Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 183: Hồi 08 – Chương 15 phần 1 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 183: Hồi 08 - Chương 15 phần 1

Chương 15: Búp bê và gấu bông

Louis Thương Nghiêu vẫn nhìn Lạc Tranh không rời mắt. Những lời nói của Liệt
khiến ánh mắt hắn có chút trầm tư, một lúc lâu sau mới lên tiếng trả lời.

“Chuyện này, anh sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói rõ ràng với mẹ!”

“Anh à, anh nên biết, cái mà dì cần không phải là một lời giải thích rõ ràng
của anh. Sau tất cả mọi chuyện, dì chỉ muốn anh được an toàn mà thôi. Dù sao
đi nữa, dì cũng không muốn thấy con trai mình lại rơi vào thảm kịch như vậy
nữa.” Liệt lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình, một lời nói trúng tâm sự trong lòng
hắn.

Louis Thương Nghiêu không nói thêm gì, vẻ mặt vô cùng bình thản khiến người
khác không thể đoán được hắn đang nghĩ gì…

Tới gần trưa, rốt cục Lạc Tranh cũng tỉnh lại, đôi mắt trong veo như nước có
chút hoang mang chậm rãi mở ra. Nàng nhìn xung quanh một hồi, nơi này thật sự
quá quen thuộc, cũng là nơi nàng đã từng tới – là bệnh viện.

Rốt cuộc nàng bị làm sao?

Tại sao lại phải nhập viện?

Nơi đầu có chút đau nhức khiến nàng khẽ kêu lên một tiếng. Bên tai lập tức
truyền tới giọng nói rất dễ chịu của đàn ông, lại có chút nhẹ nhàng, có chút
ân cần…”Em tỉnh rồi?”

Từng đầu ngón tay ấm áp khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh, khiến
nàng cảm thấy vô cùng ấm áp cùng an toàn. Đôi mắt nàng bắt đầu nhìn rõ hơn mọi
vật trong phòng và người đàn ông trước mặt cũng dần hiện ra rõ ràng hơn.

“Thương Nghiêu…” Lạc Tranh nhẹ nhàng gọi tên của Louis Thương Nghiêu, muốn
điều chỉnh lại tư thế một chút để ngồi dậy nhưng toàn thân hoàn toàn không còn
chút sức lực.

“Em bị làm sao vậy?”

Không đợi Louis Thương Nghiêu lên tiếng trả lời, ngược lại, Liệt đang đứng chờ
trong phòng bệnh liền bước lên, ngồi xuống bên kia giường bệnh của Lạc Tranh,
dáng vẻ vô cùng khẩn trương lên tiếng hỏi.

“Trời ơi, Lạc Tranh, không phải là chị bị mất trí nhớ đấy chứ? Chị không nhớ
chút gì về chuyện đã xảy ra hay sao?”

“Em nói nhỏ một chút, đừng có dọa cô ấy sợ chứ!” Giọng nói mang âm lượng hơi
lớn của Liệt với Lạc Tranh khiến Louis Thương Nghiêu cảm thấy có chút không
hài lòng. Hắn liền ngẩng đầu trừng mắt với Liệt, khẽ quát.

Liệt bỗng dưng bị mắng cảm thấy có chút ủy khuất, khẽ nhíu mày.

Lạc Tranh thì lại bị những lời của Liệt làm cho buồn cười. Nhưng vì cơ thể
đang rất yếu nên cũng không thể cười to được, chỉ có thể nhẹ nhàng lên tiếng.

“Liệt, cậu xem phim ảnh quá nhiều rồi đấy, làm gì có người nào lại dễ dàng mất
trí nhớ như thế chứ. Hơn nữa, nếu như tôi mất trí nhớ thật thì sao có thể nhớ
ra cậu đây?”

“Cũng đúng!” Liệt gãi đầu, cười có chút ngượng ngùng.

