như đối với mình hờ hững như vậy, Liệt bèn tiến tới, sau đó ngang
nhiên ngồi lên trên chiếc bàn làm việc của cô, cầm lấy túi đồ ăn vặt, vẫn còn
chưa chờ Vi Như đồng ý, cậu ta đã tự tiện mở ra, chén ngon lành.

“Đúng vậy, tôi sợ cô lười biếng, lơ là công việc khiến Lạc Tranh gặp phải tổn
thương.”

Vi Như trợn mắt há miệng nhìn hành động của Liệt. Một lúc lâu sau mới giật lại
túi đồ ăn vặt trên tay cậu ta, giọng điệu lộ rõ sự không vui. “Ai cho phép anh
ăn? Tại sao lại không biết lễ phép như vậy chứ?”

“Chỉ là chút đồ ăn vặt thôi mà. Làm gì mà cô phải tức giận như thế chứ?” Liệt
cười hỉ hả, sau đó vươn tay ra, gỡ bỏ cặp kính đen mà Vi Như đang đeo xuống.

“Một cô gái vốn xinh đẹp thế này, lúc nào cũng mang theo cặp kính để làm gì?”

“Louis Liệt, anh đừng có mà động vào tôi. Nếu không tôi sẽ tố cáo anh tội quấy
rầy người khác!” Vi Như giật lại cặp kính của mình, giương cặp mắt sắc lạnh
nhìn về phía Liệt, trách mắng. “Còn nữa, đây là bàn làm việc, không phải là
sofa hay chiếc ghế giám đốc êm ái của anh. Mau trở về phòng làm việc của mình
đi!”

Liệt cũng khá nghe lời, lười biếng đứng lên, nhưng vẫn dựa vào người Vi Như,
nở nụ cười xấu xa. “Cô dám gọi thẳng tên của tôi? Tiểu nha đầu này, đúng là
không biết trời cao đất dày.”

Vi Như khịt khịt mũi, khẽ cười. “Xin anh đó, quản lý trực tiếp của tôi là Lạc
luật sư, cũng không phải là công tử nhà giàu như anh. Tránh ra một bên, tôi
còn phải làm việc.”

“Ôi, tiểu nha đầu. Cô cứ thích lớn tiếng với tôi, không phải là thích tôi đấy
chứ?” Liệt liền lấy hai tay ôm ngực, nở nụ cười tà.

“Thích anh?” Vi Như dường như vừa mới nghe được một chuyện vô cùng nực cười
trên đời này, lạnh lùng nhìn thẳng cậu ta, không nói thêm lời nào, cầm lấy tập
tài liệu xoay người muốn nhanh chóng rời khỏi phòng.

“Tôi cầu xin cô đừng thích tôi có được không? Đối với một tiểu nha đầu như cô,
tôi không có hứng thú chút nào. Cô cũng thừa biết, trong tim tôi, người mà tôi
yêu nhất là ai đúng không?” Liệt bày ra bộ dạng bất cần đời, chậm rãi lên
tiếng.

Ngay sau đó, chỉ nghe “vèo” một tiếng, tập tài liệu trên tay Vi Như đã nhắm
ngay phía Liệt bay tới kèm theo câu nói “Đồ xấu xa!” của cô. Liệt khẽ nghiêng
đầu tránh đi khiến tập tài liệu đập vào cạnh bàn làm việc rồi rơi xuống đất.

“Còn dám đứng đó mà nói hươu nói vượn, tôi sẽ cho anh thấy bản lĩnh của luật
sư là như thế nào.” Vi Như tức giận lên tiếng.

“Được, tôi đang tò mò xem dáng vẻ của cô trên pháp đình sẽ như thế nào đây?”
Liệt cười đầy sảng khoái.

Đúng lúc hai người lời qua tiếng lại ở mức cao trào thì thấy Lạc Tranh từ
phòng làm việc đi ra, hình như nàng muốn ra ngoài. Vi Như đưa mắt nhìn qua,
vội vàng chạy lên phía trước.

“Sư phụ, chị muốn ra ngoài?”

Liệt cũng bước lên phía trước, không ngại ngùng đứng lại gần Lạc Tranh, đưa
tay sờ nhẹ lên đầu nàng. “Chị muốn đi đâu, tôi sẽ đưa chị đi. Nếu không, tôi
sợ đầu của chị lại bị người ta đập bể mất.”

“Liệt thiếu gia, sao anh toàn nói bậy bạ không vậy?” Vi Như bất mãn trừng mắt
liếc cậu ta một cái sau đó lo lắng quay về phía Lạc Tranh.

“Sư phụ, em sẽ cùng đi với chị.”

Lạc Tranh thấy thái độ lo lắng và quan tâm của hai người họ như vậy không khỏi
bật cười, “Tôi chỉ muốn đi ra ngoài một chút thôi, tại sao hai người lại phải
lo lắng như thế?”

“Sợ chị bị thương!”

Cả Vi Như và Liệt không hẹn mà đều đồng thanh đáp.

Nhưng Lạc Tranh là người thông minh, thấy hai người trước mặt đều có thái độ
lo lắng như vậy, suy nghĩ một lát, rồi ngắn gọn hỏi một câu cực kỳ dứt khoát.
“Là Thương Nghiêu bảo hai người trông chừng tôi có phải không?”

Ách…

Cả hai không ngờ Lạc Tranh lại hỏi thẳng như vậy. Quay ra nhìn nhau mấy giây
rồi họ lại đồng thời quay đầu về phía Lạc Tranh.

“Đúng!”

“Không đúng!”

Lúc này, hai người vẫn đồng thanh nhưng đưa ra hai câu trả lời khác nhau.

Vi Như tức giận nhìn chằm chằm Liệt.

Lạc Tranh khẽ cười, “Yên tâm đi, tôi không sao đâu. Xem ra không chỉ trong
công ty mà bên ngoài cũng có không ít người của anh ấy rồi. Tôi đi một lát rồi
về, không cần phải lo lắng.” Nói tới đây, Lạc Tranh đưa tay vỗ nhẹ lên vai của
Vi Như.

“Nhân đây, em cũng báo cáo cho Thương Nghiêu biết. Nói với anh ấy, chị sẽ nhất
định trở lại mà không hề hấn gì cả.”

Nói dứt lời, Lạc Tranh lập tức xoay người rời đi.

Vẻ mặt của Vi Như có chút lúng túng khác thường. Sau khi nhìn Lạc Tranh đi
khỏi, cô đột nhiên đem tập tài liệu trên tay ném lên bàn nghe “bộp” một tiếng,
đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn thẳng vào Liệt, vừa bước tới phía cậu ta, vừa
toan xắn tay áo.

“Ối, ối, ối, cô muốn làm gì? Định vô lễ với “hot boy” à? Tôi nói cho cô biết,
chỉ lát nữa thôi là đồng nghiệp của cô đều đi ăn trưa về, để họ chứng kiến
những cảnh này thật không nên chút nào.” Liệt vừa nói, vừa lùi về phía sau.

“Bà cô đây không ra tay, thì anh coi tôi như mèo Hello Kitty hả? Louis Liệt,
anh đúng là phản đồ, mới có thế mà đã bán đứng giám đốc sao?” Vi Như hùng hổ
xông tới, bước nhanh về phía trước. Bàn tay nhỏ bé hung hăng túm lấy cổ áo của
Liệt.

Chứng kiến cảnh tượng này có thực có chút nực cười. Một cậu thanh niên cao lớn
lại bị một cô gái thấp hơn hẳn một cái đầu lấn át, dọa nạt. Ánh mắt của cậu
thanh niên thì vô cùng bình thản, còn ánh mắt của cô gái thì đằng đằng sát
khí.

“Mèo Hello Kitty hả? Cô có biết sư phụ của cô là người thông minh như thế nào
không? Lúc ở nhà tôi cũng không dám lừa gạt chị ấy. Đừng thấy chị ấy trông
hiền hoà như vậy mà lầm nhé. Nếu chị ấy phát hiện ra tôi có chuyện gạt chị ấy
thì nhất định tôi sẽ gặp xui xẻo.

Lần trước tôi mới gạt chị ấy có chút mà đã bị phạt một tuần không được ăn
thịt. Quá nửa đêm tôi đói quá không chịu được, lén lấy chút thức ăn liền bị
chị ấy phát hiện, còn dọa tôi thiếu chút nữa thì nghẹn chết luôn.”

Liệt giơ cao hai tay, làm động tác muốn đầu hàng.

“Anh dám gọi tôi là cái gì?” Vi Như nghiến răng nghiến lợi trừng trừng nhìn
Liệt.

“Cái đó… Không phải vừa rồi cô tự giới thiệu mình mà mèo Hello Kitty hay sao?”
Liệt cười một cách man trá.

“Được. Tôi sẽ cho anh thấy sự lợi hại của mèo Hello Kitty là như thế nào!” Vi
Như vươn một tay ra kéo Liệt về phía mình. Vì thế, một chiếc cúc trên áo sơ mi
của cậu ta bung ra, để lộ ra một phần cơ ngực vạm vỡ.