“Tranh, bây giờ em cảm thấy trong người thế nào?” Louis Thương Nghiêu điều
chỉnh cho đầu giường khẽ cao lên một chút khiến Lạc Tranh có thể nằm thoải mái
hơn.

“Vẫn tốt, chỉ là không còn chút sức lực nào thôi.” Lạc Tranh khẽ cười. “Em có
nhớ được những chuyện đã xảy ra, nhưng không biết mình đã tới bệnh viện bằng
cách nào.”

“Ôi, Lạc Tranh, chị bị tiểu nhân hãm hại đấy. Chính là cái bà Sally lắm chuyện
kia đã lấy phấn hoa ra hại chị. Chị phản kháng lại, cô ta liền đánh chị tới
ngất xỉu.” Liệt nhanh nhẩu tường thuật lại mọi chuyện.

“Gì cơ? Đánh tôi ngất?” Những chuyện xảy ra sau đó, Lạc Tranh không hề có chút
ấn tượng nào. Lúc đó nàng chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, lồng ngực không thể
hít thở nổi giống như sắp chết tới nơi. Hóa ra là nàng đã bị ngất đi.

“Liệt, nơi này không còn chuyện của em nữa. Em đi ra ngoài, thông báo với bác
sỹ Oswald một tiếng, nói là Lạc Tranh đã tỉnh lại.” Louis Thương Nghiêu sợ
rằng, nếu Liệt còn ở trong phòng bệnh thì sẽ khiến nơi này trở nên ồn ào nên
mượn cớ đuổi khéo cậu ta ra ngoài.

Liệt bèn giả bộ ngạc nhiên…

“Anh, không thể như vậy chứ? Em đã đợi ở nơi này cùng anh ba giờ mười lăm
phút. Kết quả lại bị anh đuổi thẳng ra ngoài không chút thương tiếc thế sao?”

“Nếu không đi ra ngoài, anh sẽ ném em qua cửa sổ ngay lập tức đấy!” Louis
Thương Nghiêu không hề nói lớn tiếng nhưng ngữ điệu hờ hững pha chút lạnh lùng
của hắn lại lộ rõ cảm giác uy hiếp tới rợn người.

“Được, được! Em sẽ ra ngoài ngay, được chưa?” Liệt vội vàng giơ hai tay tỏ ý
đầu hàng. Nhưng ngay lập tức, khuôn mặt khôi ngô để lộ ý cười vô cùng ám muội.
Cậu ta liền quay về phía Lạc Tranh nói… “Chị sớm bình phục nha!”

Ngay sau đó, cậu ta cúi đầu xuống, dùng tốc độ cực nhanh, hôn lên mặt Lạc
Tranh “chụt” một cái. Rồi lại “xẹt” một phát, nhanh chóng “tẩu thoát” khỏi
phòng bệnh với một tốc độ sánh ngang với kỷ lục Guiness.

“Tiểu tử ngu ngốc kia!” Sắc mặt Louis Thương Nghiêu lập tức thay đổi. Khi hắn
còn chưa kịp có phản ứng thì Liệt đã sớm chạy thoát thân, không còn nhìn thấy
bóng dáng đâu nữa.

Lạc Tranh quả thực bị hai người đàn ông này chọc cười. Nàng vốn hiểu rõ những
hành động của Liệt vẫn còn rất trẻ con. Nhưng với tính cách vô cùng bá đạo của
Louis Thương Nghiêu thì sao có thể chịu đựng được điểm này chứ. Hắn đương
nhiên sẽ tức giận rồi.

“Thôi mà, cậu ấy cũng chỉ đùa một chút thôi.” Lạc Tranh khẽ ngồi đậy, đưa tay
chạm nhẹ vào đống băng gạc trên đầu, xem ra cũng không nghiêm trọng lắm.

“Thương Nghiêu, tại sao bác sỹ Oswald lại tới đây?”

Louis Thương Nghiêu cẩn thận đỡ Lạc Tranh ngồi dậy. Sau khi nàng đã an toàn
dựa vào đầu giường, dịu dàng cười một tiếng.