“Lại đây! Nếu như cô muốn sàm sỡ tôi, tôi sẽ không từ chối đâu, cũng sẽ không
kiện cô. Cứ để cho sự phẫn nộ thiêu đốt dục vọng của cô đi!” Liệt còn làm ra
vẻ cao thượng như thể bản thân hy sinh nhiều lắm.

“Anh đúng là đồ khốn kiếp!” Vi Như tức giận tới mức tay giơ cao thành nắm đấm
rồi đấm một cái rất mạnh vào vòm ngực cứng như thép của Liệt. Cũng không biết
cú đấm vừa rồi có làm cậu ta đau hay không, chỉ biết là bàn tay của cô đau tới
mức tê dại.

Ngay sau đó, Liệt cất tiếng kêu lớn như lợn bị cắt tiết đúng lúc các đồng
nghiệp trong công ty vừa đi ăn trưa về. Chứng khiến cảnh tượng trước mắt khiến
tất cả đều kinh ngạc tới ngây người, không hẹn mà đồng loạt dừng bước…

Chỉ cần nhìn thấy Liệt thiếu gia đang trong bộ dạng quần áo không chỉnh tề
cũng đủ để người ta hiểu lầm rồi!

Sắc mặt Vi Như trong nháy mắt trở nên trắng bệch…

Liệt thấy vậy liền bày ra bộ dạng cực kỳ uỷ khuất, đẩy Vi Như ra rồi ôm mặt
chạy ra ngoài. Lúc chạy qua chỗ các đồng nghiệp đang đứng, cậu ta còn cố tình
bật ra những tiếng “khóc” vô cùng thê lương.

“Ôi, cuộc sống này đúng là chẳng có chút công bằng. Cho dù tôi có tuấn tú tới
mức nào đi nữa thì cũng không thể quấy rối tôi ngay trong phòng làm việc như
vậy chứ. Lại còn bị một tiểu nha đầu….Ôi, ôi…Tiếng kêu đầy thê thảm của cậu ta
vẫn tiếp tục vang lên đến tận chỗ thang máy.

Tất cả đồng nghiệp thấy vậy đều mở to hai mắt mà nhìn Vi Như, còn cô thì hoảng
loạn xua tay lia lịa, “Không, không, không…mọi người…đừng hiểu lầm. Mọi người
đừng nghe cậu ta nói bừa.”

“Vi Như, cô thật lợi hại!” Một trong số các đồng nghiệp của Vi Như bước lên
trước, cố nín cười, đưa tay vỗ vai cô, khẽ cất tiếng an ủi.

“Không….”

“Vi Như, Liệt thiếu gia đúng là sát thủ tình trường mà. Nhưng không nghĩ cô
lại nhanh chân như vậy, cô đúng là hình mẫu mà chúng tôi cần phải học hỏi đó.”
Một nữ luật sư khác vừa cười vừa nói.

“Ha ha…” Tất cả đồng nghiệp đều cười ầm ĩ…

Quả thực Vi Như chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Cái tên Louis Liệt chết
tiệt, cô thật sự muốn đập hắn một phát chết luôn cho rồi.

Ánh mặt trời bên ngoài được lớp kính tối màu che đi phần nào. Nơi đây là khu
trung tâm của một trường đua ngựa cao cấp, mà những người xuất hiện ở nơi này
đều có thân phận cao quý. Đua ngựa, từ lâu đã được coi là môn thể thao của
giới quý tộc. Cảm giác được đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp khiến tất cả
mọi người phải ngước nhìn quả thực không tồi chút nào.

Lạc Tranh không phải là thành viên của nơi đây. Mặc dù nàng cũng rất thành
công trong sự nghiệp nhưng vẫn chưa hội đủ điều kiện để trở thành hội viên của
trường đua này.

Tuy nhiên, khi Lạc Tranh vừa báo tên mình xong, quản lý trường đua đã vội đích
thân bước ra tiếp đón rồi trực tiếp dẫn nàng tới một căn phòng khá rộng, ánh
sáng vàng rực rỡ chói lọi toả ra từ mọi đồ vật cùng thiết kế trong căn phòng
khiến nàng có cảm giác như bước vào một cung điện cổ đại của Châu Âu vậy.
Khung cảnh nơi này khiến nàng có cảm giác cực kỳ xa hoa lộng lẫy nhưng cũng có
chút áp lực.