“Là thế này, Oswald biết tin em nhập viện nên hết sức lo lắng, muốn tới thăm
một chút.” Louis Thương Nghiêu viện cớ nói tránh đi bởi thực ra lần này bác sỹ
Oswald tới đây là muốn kiểm tra kỹ một chút về tình hình của Lạc Tranh.

Tất nhiên, lần này cũng là do Louis Thương Nghiêu yêu cầu bác sỹ Oswald làm
như vậy. Tuy nói lúc mới tới bệnh viện hắn vô cùng tức giận, thậm chí còn có
chút không kiềm chế được cảm xúc của mình, nhưng những vết đỏ còn lưu lại trên
cổ của Sally thì không thể nào là giả được. Hắn rất hiểu Sally, cô ta là người
phụ nữ yêu cái đẹp và cũng rất sợ đau. Vì thế tuyệt đối không chỉ vì hãm hại
Lạc Tranh mà cô ta tự làm đau chính mình.

Như vậy, khả năng duy nhất là cô ta không hề nói dối. Trong những phút cuối
cùng, thiếu chút nữa Lạc Tranh đã bóp chết Sally ngay trước mắt.

Lại nghĩ tới những lời Diêu Vũ đã từng cảnh báo trước kia, hắn biết rằng, vấn
đề của Lạc Tranh càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

“Ông ấy quá khách sáo rồi.” Lạc Tranh khẽ cười, trong thâm tâm không có tới
nửa điểm nghi ngờ. Sau mấy lần tiếp xúc với Oswald, nàng cảm thấy ông ấy cũng
là một người bạn không tồi.

Hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng gõ cửa rồi bác sỹ Oswald bước vào.
Nhìn thấy Lạc Tranh đã tỉnh, ông liền lên tiếng chào hỏi vô cùng vui vẻ, “Lạc
luật sư, rốt cục cô cũng tỉnh lại rồi. Thấy thế nào, đầu còn đau nữa không?”

“Cảm ơn ông đã tới thăm. Tôi đã tỉnh rồi, không còn gì đáng ngại nữa.” Lạc
Tranh nhìn về phía Oswald, đôi mắt tràn ngập ý cười lấp lánh.

“Biết Lạc luật sư dị ứng với phấn hoa nên tôi không dám mua hoa tới thăm cô.
Tôi cũng không có mắt chọn đồ cho phụ nữ lắm, nên mua cái này tặng cho cô.
Chúc cô nhanh chóng bình phục rồi xuất viện.” Bác sỹ Oswald với vẻ mặt vui
mừng rạng rỡ, từ phía sau lấy ra một con gấu bông, đặt vào tay Lạc Tranh.

Louis Thương Nghiêu lẳng lặng quan sát biểu hiện của Lạc Tranh. Đây chính là
kế hoạch mà hắn và bác sỹ Oswald đã thông đồng với nhau. Không hiểu tại sao,
hắn có cảm giác, con gấu bông mà cảnh sát Lương đã nhắc tới cùng với con búp
bê rách nát tại ngôi nhà cũ của Lạc Tranh phải có một ý nghĩa gì đó.

Cùng lúc đó, bác sỹ Oswald cũng đang quan sát Lạc Tranh, hy vọng có thể tìm
được một số biểu hiện giúp cho việc chẩn đoán bệnh của nàng.

“Một con gấu bông?” Lạc Tranh nhìn con gấu bông trong tay mà khẽ cười. Màu
lông của nó là màu chocolate, trông vô cùng đáng yêu

“Bác sỹ Oswald, ông tặng cho tôi một món quà thật đặc biệt. Mặc dù đối với
những món đồ chơi bằng bông như thế này tôi không để ý lắm, nhưng thực sự cảm
ơn ông đã dành thời gian mua quà tặng cho tôi.”

Bác sỹ Oswald thoáng nhận ra trong lời nói của nàng có vấn đề nhưng chỉ cười
nhẹ, thái độ giống như những người bạn cũ đang nói chuyện phiếm với nhau.

“Tôi đã nói rồi, tôi rất ít khi tặng quà cho phụ nữ. Xem ra về điểm này tôi
phải cố gắng hơn nữa mới được. Nhưng, không phải tất cả các cô gái đều thích
những món đồ chơi thú bông hay sao? Chủ cửa hàng nói, con gấu bông này được
sản xuất với số lượng có hạn. Xem ra tôi đã bị bà ấy lừa rồi.”

“Đâu có, con gấu bông này thực sự rất đẹp mà…” Lạc Tranh khẽ nghịch nghịch một
chút với cánh tay của con gấu bông. Lớp lông xù mềm mại của nó tạo cảm giác
rất thoải mái. Nàng khe khẽ vuốt ve, trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh
của con búp bê rách nát.

Vô thức đưa tay ra giữ chặt lấy bàn tay của Louis Thương Nghiêu, nàng nghi ngờ
hỏi lại, “Thương Nghiêu, em… có phải cũng từng có một con gấu bông phải không?
Cũng là bản sản xuất với số lượng hạn chế?”

Đôi mắt Louis Thương Nghiêu chợt sáng lên, quay sang trao đổi với ánh mắt với
bác sỹ Oswald một lát, sau đó che dấu thật tốt vẻ lo lắng trong đáy mắt rồi
kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh, nhẹ nhàng hỏi.

“Em cũng từng có một con gấu bông sao? Từ khi nào vậy?”

Louis Thương Nghiêu không thể tiết lộ việc cảnh sát Lương đã nói cho hắn biết,
cũng không dám khẳng định Lạc Tranh thực sự từng có một con gấu bông, sợ nàng
sẽ phát hiện ra trí nhớ của mình gặp vấn đề.

Như vậy, chỉ có cách này mới giúp nàng có thể trực tiếp đối mặt với một số
chuyện. Phải tiến hành từng bước từng bước một thì mới cho kết quả tốt được.
Lạc Tranh là luật sư, thứ khiến nàng luôn tự hào đó là trí nhớ của mình. Nàng
làm sao có thể để trí nhớ của mình xảy ra vấn đề chứ?

Bác sỹ Oswald cũng nhìn Lạc Tranh không hề chớp mắt.

Đáy mắt Lạc Tranh hiện lên một tia mờ mịt. Một lúc lâu sau nàng đột nhiên cảnh
giác lên tiếng. “Em… có phải thật sự em đã từng có một con gấu bông không? Làm
thế nào mà em lại không nhớ rõ nhỉ?”

Tâm tư của nàng bắt đầu có chút xao động.

Louis Thương Nghiêu thấy thế, đáy mắt thoáng hiện lên chút lo sợ.

Bác sỹ Oswald vội vàng lên tiếng. “Lạc Tranh, không cần phải vội. Chỉ là một
con gấu bông thôi mà. Cho dù cô không nhớ rõ đã từng có một con gấu bông cũng
không có gì là kỳ lạ. Nhân đây tôi cũng nói luôn, ngay bản thân tôi nhiều
chuyện xảy ra hồi nhỏ cũng không có nhớ rõ. Não người chính là một bộ lọc,
những chuyện không có ích lợi gì đương nhiên sẽ giống như một thứ đồ bỏ đi, sẽ
bị xóa bỏ.”

“Không…” Lạc Tranh không đồng tình, lắc đầu. “Tôi còn nhớ rất rõ nhiều chuyện
xảy ra khi còn nhỏ, nhưng lại không nhớ là đã từng có một con gấu bông.”

Ánh mắt Bác sỹ Oswald sáng lên… “Vậy sao? Lạc Tranh, cô có thể nhớ những
chuyện từ khi cô mấy tuổi?”

“Hai tuổi rưỡi. Tôi có thể nhớ rất nhiều chuyện xảy ra từ lúc tôi hai tuổi
rưỡi.” Lạc Tranh khẳng định một cách chắc chắn.