Khi người quản lý rời đi, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình Lạc Tranh.
Nàng không biết người gọi điện ình là ai, cũng không biết sẽ gặp ai. Nhưng
việc gì phải đến rồi cũng sẽ đến, chi bằng nàng tận dụng thời gian này tận
hưởng cảnh đẹp thành phố bên ngoài cửa sổ, cũng xem như có một trải nghiệm
không tồi.

Cũng hiếm có một buổi chiều như thế này, Lạc Tranh chậm rãi nhâm nhi tách cà
phê, hưởng thụ cuộc sống trong không gian xa xỉ nhưng có chút không phù hợp
với mình mặc dù không biết điều gì đang chờ đợi nàng ở phía trước.

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Lạc Tranh nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống,
thuận thế quay đầu lại, trong nháy mắt bỗng bị dọa cho sợ hết hồn.

Không dưới mười tên vệ sỹ lần lượt bước vào căn phòng. Sau đó cung kính đứng ở
hai bên, giống như đang chờ người nào đó bước vào. Tình thế này là thế nào
đây? Chắc hẳn người sắp bước vào có vai vế cũng không hề nhỏ chút nào.

Còn đang mải suy nghĩ, một ông lão đã từ phía ngoài cửa chậm rãi bước vào. Thứ
Lạc Tranh nhìn thấy đầu tiên chính là cây gậy chống trong tay ông ta. Sở dĩ
nàng chú ý đến nó đầu tiên là bởi vì trên đầu cây gậy có chạm khắc hình bông
hoa bách hợp.

Đối với lịch sử nước Pháp, Lạc Tranh cũng có chút am hiểu. Đóa hoa bách hợp
này không mang tính chất trang trí đơn thuần, từng cánh hoa nở theo mỗi hướng
khác nhau chính là tượng trưng cho từng thời kỳ quốc huy của nền quân chủ
Pháp.

Mà nàng không ngờ chủ nhân của cây gậy lại ngang nhiên sử dụng biểu tượng này,
chứng tỏ thân phận và địa vị của ông ta không hề tầm thường chút nào.

Dáng đi của ông lão này rất thong thả, cũng rất đạo mạo. Lạc Tranh không tự
chủ được liền đứng dậy vì thế cũng dễ dàng thấy rõ được tướng mạo của người
đang bước tới.

Ông lão này là người mà khi nhìn qua người ta sẽ khó mà quên được. Không phải
vì bộ dạng ông ta xấu xí, cũng không phải vì ông ta già nua. Mà ngược lại, Lạc
Tranh chưa từng gặp qua một ông lão nào mà lại đẹp lão như thế. Ông ta có dáng
vẻ cương nghị cùng tinh anh, mặc dù đã cao tuổi nhưng vẫn duy trì thần thái
lúc còn trẻ, không giống với người thường. Bộ âu phục trên người phẳng phiu,
tay nắm lấy cây gậy làm cho nàng nhớ tới hình dáng của những quý tộc Châu Âu
cổ xưa.

Bất giác Lạc Tranh lại cảm thấy ông lão này có chút quen quen. Nhìn kỹ một
chút, nàng bỗng giật mình vì phát hiện ông ta có điểm giống với Louis Thương
Nghiêu. Nhưng nhìn qua thì ông ta hoàn toàn là người Pháp, còn Louis Thương
Nghiêu chính là điển hình của dòng máu lai.

Ông lão mặc dù tuổi đã cao nhưng dáng người nhìn vẫn rất khỏe mạnh, bóng lưng
vẫn rất thẳng cùng vững chắc, không có chút biểu hiện bị gù lưng vẫn thường
thấy ở người già. Ông ta đi tới trước mặt Lạc Tranh, sau đó vươn tay ra, cất
giọng nói rắn rỏi và uy nghiêm, “Lạc luật sư, mời ngồi!”

Lạc Tranh vô thức ngồi xuống sofa. Nàng phát hiện ông lão này toàn thân đều
toát ra vẻ uy nghi cùng quyền quý. Cho dù không hề lên tiếng cũng sẽ khiến
người khác không dám hành động một cách thiếu suy nghĩ. Điểm này rất giống với
Louis Thương Nghiêu.

Đầu óc Lạc Tranh vận động hết công suất, đột nhiên một suy nghĩ chợt lóe lên,
nghĩ tới một khả năng rất lớn, chẳng lẽ ông ta là…

Ông lão đó cũng ngồi xuống, có hai vệ sỹ đứng nét mặt cực kỳ lạnh lùng cách
bọn họ không xa.

“Xin hỏi, ông là…”.