Ngược lại, bác sỹ Oswald lại hít sâu một hơi, một lúc lâu không nói gì.

Louis Thương Nghiêu thấy thế vội vàng an ủi Lạc Tranh. “Có thể, hồi bé em
không có con gấu bông nào thì sao. Còn nhớ lúc chúng ta ở ngôi nhà cũ đã từng
nhìn thấy một con búp bê đó không? Ngộ nhỡ đó mới chính là thứ đồ chơi của em
hồi bé?”

“Không đúng! Con búp bê kia vốn cũng không phải là của em. Em không nhớ mình
từng có một con búp bê như vậy.” Vẻ mặt Lạc Tranh đột nhiên có chút thay đổi,
dường như hơi bực mình với những câu hỏi của Louis Thương Nghiêu, khẽ nhíu mày
nói.

“Còn con gấu bông kia, em nhớ ra rồi, nó xuất hiện trong những giấc mơ. Em
thường xuyên nằm mơ thấy một con gấu bông!”

Louis Thương Nghiêu có thể cảm nhận rõ được tâm tư của Lạc Tranh đã có chút
thay đổi.

“Ha ha, Lạc Tranh, thế là đúng rồi.” Bác sỹ Oswald vừa cười một cách sảng
khoái vừa nói.

“Đôi khi gặp áp lực quá lớn sẽ dẫn tới việc xuất hiện những giấc mơ kỳ quái.
Đừng nghĩ những giấc mơ kiểu này sẽ làm người ta đau đầu. Trên thực tế, đó
cũng chính là một cách để giảm bớt áp lực. Trong mơ thường xuất hiện những
hình ảnh rất phức tạp cùng kỳ quái. Đôi khi nó cứ lặp đi lặp lại trong bộ não
của ta. Khiến con người ta trong phút chốc sẽ không biết được mình đang là mơ
hay là thật. Theo tôi nghĩ, cô mang suy nghĩ về con gấu bông trong mơ biến nó
thành sự tồn tại trong thực tế. Đây cũng là hiện tượng hết sức bình thường.”

Sau khi nghe bác sỹ Oswald giải thích, sắc mặt Lạc Tranh lúc này mới khôi phục
lại được sự thoải mái ban đầu, nhẹ nhàng cười rồi nói. “Tôi còn tưởng trí nhớ
của mình có vấn đề gì rồi chứ!”

Dứt lời, Lạc Tranh nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, giọng nói mang theo một
chút làm nũng. “Chỉ cần nhìn thấy bác sỹ Oswald, em liền có cảm giác liệu có
phải bản thân mình đang mắc chứng bệnh tâm lý hay không.”

“Nha đầu ngốc, em làm sao có thể mắc bệnh tâm lý chứ? Không phải bác sỹ Oswald
vừa rồi cũng đã nói, người đang gặp áp lực thì sẽ thường nằm mơ hay sao?”
Louis Thương Nghiêu cố nở một nụ cười, dịu dàng trấn an nàng.

Thật sự, khi tới nơi này, cho dù hắn là người ngoài cuộc cũng có thể nhận thấy
là Lạc Tranh đang có vấn đề.

Ngược lại, Lạc Tranh lại không suy nghĩ quá nhiều về điều đó, khẽ thở dài rồi
lên tiếng. “Đúng vậy, tâm lý con người thực sự là một vấn đề rất phức tạp,
nhưng may mắn thay em lại không gặp phải vấn đề gì. Anh biết rõ em là luật sư
đúng không? Nếu trí nhớ thực sự có vấn đề thì đúng là trớ trêu, chẳng thà em
chết đi còn hơn.”

“Không cho phép em nói bậy!” Louis Thương Nghiêu vội vàng quát nhẹ. Bị những
lời nói của Lạc Tranh hù dọa mà tim hắn thiếu chút nữa thì nhảy ra khỏi lồng
ngực.

Lạc Tranh khẽ cười, nụ cười xinh đẹp như một thiên thần…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.