“Ta tên là Beauchery Louis, là ông nội của Thương Nghiêu.” Ông lão thong thả
và chững chạc giới thiệu tên cùng thân phận của mình. “Cô có thể gọi thẳng tên
của ta. Cô cũng biết người Pháp vốn rất thoải mái, gọi thẳng tên cũng được coi
là cách cư xử lịch sự.”

“Vâng!” Lạc Tranh khẽ hít sâu một hơi, chắc mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở
đây, không thể nào mà lại nhanh như thế được.

“Lạc luật sư đúng như trong tưởng tượng của ta, xinh đẹp, trẻ trung lại chín
chắn đoan trang như vậy, không trách Thương Nghiêu vì cô mà tuyên bố hủy bỏ
hôn ước với Deneuve.” Ông lão khẽ cười, nhìn ra dáng vẻ vô cùng hiền lành.

Lạc Tranh luôn ứng khẩu rất lưu loát và nhanh nhẹn. Nhưng vào lúc này lại
không biết phải nói gì. Trong lúc nhất thời nàng chỉ biết ngồi ngẩn ra đó.

Beauchery Louis cũng không làm khó Lạc Tranh, nhẹ nhàng hỏi. “Lạc luật sư, ta
rất muốn biết suy nghĩ của cô.”

“Cháu?” Lạc Tranh kinh ngạc nhìn ông lão. Một lúc lâu sau mới nói, “Chắc lần
này ông tới đây không phải là để thuyết phục cháu rời khỏi Thương Nghiêu đấy
chứ?”

Cuối cùng thì Lạc Tranh cũng đi vào nội dung chính. Còn nhớ ngày đó, ông lão
này cũng hao tâm tổn trí không ít để khuyên can con trai của mình.

“Một cô gái rất thông minh. Nếu như cô cũng xuất thân từ vương thất, ta nhất
định sẽ không hề do dự mà đồng ý ngay lập tức. Đáng tiếc, cô lại không phải.”
Beauchery Louis có chút tiếc nuối lắc đầu. “Cho nên ta rất muốn biết, rốt cuộc
lý do mà cô muốn ở lại bên cạnh Thương Nghiêu là gì?”

“Vì cháu yêu anh ấy, cho nên muốn ở bên cạnh anh ấy. Chỉ đơn giản như vậy
thôi.” Lạc Tranh hít sâu một hơi, nhìn ông lão trước mặt lên tiếng.

Beauchery Louis lại lần nữa cười lớn, dường như không quan tâm tới vẻ kiên
quyết trong ánh mắt của nàng mà chỉ hơi nghiêng người về phía trước, cất tiếng
hỏi “Chỉ có vậy thôi sao?”

“Đối với cháu, như thế là đủ rồi.” Lạc Tranh biết rõ ý định của ông ta, ngồi
thẳng người nhìn vào ông lão.

Ông lão nghe xong khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không đồng ý liền lắc đầu, nhìn Lạc
Tranh nói. “Nếu chỉ có như vậy, thì cô có tư cách gì mà ở lại bên cạnh Thương
Nghiêu đây? Lạc luật sư, lý do này của cô không thể thuyết phục được ta!”

Lạc Tranh có chút hoang mang. Ông lão trước mắt nói chuyện rất thong thả nhưng
lại có đầy áp lực. Từng lời nói giống như những nhát búa giáng xuống hết sức
mạnh mẽ khiến nàng không thể hiểu được ý định của ông ta là như thế nào. Chỉ
có thể im lặng mà tùy cơ ứng biến…

Ông lão thấy Lạc Tranh không nói gì, vỗ tay một cái, một gã vệ sỹ đứng phía
sau liền lập tức tiến lên, đem một tờ séc đặt lên bàn. Ông lão nhìn thoáng qua
tờ séc đó bằng điệu bộ vô cùng bình thản.

“Lạc luật sư, đây là một tấm séc khống. Trên mặt tấm séc này, cô có thể viết
bao nhiêu tùy ý. Chỉ cần cô có thể rời khỏi Thương Nghiêu là được!”

Đây đúng là cảnh tượng thường thấy trong những bộ phim truyền hình, cho dù là
được sản xuất tại những quốc gia khác nhau, dàn diễn viên khác nhau thì nội
dung vẫn cứ như vậy. Vẫn là chiêu dùng tiền để mua chuộc vô cùng quen thuộc.
Đây chính là phương thức đơn giản nhất và trực tiếp nhất. Bởi vì tiền bạc
giống như ma quỷ, khiến con người không thể giữ được sự tỉnh táo. Rất hiếm
người có thể đứng trước nó mà không cúi đầu khuất phục.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.